Chiều thứ sáu hàng tuần là khoảng thời gian vui vẻ nhất đối với tất cả giáo viên và học sinh trường trung học Thời Nam, nhóm học sinh nội trú thu dọn đồ đạc sẵn sàng vác theo vào lớp, nhấp nhổm như đứng đống lửa như ngồi đống than mà chờ giờ tan học. Chuông tan học vừa vang lên, đám học sinh đang sốt ruột về nhà đồng loạt lao ra khỏi lớp, chạy về bãi đỗ xe nơi sân thể dục, chỉ thoáng chốc một đoàn xe đạp khổng lồ đổ ra từ cổng trường.
Ba chúng tôi tụ tập ở siêu thị nhỏ đối diện cổng trường mua đồ ăn vặt. Coca có khuyến mãi khui trúng thưởng, tôi và Vi Vi khui ba chai vẫn không trúng mà Lâm Lỗi đã trúng bốn lần “Tặng thêm một chai”… Bà chủ sợ hãi lặng lẽ dọn sọt coca trên đất.
Vi Vi không tin: “Tại sao tớ không trúng chứ?” Cô nghiến răng mua một chai khác, vặn ra lại vẫn không trúng.
Lâm Lỗi đưa chai trúng thưởng của mình cho Vi Vi: “Cậu muốn trúng thưởng vậy sao?”
Thật ra không nhất thiết phải trúng, nhưng mà muốn có mà không được là một thứ cố chấp, càng khó có thì lại càng muốn có, Vi Vi có rất nhiều thứ chấp nê vô lý như thế.
“Không được, tớ phải tự mình trúng thưởng một lần.”
“Nhưng cậu đã mua nhiều coca vậy rồi, trúng thưởng không phải chỉ là thêm một chai sao, không cần vậy…”
Vi Vi đưa tay bịt miệng Lâm Lỗi, ánh mắt kiên quyết: “Tớ không quan tâm, tớ phải trúng thưởng.”
Hơi thở Lâm Lỗi trở nên gấp gáp, cô như bức tượng điêu khắc không dám cử động, cảm nhận nhiệt độ của tay Vi Vi truyền đến mình, thậm chí sợ hơi thở của mình sẽ chạm vào tay Vi Vi mà nín thở, nhưng giây tiếp theo Vi Vi đã lấy tay ra, vẻ mặt mong ngóng nhìn vào kệ hàng.
Trên kệ hàng chỉ còn chai coca cuối cùng, Vi Vi xoa mạnh hai tay vào nhau, thổi hơi vào tay.
Bà chủ vừa tiếp mấy học sinh khác mua đồ vừa đưa mắt nhìn khu vực đồ uống, nhìn thấy người mua không phải là Lâm Lỗi thì lộ ra nụ cười yên tâm. Lô coca này bán cả tuần mà chưa có ai trúng thưởng, cô gái tóc ngắn kia lại trúng thưởng liên tục, bà chủ keo kiệt sợ coca trong tiệm mình sẽ phải trả hết cho cô gái này.
“Chờ chút.” Lâm Lỗi ngăn Vi Vi lại, cô đi tới nhẹ nhàng đặt tay lên tay Vi Vi, “Tớ truyền vận may của mình cho cậu.”
Vi Vi cực kỳ vui vẻ đồng ý.
Được Lâm Lỗi truyền vận may, Vi Vi nắm chai coca thật kỹ, nín thở từ từ mở nắp chai. Lâm Lỗi còn căng thẳng hơn cả cô, mở to mắt nhìn nắp chai đang chịu lực bị vặn mở ra, cầu nguyện cho lần này Vi Vi trúng thưởng. Cố rất muốn nhìn thấy Vi Vi vui vẻ.
Tôi xách một túi to đồ ăn vặt mua cho em trai với bà nội từ bên trong đi ra, nhìn lên thấy Vi Vi và Nhị Lỗi đang đứng trước tủ đồ uống, tựa như đang đứng thiền định.
“Hai cậu làm gì vậy?”
Vi Vi mở nắp chai, hét to đến mức chết người không đền mạng: “Aaaaaa! Rốt cuộc tớ trúng rồi! Lần này tớ trúng thật rồi!”
Mấy học sinh khác nghe tiếng hét đổ xô đến hỏi: “Trúng thưởng cái gì?”
Bà chủ vội vàng lấy sọt coca giấu dưới chân nhét cho Vi Vi, sốt ruột giục: “Mấy bà cô nhỏ của tôi ơi, chai coca cuối cùng trong tiệm tôi đây, trúng rồi thì nhận đi.”
Ba chúng tôi ôm coca và đồ ăn vặt ra khỏi siêu thị, học sinh bên ngoài vẫn không ngừng chen nhau vào trong; cuối tuần, mọi người đem hết tiền tiết kiệm mua đồ ăn vặt, giúp việc kinh doanh của siêu thị phát triển, chúng tôi nghĩ nếu sau này không đậu đại học thì cứ hùn vốn lại mở một siêu thị ở cổng trường, mỗi ngày mua mua bán bán thu tiền, ngày trôi qua không tệ.
Trương Gia Vũ đẩy chiếc xe đạp đứng ở cửa, nhìn thấy ba chúng tôi thì đến đỡ bao lớn bao nhỏ trong tay chúng tôi.
“Trương Gia Vũ, sao cậu lại ở đây?” Vi Vi đưa coca trong tay cho Trương Gia Vũ, thoải mái hít thở bầu không khí tươi mát bên ngoài.
“Mình chờ mọi người cùng về nhà.”
“Vấn đề là sao cậu biết chúng tớ ở đây?”
Trương Gia Vũ chỉ chiếc xe đạp dán băng đen dựng bên cạnh cái cây nhỏ, đó là xe đạp của Lâm Lỗi, cả thế giới không tìm được chiếc thứ hai như thế. Chiếc xe đạp này do Lâm Lam để lại, ban đầu có màu hồng nữ tính, nhưng Lâm Lỗi dùng thời gian hai ngày để dùng băng keo đen của ba quấn nó lại thành màu đen, gỡ chiếc chuông nhỏ màu hồng xuống đổi thành cái chuông màu xanh lá cây, cảm thấy vậy mới ngầu.
Lâm Lỗi đẩy chiếc xe đạp nhỏ màu đen, hất hàm với Trương Gia Vũ: “Cậu đến đúng lúc ba chúng tớ đang lo không biết làm thế nào để về nhà, hay là cậu chở Tĩnh Tĩnh, tớ chở Vi Vi?”
Vi Vi không biết đi xe đạp, luôn được Lâm Lỗi đưa đón đi học. Tôi mới chuyển trường về, ba mẹ chưa mua xe đạp cho tôi.
Trương Gia Vũ cầu còn không được, vui vẻ đồng ý ngay, còn chu đáo lấy một quyển sách kẹp lên yên sau xe, sợ tôi ngồi bị cấn.
Vi Vi thấy vậy thì ồn ào: “Úi chà! Trương Gia Vũ, cậu phục vụ đúng chuẩn năm sao quá đấy? Tĩnh Tĩnh chúng ta hạnh phúc thật, làm tớ cũng muốn ngồi xe cậu.”
Tôi đứng trước Trương Gia Vũ tự dưng da mặt cũng mỏng đi, lúng túng: “Vậy, không thì đổi qua?”
Vi Vi: “Cậu chịu đổi thật?”
Tôi ra vẻ thoải mái: “Có gì mà không chịu? cậu muốn thì nhanh lên đi, nếu không tớ đổi ý.”
Vi Vi thật sự đi tới ngồi nhún nhún lên yên sau xe Trương Gia Vũ.
Lâm Lỗi không vui: “Triệu Vi Vi, cậu có ý gì đây? Có mới nới cũ nhanh thế à?”
Vi Vi lè lưỡi, nhảy xuống xe Trương Gia Vũ: “Chỗ ngồi tốt vậy tớ vẫn nên nhường cho Tĩnh Tĩnh đi, tớ không muốn làm bóng đèn.” May mà nửa câu sau cô nói lẩm bẩm không lớn, nếu không thì Trương Gia Vũ nghe thấy sẽ rất xấu hổ.
Cứ thế, Lâm Lỗi chở Vi Vi đi trước, Trương Gia Vũ chở tôi đi theo sau, chúng tôi đạp xe trong làn gió mát buổi chiều về nhà.
Mùa này lá cây chưa ngả vàng hẳn, ngô trên ruộng đang chờ thu hoạch, không khí tràn ngập hương thơm quen thuộc của cỏ cây, tiếng kêu của đủ loại côn trùng, mọi thứ rất dễ chịu, nếu không có quá nhiều con dốc dài… Từ trường trung học Thời Nam đến thôn Hạ Thời có thể nói là chín khúc quanh mười tám khúc quẹo, mấy con dốc thì khỏi nói, cứ mấy trăm mét là có vài ba con dốc. Mỗi lần đến dốc cao, chúng tôi dừng lại đẩy xe lên, rồi lại đạp xe đi tiếp.
Vi Vi cực ghét mấy con dốc cao này, nằm vạ trên xe không chịu xuống, Lâm Lỗi cũng không giục cô, cứ để mặc Vi Vi tùy thích, thậm chí còn đứng hẳn lên mà cố gắng đạp, muốn chở Vi Vi vượt dốc, nhưng đương nhiên là không được.
Con dốc này quá cao, hầu hết đều không thể đạp xe lên, huống hồ Lâm Lỗi còn chở Vi Vi.
Lâm Lỗi cho dù có nam tính đến đâu thì vẫn là con gái, cô đạp một lát thì mất sức.
Chỉ có hai người là ngoại lệ, Châu Kiệt Thụy và Lục Kiều.
Hai người họ mỗi thứ sáu hàng tuần đều phải thi đấu một trận, ai chạy đến đỉnh dốc kia trước thì được người kia mang bữa sáng cho cả tuần sau. Lục Kiều ngày nào cũng ngủ nướng, sáng sớm đi học là như đi trên mây, không ăn sáng là chuyện thường ngày, cậu ta dựa vào thi đấu này mới có bữa ăn sáng nóng hổi.
Châu Kiệt Thụy cảm thấy mất mặt, tuần nào cũng muốn lật đổ thế trận, nhưng mà lần nào cũng thua Lục Kiều, đánh trận nào thua trận đó, cứ thất bại rồi lại thi.
Ngay khi bốn chúng tôi đẩy xe đạp ngang qua, Châu Kiệt Thụy và Lục Kiều lại bắt đầu một vòng thi đấu mới, thấy Châu Kiệt Thụy lại sắp thua, cậu ta thở hổn hà hổn hển, mồ hôi đầy đầu vẫn không thể nào đuổi kịp Lục Kiều phía trước, hơn nữa vẻ mặt Lục Kiều rất nhẹ nhàng, không một giọt mồ hôi, còn cố tình giảm tốc độ chờ Châu Kiệt Thụy.
“Hêeeeee! Lý An Tĩnh!”
Tôi đang nói chuyện với Trương Gia Vũ, nghe có người gọi tên mình thật to thì giật mình.
Lục Kiều từ xa vẫy tay với tôi: “Đúng là cậu!” Cậu ta cười haha khoe hàm răng trắng, dừng lại không đi nữa.
Châu Kiệt Thụy tóm lấy cơ hội, nhân lúc Lục Kiều dừng lại thì cố hết sức đạp lên trước, thành công ném Lục Kiều lại phía sau.
Lục Kiều hoàn toàn không hay biết, vẫn cười ngô nghê nhìn tôi, “Lâu rồi không gặp, cậu ở ban Văn đã quen chưa?”
Tôi lịch sự mỉm cười: “Cũng ổn, nhưng không phải chúng ta mới gặp vào sáng nay sao, cũng đâu lâu lắm nhỉ?”
Lục Kiều tiếp tục cười hihi: “Thật sao? Tớ không nhớ gì cả.”
“Cậu còn chưa già sao lại dễ quên thế?”
Mặt Trương Gia Vũ lạnh tanh, đẩy xe đạp đi về trước, đột nhiên nói với Lục Kiều: “Lão Thất, mày còn không nhanh đuổi theo thì Châu Kiệt Thụy sắp lên đến đỉnh dốc kìa.”
Lục Kiều giật mình quay lại nhìn Châu Kiệt Thụy, không nói thêm tiếng nào leo lên xe đạp vọt qua. Anh chàng không hổ danh kiện tướng thể dục thể thao, Lục Kiều nhanh chóng đuổi kịp Châu Kiệt Thụy.
Châu Kiệt Thụy cố gắng leo đến sườn dốc đã kiệt sức, rốt cuộc cậu có thể rửa mối nhục xưa. Nhưng lúc cậu đang vô cùng đắc chí mất cảnh giác thì Lục Kiều đã mạnh mẽ đuổi tới, ngay khi cậu sắp đến đỉnh dốc thì lại lần nữa thắng cậu.
Châu Kiệt Thụy trợn mắt há hốc miệng, khóc không ra nước mắt, không chỉ mất tự tin và thể diện đàn ông mà còn bữa sáng tuần sau lại phải nộp ra ngoài.
Lúc chúng tôi đẩy xe đạp lên đ ỉnh dốc, Lục Kiều đang ăn mì gói mang từ tiệm nhà mình theo, cậu ấy hào phóng chia sẻ đồ ăn trong tay.
“Anh em, này, bắt lấy!”
“Đây là vị mới của tiệm nhà tớ, cho các cậu nếm miễn phí.”
Hai gói mì ném chính xác vào ngực Trương Gia Vũ, cậu ấy đưa cho tôi: “Cậu muốn ăn không?”
Tôi lắc đầu từ chối dứt khoát, nói nhỏ giục Trương Gia Vũ: “Chúng ta đi nhanh đi, Lâm Lỗi với Vi Vi đang chờ kìa.”