Chuyện Thời Hồn Nhiên

Chương 20



Tháng 12, thôn Hạ Thời vắng vẻ, gió Tây Bắc thổi bay những chiếc lá cuối cùng trên cây hòe già, không khí khô lạnh khiến người ta chỉ muốn rúc người trong ổ chăn ấm áp, ngay cả chó mèo cũng không muốn ra ngoài, ba cô bé đội mũ từ quầy bán đồ ăn vặt đi ra, ba người trùm kín mít, trên tay cầm một túi đồ ăn vặt.

Bầu trời sầm sì, mới giữa trưa mà đã làm người ta có cảm giác như gần đến chạng vạng.

Vi Vi xé mở một gói My Likes chia cho hai bạn, hỏi trời: “Nói là sẽ có tuyết mà sao có nhìn thấy bông tuyết nào đâu?”

Lâm Lỗi nhìn bầu trời xám xịt qua vành mũ, “Cậu đừng vội, kiên nhẫn chút.”

Tôi ngậm viên kẹo Vi Vi đưa, vươn tay hứng không khí lạnh băng, có một tia lạnh lẽo mỏng manh dừng ở lòng bàn tay tôi. Khi tôi thu tay lại thì thấy đó là một bông tuyết rất nhỏ, nó tan ngay trước khi tôi kịp chia sẻ với Vi Vi và Lâm Lỗi.

Tôi vươn tay ra đón những bông tuyết.

Một lúc sau, những bông tuyết nhỏ mịn trở nên dày đặc, ba chúng tôi hào hứng đứng dưới trời tuyết, há miệng để tuyết rơi thẳng lên lưỡi, vị kẹo còn đọng trong miệng hòa lẫn với bông tuyết vừa lạnh vừa ngọt, giống như là ăn kem tươi vị Mylike.

Tuyết rơi càng lúc càng lớn, thế giới xung quanh nhanh chóng biến thành thế giới băng tuyết lãng mạn, chúng tôi dẫm lên bông tuyết đến trường, vui hơn cả khi Tết đến.

Sân thể dục trong trường đã biến thành sân trượt tuyết tự nhiên, gần như tất cả học sinh đều chạy ra sân thể dục, chơi ném tuyết, lăn bóng tuyết, đắp người tuyết, kéo xe trượt tuyết… cực kỳ sôi động.

Chuông vào lớp vang lên chúng tôi mới tiếc nuối rời khỏi sân thể dục.

“Tuyết vẫn còn rơi đấy thôi, đừng nhìn ra ngoài nữa, hôm nay chúng ta học bài mới. Dương Phàm, em đọc trước cho các bạn nghe một lần.”

Bạch Tố Ni nói xong, Dương Phàm đứng lên, ngẩng cao đầu đọc với giọng to rõ, chúng tôi đọc theo cô ấy từng câu một.

“Nếu tôi có một

Cây bút thần của Mã Lương,

Tôi sẽ cho một cây nhỏ bên cửa sổ,

Vẽ mặt trời đỏ.

Để cây nhỏ vào mùa đông

Cũng có thể hạnh phúc lớn lên,

Sẽ không trong gió bắc rét lạnh,

Cuộn thân mình lại, khẽ thở dài



Châu Kiệt Thụy ngồi sau lưng tôi nằm dài lên bàn, cậu ta lấy sách Văn làm yểm hộ, dựng thẳng nó lên trên núi sách vở, tay sờ s0ạng trong ngăn bàn gây ra những tiếng vang nhỏ.

Bạch Tố Ni tìm đồ xóa bảng không có, đi đến tìm trong ngăn kéo bàn giáo viên.

Châu Kiệt Thụy phát ra tiếng cười mũi đầy ác ý, cậu ta kiềm chế cố nén lại, hai chân và người run rẩy vì kích động khiến cái bàn tôi cũng bị cậu ta làm rung rung.

“Ai làm đây?!” Bạch Tố Ni hô to, trong tay cầm một đồ xóa bảng bị đông cứng thành khối băng.

Tiếng đọc bài đột ngột im bặt, cả phòng học yên tĩnh, ngoài mặt các bạn đều nghiêm túc nhưng trong lòng đều mong được thấy việc vui. Châu Kiệt Thụy vùi đầu vào trong núi sách, tiếng cười cậu ta còn khoa trương hơn nữa, rung lên từng đợt như sắp nghẹn đến phát bệnh.

Giọng Bạch Tố Ni to hơn, cô tức giận như động đất, đừng nói lớp chúng tôi, trên lầu, lớp bên cạnh đều bị liên lụy.

Thầy trưởng khoa tuần tra bên ngoài nghe tiếng cô thì đến gần: “Đồng chí Tiểu Bạch, sao thế? Từ xa đã nghe tiếng lớp cô.”

Mặt Bạch Tố Ni trở nhanh hơn cả tắc kè hoa, cô cười giả lả: “Không có gì, không có gì, học sinh học không tốt nên tôi nói vài câu thôi ạ.”

Trưởng khoa bước vào, đôi mắt như chim ưng quét một lượt cả lớp rồi bước hẳn vào, cầm bình giữ nhiệt inox của ông: “Tiết này tôi ngồi phía sau nghe, xem ai còn dám phá rối.”

Các bạn hít vào một hơi, thầm mắng vị trưởng khoa thích xen vào việc người khác này.

“Không cần làm phiền ngài như thế ạ, chỉ là chuyện nhỏ thôi, bọn trẻ cũng biết lỗi rồi, việc này…” Bạch Tố Ni  ôn tồn giải thích, đương nhiên cô không muốn trưởng khoa ngồi phía sau nghe giảng bài, tiết ngữ văn này chưa chuẩn bị, nếu lỡ như trưởng khoa nghe thấy vấn đề gì thì cô có khóc cũng đã muộn.

Trưởng khoa xua xua tay, “Tiểu Bạch, cô tiếp tục dạy đi, dù gì tôi cũng không có việc gì khác, để tôi ngồi với lũ nhãi này một tiết.”

Mặt Bạch Tố Ni  hồng lên như đèn lồ ng, cô vội vàng mở giáo án, dùng phấn viết lên bảng đen tựa đề bài: Báo Đột Tuyền (趵突泉 một trong ba danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở Tế Nam, tỉnh Sơn Đông. Nó được đề cập đến trong Biên niên sử Xuân Thu , một trong Năm tác phẩm kinh điển của văn học Trung Quốc, và được xưng tụng là “Mùa xuân số một trong thiên hạ” (tiếng Trung :天下第一) của Hoàng đế Càn Long trong triều đại nhà Thanh.

Trưởng khoa lựa chọn hồi lâu, cuối cùng ngồi vào chỗ trống bên cạnh Châu Kiệt Thụy hàng cuối cùng, mở nắp bình nước, thổi thổi miệng bình, cẩn thận rót trà đã pha vào nắp bình.

Châu Kiệt Thụy vẫn còn nằm trên bàn, trưởng khoa thô lỗ dùng một tay xách cổ áo Châu Kiệt Thụy nhấc cậu ta lên: “Thằng nhóc thối, đi học không nghe giảng, nằm bò ra làm gì đây?!”

Châu Kiệt Thụy vội đóng sách Văn lại, nghiêm túc ngồi thẳng dậy.

Trưởng khoa là người đã kinh qua gió mưa, không thủ đoạn nào của bọn học sinh có thể qua được “hỏa nhãn kim tinh” của ông. Nhìn qua thấy quyển sách kia có vẻ bất ổn, tiện tay mở ra thì gương mặt đen dữ tợn của ông lập tức tái đi vì giận.

Tất cả chỗ trống trong sách đều bị Châu Kiệt Thụy vẽ hình các giáo viên, đứng đầu là trưởng khoa, ông bị vẽ thành người xấu xa, bên cạnh còn có câu cửa miệng của trưởng khoa: “Đám nhãi ranh các người, một đám chanh chua da dày bụng rỗng, sau này không thi đậu cấp hai thì đừng quay lại khóc với ta.”

“Nhãi ranh, bảo sao học hành chả ra gì, ba mẹ cậu tốn tiền đưa cậu đến đây làm gì hả! Không biết tốt xấu!” Trưởng khoa nổi giận, bất kể chúng tôi có đang học hay không, ông đập bàn đứng lên, túm Châu Kiệt Thụy từ trên ghế dậy, gầm lên như hổ dữ.

Động đất là gì? Đây mới là động đất thật sự, cả lớp học vang vọng tiếng gầm của thầy, ông xăn tay áo, nhấc chân đá bàn Châu Kiệt Thụy: “Đi, ra ngoài dọn sạch tuyết cho tôi! Nếu không thì hôm nay đừng nghĩ tới việc về nhà!”

Một đá này khiến bàn Châu Kiệt Thụy rung lắc dữ dội, toàn bộ đồ cậu ta giấu trong ngăn bàn đều lăn ra, còn có cả một con chim sẻ bị đông lạnh chết, một bao băng vệ sinh… Đám học sinh thấy băng vệ sinh thì hào hứng hẳn lên, nhất là đám nam sinh, ríu rít cười nói, bảo Châu Kiệt Thụy là con trai mà sử dụng đồ của con gái…

“Chết tiệt, em cố tình chọc tôi tức chết đúng không?!” Trưởng khoa lại đá một cái, ném cả Châu Kiệt Thụy lẫn cây chổi ra ngoài nền tuyết bên ngoài.

Trên nền tuyết trắng xóa, Châu Kiệt Thụy vung chổi thật mạnh quét tuyết, cười hì hì không hề biến sắc, Trưởng khoa bưng bình giữ nhiệt đứng giám sát bên cạnh, liên tục mắng chửi rất khó nghe, đám học sinh tò mò dán vào kính nhìn ra bên ngoài, Châu Kiệt Thụy còn đắc ý quay đầu lại phất phất tay, không hề thấy xấu hổ.

Sau khi tan học, tôi và Vi Vi, Nhị Lỗi đeo cặp đi đến sườn núi bên cạnh cây hòe già. Sau khi tuyết rơi, đây là sân trượt tuyết tốt nhất thôn Hạ Thời. Chỉ tiếc là không có đồ trượt tuyết, ba đứa chúng tôi rất nhanh đã bị ngã dập mông mấy lần liền, tay áo bông của Vi Vi còn bị cục đá nằm khuất dưới tuyết cắt cho một lỗ, chúng tôi đành ngồi trên dốc tuyết than thở.

“Có cần tìm người đến giúp không?” tôi đề nghị.

“Anh Phi Phi trượt tuyết rất giỏi mà? Chắc hẳn anh ấy có cách.” Nhị Lỗi vỗ vai Vi Vi.

Vi Vi thở dài: “Không tìm anh trai tớ được.”

“Sao vậy? Hai người lại cãi nhau?”

“Không phải, gần đây anh ấy bận ôn thi đại học, mẹ tớ không cho quấy rầy anh, bà quản lý nghiêm lắm.”

“Bây giờ cậu biết nghĩ cho anh trai rồi à, nhưng mà không phải anh mới học 11 sao? Sao đã ôn thi đại học rồi?

Vi Vi bĩu môi, cho dù cô có ghét Triệu Phi đến mấy thì đó cũng là anh trai cô, nếu anh ruột mình sau này không đậu đại học được cô cũng không vui gì. “Mẹ tớ nói, kiến thức nền của anh ấy kém quá nên phải ôn tập sớm hơn người khác, cái này gọi là chim ngốc thì bay trước.”

Trên nền tuyết phía xa xa có hai bóng dáng bé nhỏ đang đến, đó là Ngưu Thụy và Châu Kiệt Thụy, hai người yên lặng đi bên cạnh nhau, không có cãi vã.

“Sao hai người lại cùng về? Không phải Châu Kiệt Thụy bị phạt quét tuyết sao?”

“Tớ hỏi Ngưu Thụy khi nào về, cậu ấy nói chưa làm xong bài tập về nhà nên phải ở lại lớp một lát, làm xong thì mới về.”

“Nhưng hôm nay chúng ta không có bài tập về nhà mà, tớ nhớ nhầm à?”

“Đúng là không có bài tập về nhà, nhưng Bạch Tố Ni nói sáng mai muốn nghe thơ cổ.”

“Vậy cũng không phải bài về nhà, sáng mai đọc không phải được rồi sao.”

Vậy sao Ngưu Thụy phải ở lại lớp làm bài, cô ấy ở lại lớp làm gì chứ?

Châu Kiệt Thụy và Ngưu Thụy đi đến ngã ba, Châu Kiệt Thụy lấy gói băng vệ sinh trong cặp ra thản nhiên đưa cho Ngưu Thụy: “Cậu cầm đi, yên tâm, tui không lấy tiền, cho cậu xem như tiền phí cậu vất vả giúp tui quét tuyết.”

“Tớ không cần, không cần cậu cho.” Ngưu Thụy không chịu nhận, gói băng vệ sinh lặng yên rơi xuống nền tuyết.

Châu Kiệt Thụy không kiên nhẫn, cậu ta nhặt gói băng vệ sinh lên, phủi bông tuyết dính trên đấy: “Cậu thật sự không cần?”

Ngưu Thụy lắc đầu tựa như né tránh việc mờ ám gì.

“Vậy tui ném.” Châu Kiệt Thụy tiện tay ném gói băng vệ sinh xuống mương nước nhỏ đã kết băng ven đường, rồi phủi mông rời đi.

Ngưu Thụy đứng yên một lúc, sau đó đi về hướng khác.

Vài phút sau, cô quay lại đi đến mương nước nhặt gói băng vệ sinh lên bỏ vào cặp.

Gói băng vệ sinh này là Châu Kiệt Thụy lấy trộm trong ngăn kéo của mẹ ra. Ngày hôm đó cậu ta đến tiệm bán quà vặt mua đồ, vô tình đụng phải Ngưu Thụy bị chủ tiệm xách ném ra cửa tựa như ném bịch rác. Châu Kiệt Thụy tò mò nhìn vật màu hồng hồng xanh xanh trong tay bà chủ tiệm, bên trên viết chữ: băng vệ sinh.

Châu Kiệt Thụy không hiểu tại sao đến đồ này mà Ngưu Thụy phải đi trộm, cậu không quên được ánh mắt tuyệt vọng lẫn bất lực của Ngưu Thụy khi bị chủ tiệm bắt được. Khoảnh khắc ấy, trong lòng “đại thiếu gia” Châu Kiệt Thụy luôn hihi haha không xem ai ra gì chợt nảy sinh cảm xúc khó tả. Cậu về nhà lên máy tính của ba, tìm kiếm thông tin về kinh nguyệt, băng vệ sinh linh tinh, đã biết tuổi này con gái đang trải qua giai đoạn dậy thì.

“Các cậu thấy không? Hình như Ngưu Thụy nhặt gì đó.” Vi Vi tiếp tục nhìn ra xa.

Tôi ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy Ngưu Thụy nhét vật gì đó vào cặp mình: “Đúng đó, chắc cậu ấy nhặt được tiền nhỉ.” Vào những ngày tuyết rơi thì rất dễ nhặt được tiền, tuyết mềm mại trắng xóa có thể che phủ tất cả những của cải, xấu xí, dơ bẩn…

“Không có đâu, lúc tớ đến đây luôn nhìn chằm chằm dưới chân mà, nếu có tiền chắc chắn tớ sẽ nhìn thấy.”

“Này, có người đến.” Lâm Lỗi huých tay tôi.

Ba người chúng tôi cùng nhìn về phía giao lộ, một hình bóng quen thuộc từ từ đến gần, hình như là Trương Gia Vũ.

Tôi rất vui, phất tay chào cậu ấy: “Hêêee! Trương Gia Vũ! Sao giờ cậu mới về vậy!”

Vi Vi lẩm bẩm: “Tĩnh Tĩnh, tớ cảm thấy cậu cực thích Trương Gia Vũ nha, sao mỗi lần thấy cậu ấy là cậu như mới trúng thưởng vậy, phấn khích quá mức.”

Tôi không e dè: “Tớ thích cậu ấy mà, cậu ấy học giỏi, tốt tính, lại đẹp trai, còn rất biết chăm sóc người khác, cả nhà tớ đều thích cậu ấy.”

Giọng điệu Vi Vi không làm sợ chết người không thôi: “Cậu thích cậu ấy vậy thì kết hôn với cậu ấy là xong.” Tôi hoảng hồn bịt miệng Vi Vi lại: “Cậu đừng nói bậy, cậu ấy nghe thấy.” Cho dù có muốn lấy cậu ấy thì cũng chờ đến lúc chúng tôi trưởng thành, giờ nói điều này hơi sớm.

Trương Gia Vũ đi tới, đứng dưới chân dốc dài, ngẩng đầu nhìn ba người chúng tôi: “Các cậu ngồi trên cao ấy làm gì vậy?”

Vi Vi cười gian: “Chờ cậu đấy.”

Trương Gia Vũ mặt khó hiểu, chỉ vào mình hỏi: “Chờ mình? Tại sao?”

Tôi nói to: “Chờ cậu cùng trượt tuyết, cậu có muốn tham gia cùng chúng tớ không?”

“Được!” Trương Gia Vũ không do dự một giây, nhanh chóng đeo cặp trèo lên ngồi bên cạnh tôi, tâm trạng vui vẻ trông thấy.

Vi Vi cười trộm, “Trương Gia Vũ, Tĩnh Tĩnh rất muốn trượt tuyết nhưng mà chúng tớ không có đồ trượt, cậu nghĩ cách giúp đi.”

Ủa, người muốn trượt tuyết nhất là cậu mà, Triệu Vi Vi?

Trương Gia Vũ cười gật đầu, chuyện này với cậu là chuyện vặt, dễ như trở bàn tay. Ba Trương Phong là thợ sửa chữa, từ nhỏ cậu đã thấy ba sửa đủ loại đồ điện và đồ gia dụng, mưa dầm thấm đất, dĩ nhiên tay nghề của cậu giỏi hơn những đứa trẻ bình thường khác.

“Các cậu chờ mình một lát.”

Trương Gia Vũ về nhà, hơn mười phút sau lăn một chiếc lốp xe màu đen đến dưới con dốc dài.

“Tĩnh Tĩnh, cậu mau xuống giúp đi, anh đẹp trai họ Trương không tự mình mang lên được.” Vi Vi lại bắt đầu trêu chọc, cô nháy mắt với Lâm Lỗi, bộ dạng nhiều chuyện.

“Vi Vi, hôm nay cậu đủ rồi đó, nói nhiều vậy.” Tôi liếc cậu ấy, “Chưa kể, sao cậu không xuống giúp mà ngồi đó chỉ huy người khác.”

“Tớ không muốn làm bóng đèn của hai người, cậu phải cảm ơn tớ mới đúng.”

“Vi Vi, cậu còn nói bậy thì tớ không thèm để ý tới cậu nữa.” Tôi giả vờ tức giận.

“Được rồi được rồi, hai cậu đừng đấu võ mồm nữa, chúng ta cùng xuống giúp đi.” Lâm Lỗi kéo Vi Vi đứng dậy.

Ngồi xổm trên đất lâu, khi đứng lên đột ngột chân tê rần, đầu choáng váng, tôi vịn tay Vi Vi đi xuống.

Bốn chúng tôi đồng tâm hiệp lực đẩy chiếc lốp kia lên đỉ nh dốc.

Trương Gia Vũ đứng trên tuyết, bảo ba chúng tôi ngồi vào lốp xe, cậu ấy đẩy nhẹ, lốp xe trượt xuống con dốc tuyết dài.

Tim chúng tôi cũng bay ra ngoài, bên tai nghe tiếng gió ù ù, tiếng cười phấn khích của chúng tôi, cái lốp xe này quá đỉnh, Trương Gia Vũ thật sự rất thông minh.

Cứ như thế.

Chúng tôi chơi trong trời tuyết đến tận tối, Vi Vi và Nhị Lỗi bị bố mẹ gọi về ăn tối, chỉ còn tôi và Trương Gia Vũ đứng trên dốc tuyết.

Khi Vi Vi rời đi, cậu ấy còn cố tình nháy mắt le lưỡi với tôi, tôi giả vờ như không thấy.

“Cậu cũng muốn về à?” Trương Gia Vũ để chiếc lốp xe dưới chân.

“Chúng ta chơi một lát đi.” Nãy giờ cậu ấy vẫn giúp chúng tôi chuyển lốp xe chứ chưa chơi lần nào, tôi mong cậu ấy có thể vui vẻ chơi một lần.

Trương Gia Vũ lịch thiệp chỉ lốp xe: “Mời ngồi.”

Tôi ngồi xuống, cậu ấy cũng ngồi xuống cạnh tôi, nói nhẹ nhàng: “Giữ chặt nhé.”

Tôi nắm chặt lốp xe, quay nhìn cậu ấy, gật đầu.

“1 2 3.”

Đếm đến tiếng thứ 3, Trương Gia Vũ dùng tay chống lên tuyết đẩy một cái, lốp xe mang theo chúng tôi bay ra ngoài.

Khoảnh khắc đó, trong đầu tôi có vô số hình ảnh lướt qua, tôi còn chưa kịp ngẫm lại dư vị thì lốp xe đã ngừng lại, những bông tuyết lông ngỗng nhẹ nhàng đậu trên người chúng tôi, màn đêm được tuyết chiếu sáng lên, yên tĩnh, lãng mạn, tựa như cảnh trong truyện cổ tích.

“Chơi lần nữa nhé.” Tôi nhìn Trương Gia Vũ năn nỉ.

“Được! Cậu muốn chơi bao lâu mình đều chơi cùng cậu.” Cậu ấy cười nói.

Nhìn bông tuyết rơi trên đầu Trương Gia Vũ như một ông cụ đáng yêu, tôi nhìn cậu ấy cười to, giơ tay muốn vỗ những bông tuyết giúp cậu ấy, nhưng tay tôi còn chưa chạm được vào tóc cậu đã nghe giọng mẹ to đến kinh thiên động địa, có thể chấn động đến cả trời tuyết này.

“Lý An Tĩnh! Mau về nhà ăn cơm cho mẹ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.