“Nghi nhi, được rồi, đã tốt rồi”. Khương Kỳ có chút không được tự nhiên muốn dùng vạt áo dài che đi chỗ xấu hổ nào đó.
Nghiêm Tiêu Nghi không rõ ngẩng đầu nhìn Khương Kỳ: “Thế tử đừng lộn xộn, còn chưa đủ canh giờ”.
“đã tốt hơn rồi”. Khương Kỳ cười khan đẩy tay Nghiêm Tiêu Nghi.
Nghiêm Tiêu Nghi không biết Khương Kỳ đang xấu hổ nàng rút tay về nói: “Trần thái y sớm đã dặn, việc xoa bóp này phải làm đủ canh giờ, nếu không sẽ chậm trễ việc phục hồi”.
Khương Kỳ thấy tay Nghiêm Tiêu Nghi lại đặt lên chân mình, mặt hắn nóng lên, muốn nắm tay nàng bỏ ra. Có điều hành động của Khương Kỳ thật sự có chút đột ngột, khiến Nghiêm Tiêu Nghi giật mình.
Từ khi bọn họ thành thân tới giờ, đây là lần đầu tiên Khương Kỳ cự tuyệt Nghiêm Tiêu Nghi. Nếu không phải nàng đã quen với việc hắn ỷ lại vào mình, nàng sẽ cho rằng hắn chán ghét nàng.
“Thế tử…” Nghiêm Tiêu Nghi đứng một bên, sắc mặt không tốt chút nào. Dù nàng biết có thể Khương Kỳ đang cáu kỉnh chuyện gì đó, nhưng lần đầu tiên bị cự tuyệt và bài xích như vậy, khiến Nghiêm Tiêu Nghi khó có thể chấp nhận. “Nếu thế tử không muốn để thiếp hầu hạ, vậy thiếp liền kêu người đi thỉnh Trần thái y. Nhưng mà thân thể thế tử không thể chậm trễ được, mấy ngay nay Cát Nhi vẫn theo thiếp học xoa bóp, thủ pháp nàng ấy cũng biết, có thể để nàng ấy tạm thời tới hầu hạ thế tử thay thiếp được không?”
Nghiêm Tiêu Nghi thầm mắng bản thân ngu xuẩn, rõ ràng lúc nàng bước vào Phủ Quốc Công cũng đã có chuẩn bị, chỉ mới yên ổn vài ngày vậy mà đã quên? Còn tưởng rằng Khương Kỳ thật sự để ý tới nàng sao?
Khương Kỳ vốn định gật đầu, hắn ngẩng đầu nhìn sắc mặt Nghiêm Tiêu Nghi, trong lòng thầm biết sợ rằng bản thân đã chọc nàng mất hứng rồi. Khương Kỳ cố gắng kiếm cớ nói: “không cần đâu Nghi nhi, ta chỉ là thấy nàng mệt mỏi, muốn để nàng nghỉ ngơi một chút”.
Cái cớ sứt sẹo như vậy sao Nghiêm Tiêu Nghi có thể tin được. Nàng cầm lấy khăn để ở một bên, lau mồ hôi trên mặt, nói: “Đa tạ thế tử quan tâm, nếu thế tử thật sự đau lòng cho thiếp, vậy sớm nên dưỡng thân thể cho tốt mới đúng”.
nói xong, Nghiêm Tiêu Nghi liền đứng dậy đi ra sau tấm bình phong, nàng tính thay xiêm y đẫm mồ hôi trên người ra. Khương Kỳ thấy thế liền biết không tốt, vài ngày qua hắn cũng nắm bắt được chút tính tình của nàng.
Mẫu thân hắn một khi nổi giận liền giống như lửa cháy hừng hực thiêu đốt trăm dặm, nhưng cơn giận nhanh tới cũng nhanh đi. Nhưng Nghiêm Tiêu Nghi lại không giống như vậy, nàng sẽ không tỏ vẻ mình không vui, sau đó liền không phản ứng lại với ngươi. Nàng sẽ dùng ánh mắt thật lạnh giống như chẳng có chút tình cảm nào nhìn ngươi, khiến trong lòng ngươi cũng cảm thấy lạnh giá.
Ở trong mộng, bởi vì hắn là một phế vật, Nghiêm Tiêu Nghi luôn không giận hắn bao giờ, cho dù gặp chuyện gì nàng sẽ đều rất kiên nhẫn Nhưng bây giờ không giống như vậy, Nghiêm Tiêu Nghi không cần đối đãi khoan dung với hắn như với người bệnh trong mộng, bởi vì hắn bây giờ không phải một phế vật chuyện gì cũng cần người hầu hạ. Cho dù trong lòng Khương Kỳ đã sớm chuẩn bị, nhưng thấy nàng tức giận như vậy, trong lòng hắn vẫn hoảng hốt.
Quá mức xa lạ và mới mẻ, vì có ký ức trong mộng tồn tại, Khương Kỳ cũng biết rõ, Nghiêm Tiêu Nghi khiến hắn không thể dứt bỏ vừa ôn nhu dịu dàng, lại cũng có sự kiên định lạnh lùng như đá. Cho nên, Khương Kỳ hưởng thụ việc tâm tình Nghiêm Tiêu Nghi thay đổi vì hắn, đồng thời cũng lo sợ bản thân chọc giận nàng, khiến nàng trở về làm người xa lạ ở trong mộng kia.
Khương Kỳ nóng lòng muốn giải thích, hắn sợ Nghiêm Tiêu Nghi trốn tránh hờn dỗi, cho nên hắn mặc kệ cái sự xấu hổ kia, thất tha thất thiểu xuống giường muốn đuổi theo nàng.
Nghiêm Tiêu Nghi nghe thấy tiếng động sau lưng, nàng vội vàng quay đầu nhìn lại liền thấy Khương Kỳ lung lay chạy tới, suýt nữa còn đụng vào bàn con để bên giường. Trong lòng nàng cả kinh, vội vàng đi lên đỡ lấy hắn. Khương Kỳ thấy Nghiêm Tiêu Nghi đi lại phía mình, môi hắn cong lên thành một nụ cười, nhào vào trong lòng nàng, ôm chặt lấy nàng.
“Thế tử, sao người lại xuống giường?” Nghiêm Tiêu Nghi bị Khương Kỳ ôm chặt lấy, hai tay nàng theo bản năng ôm lấy vòng eo gầy com của hắn.
Nhưng lúc này, Khương Kỳ bị mùi hương nhàn nhạt của nữ tử trong lòng quyến rũ, cảm giác xấu hổ bị bỏ quên kia lại bừng lên lần nữa. Tay hắn siết chặt lấy người nàng, đầu tựa vào sau gáy nàng, chóp mũi hơi lạnh đụng vào cần cổ thon dài, hô hấp dần trở nên gấp gáp.
“Nghi nhi…” Giọng nói Khương Kỳ lúc này trở nên có chút khàn khàn.
Thân mình Nghiêm Tiêu Nghi cứng đờ, trong đầu một trận trống rỗng. Nữ tử nhà khác trước khi xuất giá đều được nữ trưởng bối trong nhà, vào trước ngày gả đi một ngày, đưa tới xuân cung đồ, để nương tử biết chuyện sẽ xảy ra trong đêm tân hôn. Nhưng mẫu thân Nghiêm Tiêu Nghi mất sớm, Ôn thị sao lại lo mấy thứ này chứ, nên nàng chỉ biết sau khi thành thân phu thê sẽ ngủ cùng nhau, còn chuyện cụ thể thế nào nàng hoàn toàn không rõ.
Nghiêm Tiêu Nghi có chút sợ hãi, bàn tay vốn đang ôm lấy Khương Kỳ cũng lỏng đi, khẽ run rẩy muốn đẩy hắn ra. Nhưng nàng quá mức khẩn trương, vì thế trên tay hoàn toàn chẳng còn chút sức lực nào.
Khương Kỳ chìm đắm trong mùi hương khiến hắn mê mụi, thân mật cọ xát. Hô hấp dày đặc phả vào bên tai Nghiêm Tiêu Nghi khiến nàng rùng mình. Khương Kỳ khẽ cười một tiếng, đôi môi dọc theo cái gáy trơn mịn, chậm rãi di chuyển tới vành tai đỏ rực của nàng.
Khương Kỳ nhẹ nhàng hôn lên vành tai nàng, giọng khàn khàn an ủi: “Nghi nhi, đừng sợ! Ta chỉ muốn ôm nàng thôi, đừng sợ!”
Mặc dù Khương Kỳ có lòng nhưng bộ dáng hiện tại của hắn chỉ e rằng hữu tâm vô lực. Nhưng hắn luyến tiếc không muốn buông nàng ra, nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực khiến hắn khó lòng bỏ được. Khương Kỳ hận không thể đem nàng tiến nhập, ăn hết không còn xương.
Khương Kỳ đưa lưỡi ngậm lấy vành tai ửng hồng của Nghiêm Tiêu Nghi, cảm nhận người trong lòng run rẩy khiến hắn cảm thấy có chút thỏa mãn, rồi lại có chút tức giận, tức giận thân thể vô dụng hiện tại!
không đủ...
Khương Kỳ ngẩng đầu, dùng đôi mắt vì áp chế dục vọng mà đỏ ửng, chăm chú nhìn Nghiêm Tiêu Nghi.
Nghiêm Tiêu Nghi có chút hoảng hốt, tầm mắt không biết phải nhìn đi đâu cho đúng. Tuy rằng nàng nghĩ đã kết thúc, nhưng miệng vừa hé mở, đôi môi đã bị Khương Kỳ ngậm lấy.
Nghiêm Tiêu Nghi trợn tròn mắt, hai tay ấn vào lồng ngực Khương Kỳ, muốn đẩy hắn ra.
Khương Kỳ ăn được ngon ngọt nào để nàng được như ý, bàn tay to của hắn giam giữ nàng, vuốt ve tấm lưng mảnh khảnh của nàng.
không đủ…
một tay Khương Kỳ giữ lấy đầu Nghiêm Tiêu Nghi, không để nàng phản kháng, hắn lại nhân lúc nàng vì kinh ngạc mà chưa khép môi, chiếm lấy tất cả mùi vị của nàng.
một tay còn lại trượt dọc theo lưng nàng, lại sử dụng chút lực, ép nàng càng dán sát vào người hắn.
Nghiêm Tiêu Nghi bị hôn tới chân nhũn ra, động tác đột ngột của Khương Kỳ làm nàng cảm nhận rõ có gì đó đâm vào mình, theo bản năng, nàng cảm thấy nguy hiểm.
Nghiêm Tiêu Nghi có chút hoảng hốt, muốn giãy giụa, nhưng đối phương càng thêm dùng sức ôm lấy nàng như thể muốn nghiền nát xương cốt nàng.
Nghiêm Tiêu Nghi nhìn chằm chằm Khương Kỳ, thấy đôi mắt đào hoa của hắn ánh lên chút nguy hiểm khiến nàng không dám giãy giụa. Nàng cụp mắt, giọng nói yếu ớt: “thế tử, chàng buông thiếp ra…”
“không buông”. Giọng nói Khương Kỳ mang theo vẻ ẩn nhẫn, và chút cảm xúc như đứa nhỏ bị bắt nạt: “Nghi nhi, để vi phu ôm nàng một cái, ôm một chút liền tốt rồi”.
Nghiêm Tiêu Nghi muốn nói nếu chỉ muốn ôm một chút sao lại hôn nàng chứ? Tự hắn nói sẽ không làm gì hết còn bày ra dáng vẻ bị ăn hiếp với nàng.
Nhưng Khương Kỳ không cho nàng cơ hội, bởi vì nàng chỉ vừa hé miệng, hắn liền chiếm lấy môi nàng. Có điều lần này không còn kịch liệt như vừa rồi.
Bàn tay to của Khương Kỳ từ eo nhỏ của nàng di chuyển xuống dưới, dùng lực khiến thân dưới của nàng càng thêm dán sát vào người hắn. hắn biết mình không thể kích động, nhưng người trong lòng quá quyến rũ, quá mức khiến người quyến luyến. Tiếng rên rỉ nhè nhẹ trong miệng tràn ra, chầm chậm quấn lấy tim hắn, khiến hắn vừa mê luyến vừa thỏa mãn.
Khương Kỳ cảm thấy bản thân ở trong mộng không chỉ là một phế vật mà còn là tên ngu đần, một yêu tinh ở bên cạnh như vậy lại hoàn toàn không để ý tới. Mà vài lần cùng giường ở trong mộng kia, làm hắn nhớ rõ nhất là nước mắt của Nghiêm Tiêu Nghi.
Cả người Nghiêm Tiêu Nghi nhũn ra, nàng theo bản năng ôm chặt lấy cổ hắn, cả người nóng lên, trong đầu trống rỗng không nghĩ được gì nữa. Giống như tất cả đều đã rời xa, nàng chỉ có thể cảm giác được thân mình nóng rực đang ôm chặt lấy nàng thôi.
Giữa cơn mê man, Nghiêm Tiêu Nghi bị Khương Kỳ kéo tới bên gường. Nhưng thân thể hắn chỉ đang trong quá trình khôi phục, cả hai đi tới giường, hắn liền hết sức mà ngã xuống giường. Khương Kỳ không vì thế mà buông nàng ra, nên Nghiêm Tiêu Nghi cũng theo đó ngã xuống, nằm trên người hắn.
Khương Kỳ thấy thế khẽ cười, thầm nghĩ giống như nàng yêu thương nhung nhớ hắn vậy.
Nghiêm Tiêu Nghi ghé vào trên người Khương Kỳ, nàng không biết phải làm gì, nhưng vị trí thế này khiến nàng cảm nhận rõ thứ đang đâm vào người nàng, cảm nhận được bản thân gặp nguy. Nàng muốn động thân mình rời đi, lại bị Khương Kỳ kéo vào trong lòng.
“không sợ”. Khương Kỳ an ủi nàng: “Đừng sợ”.
Khương Kỳ nhẹ nhàng vỗ lưng Nghiêm Tiêu Nghi, an ủi nàng, cũng là để bản thân điều chỉnh tâm tình. hắn biết nếu tiếp tục, sợ là sẽ xảy ra chuyện. Khương Kỳ không muốn Nghiêm Tiêu Nghi bị ấm ức, hắn muốn đem thứ tốt nhất cho nàng, cho dù là bản thân hắn cũng vậy, hắn không muốn đêm đầu tiên của nàng lại trải qua với một tên ốm yếu.
Nhưng Khương Kỳ hôm nay nếm được vị ngọt, sao có thể trở lại ăn chay như trước kia được. hắn hôn nhẹ lên đôi môi sưng đỏ của nàng, nói với Nghiêm Tiêu Nghi: “Phu nhân đây chính là lý do vì sao vi phu không để nàng tiếp tục xoa bóp”.
Nghiêm Tiêu Nghi nãy giờ còn chưa kịp bình tĩnh lại, vì lời nói của hắn mà gương mặt nhỏ lại ửng hồng.
“Sau này đành phiền Trần thái y hao tổn tâm tư một chút”. Hồi lâu sau Nghiêm Tiêu Nghi lên tiếng
Khương Kỳ cười nhỏ nói: “Sao lại phiền vậy chứ? Trần thái y đã giao nhiệm vụ cho phu nhân, nàng cũng không thể mặc kệ vi phu được”.
Nghiêm Tiêu Nghi không nói gì, nàng cảm thấy Khương Kỳ thật giảo hoạt. hắn nói thân thể đang hồi phục, nhưng lúc nãy ôm nàng sức lực thật lớn. Cho dù nàng giãy giụa thế nào cũng không thoát được.
Có điều Nghiêm Tiêu Nghi không biết, thể lực Khương Kỳ lúc này quả thật cạn kiệt rồi, cho dù tâm hắn muốn cũng không có sức làm.