Chuyện Thời Hồn Nhiên

Chương 17



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thầy toán mỗi lần vô lớp là như thôi miên. Vi Vi vốn tinh thần rất tốt, nghe xong một tiết thì đã mơ màng sắp ngủ. Cô theo thói quen liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay trái mình, nhưng thấy chiếc đồng hồ vẽ kia đã biến mất, tâm trạng chán nản không lý do.

Mẹ Hoàng Thục Nhã luôn dạy cô không nên đua đòi vật chất với các bạn trong trường, tập trung vào học hành. Nhưng mà Vi Vi kiêu ngạo thích cái đẹp vẫn không thể kiềm chế được mà ghen tị với người khác. Cô hâm mộ Ngưu Thụy, hâm mộ cô ấy có thể có được một chiếc đồng hồ đẹp đẽ cho riêng mình, hâm mộ dáng vẻ được bạn bè ngưỡng mộ. Vi Vi cũng muốn có được chiếc đồng hồ như vậy, cô năn nỉ ông chủ Triệu nhiều lần mà chưa được. hôm qua nghe ông chủ Triệu nói có một người bạn làm ăn sắp tới sẽ đi Hong Kong khải sát, cô lấy hết can đảm đề cập chuyện đồng hồ lần nữa, ông chủ Triệu không đồng ý nhưng cũng không từ chối thẳng. Vi Vi ôm tia hy vọng chờ mong ước mơ của mình thành hiện thực.

Tuần thi đang đến gần, trong lớp các bạn đã dần bớt ham chơi, sau khi tan học số học sinh đuổi nhau nô đùa cũng đã ít đi đáng kể. Vi Vi cầm sách bài tập toán đến cạnh bàn Lý An Tĩnh.

“Tĩnh Tĩnh, cậu biết bài này làm thế nào không?”

Tôi đang chuẩn bị bài tập về nhà, nhìn đề bài Vi Vi hỏi: “Cái này hôm qua Trương Gia Vũ có giảng cho tớ, là sử dụng công thức…”

“Sao mà phiền phức thế, tại sao phải học toán chứ, sau này tớ không làm nhà toán học gì gì đó đâu. Sao phải mất thời gian cho thứ vô ích mà đau khổ này.” Vi Vi càu nhàu than thở, quấn lấy bắt tôi nói đi nói lại 3 lần mới xem như hiểu được bài toán đó.

Cầm sách bài tập quay đi, Vi Vi đột nhiên quay đầu lại nói với Ngưu Thụy ngồi cùng bàn tôi: “Ba tớ có bạn đi Hong Kong, lần này về sẽ mang cho tớ một chiếc đồng hồ, còn có bánh dứa bơ* (Bánh dứa bơ được phát triển từ món bánh dứa đặc sản nổi tiếng Hong Kong, bao gồm bánh dứa cắt theo chiều ngang với một lát dày của bơ (hoặc kem). Cách tốt nhất để ăn là cho bánh dứa mới nướng với bơ lạnh, để nhiệt độ nóng của bánh dứa sẽ làm bơ chảy ra ở giữa bánh, thân bánh sẽ biến thành màu vàng bơ chảy, sự kết hợp hoàn hảo giữa đá và lửa, mặn và ngọt vì vậy nó rất được ưa chuộng trong các nhà hàng trà kiểu Hong Kong. Tham khảo http://baby.sina.com.cn/nutrition/mstd/nmwsp/2016-12-22/doc-ifxytqaw0238932.shtml  



Ngưu Thụy sửng sốt, cười nói: “Bánh dứa bơ tớ đã ăn đến ngấy rồi.”

Vi Vi không phục trừng mắt liếc Ngưu Thụy, cầm sách bài tập về chỗ ngồi của mình.

Châu Kiệt Thụy ngồi sau lưng tôi vẫn đang ngủ khò, nghe ba chữ bánh dứa bơ thì lập tức tỉnh táo, cậu ta dụi đôi mắt nhập nhèm, hỏi to: “Đâu đâu? Bánh đâu? Bánh dứa bơ là món tui thích nhất.”

Ngưu Thụy cố ý vẽ một bánh dứa bơ lên giấy, ném ra sau: “Đây chứ đâu!”

Châu Kiệt Thụy nhìn thấy tờ giấy thì nổi nóng. Ngưu Thụy cố tình vẽ Châu Kiệt Thụy thành đầu heo, còn là một cái đầu heo mập mạp ch ảy nước miếng.

“Ngưu Thụy, bà chán sống rồi đúng không?”

Ngưu Thụy liếc mắt hờ hững rung chân tựa như nói: “Có bản lĩnh thì cậu đến đây.”

Châu Kiệt Thụy đứng lên, đẩy mạnh bàn ra phía trước, tôi và Ngưu Thụy đều bị đụng, cằm đập vào bàn, đau đến tê dại cả đầu.

“Châu Kiệt Thụy, cậu điên rồi hả?” Tôi quay lại rống lên với Châu Kiệt Thụy.

“Lý An Tĩnh, tui xin lỗi, tui… tui chỉ định dạy dỗ con nhỏ hư hỏng này.” Châu Kiệt Thụy kéo bím tóc Ngưu Thụy khiến cô ấy gào lên, “Cậu buông tay ra! Tớ sẽ đi mách cô Bạch Tố Trinh, cậu lên lớp không nghe giảng, toàn ngồi đằng sau chơi, ảnh hưởng người khác học hành.”

Châu Kiệt Thụy: “Bà dám!”

Ngưu Thụy tự tin: “Bây giờ tớ đi liền, có gì mà không dám.”

Nhìn thấy Ngưu Thụy có vẻ đứng dậy đi tìm cô chủ nhiệm thật, Châu Kiệt Thụy không thèm tội nghiệp cô ta nữa, lớn tiếng nói: “Cái đồng hồ bà đeo không phải mua ở Hong Kong, cũng không phải đồng hồ của bà.”

Sau khi nói xong, Châu Kiệt Thụy thấy lửa giận trong lòng đã giảm đi không ít, cậu hả hê nhìn người gặp họa Ngưu Thụy, xem cô ta còn tự tin thế nào được nữa.

Chân phải Ngưu Thụy đã bước ra nửa chừng treo lơ lửng giữa không trung, cô kiềm chế cảm xúc, hỏi: “Cậu nói bậy, có chứng cứ gì không? Tớ thấy cậu chỉ là ganh tị với đồng hồ của tớ?” Giọng Ngưu Thụy đã có phần run rẩy, không tự tin như trước.

Châu Kiệt Thụy lạnh lùng hừ một tiếng, chắc chắn nhìn Ngưu Thụy: “Chứng cứ? Tui tận mắt nhìn thấy bà lấy chiếc hộp trong ngăn kéo bỏ vào cặp, nếu tui đoán không sai thì đồng hồ đó chính là…”

Châu Kiệt Thụy không nói nữa, cậu nhìn thấy mắt Ngưu Thụy đỏ lên, cô gái luôn sĩ diện, lại thích khoe khoang này đang khóc, cô dùng tay lau sạch nước mắt trên khóe mắt nhưng nước mắt vẫn không ngừng tuôn ra. Cô không ngờ hành vi của mình thần không biết quỷ không hay lại bị người ta nhìn thấy, cô sợ lời nói việc làm của mình bị vạch trần, sợ mình sẽ thành đối tượng để mọi người khinh bỉ.

“Thụy Thụy, sao cậu khóc? Đừng có giận cậu ta, tính cậu ta vốn thế, với ai cũng vậy mà.” Tôi đưa cô ấy một mảnh giấy vệ sinh dúm dó.

Ngưu Thụy càng khóc dữ dội hơn, cô ấy khóc lóc nói với tôi: “Thật sự xin lỗi.”

Tôi có phần bối rối: “Sao cậu lại xin lỗi tớ, người phải nói xin lỗi là người đằng sau kia chứ.”

Nhưng Ngưu Thụy vẫn nói nhỏ xin lỗi, mãi đến khi cô chủ nhiệm Bạch Tố Trinh đứng trên bục giảng.

Cuối cùng Châu Kiệt Thụy không nhắc đến chuyện cái đồng hồ kia, Ngưu Thụy lặng lẽ tháo đồng hồ ra nhét vào cặp.

Hôm đó sau khi tan học, chúng tôi cùng Ngưu Thụy về nhà. Vi Vi không vui, cô ấy không thích nhìn Ngưu Thụy, cố ý nhắc lại chuyện đồng hồ, còn nói muốn sờ thử đồng hồ của Ngưu Thụy xem cảm giác thế nào.

“Xin lỗi Vi Vi, đồng hồ tớ bị nước vào.”

Vi Vi nghe thấy kinh ngạc: “Nhưng mà không phải cậu nói đồng hồ không thấm nước sao?”

Ngưu Thụy kiên quyết: “Chống nước là chống nước lạnh, nhưng tớ không cẩn thận nên làm đổ nước nóng vào… hình như pin bị hỏng rồi.”

Vi Vi mở to mắt, cảm thấy không thể tin nổi. Lần đầu tiên cô nghe nói chống nước lạnh mà không chống nước nóng thế này, nhưng nghĩ đến việc Ngưu Thụy không có đồng hồ đeo, tâm trạng Vi Vi trở nên vui vẻ, cô cười nói: “Cảm ơn cậu đã nhắc nhở, đợi đến khi đồng hồ tớ về, nhất định tớ sẽ cẩn thận chống nước nóng.”

Lâm Lỗi nhìn Vi Vi, không kiềm chế được cười thầm, cô nghĩ Vi Vi lúc nói bừa với người khác rất đáng yêu.

“Này! Ngưu Thụy, lúc nào chúng tớ có thể đến nhà cậu tham quan vậy, nghe nói nhà cậu có dàn âm thanh, nghe nhạc rất tuyệt.”

“Dàn âm thanh!?” trong đầu tôi nhảy ra hình ảnh KTV trên TV, lắc lắc tay Ngưu Thụy: “Hay là hôm nay đi, dù sao thì chiều nay cũng không đi học.”

Mặt Ngưu Thụy bối rối, do dự rất lâu mới nói: “Ngại quá, hôm nay nhà tớ có họ hàng đến chơi, hơi bất tiện, hơn nữa… bà nội không thích tớ dẫn bạn về nhà, cảm thấy ồn ào.” Cô viện mọi lý do, bất kể thế nào cũng không thể để bạn học đến nhà chơi, lòng tự ái của trẻ con rất mạnh khiến cô không ngừng nói dối, tô son trát phấn cho gia đình nhìn có vẻ hoàn mỹ giàu có.

Vi Vi: “Cậu keo kiệt thế, chưa bao giờ thấy cậu dẫn bạn cùng lớp đến nhà chơi, có phải có gì không muốn chúng tớ thấy…”

Ngưu Thụy siết chặt quai cặp, “Không nói với các cậu nữa, tớ đi trước, họ hàng còn đang chờ.”

Nhìn dáng Ngưu Thụy bước nhanh rời đi, tôi thất vọng thở dài.

Vi Vi khoác tay lên vai tôi với Lâm Lỗi: “Chiều chúng ta không đi học, làm gì hay đây.”

Lâm Lỗi: “Tới nhà tớ xem TV đi, mấy hôm trước mẹ tớ mới lắp truyền hình cáp, có thể nhận tín hiệu của đài truyền hình cả nước, muốn xem gì cũng có.”

Tôi đồng ý ngay, mẹ tôi quá keo kiệt không chịu lắp truyền hình cáp, chiếc TV nhỏ nhà tôi chỉ thu được vài kênh địa phương, mà lúc đó rất nhiều phim thần tượng đều ở trên Star TV, đài Đông Nam, đài Hồ Nam, vì vậy tôi bỏ lỡ rất nhiều phim truyền hình hay.

Vi Vi cũng đồng ý: “Chúng ta xem “Kim phấn thế gia*” đi, tớ thích thiếu gia Yến Tây ghê luôn, cực kỳ đẹp trai, sau này tớ phải lấy một người như vậy.”

Lâm Lỗi phản bác: “Đẹp chỗ nào, tớ không thấy đẹp tí nào cả. Chúng ta xem “Ỷ thiên đồ long ký*” đi, Chu Chỉ Nhược với Triệu Mẫn cực đẹp. Tĩnh Tĩnh, cậu nói xem?”

Tôi tránh ánh mắt tha thiết của hai người, “Tớ muốn xem “Nấc thang lên thiên đường*”

Ý kiến không thống nhất, cuối cùng chúng tôi quyết định rút thăm, bốc trúng cái gì thì xem cái đó.

Nhưng số phận đã xác định tôi phải bỏ lỡ bộ phim chiều hôm đó. Khi tôi đặt cặp sách xuống, bưng món bánh đậu bà nội vừa chiên xong đến nhà Lâm Lỗi thì từ phòng khách nhà tôi vọng tới tiếng khóc như heo bị giết. Tôi chạy đến, nhìn thấy em trai ngồi dưới đất khóc to, ấm nước vốn được đặt trên bàn ngã dưới đất, nước nóng chảy tràn khắp nơi.

“Không ổn rồi!” tôi hét lên, ôm lấy em trai, từ bắp chân đến hai bàn chân nó nóng bừng, tôi c ởi quần thu và vớ của em ra, nhìn làn da trắng nõn của em đã biến thành màu đỏ hồng.

Bà nội từ WC ra, nhìn thấy em trai bị thế này thì lo đến bật khóc, bảo tôi ôm em đi ra vòi nước lạnh để rửa vùng bị bỏng. Em trai khóc khủng khiếp, ba mẹ đều đi làm, cho dù có về cũng phải mất hơn một giờ mới đến nhà, lại thêm chiều nay người lớn hàng xóm xung quanh đều không có nhà. Tôi ôm em trai đi rửa nước lạnh xong, thấy chân thằng bé nóng nổi bong bóng nước li ti.

Người chị tôi đây vừa đau lòng, khổ sở, sợ hãi, tôi đột nhiên dốc hết sức lực, ôm em trai liều mạng chạy ra ngoài, vừa chạy vừa nói với bà nội: “Con đưa Hạo Hạo đến phòng khám trước, bà ở nhà yên tâm chờ, đừng lo.”

Phòng khám cách nhà tôi rất xa, bình thường đi xe đạp qua đó mất mười lăm phút, đi bộ mất nửa tiếng. Nhưng chiều hôm đó, tôi như được pin siêu hạng, có một nguồn năng lượng vô tận trong cơ thể. Tôi bất chấp chạy về trước, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, nhất định phải nhanh chóng đưa em trai đến phòng khám, không thể chậm trễ việc chữa trị, không thể làm ba mẹ đau khổ.

Mười bốn phút sau, tôi ôm em trai đến phòng khám.

Y tá trực kinh ngạc nhìn tôi, hỏi: “Bạn nhỏ, các em cần giúp gì sao?”

“Bác sĩ, làm ơn cứu nó đi, em trai cháu bị bỏng nước sôi.” Tôi vội vàng nói. Y tá đẩy xe đưa em trai đang khóc to đi.

Rốt cuộc hoàn thành nhiệm vụ, tôi xụi lơ trên mặt đất, ôm đầu gối đau nhức thở hổn hển. Bác sĩ nói, may là được đưa đến sớm, nếu không thời tiết nóng thế này vết thương em trai sẽ bị nhiễm trùng, chân, đùi sau này sẽ bị sẹo.

Sau đó ba mẹ vội vã chạy tới phòng khám, trong ấn tượng, đây là lần đầu tiên mẹ nhìn tôi với ánh mắt hài lòng, trìu mến như vậy. “Tĩnh Tĩnh nhà mình đã trưởng thành, biết chăm sóc em trai, mẹ thật sự rất vui.” Tôi đã quen với việc bị mẹ dạy dỗ, chỉ trích, nghe bà khen như thế tôi lại cảm thấy ngượng ngùng, tôi gãi đầu, yên lặng nhìn đôi giày vải cũ mòn bị cọ sát rách đi.

“Con muốn ăn gì? Hôm nay ba mẹ bảo đảm sẽ thỏa mãn con.”

Tôi lắc đầu, hồi hộp nhìn mẹ: “Mẹ, con có thể có một đôi giày thể thao mới không? Đôi này bị rách rồi, trời mưa còn bị thấm nước.”

Mẹ vỗ đùi, rất dễ chịu: “Không thành vấn đề.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.