Tôi thà rằng chuyến xe này đừng bao giờ đến, chỉ mong có thể được ở trong hơi ấm của cậu ấy, dù chỉ nhiều thêm một phút cũng đủ.
Tôi và Trương Gia Vũ ngồi song song ở cuối xe. Mùa đông nên cửa sổ xe được đóng kín, hơi thở nóng phả lên cửa kính ngưng tụ lại tạo thành sương mù tựa như tấm gương trong nhà tắm.
Trên xe có rất ít người, ngoại trừ thông báo xe đến trạm thì chỉ có tiếng bánh xe ma sát với mặt đường.
Trương Gia Vũ dùng ngón tay vẽ qua loa vài nét trên cửa sổ đã phác họa ra hình chú gấu nhỏ, đắc ý đẩy đẩy tay tôi: “Cậu nhìn xem, thích không?”
Tôi nhìn lên kính thấy chú gấu con mũm mĩm rất đáng yêu.
Tôi cũng giơ tay vẽ một chú gấu khác bên cạnh chú gấu của Trương Gia Vũ, nhưng tài vẽ của tôi có hạn, vẽ chú gấu nhỏ mà ra thành một sinh vật kỳ lạ… Tôi vẽ thêm một chiếc khăn quàng cổ giữa hai con gấu để che khuyết điểm, lại làm chúng trông ấm áp hơn.
Cậu ấy như đang nhìn tôi làm tim tôi muốn nhảy ra khỏi cổ, căng thẳng không thở nổi, không dám động đậy, càng không dám nhìn Trương Gia Vũ.
Xe đến trạm, tài xế đột ngột phanh gấp làm tôi hoảng hốt níu lấy tay Trương Gia Vũ, đến khi xe ổn định lại thì cảm giác tim đập như nổi trống này càng dồn dập, người như muốn bay lên… mọi thứ trước mắt như hư ảo, vô số bong bóng hồng bao phủ tôi, nhấn chìm tôi, niềm vui quá lớn làm tôi không kiềm giữ được, cong khóe môi, thậm chí cảm thấy không khí đều ẩn chứa hương cam ngọt ngào.
Tôi cứ giữ chặt tay cậu ấy đến khi xe vào trạm cuối, sau đó giữ tay cậu xuống xe, đi dọc theo con đường làng đầy cây bạch dương về nhà.
Trên đường không một bóng người, chỉ có một vài con chó con mèo lười biếng đi ngang qua. Chúng tôi đi qua quầy bán đồ ăn vặt, đi qua ngôi nhà hai tầng của Lâm Lỗi, sau đó rẽ vào con ngõ nhỏ…
Hai bóng người xuất hiện cách chúng tôi không xa, tôi lập tức buông cánh tay Trương Gia Vũ ra, giả vờ ra vẻ bình thường. Hai người kia hoàn toàn không bị chúng tôi ảnh hưởng, gần như là không nhận thấy sự xuất hiện của chúng tôi, thân mật ôm nhau, người con trai kia… còn chủ động hôn cô gái trong vòng tay mình.
Tôi mở to mắt nhìn kỹ hai người kia, càng nhìn càng thấy quen mắt, nhận ra đây là anh trai Vi Vi, Triệu Phi, còn cô gái mà Triệu Phi hôn là bạn gái anh, Đoạn Thanh Di.
Chú chó Tiểu Hắc nhà tôi lao tới, nhảy cẫng lên sủa to mừng rỡ, phá vỡ sự yên tĩnh ngượng ngùng này, tôi và Trương Gia Vũ bị hai người phát hiện.
Triệu Phi không có vẻ ngại ngùng, tự nhiên thoải mái chào chúng tôi: “Lâu rồi không gặp, Tĩnh Tĩnh cao vậy rồi, Tiểu Vũ ở bên cạnh phải không?”
Trương Gia Vũ lễ phép gật đầu chào hỏi: “Anh Phi Phi.”
Triệu Phi cười nói: “Hai đứa em là niềm hy vọng mới của thôn chúng ta, phải cố gắng chuẩn bị để thi đại học cho tốt.” Lời này phát ra từ anh chàng lười học Triệu Phi nghe cứ là lạ, nhưng mà chúng tôi bất an trong lòng nên cũng gật đầu cho có lệ, dạ dạ qua chuyện.
“Còn lang thang bên ngoài làm gì, mau về nhà học hành đi.” Triệu Phi chống một tay lên tường như động tác kabedon, một tay đặt trên eo Đoạn Thanh Di.
“Dạ.” Tôi với Trương Gia Vũ nhanh chóng chuồn mất.
Khuất khỏi tầm mắt Triệu Phi, tôi do dự không đến nửa phút lại đút tay vào túi Trương Gia Vũ. Cậu đứng hình mấy giây, gương mặt đỏ bừng lên trong đêm tối.
Tim tôi nhảy loạn, nhìn quanh bốn phía, may mà không có người.
Nhưng vận may của tôi chỉ kéo dài ba giây, Lâm Lam từ trong nhà bất ngờ đi ra, ngạc nhiên nhìn tôi và Trương Gia Vũ.
“Tĩnh Tĩnh, Tiểu Vũ, hai em lát nữa đến nhà chị nhé.”
Chúng tôi ngẩn người gật đầu, bàn tay đặt trong túi Trương Gia Vũ toát mồ hôi, tôi còn đang phân vân xem nên giải thích với Lâm Lam thế nào thì chị đã thong thả đi về trước.
Tôi rút tay ra khỏi túi Trương Gia Vũ, nói nhỏ: “Mình về nhà trước, lát nữa cậu nhớ gọi mình cùng đến nhà Nhị Lỗi.”
Trương Gia Vũ khẽ gật đầu, chúng tôi ai về nhà nấy, không lâu sau đó cùng đến nhà Nhị Lỗi.
Lâm Lam chỉ vào đống đồ Tết trên bàn: “Thích gì thì chọn nấy, muốn đem gì về ăn cứ lấy.”
Đây là quà Tết do chú Lâm Công gửi từ Quảng Đông về, có hai thùng lớn.
Lâm Lỗi đứng bên cạnh túi vải, “Tĩnh Tĩnh, lấy thêm kẹo đi, bánh trứng này cậu có thể mang về cho bà nội.”
“Được!” Tôi cầm một túi kẹo, một hộp bánh trứng, đang định đi về cùng Trương Gia Vũ thì Vi Vi đã đi từ phía đối diện đến.
Cô ấy không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để trêu, cười hì hì: “Sao hai người lại đi cùng nhau? Tớ nói sao mà mới đến nhà Tĩnh Tĩnh lại không thấy cậu đâu.”
Tôi ấp úng: “Thì tại tiện đường.”
Vi Vi nhìn chúng tôi một lúc lâu, cuối cùng mới chuyển tầm mắt qua đống hàng Tết.
Lâm Lỗi đem túi vải đã chuẩn bị sẵn đưa Vi Vi: “Cái này của cậu.”
Vi Vi nhận lấy xem qua, bên trong toàn là đồ ăn yêu thích của cô, còn có một hộp bánh trung thu nhân lòng đỏ trứng hạt sen, món ăn ngon mà cô mơ ước từ lâu. “Nhị Lỗi, tớ yêu cậu muốn chết, sao cậu tốt thế?!”
Vi Vi hớn hở chạy tới ôm chầm Lâm Lỗi. Lâm Lỗi bị cô nhào đến ôm đột ngột nên lảo đảo mất thăng bằng, ngã ra sau, đụng vào kệ sách bên cạnh… dẫn đến hiệu ứng domino lan truyền.
Một tiếng ầm to vang lên, sách trên kệ ào ạt rơi xuống, Lâm Lỗi đau đớn nằm trên đất. Chân trái cô bị kệ sách đè lên, cơn đau dữ dội làm cô phải cắn chặt hàm, nhưng vẫn cố nén đau an ủi Vi Vi: “Đừng khóc, tớ không sao.”
Bà Lưu và mấy người bạn chơi bài đã đi liên hoan trên thành phố, gọi điện thoại mấy lần không được. Lâm Lam nhìn Vi Vi đang hoảng loạn bảo: “Vi Vi, em mau chạy về nhà gọi anh trai em đến đây!”
Vi Vi vừa khóc vừa chạy về nhà, vừa vào cửa đã tìm anh trai.
Triệu Phi nhốt mình trong phòng đeo tai nghe chống ồn, vành mắt sưng đỏ.
Vi Vi gõ cửa dồn dập, khóc kêu: “Anh, anh mau mở cửa đi!”
Nhưng Triệu Phi đang chìm đắm trong thế giới của mình, tự động chặn tất cả âm thanh của thế giới bên ngoài, Đoạn Thanh Di sắp đi du học, thế giới của anh đã sụp đổ một nửa, không còn chuyện gì có thể khơi dậy hứng thú nơi anh.
Bà Hoàng và ông chủ Triệu đi đến nhà bà ngoại Vi Vi dọn dẹp nhà cửa, mua đồ Tết, chiếc xe trong nhà cũng đã được lái đi ra ngoài.
Vi Vi trong tình thế cấp bách lùi lại một bước, dùng hết sức lao mạnh vào cửa phòng Triệu Phi, thế mà lại làm bật tung cửa phòng đang khóa.
Triệu Phi kinh ngạc nhìn em gái đang khóc thảm thiết, hỏi: “Ai bắt nạt em?”
Vi Vi nước mắt đong đầy: “Anh ơi, mau đến nhà Nhị Lỗi đi.”
Thấy Vi Vi như vậy, Triệu Phi cũng không dám hỏi thêm câu nào, nhanh chóng đi thẳng đến nhà Nhị Lỗi. Anh học chuyên ngành hộ lý, chuyên nghiệp hơn tất cả những người có mặt ở đây.
Nhìn Lâm Lỗi nằm yên trên đất không thể động đậy, Triệu Phi thử nhéo tay trái cô, Lâm Lỗi đau đớn xít lên một tiếng.
“Tiểu Vũ, em mau ra ngoài tìm một chiếc xe đến.”
“Tĩnh Tĩnh, em tìm một quyển sách, một sợi dây chắc chắn.”
“Vi Vi đừng khóc, nghe rất phiền.”
Chúng tôi ngoan ngoãn nghe lệnh, Vi Vi đứng bên cạnh lau nước mắt. Tôi tìm một quyển sách bài tập toán nhưng lại không tìm được sợi dây nào chắc chắn, Lâm Lam lấy luôn một chiếc thắt lưng đỏ trong tủ quần áo ra.
Triệu Phi dùng quyển sách bọc chân Lâm Lỗi, dùng thắt lưng đỏ buộc chặt lại.
Trương Gia Vũ đã kêu xe đến cửa, Triệu Phi và Lâm Lam đỡ Lâm Lỗi lên xe. Vi Vi cũng muốn theo lên xe thì bị Triệu Phi thô bạo đuổi xuống: “Xe không đủ chỗ ngồi, em đi theo chi cho rộn? Ngoan ngoãn ở nhà trông nhà đi.”
Vi Vi muốn nói lại thôi, nước mắt bị gió lạnh thổi khô cứng lại.
Mặt Lâm Lỗi tái nhợt, yếu ớt lắc đầu qua cửa sổ với Vi Vi để trấn an cô.
“Xin lỗi, đều tại tớ.” Vi Vi sụt sịt nhìn chiếc xe dần xa khỏi tầm mắt.