Trước khi mặt trời xuống núi, ba Trương Gia Vũ – Trương Phong, cưỡi một chiếc xe đạp quay về. Ông mặc bộ quần áo lao động màu xanh da trời, đội chiếc mũ cứng, nhìn rất giống nhân viên an ninh trên phim truyền hình.
Trong giỏ xe đạp của Trương Phong có một quả dưa hấu to, ông đạp xe đến gốc cây hòe đầu thôn, đặt một chân xuống đất, bấm chuông kêu leng keng, mỉm cười nhìn đám trẻ con chơi dưới tàng cây, tìm hai đứa con mình trong đấy.
“Tiểu Vũ, Tiểu Như, hai đứa theo ba về nhà thôi.”
Trương Gia Vũ hơi không muốn về, nhưng cậu rất hiểu chuyện, tạm biệt mấy người bạn mới quen, dắt tay em gái đầu tóc bù xù đi về phía xe đạp của ba.
Trương Phong là người đàn ông tinh tế, ông nhìn ra tâm trạng của con trai, dùng ngữ điệu trẻ con hỏi: “Có muốn mời các bạn con về nhà chung không? Ba có mua một quả dưa hấu to.”
Trương Gia Vũ nghe ba nói vậy thì rất vui, quay đầu nhìn ba người bạn mới nói: “Các cậu có muốn đến nhà mình ăn dưa hấu không, ba mình mua một quả dưa rất to.”
Triệu Vi Vi rất bối rối, cô nhìn Lâm Lỗi.
Lâm Lỗi hoàn toàn không có động tĩnh, cô nhìn những đám mây trên trời như không hề nghe thấy, tự hỏi không biết ở nơi xa đó ba có nhìn thấy những đám mây đẹp thế này không, đã rất lâu rồi cô không gặp ba, cô rất nhớ ông ấy.
Là người tham ăn có thâm niên, tôi không hề do dự mà gật đầu đồng ý, kéo Lâm Lỗi và Vi Vi: “Đi thôi, chúng ta đi.”
“Hạo Hạo cũng đi.” Em trai lảo đảo chạy theo.
Cả đám chúng tôi hăm hở kéo đến nhà Trương Gia Vũ, nhà cậu ấy là ngôi nhà trệt lát gạch đỏ, bên ngoài trồng một cây hồng rất to, giữa nhà có một giếng trời thông thoáng, từ cửa chính đi vào thấy ngay cây hoa hồng đang nở rộ trong sân, vừa đẹp lại vừa thơm bát ngát.
Ngôi nhà trống trải, nghe nói ba mẹ Trương Gia Vũ xây lúc mới cưới, nhưng hai người làm việc bên ngoài không thường về đây. Mỗi năm tết đến, ông bà nội Trương Gia Vũ sẽ đến dọn dẹp nhà cửa, đốt vài dây pháo, hái những quả hồng chín mọng trước cửa.
Bảy năm trôi qua, Trương Phong dẫn theo hai con quay về quê, cuối cùng trong nhà đã có lại hơi người.
“Đến đây các cháu, không cần khách sáo, cứ xem như ở nhà mình vậy, thích ăn gì thì cứ tự lấy nhé.” Trương Phong lấy một đống đồ ăn vặt đặt lên bàn, có rất nhiều bánh kẹo mà tôi chưa từng thấy.
Em trai tôi vội vàng chạy tới đống đồ trước mặt, vừa ăn vừa cố gắng nhét bánh kẹo vào túi, tôi thấy xấu hổ nên kéo nó qua một bên mắng nhỏ mấy câu, vậy mà nó òa lên khóc.
Khóc trong nhà người khác không phải chuyện vinh quang gì, tôi vội dỗ dành nó nhưng thằng nhóc này không cho người ta mặt mũi, càng khóc to hơn. Tôi thật muốn xách cổ nó về nhà ngay lập tức.
“Hạo Hạo đừng khóc, em có muốn chơi ô tô không?” Trương Gia Vũ lấy ra một món đồ chơi nhỏ.
Em trai nghe thấy ô tô thì lập tức nín khóc, nước mắt nước mũi tèm lem trên mặt: “Hạo Hạo muốn chơi xe.”
Trương Gia Vũ rút tờ giấy vệ sinh, cẩn thận lau nước mắt nước mũi trên mặt em trai tôi, động tác thành thạo đến mức không giống trẻ con ở tuổi cậu ấy.
“Cảm ơn.” Tôi dùng khẩu hình nói với cậu ấy, Trương Gia Vũ lắc cười, tỏ ý không có gì.
“Mấy bạn nhỏ, tới ăn dưa hấu đi. Dưa hấu này chú mua từ Tân Cương chuyển tới đấy, vừa ngọt vừa mọng nước.” Trương Phong bê dĩa dưa hấu đã cắt vào. Vỏ dưa hấu mỏng, những miếng dưa cắt hình trăng non đều đặn, phần vỏ xanh ở hai đầu còn được cắt sẵn đi, dưa đỏ hạt đen nằm trên mâm cực kỳ đẹp.
Ban đầu chúng tôi còn hơi ngại ngùng, nhưng khi Trương Gia Vũ lấy từng miếng dưa đưa cho chúng tôi thì cả bọn ăn không còn hình tượng gì. Trương Phong nói đúng, dưa hấu này thật sự rất ngọt, tôi ăn năm miếng liền, bụng đã no căng nhưng vẫn còn muốn ăn tiếp.
“Có xem TV được không? “Chong chóng to” sắp chiếu rồi.” Lâm Lỗi nhìn đồng hồ trên tường, cô không bỏ sót tập nào.
“Được chứ!” Trương Gia Vũ mở TV, đưa điều khiển cho Lâm Lỗi.
Lâm Lỗi tựa lưng ra sau, bấm mở kênh thiếu nhi, vừa đúng lúc giai điệu quen thuộc vang lên: “Chong chóng to xoay nhanh, phong cảnh nơi đây thật đẹp, bầu trời thật đẹp, có bạn bè vui vẻ bên nhau…”
Chúng tôi ngồi trên tấm chiếu trải ở sàn nhà Trương Gia Vũ, xem xong một tập “Chong chóng to”. Nếu không phải mẹ tôi giục về nhà ăn tối thì chúng tôi còn định xem tập phim hoạt hình tiếp theo.
Khi vừa định rời khỏi nhà, tôi chợt nhìn thấy một loạt khung ảnh treo trên tường, tò mò đứng lại nhìn. Trong đó có rất nhiều ảnh chụp của Trương Gia Vũ và em gái cậu ấy, ảnh chụp từ bé đến giờ, còn có một người phụ nữ tóc dài rất đẹp, cô ấy có đôi mắt hệt như Trương Gia Vũ. Tôi đoán có thể là mẹ cậu ấy.
Tôi chưa kịp hỏi, Trương Gia Như đã chạy đến, chỉ vào người phụ nữ xinh đẹp kia, gọi: “Mẹ! Mẹ!”
Tôi nhìn Trương Gia Vũ, cậu ấy lặng lẽ gật đầu.
Lâm Lỗi và Vi Vi nghe tiếng cũng chụm đến nhìn, hâm mộ nói: “Chà! Mẹ cậu đẹp thật đấy, nhìn như diễn viên điện ảnh vậy.”
Vẻ mặt Trương Gia Vũ rất phức tạp, cậu vươn tay nhẹ nhàng vuốt v e ảnh chụp mẹ mình, “Mẹ mình là người phụ nữ đẹp nhất thế giới.”
“Vậy mẹ cậu đâu? Sao không thấy cô ấy?” Tôi là người nghĩ sao nói vậy, hỏi đúng ngay mấu chốt, đây là điều tôi luôn muốn hỏi mà không tiện hỏi.
“Mẹ mình đã đi rất xa rất xa.”
“Đi đâu?” Tôi thật sự rất ngốc, bình thường đi học không thấy tích cực thế này mà bây giờ lại phát huy cao độ tinh thần mười vạn câu hỏi vì sao, lại không hề biết mình đang xát muối vào miệng vết thương của Trương Gia Vũ.
“Thiên đường.”
Tôi á khẩu không nói nên lời, thậm chí còn nghi ngờ không biết thiên đường có thật sự tồn tại hay không, mãi đến khi Lâm Lỗi bình tĩnh, lý trí nói: “Thiên đường gì, mẹ cậu đã chết.”
“Cái gì!”
Mặt chúng tôi tái mét vì sợ, không dám nói thêm lời nào. Mắt Trương Gia Vũ lấp loáng nước, cậu bịt tai em gái lại, thì thầm: “Mẹ chúng mình đang đi du lịch, mẹ sẽ quay về.”
*
Trong nhà Lâm Lỗi, mẹ Lưu hôm nay chơi mạt chược cả chiều nhưng không gặp may, thua sạch tiền thắng bạc hôm trước không tính mà còn thua cả tiền mua thức ăn của ngày hôm nay.
Bà thấy khó chịu với mọi thứ, ủ rũ nằm trên ghế sô pha.
Lâm Lỗi vừa đẩy cửa bước vào nhà đã cảm giác được bầu không khí không ổn, cô lập tức tới tủ lạnh, lấy chai coca lạnh giải khát.
“Làm gì đến giờ mới về? Lêu lổng ở đâu?” bà Lưu hét lên một tiếng rung trời, trần nhà cũng lung lay muốn sụp.
Lâm Lỗi quay lưng về phía sô pha, nhắm mắt thở dài, sau đó vặn nắp chai coca, “Đi nhảy dây.”
Bà Lưu không bỏ qua, lửa giận trong lòng không có chỗ trút, túm lấy con gái nhỏ không buông: “Nhảy dây tới tận giờ này? Con nhìn xem bây giờ là mấy giờ? Trời tối đen như mực thế còn nhảy được sao? Ở nhà học hành khó khăn tới vậy sao?”
Lâm Lỗi uống một hớp coca: “Nhảy xong tới nhà Trương Gia Vũ.”
Bà Lưu nghe tên kia nhất thời không phản ứng lại, đứng dậy chỉ ly nước không trên bàn: “Rót cho mẹ một ly, từ trưa đến giờ không có miếng nước.”
Lâm Lỗi đổ đầy ly coca bưng đến cho mẹ.
Bà Lưu uống hết nửa ly coca lạnh, lửa giận nguội đi hơn nửa, hỏi: “Ban nãy con nói nhà ai?”
“Trương Gia Vũ, nhà mới chuyển đến đối diện nhà Tĩnh Tĩnh.”
“Ba thằng bé đó tên Trương Phong đúng không?”
Lâm Lỗi lắc đầu, cô chỉ biết tên bạn, còn là do Tĩnh Tĩnh nói cho cô biết, còn những thứ khác cô không biết, mà cũng không có hứng thú để biết.
Bà Lưu uống hết ly coca, dằn mạnh ly xuống bàn, hơi thẳng người dậy, Lâm Lỗi theo phản xạ có điều kiện đứng dậy. Vốn tưởng bà Lưu sẽ nổi giận với mình, nhưng bà Lưu lại thở dài, “Đứa bé kia thật đáng thương, còn nhỏ đã mất mẹ, con đừng có bắt nạt người ta.”
Coca trong bụng Lâm Lỗi sôi lên, cô ợ thành tiếng, không dám nói với mẹ mình là nửa tiếng trước, vì một câu nói mà suýt nữa cô đã làm cậu bạn kia bật khóc.
*
“Đừng buồn, Lỗi Lỗi không cố ý nói vậy. Thực ra cậu ấy rất tốt, rất tốt.” Bảy tuổi, tôi không phải là người biết an ủi người khác, chỉ có thể bắt chước dáng vẻ bà nội bình thường hay dỗ dành em trai mà vỗ vỗ lưng Trương Gia Vũ, không biết sao tôi lại đủ kiên nhẫn đến vậy.
Trương Gia Vũ cố nén nước mắt, cậu muốn giống một người đàn ông kiên cường, nhưng nỗi buồn mất mẹ không thể nào kiềm chế được, không một phút giây nào cậu không nhớ đến mẹ.
Mẹ tôi lại giục tôi về ăn cơm, nhưng tôi không đành lòng cứ thế mà về.
“Hay là cậu đến nhà tớ ăn cơm tối? Mẹ tớ làm bánh rán nhân hẹ ngon cực.” Mặc dù mẹ tôi nấu mấy món khác không ngon nhưng mà bà nấu mì phở là tuyệt nhất, đặc biệt là mấy món như bánh kếp, bánh nướng, bánh rán.
Trương Gia Vũ không hé răng, nước mắt lăn xuống gò má, trên mi còn đọng vài giọt nước rung rung nhưng vẫn rất đẹp.
Tôi nhìn mê mẩn, nghĩ thầm trên đời hóa ra có người khóc cũng đẹp đến vậy.
“Tiểu Vũ? Sao con khóc?” Trương Phong cầm điện thoại ra, ông đang nói chuyện công việc với ai đó.
“Được, tôi biết rồi, anh chờ một lát, nửa tiếng sau tôi sẽ đến.” Trương Phong cúp điện thoại, ngồi xổm xuống lau nước mắt trên mặt con trai, đau lòng lại áy náy: “Ở nhà máy có chút chuyện, bây giờ ba phải qua đó xử lý, con với em ở nhà ngoan ngoãn, ba về sẽ mua đùi gà với bánh kem cho con.”
Trương Gia Vũ gật đầu trong nước mắt.
“Con trai ngoan, ba đi trước đây.” Trương Phong xoa đầu con trai, thay quần áo đi làm rồi đạp xe ra cửa.
Tôi lại đề nghị: “Đến nhà tớ ăn cơm đi, chó mà ăn bánh rán nhân hẹ mẹ tớ làm còn có thể cười thành tiếng đó.”
Trương Gia Vũ bật cười: “Lý An Tĩnh, cậu nghiêm túc đấy à? Chó sao mà cười thành tiếng được chứ.”
“Tớ không lừa cậu, chó thực sự cười thành tiếng đó. Tiểu Hắc nhà chúng tớ đó, có lần nó ăn vụng bánh rán nhân hẹ trong chén tớ, cười không ngừng được luôn ấy.”
Trương Gia Vũ cứ thế bị tôi vừa dụ dỗ vừa lừa gạt dẫn cậu cùng em gái Trương Gia Như về nhà mình.
Mẹ tôi thấy tôi dắt hai người về cũng không tỏ ra ngạc nhiên lắm, chỉ liên tục xuýt xoa: “Cậu bé đẹp trai quá!” Tôi biết mắt nhìn của mẹ tốt giống tôi.
“Mẹ, tối nay mẹ làm nhiều bánh rán nhân hẹ nhé.” Tôi theo mẹ vào bếp.
“Con nhóc này toàn gây thêm phiền cho mẹ thôi.” Mẹ xỉa vào trán tôi.
“Ai dà, mẹ, con yêu mẹ nhất, hôm nay con giúp mẹ rửa chén, quét sàn, giặt vớ cho mẹ nhé?”
“Nhóc con nói thì nhớ giữ lấy lời đấy.”
Tôi cười vui vẻ bước ra ngoài, nhìn thấy cảnh tượng hài hòa: em trai tôi và em gái Trương Gia Vũ ngồi trên sàn chơi đồ chơi, Trương Gia Vũ đang niết vai cho ba tôi.
“Thằng bé này tay nghề khá thật, ở nhà con thường bóp vai cho ba à?” Mặt ba tôi thoải mái hỏi.
Trương Gia Vũ gật đầu, nhìn cách cậu ấy nghiêm túc bóp vai thật sự rất đáng yêu.
Tôi là con gái ruột, đâu thể thua kém cậu ấy: “Ba, để con bóp chân cho ba.” Tôi đi qua bóp loạn lên chân không bị thương của ông.
“Ui da!” Ba tôi kêu lên thảm thiết, “Con gái, con có thù oán gì với ba sao?”
Kỹ thuật của tôi cơ bản không phải là bóp, vì dùng sức quá mạnh mà biến thành véo, chân ba tôi bị tôi véo đến mức hằn một loạt móng tay.
Bữa tối chúng tôi ăn rất no, tiêu diệt sạch sẽ hai mâm bánh rán nhân hẹ to. Mẹ còn nấu nồi cháo bắp cũng uống không chừa một miếng.
Đúng là đông người sức lớn.
Trên đường đưa hai anh em về nhà, tôi hỏi Trương Gia Vũ: “Sao? Tớ không lừa cậu chứ, mẹ tớ làm bánh rán nhân hẹ ngon cực đúng không?”
“Ừ, rất rất ngon.”
Tôi rất vừa lòng câu trả lời này, buổi tối giúp mẹ làm xong việc nhà thì lên giường chuẩn bị đi ngủ, mấy miếng dưa hấu buổi chiều bắt đầu phát huy tác dụng. Tôi chạy vào nhà vệ sinh ba lần liên tục, sắp ngủ lại buộc phải xuống giường vì mắc tiểu.
Khi tôi từ nhà vệ sinh quay về phòng, đi ngang phòng ba mẹ nghe họ đang tranh cãi gì đó, mơ hồ nhắc đến tên tôi.
Không lẽ tôi làm sai chuyện gì sao? Tôi sợ hãi yên lặng ghé vào cửa nghe lén.
Ba: “Tiền học phí của Tĩnh Tĩnh chưa đóng, lão Viên bên kia đã thúc giục thanh toán tiền hàng. Đều là lỗi của anh, liên lụy đến em với bọn nhỏ.”
Mẹ: “Bà con hàng xóm đã giúp chúng ta nhiều việc rồi, em thật sự không thể mở miệng được. Hay là, em lại đi hỏi chị cả, trước đó chị…”
Ba cắt ngang: “Lị Lị, chuyện này tạm gác qua một bên đi.”
Mẹ: “Không thể không cho bọn nhỏ đi học được, chị cả em nhà chỉ có một đứa con trai, chị ấy vẫn luôn muốn có đứa con gái, chị đã nhiều lần nói rất thích Tĩnh Tĩnh nhà mình.”
Ba thở dài, “Không còn cách khác sao?”
Mẹ: “Tĩnh Tĩnh đến nhà chị em là tốt cho con, sống trong thành phố, điều kiện gia đình lại tốt hơn nhà chúng ta rất nhiều, con cũng có thể yên tâm học hành… Hơn nữa, chị em không phải người ngoài, anh đừng băn khoăn quá.”
…
Tôi sững sờ tại chỗ, chết lặng, tim lạnh băng, tựa như trong một câu quảng cáo của một loại nước giải khát bấy giờ: Lòng như tro tàn, lạnh thấu tim.