Vệ Lai lặng im thật lâu, rồi rót rượu cho mình. Khi cầm chai lên mới phát hiện rất nhẹ, dốc ngược hết cũng chỉ được non nửa ly — Anh nghe quá nhập tâm, không để ý Sầm Kim đã uống nhiều như vậy.
Men say dần dần xông lên, Sầm Kim hối anh mau rời khỏi đây.
Vệ Lai cười: “Muốn để anh đi thế à?”
Sầm Kim cũng cười: “Không phải bảo anh chọn, mà là đuổi anh đấy — Giờ còn sót lại mỗi mình anh thôi.”
Cô gác cằm lên bàn, nhìn từng cọng sáp nến đông cứng bên mép bàn, vươn tay gỡ từng cọng một như đang đếm: “Em đã lập kế hoạch kỹ càng, hợp đồng thuê biệt thự chỉ đến tháng tư, những người em cảm thấy từng có liên hệ với mình, bất kể họ còn nhớ hay không, em đều cắt đứt hết…”
Thế sự đúng là rất hoang đường. Cuộc đời đã bắt đầu đếm ngược, đến giây phút cuối cùng, con đường phía trước càng đi càng hẹp, bỗng đâu lại đâm đầu vào anh — Số cô vẫn luôn thiếu một ít may mắn như thế, nếu anh tới sớm hơn chút, hay muộn hơn chút, thì tốt biết bao nhiêu.
Bản thân cũng không ngờ rằng, thời gian ngắn đến vậy, còn chẳng đủ để thân quen với ai, cô lại yêu được một người.
Cô chống tay đứng lên, chầm chậm lần mò từng bước về giường, lẩm bẩm: “Với cả, tiếc nhất mớ lễ phục của em, đẹp thế mà không cho đem theo. Đến lúc đó chẳng thể ăn diện đàng hoàng…”
Cô thả người lên giường, thở dài thườn thượt, từ từ cuộn tròn.
Vệ Lai hỏi: “Bàn Tay Thượng Đế, sẽ làm gì với em?”
Sầm Kim ép gối che hai tai, ngữ điệu vừa phiền muộn vừa mất kiên nhẫn: “Không biết nữa, chắc sẽ xét xử, giống lên tòa ấy. Anh đưa ra một chứng cứ, tôi đưa ra một chứng cứ…”
Cô dần dần thiếp đi.
Tại thời khắc bi thương nhất, thế mà lại mơ một giấc mộng ngọt ngào.
Mộng thấy mình là một thân cây, tán lá ken dày là tất thảy vướng bận. Rồi thì cả đêm gió bấc thổi qua, bão tuyết ngập trời, lá rơi cành gãy, cô chỉ còn lại mấy chạc cây trơ trụi, mặc cảm hổ thẹn như con vịt bị vặt sạch lông.
Từ rất xa, hàng hàng tiều phu nối đuôi nhau tiến đến, lưỡi rìu sáng lóa lóe sắc lạnh dưới ánh mặt trời. Họ chỉ muốn qua đây chặt cô thành củi, thiêu cháy từng khúc một ra tro.
Dưới cây bỗng có động tĩnh, cô cúi đầu nhìn, trông thấy Vệ Lai đang xách thùng sơn, quét đầy màu lục lên mỗi chạc cây của cô.
Cô ngạc nhiên, hỏi: “Anh làm gì thế?”
Vệ Lai đáp: “Suỵt, đừng nói gì hết! Anh muốn hóa trang cho em thành cây Noel, vậy sẽ không còn ai tổn thương em được nữa.”
Cô lại hỏi: “Cây Noel chẳng phải anh à?”
Vệ Lai cầm một món trang trí bé xinh, cẩn thận cột vào chạc cây đang rủ xuống của cô: “Cũng là em đấy.”
…
Đúng lúc này, tiếng động cơ xe vang lên.
Sầm Kim mở choàng mắt, hoảng hốt mất mấy giây — Trong phòng chẳng có ai, cửa chỉ khép hờ, trời vẫn chưa sáng hẳn, ngoài khung cửa giăng giăng hơi sương ẩm trắng xóa sau cơn mưa.
Cô chợt tỉnh táo, lảo đảo xuống giường, lao đến cạnh cửa.
Nơi vốn đỗ chiếc xe Jeep kia, đã trống không, cực kỳ giống tâm trạng cô vào giờ phút này, như trút được gánh nặng, mà lại rỗng tuếch.
Sầm Kim khoanh chân ngồi xuống bậc cửa, ngồi mãi đến khi có tiếng người vọng lại, ông chủ quán trọ đi qua đưa cà phê sáng.
Ông ta liếc nhìn cô, rồi ngó nghiêng trong phòng, cố giấu bớt đống chấm hỏi viết đầy trên mặt. Sầm Kim chẳng để ý, với tay lấy cả hai tách cà phê, không cần bỏ đường, cứ uống ừng ực hết tách này đến tách kia.
Sau đó quệt miệng, nói: “Hôm nay trả phòng.”
***
Túi hành lý vẫn còn đấy, lục sơ qua, chẳng có gì để thay. Bất ngờ mò được một sợi dây chuyền, bên dưới trĩu xuống mặt dây nhỏ hình vỏ sò, cầm xem thử, có thể mở ra, bên trong là thứ son được pha chế thô sơ.
Sầm Kim mỉm cười. Anh bỏ mấy bộ lễ phục của cô ra, trả lại cho cô một chiếc sơmi đã được cắt xé; bỏ bao nhiêu đồ trang điểm của cô, bù lại cho cô một hộp son xoàng xĩnh.
Thế mà trong lòng cô rất vui sướng, cảm thấy lần trao đổi này là hời quá rồi.
Cô túm nếp gấp trên áo, vuốt phẳng, rồi soi gương chải đầu cẩn thận, dùng đầu ngón tay quệt ít son thoa lên môi.
Lúc mặt sẹo tiến vào, cô đã đợi hồi lâu, đang nâng một chiếc ly rỗng cụng vào chiếc khác, mắt khép hờ, lắng nghe tiếng thủy tinh mỏng tang chạm nhẹ.
Giữa mi chợt lạnh, có họng súng chống lên.
Sầm Kim bật cười, mở mắt nhìn mặt sẹo: “Đây là thủ đoạn quen thuộc của các anh à? Anh cho rằng, chĩa súng vào đầu tôi thì tôi sẽ hoảng sợ run rẩy, quỳ sụp xuống nhận hết tội lỗi nhỉ?”
Cô đẩy tay mặt sẹo ra.
“Tôi đây theo sát Bàn Tay Thượng Đế các anh cũng không phải ngày một ngày hai. Hầu như vừa có phong thanh truyền ra, tôi đã chú ý ngay.”
Mặt sẹo cười lạnh: “Phải rồi, chột dạ quá mà.”
Sầm Kim chẳng thèm chấp lời châm chọc của gã: “Tôi nghe nói, các anh tự nhận là ‘công bằng, chính trực, không cuồng nộ, không mù quáng, không giết nhầm, không bỏ sót’, các anh sẽ đưa ra xét xử, đến khi nghi phạm nhận tội và chứng cứ đủ xác thực, thì mới có thể chấp hành trừng phạt.”
“Đúng thế.”
Sầm Kim chất vấn: “Thật không? Ban đầu tôi cũng tưởng vậy, cho nên tôi vẫn nghĩ, có một cuộc xét xử thế cũng hay. Dù sao tất cả đều là nhằm vào cá nhân tôi, sẽ không liên lụy ai khác.”
Cô đến gần mặt sẹo, đồng tử dần dần co lại: “Nhưng vệ sĩ của tôi là sao hả? Anh ấy phạm tội gì mà các anh còn chưa thèm hỏi rõ đã mời ngay tay bắn tỉa đến lấy mạng? Lần cho nổ ca-nô ở vùng biển quốc tế nữa, đã xét xử tôi chưa? Cứ coi như các anh có cả đống chứng cứ, vậy đã nghe tôi tự biện giải chưa? Tôi đã nhận tội chưa?”
Nhất thời mặt sẹo nghẹn lời, lúc lâu sau mới đáp: “Việc này tôi muốn giải thích một chút. Cô Sầm, có lẽ cô không biết, vụ án của cô rất đặc thù, bên trên đã yêu cầu nhất định phải đưa cô ra xét xử, nói cách khác, nhiệm vụ của tôi chỉ là bắt cô về Kallon. Tôi không tính giết cô, lúc đấy cài thuốc nổ trên ca-nô chủ yếu là để uy hiếp thôi. Nhưng chuyện sau đó xảy ra quá đột ngột, AK lại là người mới, vì quá căng thẳng nên kích nổ ngay… Cậu ấy đã bị loại trừ khỏi công việc này.
“Về phần anh Vệ… Tôi hết sức xin lỗi, may mà không gây nên hậu quả nghiêm trọng. Đây đúng là do cách làm cực đoan của cá nhân tôi, về sau tôi sẽ báo cáo chi tiết lên trên. Nếu có bất cứ trừng phạt nào, tôi cũng sẽ chấp hành đầy đủ.
“Cô Sầm, chúng tôi có các đội truy bắt riêng biệt, phụ trách theo dõi, đuổi bắt những nhóm tội phạm chiến tranh khác nhau. Tôi nghĩ cho dù là cơ quan chấp pháp chính quy nhất, cũng chẳng thể bảo đảm mọi khâu đều hoàn mỹ. Mong rằng cô đừng vì sai lầm của riêng tôi mà hoài nghi cả tổ chức — Có lẽ ngẫu nhiên chúng tôi sẽ bị chệch hướng, nhưng việc này và việc khu bảo hộ trên tay cô biến thành hang ổ ma quỷ hại người, là hoàn toàn khác nhau.”
Sầm Kim bật cười: “Không tệ nhỉ, chuyện phiếm cũng chẳng lạc đề. Nếu anh bị Bàn Tay Thượng Đế khai trừ thì có thể thử đổi qua làm đại biểu đàm phán xem sao — Mà nói vậy là sẽ bắt tôi về Kallon à?”
Thế cũng hay, bắt đầu từ đâu, kết thúc ở đấy, tính ra đã 3 năm rồi cô chưa quay lại.
Khi đứng dậy, cô hỏi một câu: “Sao bản án của tôi lại đặc thù?”
“Vì người tố cáo cô là nhân vật rất quan trọng.”
Sầm Kim cười ngất: “Là tổng thống à? Ông ta biết phát nhầm huân chương cho tôi, cảm thấy quá mất mặt nên muốn đòi về nhỉ?”
Rồi chợt phát hiện điều gì: “Khoan đã, sao tôi cứ cảm giác thái độ của anh khác hẳn lúc trước vậy?”
Mặt sẹo trả lời: “Sáng sớm ra anh Vệ tới tìm tôi.”
Đầu óc Sầm Kim đột nhiên trống rỗng.
Cô vịn mép bàn, thấy mình hệt như hình nộm bơm hơi, trên thân bị thủng lỗ chỗ, bao nhiêu khí thế trước đó ráng tích góp để đối đáp với mặt sẹo, chợt tuôn hết ra ngoài, cả người mềm nhẹ như bông, không còn trọng lượng. Ngay cả giọng nói cũng nhẹ tênh: “Anh ấy vẫn chưa đi sao?”
“Anh Vệ kể cho tôi một phiên bản khác về khu bảo hộ, tuy rằng tôi chẳng tin, nhưng nếu bình tĩnh xem xét, xác thực không thể loại trừ khả năng này.
“Ngoài ra, anh ta cũng hoài nghi độ công chính của chúng tôi, lý do giống hệt vừa rồi cô nói, bởi vì đã cho nổ ca-nô ở vùng biển quốc tế, còn tìm tay bắn tỉa giết anh ta. Anh ta bảo, trừ phi mình được tham gia toàn bộ quá trình, bằng không thì sẽ có lý do nghi ngờ tất cả việc xét xử này đều là hoạt động thiếu minh bạch.”
Sầm Kim nghe chẳng vào nữa — Vệ Lai vẫn chưa đi sao?
“… Anh ta cam đoan không mang theo bất kỳ một vũ khí nào, nên chúng tôi đồng ý để anh ta cùng đi Kallon. Cô Sầm cô sửa soạn đi, xe đang chờ ở ngoài rồi.”
***
Sầm Kim theo mặt sẹo ra cổng quán trọ, gần cổng đỗ hai chiếc xe van trắng, xa hơn chút nữa, là chiếc xe Jeep mui trần kia.
Cô đi qua.
Chiếu cọ trùm ở trên đã được gỡ xuống, chắc là bị dầm mưa lâu quá nên ướt mèm rồi. Vệ Lai chui vào trước đầu xe, không biết đang kiểm tra tu sửa gì, sau đó đứng thẳng dậy, đóng sầm nắp xe lại, vừa ngẩng lên đã nhìn thấy cô.
Vệ Lai cười chào: “Ngủ ngon không?”
Sầm Kim hỏi nhỏ: “Sao chưa đi nữa?”
“Đi rồi, chẳng phải đã lái xe đi sao, hoàn thành xong động tác ‘đi’ rồi đấy. Thế nào, lúc thấy anh đi, tâm trạng thế nào?”
Tâm trạng à?
Không muốn hồi tưởng, chỉ biết là, bỗng nhiên lại thấy được anh cười nói với cô như vậy, toàn thế giới đều chẳng còn quan trọng.
Sầm Kim hỏi: “Đây mà là ‘bỏ dở giữa chừng rời đi’ à? Chân trước bước ra, chân sau đã bước vào… Sao lại quay về thế?”
Vệ Lai đáp: “Hôm qua, sau khi em ngủ, anh đã suy nghĩ rất nhiều. Rốt cuộc hiểu được lý do em đặc biệt cố chấp chuyện 6 năm trước, cứ muốn anh đến cứu em.
“Chúng ta đều biết chẳng thể nào trở lại 6 năm trước — Nhưng anh đâu thể đã bỏ lỡ 6 năm trước, lại bỏ lỡ cả hiện tại.
“Bản thân em không thiết sống, Bàn Tay Thượng Đế muốn em chết, nếu anh đi thật, hết thảy sẽ chấm dứt ở ngay đây. Chỉ có không đi, mới còn hi vọng.
“Tất nhiên anh có thể lừa mặt sẹo để dẫn em chạy trốn, nhưng lẩn tránh như vậy chưa chắc em đã vui vẻ. Anh nghĩ, biết đâu một cuộc xét xử thế này lại là chuyện tốt với em, xử xong, khúc mắc cũng được tháo bỏ.”
Sầm Kim nhắc nhở anh: “Lỡ kết quả xử án rất tệ thì sao?”
“Sầm Kim, nếu người khác cáo buộc em, nhưng căn bản chẳng phải do em làm, tại sao lại bởi vì rơi vào ngõ cụt mà đành gánh tội? Anh và mặt sẹo đã trao đổi, chuyện đấy mà có thật thì em cũng chỉ là người bị hại. Em hiểu rõ lịch sử chính trị hơn anh — Sau thế chiến thứ hai, đâu phải toàn bộ tội phạm chiến tranh cấp cao chân chính đều bị phán tử hình. Vì sao em muốn chết?”
Sầm Kim đáp khẽ: “Bởi vì không có bằng chứng. Jeremie chết rồi, Serge chết rồi, không có bằng chứng, em hoàn toàn có thể là một kẻ lòng dạ thâm sâu, thêu dệt đủ các lý do, đổ hết tội lỗi cho người đã khuất.”
Vệ Lai nghĩ chẳng hề gì: “Cứ tìm thử xem, giờ chỉ chưa có bằng chứng thôi mà, cũng đâu phải trời sập — Lại giao hẹn nhé?”
Anh vươn tay, thấy Sầm Kim bất động thì dứt khoát móc luôn vào ngón út của cô, kéo lên.
Anh nói: “Thế này vậy.
“Bất kể con đường phía trước ra sao, anh sẽ đi cùng em đến khi chẳng thể nhấc bước được nữa. Đừng sợ không có bằng chứng, kiểu gì mà chẳng nằm trong mấy khả năng thôi. Em còn sống, anh nuôi em; em ngồi tù, anh theo em; em chết, anh nhặt xác cho em. Thoát sao được sống với chết, mà sống hay chết thì anh đều lo được, đúng không?”
Sầm Kim bật cười, bất giác ngoéo lại ngón tay anh. Mặt sẹo bên kia ấn còi inh ỏi, đại khái muốn nhắc phải khởi hành. Vệ Lai phất tay: “Xong ngay.”
Khi rút tay về lại dừng trên cổ cô, gảy sợi dây chuyền kia lên, vuốt nhẹ, đột ngột dồn sức, một tay bứt đứt quẳng mạnh vào mảnh rừng sau lưng.
Sầm Kim kinh ngạc nhìn anh.
Vệ Lai nói: “Chớ vội tự định tội cho mình. Đổi thành người khác, gặp tình huống đó cũng chưa chắc đã làm tốt hơn em được.”
Anh đỡ Sầm Kim lên xe. Đúng lúc khởi động máy, Sầm Kim bỗng nhẹ giọng: “Vệ Lai này…”
“Gì?”
“Sợi dây chuyền kia của em, là bạch kim đấy.”
Tiếng động cơ im bặt, Vệ Lai chau mày: “Đắt không?”
“Hơi hơi.”
Vệ Lai dừng giây lát, nói: “Hay cứ nhặt lại đi.”
Sầm Kim nhìn anh nhảy xuống xe.
Nhịn không được cười ha ha, cười mãi cười mãi, liền cười ra nước mắt.
Cô ngẩng đầu lên, ngắm bầu trời vừa được cơn mưa gội sạch.
Con đường phía trước ra sao, quá trình xét xử thế nào, có tìm được bằng chứng hay không… dường như đã chẳng còn quan trọng nữa.