Chuyện Thời Hồn Nhiên

Chương 82



Thầy Đỗ Uy lại bắt đầu liên tục nhấn mạnh những việc cần chú ý trước kỳ thi, thầy trên bục giảng nói càng lúc càng dạt dào tình cảm bao nhiêu thì chúng tôi ở dưới nghe lại càng mơ màng buồn ngủ bấy nhiêu.

“Thầy, những điều thầy nói tụi em nghe vô số lần rồi, có thể thuộc làu luôn.”

Đỗ Uy dùng phấn ném xuống đầu học sinh mới càu nhàu kia: “Thuộc làu làu còn chưa được, thầy muốn các em ấn sâu những lời thầy nói này vào trong đầy, nếu ai trong phòng thi mà phạm những sai lầm cơ bản vầy thì thầy không để yên đâu.”

Lý Tuyết lẩm bẩm: “Em không tin lúc đó thầy còn có thể đuổi đến tận nhà đâu.”

Đỗ Uy giống như đọc được suy nghĩ, quét mắt nhìn lướt qua những học sinh đang ỉu xìu uể oải, cảnh cáo: “Đừng tưởng thầy không biết mấy em đang nghĩ gì, tưởng thầy chỉ nói đùa thôi phải không? Thầy nói cho mấy em biết, sau khi kết thúc kỳ thi thầy sẽ kiểm tra từng bước một, không để bất kỳ con cá nào lọt lưới.”

Lý Tuyết le lưỡi, chống cằm nhìn ra cửa sổ.

Từ trên lầu đột nhiên rơi xuống những tờ giấy trắng, dày đặc tựa tuyết rơi.

Lý Tuyết kinh ngạc đứng bật dậy hô to, mấy bạn học ngồi cạnh cửa sổ cũng bị cảnh “tuyết rơi” bên ngoài thu hút, rốt cuộc không còn ai lắng nghe lời thầy Đỗ Uy đang nói…

Đỗ Uy tức đến xì khói ra mũi, trừng mắt: “Nhìn cái gì hả? Thế giới bên ngoài đẹp lắm sao?” Nhưng khi thầy nhìn ra cửa sổ thì cũng ngây người.

Những bài thi, giấy từ trên lầu rơi xuống đập mạnh vào cửa kính, ầm ầm ầm tựa như mưa đá.

Bên ngoài khu nhà học nhanh chóng tụ tập một đám học sinh vây xem. Từ tầng cao nhất của khối 12, 12/9, học sinh đem đống đề thi chất cao như núi trên bàn xé thành từng mảnh nhỏ, sung sướng ném xuống cửa sổ, cùng với đề thi còn có sách học toán, sách Anh văn, Vật lý và đủ loại tài liệu ôn tập. Học sinh lớp bên cạnh cũng ngứa ngáy trong lòng, muốn hòa vào chung vui, cảnh tượng nói là “hoành tráng” cũng không ngoa.

Áp lực suốt một năm, cuối cùng cũng hết ngày, cuối cùng có thể không cần thức khuya dậy sớm học bài, không còn phải đối mặt với những kỳ thi lớn nhỏ ngày qua ngày, tất cả học sinh khối 12 cuối cùng đã được giải thoát.

Những đề thi không còn sử dụng này cuối cùng được học sinh sử dụng như một phương tiện xả giận, chủ nhiệm lớp gào thét kêu gọi nhưng không ai nghe lời thầy nói, đám học sinh hưng phấn đến cực điểm như sư tử xổng chuồng, cả đám hoan hô ầm ĩ như thể sắp lật nóc nhà đến nơi.

Cuối cùng bảo vệ xuất hiện mới ngăn chặn được trò vui điên cuồng này, mặt Đoạn Đoạn tái xanh vì tức, ông hùng hổ chất vấn: “Thành thật đi, rốt cuộc ai làm ồn ào trước tiên?!”

Học sinh 12/9 chưa từng đoàn kết như thế, tất cả học sinh im lặng, không ai đứng ra.

“Được, không nói đúng không, vậy tất cả đi ra ngoài, lấy chổi và đồ hốt rác dọn sạch rác dưới lầu cho tôi. Để tôi thấy còn một mảnh vụn giấy thì hôm nay đừng hòng ra khỏi cổng trường!”

Những lời như vậy bình thường có lẽ hữu dụng, nhưng hôm nay là ngày cuối cùng của khối 12, đám học sinh luôn bị Đoạn Đoạn chèn ép không còn muốn nuốt giận nữa, càng không sợ sự uy hiếp của ông, sau khi ông nói xong thì mọi người lần lượt ngồi về chỗ của mình.

“Này, đám nhãi ranh này, điếc hết rồi sao? Không nghe tôi mới nói gì à?”

Rầm một tiếng, một nam sinh cao lớn ngồi hàng cuối cùng đứng dậy, cầm chổi từ góc lớp ngẩng đầu ưỡn ngực đi đến cửa lớp.

Vẻ tức giận Đoạn Đoạn dịu xuống, nói với mấy học sinh còn lại trong lớp: “Còn ngồi ngẩn ra đó làm gì? Học theo bạn kia đi, cả đám đều là sứ Thanh Hoa sao?”

Người nam sinh cao lớn đi đến trước mặt Đoạn Đoạn, cười cười, quay người đối với bạn học trong lớp làm một cử chỉ so sánh chiều cao với Đoạn Đoạn. Mấy học sinh ngồi đầu không nhịn được bật cười thành tiếng.

Đoạn Đoạn gầm gừ: “Cười cái gì!”

Ông vừa nổi giận thì đúng lúc bắt gặp hành động của bạn học cao to kia, tiếng cười trong lớp càng vang to. Mấy nam sinh hàng đầu tiên đứng dậy, giống như núi lửa im lìm cuối cùng bùng nổ, nam sinh, nữ sinh nháo nhào chạy khỏi lớp, Đoạn Đoạn bị kẹt giữa đám học sinh rớt mất mắt kính… Đến khi học sinh chạy hết ra ngoài trong phòng học chỉ còn lại mình Đoạn Đoạn mờ mịt và cái gọng mắt kính bị dẫm nát bét.

Binh hoang mã loạn thanh xuân dường như đang dốc hết sức lực làm cơn điên cuồng cuối cùng, có vài người một khi nói tạm biệt sẽ là vĩnh viễn.

Lục Kiều và Châu Kiệt Thụy đang thu dọn đồ đạc trong ký túc xá, nghe nói Đoạn Đoạn bị học sinh 12/9 đánh, ném đồ trong tay xuống đi xem trò vui nhưng đến thì đã vắng tanh. Bộ phận bảo vệ đã giải tán người xem, hiệu trưởng hiệu phó như hai thần giữ cửa đứng ở trước khu dạy học, học sinh không dám đến gần.

Tôi và Vi Vi, Nhị Lỗi dọn xong đồ đạc để ở cửa chờ xe ông chủ Triệu đến.

Dì quản lý ký túc xá gõ cửa từng phòng thông báo: “Nhanh tay lên, phải dọn dẹp sạch phòng trước 7 giờ.”

Ba chúng tôi ngồi trong ký túc xá trống trơn, mỗi người cầm một que kem. Dương Phàm và Lý Tuyết đã đi trước, xe đạp Ngưu Thụy bị nổ lốp nên Châu Kiệt Thụy được mẹ Chu nhờ mang giúp hành lý của Ngưu Thụy, cậu ta thì mang xe Ngưu Thụy đến tiệm sửa xe.

Vi Vi ăn rất nhanh, tôi và Nhị Lỗi ăn chưa được nửa cây thì Vi Vi đã ăn xong, trông mong nhìn que kem trong tay chúng tôi, “Tĩnh Tĩnh, cho tớ ăn thử que của cậu vị gì?”

“Hai đứa mình không phải ăn cùng một vị sao?”

Lâm Lỗi chủ động đưa cây kem của cô qua: “Vi Vi, cậu muốn ăn thử của tớ không?”

Vi Vi kiêu ngạo lắc đầu: “Không cần, vị của cậu tớ ăn thử rồi, bình thường.”

Nhìn Lâm Lỗi hơi thất vọng, Vi Vi cười ha ha rồi há miệng cắn kem của Lâm Lỗi, cắn một miếng sạch cả que kem… Kết quả miệng cô toàn kem lạnh đến đau đầu, che miệng nhảy tưng tưng nhưng vẫn nuốt gần nửa que kem.

“Cậu ăn từ từ thôi, đâu có ai giành, nghẹn thì nguy hiểm.” Lâm Lỗi đau lòng.

Vi Vi như đứa trẻ con: “Tớ chỉ định trêu cậu, ai ngờ vừa đụng vô thì kem sụp xuống trong miệng tớ.”

Lâm Lỗi lắc đầu bất lực, kêu Vi Vi há miệng thổi chút hơi nóng vào.

Tôi mở lưu bút ra, giục hai cô bạn trước mặt: “Hai người còn chưa viết lưu bút cho tớ đó!”

Vi Vi xua tay: “Uiii, Tĩnh Tĩnh, ba đứa mình là ai chứ, còn cần viết sao? Tớ cảm thấy chỉ có những người không thân mới viết lưu bút, vì không biết sau khi tốt nghiệp có còn gặp lại không nên mới phải viết để lưu niệm. Nhưng chúng ta khác mà, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, cơ bản là không cần lãng phí giấy với thời gian.”

Nghe Vi Vi nói cũng có lý, tôi lật đến tờ cuối cùng, nơi dành cho Trương Gia Vũ vẫn còn trống.

Lâm Lỗi có phần phức tạp, cô sờ sờ tờ ghi lưu bút kẹp trong quyển nhật ký không biết có nên đưa cho Vi Vi hay không. Cô đã mất một buổi chiều để viết nó, một đoạn văn dài 1000 từ phá vỡ kỷ lục độ dài viết văn của Lâm Lỗi, cô đặt tình cảm mình trong đó, chân thành tha thiết lại thận trọng mơ hồ.

Có điện thoại gọi đến.

Vi Vi lấy điện thoại, bắt máy hỏi: “Xin chào, ai vậy ạ?”

“À, Trương Gia Vũ, cậu tìm tớ có việc gì?”

“Tĩnh Tĩnh? Cậu ấy ở bên cạnh nè, muốn cậu ấy nghe điện thoại à? Được được, tớ nói với cậu ấy, tạm biệt.”

Vi Vi cúp điện thoại xong nhìn tôi vẻ bà tám: “Tĩnh Tĩnh, mau đi đi kìa, Trương Gia Vũ nhà cậu chờ cậu ở cửa thư viện đấy. Tớ đoán cậu ấy muốn tỏ tình với cậu khi tốt nghiệp, cậu không thể để mặt mộc như thế mà đi, ít nhiều gì cũng sửa soạn chút.”

Trương Gia Vũ? Kêu tôi qua đó? Có chuyện gì? Tôi vừa tò mò vừa kích động, hai má bắt đầu nóng lên.

Với sự giúp đỡ của chuyên gia trang điểm nghiệp dư Vi Vi, tôi đánh một lớp phấn nền, tô son màu hồng nhạt, tóc buộc lỏng sau đầu, ôm tâm trạng thấp thỏm háo hức đi đến cửa thư viện.

Đi đến một gốc cây thật xa, tôi lo lắng vuốt lại những sợi tóc mái lòa xòa trước trán, hít thở sâu mấy lần để lấy lại bình tĩnh.

Trương Gia Vũ ngồi trên ghế gỗ, chiếc xe đạp dựng dưới gốc cây thông gần đó.

Thấy tôi đến, cậu đứng dậy, tay cầm một túi nilon đỏ xấu xấu.

“Vi Vi nói cậu tìm mình?”

“Ừ, mình gọi điện thoại cho cậu thì tắt máy nên gọi Vi Vi.”

“Vậy cậu tìm mình có chuyện gì?”

Trương Gia Vũ đưa túi nilon kia cho tôi: “Cho cậu cái này.”

Tôi vui vẻ nhận lấy, nhìn thoáng qua, bên trong là quyển sách “Hoàng tử bé”.

“Cảm ơn cậu, nhưng sao lại đưa cho mình cái này?” Tôi cố ý hỏi, muốn nghe được đáp án tôi chờ đợi đã lâu từ miệng cậu ấy.

Mặt Trương Gia Vũ đỏ lên, một chàng trai trẻ cao lớn đẹp trai dưới ánh mặt trời mùa hè lại lúng túng không biết phải làm sao, nhưng cậu ấy lại nói: “Thì là quà tốt nghiệp.”

“À.” Tôi hơi thất vọng.

Ngay sau đó cậu lại nói: “Tĩnh Tĩnh, mình hy vọng cậu sẽ hạnh phúc, thật lòng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.