Lâm Lỗi vừa từ ngoài về, thấy vệt nước trên sàn cùng bộ dạng nhếch nhác của Vi Vi với Dương Phàm, sau khi biết chuyện gì mới xảy ra thì vội vàng ngồi xổm xuống bôi thuốc cho Vi Vi, còn liên tục hỏi cô còn bị bỏng ở đâu khác không.
Vi Vi nhìn Dương Phàm đang giả vờ bình tĩnh, cố tình nói: “Nước sôi suýt bắn trúng mặt tớ, tí xíu nữa là mặt biến dạng rồi.”
Lâm Lỗi đau lòng nhìn chân Vi Vi: “Sao cậu lại bất cẩn vậy?! Lớn thế này rồi mà không biết tự chăm sóc bản thân.” Tuy trách cứ nhưng giọng điệu rất lo lắng.
Vi Vi cười: “Nhị Lỗi, giọng điệu cậu y hệt mẹ tớ.”
Dương Phàm lau sạch nước trên đất, cầm túi chườm nóng màu đỏ lên nhìn thật kỹ, cuối cùng phát hiện một vết nứt phía dưới đáy. Cái vết nứt chết tiệt này suýt tí nữa tạo nên vụ bỏng nghiêm trọng, Dương Phàm không dám nghĩ đến kết quả xấu nhất, bản thân bị bỏng không sao nhưng nếu làm bỏng mặt Vi Vi thì cả đời này cô đừng mong an bình.
Vi Vi: “Sao cậu lại vứt túi chườm nóng đi?”
Dương Phàm: “Đã nứt rồi còn không vứt, giữ lại hại người sao?”
“Nứt?” Vi Vi nghi ngờ nhìn túi chườm nóng màu đỏ Dương Phàm ném vào thùng rác kia, liên tưởng đến đệm bị ướt…
Vi Vi suy nghĩ: “Vậy…” Cô không quanh co lòng vòng, hỏi thẳng: “Dương Phàm, cậu có biết đệm giường Tĩnh Tĩnh tại sao bị ướt không?”
Dương Phàm lấy một bình sữa thủy tinh, đổ nước nóng vào làm túi chườm ấm tạm thời, hỏi ngược lại: “Sao tôi biết được? Tôi đâu phải trăm ngàn câu giải đáp vì sao.”
Vi Vi tiếp tục hỏi: “Cậu thật sự không biết?”
Dương Phàm đem bình thủy tinh nước nóng nhét vào ổ chăn, không nhẫn nại nhìn Vi Vi: “Hỏi đi hỏi lại cậu không thấy mệt sao? Đã nói không biết là không biết.”
Vi Vi: “Vậy ý cậu là đệm giường của Tĩnh Tĩnh không phải do cậu làm ướt?”
Gọng kính do trượt xuống sống mũi, cô vươn tay đẩy nhẹ lên: “Triệu Vi Vi, cậu nói năng có suy nghĩ được không, tôi làm ướt đệm chăn của Tĩnh Tĩnh làm gì, ăn no rửng mỡ quá sao.”
Vi Vi không buông tha: “Sao tôi biết được, có thể thế thì sao, nhìn cậu có vẻ gần đây khá ‘mỡ màng’.”
Tâm trạng Dương Phàm không tốt thì thường thích ăn vặt, suốt tuần qua cô thường ăn khuya, tối nào cũng ăn mì gói que cay gà rán, mắt thường cũng có thể thấy bụng cô béo hẳn lên.
Dương Phàm bị Vi Vi nói đến phát cáu, cô không muốn nhịn nữa, hét to lên lao đến nắm mái tóc dài của Vi Vi.
Tôi xách một túi đồ ăn vặt đẩy cửa phòng ký túc xá ra thì thấy Dương Phàm và Vi Vi đang nắm chặt tóc nhau giằng co, Lâm Lỗi lo lắng đến bên không biết nên khuyên ai bỏ ai.
Vi Vi tức sùi bọt mép, túm một nhúm tóc trên đầu Dương Phàm: “Con mọt sách quái đản này, chắc chắn cậu ghen ghét Tĩnh Tĩnh học hành giỏi giang hơn nên mới đổ nước lên giường người ta, hôm nay nhất quyết tớ phải cho cậu biết mặt!”
Dương Phàm nắm chặt mớ tóc mái Vi Vi: “Nói ai con mọt sách hả, đừng ngậm máu phun người! Cậu chỉ là một kẻ cà lơ phất phơ mê trai, dựa vào nhà có ít tiền mà kiêu ngạo cái gì! Tôi cũng đã không vừa mắt với cậu từ lâu!”
Vi Vi giơ nanh múa vuốt, giật mạnh đập trán mình vào trán Dương Phàm. Hai người trình diễn màn chiến đấu oanh liệt đầu tiên trong ký túc xá nữ, dẫn đến việc những người phòng bên cạnh cũng nghe tiếng đến nhìn, khuyên can.
Lâm Lỗi vò đầu bứt tóc, hét to: “Hai cậu đừng đánh nhau.” Nhưng nói chung là vô dụng, tôi thấy tình hình thì vội buông túi đồ ăn vặt xuống, cùng Lâm Lỗi liều mạng kéo hai người ra, cuối cùng cũng bình ổn được trận chiến túm tóc giữa hai người con gái mạnh mẽ nhất ký túc xá.
Vi Vi bị Lâm Lỗi ấn lên giường, miệng vẫn không yên: “Họ Dương kia, tôi với cậu chưa xong đâu.”
Dương Phàm bị tôi che phía sau, cô cũng nghẹn cục tức nhưng còn chưa kịp nói ra những ấm ức trong lòng thì mũi cay sè, khóc òa lên trước mặt chúng tôi tựa như oan ức vô cùng.
“Hơ… Dương Phàm, cậu đúng là, cậu túm tóc tôi trước còn dám khóc?!” Vi Vi không phục nhìn Dương Phàm.
Dương Phàm càng khóc dữ dội hơn, khóc đến giọng khàn đi, cảm xúc mấy ngày này đều xả ra hết vào lúc này. Cô khóc không phải vì lời nói của Vi Vi, cũng không phải vì bị Vi Vi nắm tóc, mà vì cha mẹ mình.
Nửa đêm trước ngày thi, Dương Phàm bị tiếng cãi nhau của cha mẹ đánh thức, cô mơ hồ nghe được sự thật là cha mẹ quyết định ly hôn.
Mẹ nói họ đã muốn ly hôn từ lâu nhưng vì nghĩ đến Dương Phàm còn quá nhỏ nên vẫn trì hoãn, dự định kéo dài đến khi Dương Phàm thi đại học, bây giờ việc đã đến nước này thì không còn gì cần giấu giếm. Dương Phàm là con một, cô không thể tiếp nhận được đả kích này. Trong ký ức của cô, cha mẹ luôn cần cù chăm chỉ, hòa thuận yêu thương nhau, nào ngờ những cảnh hạnh phúc trong mắt cô sớm đã nứt ra, cái gọi là yêu thương chỉ là diễn xuất.
Mẹ an ủi nói: “Cho dù bố mẹ có ly hôn thì vẫn là cha mẹ của con, tình yêu dành cho con không bao giờ vơi bớt.”
Bố nói: “Phàm Phàm, con không còn nhỏ nữa, hy vọng con có thể thấu hiểu quyết định của bố mẹ. Sở dĩ chúng ta giấu con là vì tốt cho con, không muốn việc này ảnh hưởng đến kỳ thi sắp đến của con. Sau này chỉ là bố mẹ không còn ở chung, nhưng chỉ cần con cần, lúc nào chúng ta cũng ở bên cạnh con.”
Sắc mặt Dương Phàm tối sầm, run rẩy toàn thân: “Này không giống nhau! Con không thích bố mẹ nữa.” Nói rồi vọt vào phòng mình khóa trái cửa lại, nhào lên giường khóc huhu.
Sau khi quay lại trường học, bên ngoài Dương Phàm không có gì thay đổi nhưng trong lòng lại thay đổi. Cô chắc chắn phải nỗ lực hết sức mình, thi đại học đến Bắc Kinh, rời xa cha mẹ, rời xa cái gia đình không hoàn chỉnh này càng xa càng tốt.
Cô là người đầu tiên quay về ký túc xá, tháo hết chăn ga giường, đồ đạc nhiều nên cô đặt tạm mấy món lên giường bạn, trong đó có chiếc túi chườm nóng đỏ.
Tâm trạng phiền muộn rối loạn, Dương Phàm quên mất cái túi chườm nóng, đem chăn ga giường ném vào máy giặt sử dụng xu ở tầng dưới ký túc xá, ôm chồng tài liệu dày cộp đến thư viện. Kết quả chiếc túi chườm nóng kia sử dụng lâu ngày nên bị nứt một khe nhỏ, nước bên trong từ từ rỉ ra thấm ướt đệm của tôi.
Dương Phàm từ thư viện về, lấy túi chườm nóng xuống cũng không chú ý đến việc túi nước của mình trước đó có nước hay không. Việc cha mẹ ly hôn đã làm cô bồn chồn, buổi tối nổi bão với Vi Vi.
Thấy dáng vẻ đau khổ của Dương Phàm, Vi Vi không đành lòng, nửa quan tâm nửa mạnh miệng nói: “Được được được, đều là lỗi của tôi, không nên đổ oan cho cậu, túm tóc cậu, xin lỗi.”
Dương Phàm hoàn toàn không để ý đến Vi Vi, nước mắt cô chảy dài trên mặt, đau khổ không thể kiềm chế được.
Vi Vi là điển hình của người “khẩu xà tâm phật”, cô không chịu nổi Dương Phàm khóc như vậy, đi thẳng tới trước mặt Dương Phàm, vuốt vai cô: “Đã nói xin lỗi rồi mà sao cậu còn khóc, chẳng lẽ muốn tôi dập đầu xin lỗi mới được sao.”
Tôi và Lâm Lỗi cũng an ủi Dương Phàm, nghĩ cô ấy là người trọng sĩ diện, trước đó bị đổ oan chắc chắn rất tủi thân.
Nhớ đến Dương Phàm lúc buồn thích ăn, tôi vội đem cả túi đồ ăn vặt cho Dương Phàm: “Trưởng phòng, cậu nhìn xem có khoai tây chiên và chocolate cậu thích đây, cậu thích ăn gì cứ lấy, đừng khóc nữa.”
Vi Vi nhỏ nhẹ: “Phàm Phàm, cậu muốn ăn gì giờ tớ đi mua ngay cho cậu được không? Cậu khóc thế này tớ cũng muốn khóc theo.”
Dương Phàm hai mắt đẫm lệ nhìn túi đồ ăn đầy ắp, dùng mu bàn tay lau nước mắt nín khóc. Cô vươn tay lấy một túi chocolate, xé miệng túi, cắn một miếng to, mồm miệng dính đầy chocolate đen nhìn hơi đáng sợ.
Thấy Dương Phàm cuối cùng cũng nín khóc, Vi Vi mới thở phào nhẹ nhõm, không truy cứu ai làm ướt đệm giường nữa, mà đột ngột chuyển hướng đề tài sang tôi.
“Hê? Tĩnh Tĩnh, sao tự nhiên cậu mua nhiều đồ ăn vặt vậy? Không phải đã hứa cùng nhau giảm cân sao?”
“Không phải tớ mua.”
“Chứ từ đâu ra?” lòng tò mò của Vi Vi nổi lên, giống như paparazi, tựa hổ rình mồi nhìn tôi.
“Trương Gia Vũ đưa, cậu ấy nói trong ký túc xá có hoạt động mà lỡ mua nhiều quá, vì vậy nhờ tớ ăn phụ.”
Vi Vi nghi ngờ nhìn thẳng vào mắt tôi: “Cậu ấy nói vậy thật à?”
Tôi gật đầu: “Đương nhiên rồi, tớ lừa các cậu làm gì?”
Vi Vi thò tay vào túi đồ ăn, mò mẫm một lúc lâu rồi lẩm bẩm: “Nhưng sao đều là đồ ăn vặt cậu thích, không ngờ cậu ta lựa khá đấy.”
Lý Tuyết đẩy cửa bước vào, thấy chúng tôi đang ăn vặt: “Mấy bà đúng là, có đồ ăn ngon mà không kêu tui.”
Vi Vi đưa một miếng chocolate cho cô ấy: “Ai biết bà chạy đi đâu, suốt ngày chả thấy bóng dáng.”
Lý Tuyết gỡ cặp thả xuống, ăn một miếng chocolate: “Tui đi sân thể dục học từ vựng, đâu có rảnh rỗi như mấy bà, tui còn phải thi đậu trường có tiếng.” Sau đó lại hỏi: “Phòng chúng ta có gì vui à? Sao tự nhiên có nhiều đồ ăn ngon vậy, hay là có đối tượng thầm mến của em gái xinh xắn nào tặng đấy?”
Tôi nhét một miếng Orio pie vào miệng Lý Tuyết: “Ăn nhanh đi.”
Lý Tuyết cố gắng nuốt miếng bánh xuống, sau đó nhìn chúng tôi bà tám: “Mấy bà đoán xem ban nãy tui gặp ai ở siêu thị?”
“Ai?” Vi Vi mở một túi khoai tây chiên.
“Nam thần Trương Gia Vũ.”
Thấy chúng tôi không có phản ứng gì, Lý Tuyết ngạc nhiên: “Sao mấy bà thản nhiên vậy? Tui mới gặp nam thần.”
Dương Phàm: “Cậu không biết à? Trương Gia Vũ, Tĩnh Tĩnh là bạn từ nhỏ, rất thân thiết, gần như ngày nào cũng gặp nhau, dĩ nhiên là không hào hứng như cậu.”
Lý Tuyết bĩu môi: “Tui còn thấy bạn gái cậu ấy đấy!”
Hả… những lời này thành công làm tất cả mọi người giật mình.
Tôi hỏi: “Cậu ấy có bạn gái khi nào? Lý Tuyết, cậu đừng nói bậy nhé.”
“Tui không nói bậy, tận mắt thấy nhé! Tối nay tui gặp cậu ấy ở siêu thị, nhìn thấy giỏ đựng hàng của cậu ấy có rất nhiều đồ ăn vặt, toàn là đồ con gái thích. Ban đầu tui còn nghĩ nam thần hóa ra cũng thích ăn vặt, nhưng mà sau khi thanh toán thấy cậu ấy xách túi đồ ăn đi về phía ký túc xá nữ, tui cũng đi theo. Kết quả là thấy cậu ấy đưa túi thức ăn cho một cô gái. Tại tui ra ngoài không mang mắt kính, nếu không chắc chắn đã thấy rõ mặt mũi cô gái kia.”
Vi Vi nín cười, vỗ vỗ vai Lý Tuyết: “May mà bà không đeo kính.”
Lý Tuyết khó hiểu: “Sao lại may, phải là không may chứ. Hơn nữa tui cảm thấy cô gái kia rất bình thường, vóc dáng cũng không khác Tĩnh Tĩnh mấy, không phải tầm mắt của nam thần sẽ rất cao sao.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, hơi ngượng nghịu đứng lên, lại bất cẩn dẫm phải chân Lý Tuyết, cô ấy hét lên: “Tĩnh Tĩnh, sao bà dẫm chân tui, đây là đôi giày mới đó, hôm nay tui mới mang lần đầu luôn.”
“Xin lỗi… tôi…” Tôi bưng ly nước lên uống ừng ực một hơi cạn sạch.