Chuyện Thời Hồn Nhiên

Chương 93



Gần đến Lễ Thất tịch, mấy ngày trước đó Lý An Tĩnh điên cuồng gợi ý mong Trương Gia Vũ có thể chuẩn bị cho mình món quà đặc biệt, đây là Thất tịch đầu tiên hai người ở bên nhau, rất quan trọng.

Nhưng Trương Gia Vũ lại cứ dửng dưng như không có chuyện gì, mãi đến ngày Thất tịch cũng không có biểu hiện gì. Thấy những đồng nghiệp xung quanh đều nhận được quà Thất tịch, ngay cả cô bé mũm mĩm độc thân ngồi đối diện cũng nhận được hoa hồng của anh chàng làm việc phòng bên… mà Lý An Tĩnh đang ở trong giai đoạn yêu đương nồng thắm lại không nhận được bất kỳ thứ gì, điều này làm cô thấy chán chường.

Lúc ăn trưa, Lý An Tĩnh và Tiểu Mai cùng xuống lầu mua cơm, Tiểu Mai có sao hỏi vậy: “Tĩnh Tĩnh, hôm nay bạn trai tặng quà gì vậy?”

Tĩnh Tĩnh hơi xấu hổ, nói bừa” Thì hoa hồng với chocolate thôi, như kiểu xưa giờ mà.”

“Ừ,” Tiểu Mai gật đầu, “Có hoa hồng với chocolate là tốt rồi, có còn hơn không.” Người độc thân từ trong bụng mẹ đến giờ như Tiểu Mai chưa từng nhận được quà gì trong lễ Thất tịch.

Tĩnh Tĩnh bị những lời này của Tiểu Mai chọc trúng nỗi đau, càng nghĩ càng giận, lúc đi mua đồ ăn phân tâm nên gọi ba món cay, rồi vì cay đến mức ăn không được mấy miếng thì phải bỏ đi.

Buổi chiều, Tĩnh Tĩnh cố gắng dùng công việc để quên đi, tìm đủ lý do để bào chữa thay cho Trương Gia Vũ: chắc chắn là anh bận quá nên mới quên tặng quà; bình thường nhận được quà với những điều bất ngờ không ít rồi, không cần phải bận tâm tới ngày lễ này; có lẽ giờ anh đang ở dưới lầu công ty chờ mình tan làm, sau đó lặng lẽ cho mình một sự bất ngờ lớn?

Ôm trong lòng rất nhiều mong đợi lẫn suy đoán, Tĩnh Tĩnh tắt máy tính, tạm biệt đồng nghiệp xuống lầu. Cô nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng Trương Gia Vũ, nhưng không thấy gì, nhìn mấy đôi tình nhân xung quanh đang ngọt ngào, sự thất vọng làm tim Tĩnh Tĩnh lạnh như đóng băng. Trương Gia Vũ luôn ấm áp hôm nay sao vậy? Ít nhiều gì cũng thể hiện một chút, tuy là quen nhau đã lâu, không cần quan tâm những chi tiết nhỏ nhặt này, nhưng mà con gái thì những điều lãng mạn nhỏ này cũng nên được thỏa mãn.

Tĩnh Tĩnh không muốn để ý đến Trương Gia Vũ nữa, cô đi về ga tàu điện ngầm. Nhưng dường như mọi thứ đều chống đối cô, đi nửa đường thì trời bắt đầu đổ mưa, cô không mang ô, cứ thế dầm mưa đi tới.

Về đến nhà, tâm trạng buồn bực lên đến đỉnh điểm. Tĩnh Tĩnh theo bản năng mở di động lên, không thấy tin nhắn nào của Trương Gia Vũ, cô buồn bã nằm gục xuống sô pha, không muốn làm gì, không muốn nói gì.

Tầm nửa giờ sau, có người bấm chuông, Tĩnh Tĩnh nằm trên sô pha lười động đậy, cất tiếng hỏi: “Ai đó?”

Ngoài cửa có giọng nam giới lạ: “Chuyển phát nhanh của cô ạ.”

“Chuyển phát nhanh?” Tĩnh Tĩnh không nhớ gần đây mình đặt mua gì trên mạng, không lẽ Vi Vi hay Nhị Lỗi mua gì cho cô? Cách đó ít lâu Vi Vi có nói cho cô một món đồ ăn vặt vừa ngon vừa không tăng cân.

“Cứ để ngoài cửa đi ạ.” Tĩnh Tĩnh lười dậy.

“Không được, món hàng này cô phải ký nhận mới được.” nhân viên giao hàng kiên trì.

“Dạ.” Tĩnh Tĩnh miễn cưỡng đứng lên, lê chân ra cửa, vặn nắm tay cửa.

Một thùng to xuất hiện trước mặt cô, người ôm thùng là một người đàn ông cao lớn, đeo khẩu trang, đội mũ lưỡi trai.

Tĩnh Tĩnh không thèm liếc mắt nhìn người đó, uể oải hỏi: “Cần tôi ký ở đâu?”

“Không cần, cô là Lý An Tĩnh phải không?” Người đó nói chuyện nặng âm mũi, nghe giọng rất kỳ lạ.

Tĩnh Tĩnh “Ừ”, ôm thùng lên định vào trong thì người đó lại nói: “Tôi giúp cô bê vào, thùng nặng lắm.”

“Không cần không cần, tôi tự bê vào…” Tĩnh Tĩnh nghĩ người này có ý đồ xấu, tự dưng muốn vào nhà người ta.

Nhưng người đó đã bê thùng lên đi vào phòng khách, sau khi đặt thùng xuống vẫn không có ý định rời đi.

Tĩnh Tĩnh rất lo sợ, cô đứng ở cửa: “Được rồi, cảm ơn anh, mời anh đi ngay cho, tôi hơi khó chịu.”

“Khó chịu? Em đau ở đâu? Không phải sáng nay vẫn bình thường sao?”

Tĩnh Tĩnh nghe giọng quen thuộc, cô kinh ngạc bước tới, đưa tay tháo mũ người đó hỏi: “Anh là?”

Cuối cùng không cần che giấu nữa, người đó tháo khẩu trang, cười giang rộng hai tay: “Anh đây, lại đây ôm một cái.”

Tĩnh Tĩnh giận dỗi lùi lại tránh cái ôm của anh, cô vẫn còn giận chuyện quà.

Trương Gia Vũ đi đến sờ má cô: “Sao lại giận rồi? Ai chọc em bé nhà mình không vui? Anh đi đánh người đó.”

Tĩnh Tĩnh liếc anh: “Người chọc em giận còn không tự biết.”

Trương Gia Vũ hiểu ra, anh cười nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, đặt cằm lên đầu Tĩnh Tĩnh cọ cọ như một em thú cưng nhỏ: “Giận anh à? Vậy em đánh anh một trận đi rồi bớt giận, giận là không đáng yêu đâu.”

Tĩnh Tĩnh đâu nỡ lòng đánh anh, bĩu môi lầm bầm: “Vậy sao anh không chuẩn bị quà gì cho em hết, hôm nay là Thất tịch đó, đồng nghiệp xung quanh đều được nhận quà, có em không có…”

“Hóa ra cục cưng nhà mình giận chuyện này à.” Trương Gia Vũ bật cười, người anh run lên nhè nhẹ.

Tĩnh Tĩnh chỉ cái thùng to trên sàn hỏi: “Cái gì vậy? Sao anh lại giả là nhân viên giao hàng?”

Trương Gia Vũ hôn lên tóc Tĩnh Tĩnh, âu yếm tinh nghịch nói: “Đây là thùng đóng đồ.”

“Đóng đồ? Đóng cái gì?” Tĩnh Tĩnh cứ tưởng đây là quà Thất tịch cho cô, tưởng là bạn trai cũng còn lương tâm.

Trương Gia Vũ đổi tư thế, ôm Tĩnh Tĩnh mặt đối mặt: “Anh đã xem lịch hoàng đạo rồi, ngày mai là ngày tốt để chuyển nhà, hôm nay chúng ta thu dọn đồ đạc…”

“Chuyển nhà? Chuyển đi đâu?” Tĩnh Tĩnh không hiểu ra sao.

“Chuyển đến nhà anh, sao có thể để vợ anh ở một mình được? Rất nguy hiểm, nếu hôm nay người giao hàng không phải là anh thì em dễ rơi vào tình thế nguy hiểm?”

“Không.” Tĩnh Tĩnh quyết đoán từ chối.

Trương Gia Vũ tung đòn sát thủ, nũng nịu: “Thôi màaaaa, em đồng ý đi, anh thật sự không yên tâm để em ở một mình.”

“Nói không là không.” Tĩnh Tĩnh nhắm mắt lại quay người qua chỗ khác.

Không ngờ người này lợi dụng cơ hội sáp đến gần, nhẹ nhàng cắn tai Tĩnh Tĩnh làm cô tê rần người, hơi thở dồn dập…

“Đừng… đừng quậy.” mặt Tĩnh Tĩnh ửng hồng.

Giọng trầm thấp đàn ông chui vào tai cô: “Trừ khi em đồng ý…”

Đúng là bó tay với người này, “Được, dọn thì dọn, nhưng chúng ta phải quy định 3 việc, thứ nhất…”

Anh cười ngu ngơ: “Anh nghe lời em hết, bà xã đại nhân.”

Tĩnh Tĩnh chìm vào sự dịu dàng của anh, khẽ nói: “Sau này những ngày lễ thế này phải nhớ, em cũng muốn… được nhận quà.”

Trương Gia Vũ nắm tay Tĩnh Tĩnh đặt lên vị trí tim mình, nghiêm túc, thương yêu nói: “Anh nhớ rõ rồi, người khác có thì sao cô gái của anh lại không có được.”

Tĩnh Tĩnh nhìn anh: “Sao tới giờ em cũng chưa thấy bóng dáng quà đâu.”

Mắt Trương Gia Vũ tràn ngập tình cảm, nói từng lời: “Anh đem cả người mình tặng cho em, quà này thế nào?”

“Quà này em nhận, nhưng không cho đổi ý nha.”

“Chỉ cần em không trả hàng…” Trương Gia Vũ cuồng hôn lại xuất hiện, anh ấn Tĩnh Tĩnh lên tường mà hôn, thế còn chưa đủ, hôn mệt thì bám lấy cô như koala.

Nghĩ đến việc từ nay sẽ sống cùng nhau, Tĩnh Tĩnh có nỗi băn khoăn ngọt ngào: Cứ gặp là ôm ấp hôn nhau, liệu có ảnh hưởng hiệu quả công việc không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.