Chuyện Thời Hồn Nhiên

Chương 35



Lần này tôi thực sự phải ra đi.

Vi Vi vừa khóc vừa giúp tôi thu dọn hành lý, cô nhét chai thủy tinh chứa đầy những ngôi sao giấy vào vali tôi: “Tĩnh Tĩnh, cậu đến bên đó sẽ quen với bạn mới, nhưng cậu tuyệt đối không thể quên tớ với Nhị Lỗi, tuyệt đối không được.”

“Đương nhiên là không, hai người cũng không được quên tớ.”

“Một lời đã định.”

Ba chúng tôi cùng vươn ngón út ra móc ngoéo: “Ngoéo tay thắt cổ trăm năm không đổi.”

Biểu hiện của Lâm Lỗi vẫn bình tĩnh như mọi khi, cô lấy giấy bút ra: “Viết địa chỉ nhà cậu của đây, sau này tớ với Vi Vi có thể thường xuyên viết thư, gửi bưu thiếp cho cậu.”

Tôi nghiêm túc viết địa chỉ xuống, trịnh trọng giao cho Lâm Lỗi, dặn đi dặn lại cô ấy đừng đánh mất.

Tối hôm trước khi đi, mẹ nấu một bàn thức ăn, mời tất cả bạn bè của tôi đến làm bữa tiệc chia tay, chúng tôi tuy còn nhỏ nhưng lễ nghĩa lại còn nhiều hơn người lớn.

Ngưu Thụy và Châu Kiệt Thụy cũng đến, mỗi người cầm một chiếc hộp trên tay, nói là quà chia tay cho tôi, tôi vui vẻ nhận lấy. Cho dù trước đây ghét Châu Kiệt Thụy bao nhiêu, không muốn ở cùng lớp với cậu ta thế nào, đột nhiên đến lúc nói lời tạm biệt lại cảm thấy cậu ta không quá hư, chỉ là cô độc hơn những người khác, mà cách cậu ta thoát khỏi cô độc chính là đi bắt nạt người khác.

Bầu không khí trên bàn ăn không ổn, mọi người đều có tâm trạng nặng nề, tôi mở nắp chai coca, rót đầy ly mỗi người.

“Đây là vị dâu tây, ngon lắm.”

Vi Vi nghe vậy nếm thử một hớp, hài lòng gật đầu: “Đúng là rất ngon.”

Châu Kiệt Thụy thấy thế bưng ly coca của mình lên uống ừng ực một hơi cạn sạch.

Tôi hơi tự đắc: “Đây là cậu tớ mua ở siêu thị hàng nhập đó, mọi người uống thêm đi, nhà tớ còn nhiều.”

Nhắc đến cậu tôi, chủ đề đột nhiên rất bà tám. Châu Kiệt Thụy cười hì hì hỏi: “Cậu của bà khi nào cưới cô Đổng Mẫn vậy? Có phải tụi tui có thể đến ăn kẹo mừng không?”

Ngưu Thụy xen vào: “Cùng một câu hỏi, nhưng mà may là Tĩnh Tĩnh chuyển trường, nếu không lớp 6 cô Đổng Mẫn vẫn là chủ nhiệm lớp mình thì không phải cậu sẽ rất ngại sao.”

Tôi nhún vai: “Không hẳn, lớp cuối cấp không phải do chủ nhiệm khoa tự mình dẫn dắt sao, không chắc tới lượt mợ tớ đâu.”

Châu Kiệt Thụy cười gian: “Chà chà! Gọi là mợ luôn rồi này.”

Trong lòng Vi Vi cảm xúc lẫn lộn, chỉ cần nghe tin tức của cậu tôi với Đổng Mẫn thì bỏ qua đối đáp của mọi người, chỉ vùi đầu vào ăn. Trương Gia Vũ cũng vùi đầu dùng bữa, cậu giấu mọi cảm xúc vào lòng, vẻ ngoài nhìn rất bình tĩnh.

Sau khi món ăn được dọn lên hết, mẹ tôi mời mọi người: “Nhân lúc còn nóng thì ăn đi, cô còn làm ngô chiên nữa, nếu muốn ăn thì ra lấy.”

“Cảm ơn cô ạ!”

Tôi vừa ăn vừa cố gắng kiềm nén nỗi buồn của mình không để lộ ra ngoài, cố ý ra vẻ vui vẻ nói: “Tớ muốn đến công viên có sân chơi rất lớn, chơi cực vui, lúc các cậu được nghỉ có thể đến đó tìm tớ, tớ dẫn các cậu đi công viên giải trí, đi chợ đêm, ăn uống linh đình..”

Gần như chỉ có Châu Kiệt Thụy hưởng ứng: “Chắc chắn tui sẽ đến, tui rất muốn chơi tàu lượn! Đến Quốc khánh đi, Quốc khánh tui qua đó, thế nào?”

Tôi không đáp lời Châu Kiệt Thụy, lặng lẽ nhìn Trương Gia Vũ, vẻ mặt cậu ấy nhẹ nhàng, nghe tôi nói cũng không có phản ứng gì lớn. Thực sự không biết trong lòng cậu ấy nghĩ gì, rõ ràng chúng tôi là bạn thân của nhau, tôi rời đi mà cậu ấy lại như thể không sao cả, không hề buồn bã.

Ăn được nửa chừng, Trương Gia Vũ đột nhiên nói một việc đúng chuẩn học sinh giỏi: “Tĩnh Tĩnh, cậu qua đó còn phải thích nghi với trường học mới, nội dung học mới, nghe nói họ sử dụng sách giáo khoa khác với chúng ta.”

Thật ra tôi chưa từng nghĩ đến việc này, chỉ cười nói: “Không sao, quen rồi là được, dì tớ là giáo viên cấp 2, học hành có vấn đề gì tớ có thể hỏi dì, hơn nữa dì nói sẽ mời gia sư cho tớ.”

Trương Gia Vũ tựa như thất vọng với câu trả lời của tôi, cậu dừng một lúc lại nói: “Vậy chúng ta có thể giao lưu chuyện học với nhau, mình cũng rất muốn biết bên kia họ học thế nào…”

“Ừ, tất nhiên rồi, không thành vấn đề.”

Đúng là học sinh ba tốt, trong đầu lúc nào cũng chỉ có chuyện học thôi sao?

Cậu gật đầu, tiếp tục ăn, không hỏi tôi gì thêm, thật thất vọng.

Mẹ bưng ngô chiên lên, Châu Kiệt Thụy đưa tay bốc bị nóng kêu oai oái, cậu ta vô tư kêu gào, tôi cảm thấy cậu ta đơn thuần đến nhà tôi ăn ké, chơi vui.

Bữa tiệc chia tay ồn ào bắt đầu, lại ồn ào kết thúc. Tôi không thích cảnh tượng buồn bã, thà rằng cứ vô tâm mà cười, để bạn bè chỉ nhớ lại nụ cười tươi tắn cùng giọng to như loa của mình.

Cô Đổng Mẫn nói, có hợp có tan, gặp gỡ chia xa đều là duyên số. Không phải vĩnh viễn không quay lại, không cần quá mức đau buồn, dù sao trong cuộc đời có rất nhiều lúc lựa chọn rời đi là vì khi quay trở lại tốt hơn, nhưng tôi không hiểu hết những ý nghĩa sâu xa những lời này, tôi chỉ đơn giản cho rằng rời đi tất cả đều là buồn thương, đau khổ.

Buổi tối mở quà trong phòng, tim tôi lại đập thình thịch như thể sắp nhảy khỏi cổ họng. Tôi không kiềm được hét to đầy phấn khích, đến nỗi mẹ hốt hoảng chạy đến gõ cửa phòng tôi.

“Tĩnh Tĩnh, phòng con động đất à? Sao mà chấn động lớn vậy?”

Tôi bịt miệng lại, nói nhỏ: “Không có gì không có gì, con chỉ hơi quá khích.”

Mẹ bất lực: “Đúng là con gái lớn rồi không thể giữ, sắp đi mà không buồn, còn phấn khích như thế.”

Chờ mẹ đi rồi, tôi ngồi trên giường hạnh phúc nhìn món quà chia tay mà Trương Gia Vũ tặng tôi, đó là con gấu bông màu trắng. Từ lần đầu tiên nhìn thấy nó tôi đã luôn nhớ con gấu bông này, rốt cuộc giờ đã được như mong ước. Cậu ấy không hổ danh là bạn thân của tôi, biết những điều tôi yêu thích.

Tôi không bao giờ tưởng tượng được khi mở món quà của Ngưu Thụy, tôi còn vui mừng gấp vạn lần hơn cả con gấu bông mà tôi luôn mơ ước kia.

Lần này tôi nhảy hẳn lên ghế, tiếng thình thịch chọc giận mẹ tôi, bà mắng to: “Con nhóc thúi kia, nhảy nhót gì trong phòng vậy? Người sống có thể bị con dọa chết! Ngày mai mau rời đi đi, đến nhà dì để dì quản lý con cho tốt.”

“Dạ dạ, con biết rồi, không nhảy không nhảy nữa.”

Tôi ổn định hơi thở, hơi run rẩy lấy chiếc đồng hồ màu hồng, món quà sinh nhật mà Trương Gia Vũ tặng tôi đến muộn gần một năm, cuối cùng đã về đến tay tôi.

Trên tấm thiệp Ngưu Thụy viết xin lỗi tôi, cô ấy nói trong lúc nhất thời vì sự phù phiếm bản thân mà chiếm mất món quà vốn dĩ thuộc về tôi, thực ra trong lòng cô ấy luôn áy náy nhưng không đủ can đảm thừa nhận, cô sợ tôi sẽ nhìn cô ấy bằng ánh mắt khác.

Tôi nhìn kỹ chiếc đồng hồ, phát hiện những chữ cái nhỏ khắc bên cạnh là tên tôi.

Trời đã tối nhưng tôi vẫn mang dép lê chạy đến nhà Trương Gia Vũ. Cậu ấy đang giúp bà nội Ngô lột ngô, nhìn thấy tôi thì rất vui, vội đứng lên vẫy tay với tôi.

Tôi cố ý đưa đồng hồ trên tay cho cậu ấy nhìn: “Cảm ơn món quà của cậu, tớ cực kỳ thích.”

Trương Gia Vũ nhìn thấy chiếc đồng hồ, mắt sáng lên, cậu ấy im lặng mấy giây rồi ngượng ngùng gãi gãi đầu: ‘Cậu thích là tốt rồi.”

“Cậu nhất định không được quên tớ, chúng ta phải thường xuyên liên lạc.” Tôi viết số điện thoại cho cậu ấy: “Đây là số điện thoại bàn nhà dì, sau này cậu nhớ tớ có thể gọi điện thoại.”

“Được.” Trương Gia Vũ gật đầu mạnh mẽ, mỉm cười vui vẻ.

Sáng hôm sau, khi các bạn tôi đang say ngủ, tôi đã ngồi trên xe cậu đi đến ga tàu hỏa. Tôi còn nhỏ, không thể chịu đựng được cảnh chia tay thật sự, tôi nghĩ mình sẽ khóc rất nhiều, mà tôi càng sợ thấy các bạn mình buồn bã.

Hơn 4 giờ lặn lội đường xa, cuối cùng tôi đến nhà dì, từ đây mở ra một cuộc sống mới.

Điều không thể tin được là ngày thứ ba sau khi tôi rời nhà, chiếc quạt trần nên nóc phòng tôi đột nhiên rơi xuống, đập thẳng xuống chiếc giường nhỏ của tôi, tiếng động cực lớn khiến cả nhà thức giấc, em trai tôi sợ đến òa khóc.

Mẹ nói may mà tôi không ở nhà, nếu không quạt trần đó có lẽ đã đập vào tôi, không chừng gi3t chết tôi.

Người thợ sửa điện nói dây quạt trên mái nhà bị chuột cắn đứt dây, cộng với thời gian sử dụng đã lâu nên rơi xuống cũng là chuyện có thể hiểu được.

Nhưng mẹ tôi đốt mấy nén nhang, chắp tay quỳ trước tượng Quan âm bồ tát, còn đến chùa một lần. Bà tin chắc đây là lời mà vị sư phụ kia nói “tai nạn đổ máu”, cũng dặn dò tôi ở thành phố lạ phải nghe lời dì, tự chăm sóc bản thân cho tốt.

Tôi xách theo phần hành lý nhỏ của mình vào căn phòng cũ của anh họ. Dì đã dọn dẹp phòng, thay rèm hồng nhạt, chăn nệm hồng nhạt, còn mua một bàn trang điểm màu trắng kiểu công chúa.

Tôi chưa kịp cất quần áo vào tủ thì dì đã đến trước cửa phòng, cười nói: “Tĩnh Tĩnh, dì dẫn con đi mua quần áo mới nhé.”

“Không cần ạ, con có quần áo để mặc rồi.” Trước khi đến đây, mẹ đã dặn dò rất nhiều lần không được tiêu tiền của dì lung tung, nói dì vì đưa anh họ đi du học đã tốn rất nhiều tiền, áp lực kinh tế lớn hơn trước rất nhiều.

“Tĩnh Tĩnh khách sáo với dì làm gì, gần khai giảng rồi, con sẽ gặp giáo viên mới, bạn học mới, phải ăn mặc thật đẹp, tạo ấn tượng tốt với mọi người.”

Thật sự không lay chuyển được dì, tôi bị dì dẫn đi trung tâm thương mại, lúc về tôi đã lắc mình biến hình từ cô bé nhà quê thành một công chúa nhỏ phương Tây.

Nhìn mình trong gương, tôi ngẩn ngơ một lúc, nửa mong đợi nửa thấp thỏm cho cuộc sống sau này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.