Chuyện Thường Ngày Của Hoàng Khố Sủng Thê

Chương 32: Tiểu thư Lý gia



Hội săn mùa thu hằng năm, đội ngũ Thẩm gia cũng vừa theo đến. Thẩm Lập Phong là tân gia chủ của Thẩm gia đã tới kinh thành từ sớm, đều đã đến bái phỏng các phủ đệ quyền quý trong kinh một lượt.

Lư Gia bởi vì Lư anh bị bệ hạ gián tiếp cấm túc, nên trên dưới trong phủ cũng điệu thấp. Lúc Thẩm Lập Phong tới, Lư Thái Phó và Lư anh, một người không ở trong phủ, một người cáo bệnh, Thẩm Lập Phong đương nhiên biết nguyên nhân, chỉ đưa lễ vật rồi rời đi.

Ông ta vốn muốn bái phỏng Phủ Ninh Quốc Công, đưa bái thiếp tới lại hệt như đá chìm đáy biển, chẳng nhận được hồi âm nào. Thẩm Lập Phong không dám tùy tiện tới cửa, đành phải sai người đi hỏi thăm tin tức.

Vừa đúng lúc này, ông ta nhận được tin tức từ mã tràng, nói thế tử Phủ Ninh Quốc Công và Thế tử Phu nhân đi mã tràng, Thẩm Lập Phong lập tức liền tới đó. không gặp được Ninh Quốc Công và Đại Trưởng Công Chúa thì gặp thế tử cũng tốt.

Diện tích mã tràng khá lớn, có rừng cây cùng non nước, cho nên phần lớn những người tới nơi này là để dạo chơi giải sầu. Mặc dù trước đó Khương Kỳ không có dặn dò gì, nhưng Chu Trung là tùy tùng bên cạnh hắn đã lâu, nghĩ tới việc thế tử nhà mình lần đầu tiên tới mã tràng sau khi khỏi bệnh, tất nhiên là muốn chơi cho tận hứng, cho nên ngay từ lúc chuẩn bị đã đem tất cả hành trang để lên xe ngựa, lúc tới mã tràng sẽ nhanh chóng chọn một chỗ thích hợp để dựng trại.

Hộ vệ Phủ Quốc Công ngoại trừ hộ vệ ban đầu của Phủ công chúa, còn có những quân nhân đi theo Khương Văn Chính từ trong quân ra, việc dựng trại này là chuyện dễ như trở bàn tay, có hai hộ vệ đi vào rừng, bắt hai con thỏ, sau khi lột da sơ chế xong liền gác lên lửa nướng. Chu Trung nhìn trời đã gần trưa liền đi tìm quản sự mã tràng để đầu bếp chuẩn bị vài món ăn.

Hai nha hoàn Tiêm Nhu Tiêm Xảo bị Chu Trung kéo tới dọn dẹp doanh địa, đã mang điểm tâm cùng mứt dọn lên, lại thấy hộ vệ chạy ra suối cách đó không xa vớt cá, chờ bọn họ làm cá sạch sẽ, các nàng sẽ bắt đầu chế biến.

Khương Kỳ đã một thời gian dài không cưỡi ngựa, lúc này chỉ có thể vận động vừa phải, nếu không ngày hôm sau thân thể sẽ đau nhức. Cho nên Khương Kỳ và Nghiêm Tiêu Nghi lúc này đều đã xuống ngựa, giao ngựa cho thị vệ, rồi sóng vai tản bộ dọc bờ sông.

Chu Trung chuẩn bị tốt mọi thứ rồi liền cưỡi ngựa chạy qua bẩm báo: “Thế tử, Thế tử Phu nhân, ngọ thiện đã chuẩn bị xong”.

Khương Kỳ gật đầu nói với Nghiêm Tiêu Nghi: “Chúng ta cũng qua đó thôi, ta đói bụng rồi!”

Chỗ bọn họ đang đứng cách doanh địa hơi xa, cho nên trước đó cưỡi ngựa mà đến. Hai người nhận dây cương từ trong tay hộ vệ, nhảy lên ngựa, đi tới doanh trại. Chỉ có điều bọn họ đi nửa đường, lại nhìn thấy cách đó không xa có đoàn người đang đi tới.

Khương Kỳ tập trung nhìn, không phải là Liêu Trường Hải sao? Tên gia hỏa kia mỗi lần xuất hiện đều làm người ta chán ghét.

“Ai da! không nghĩ tới ở đây cũng có thể gặp được thế tử, thế tử có thể cưỡi ngựa rồi sao?” Liêu Trường Hải còn chưa đi tới trước mặt, giọng nói khó nghe của hắn ta đã truyền tới tai Khương Kỳ.

Khương Kỳ nhìn gương mặt tròn trịa của Liêu Trường Hải, tức giận nói: “nói lời thừa thải!”

Nghiêm Tiêu Nghi nhìn thấy bộ dáng không kiên nhẫn của Khương Kỳ liền cảm thấy buồn cười, nếu hắn thật sự phiền chán, sợ là chẳng thèm để ý tới Liêu Trường Hải. Nàng lại nhìn đoàn người Liêu Trường Hải đang đi tới, lúc này mới thấy rõ người đi sau hắn ta là ai.

Khương Kỳ cũng nhìn thấy người đó, chờ Liêu Trường Hải tới trước mặt, hắn liền nói: “Cũng khó trách ngươi cười đến mắt không nhìn đường, hóa ra là có mỹ nữ làm bạn”.

Giọng nói Khương Kỳ không lớn, ngoại trừ Liêu Trường Hải ra, chỉ có Nghiêm Tiêu Nghi đứng bên cạnh nghe được. Cho dù như vậy, Liêu Trường Hải vẫn khẩn trương thấp giọng nói: “Huynh đệ, ngàn vạn lần đừng đùa loạn, cô nương gia dễ xấu hổ, lỡ huynh chọc người ta đi mất, ta phải làm sao đây?”

Tên Liêu Trường Hải này đi cùng người mình thích, sao lại còn chạy đến quấy rầy hắn chứ? Khương Kỳ trợn mắt nhìn Liêu Trường Hải, cũng không nói gì.

Liêu Trường Hải tự động coi như không nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của Khương Kỳ, hắn ôm quyền hành lễ với Nghiêm Tiêu Nghi: “Tẩu phu nhân”.

Liêu Trường Hải và Khương Kỳ lớn lên bên nhau, không quá để ý tôn ti, để ý quá nhiều sẽ tổn thương tình cảm. Nhưng những người đi sau cách đó không xa lại không như thế, bọn họ xuống ngựa, hành lễ với Khương Kỳ và Nghiêm Tiêu Nghi.

đi cùng Liêu Trường Hải là Tam tiểu thư và Tứ tiểu thư của Lý Thị Lang, còn có biểu đệ mười bốn tuổi của Liêu Trường Hải.

Nghiêm Tiêu Nghi tuy rằng không quen thân với vị Tam tiểu thư Lý Gia - Lý Mẫn Giai này, nhưng mỗi lần nàng nhìn thấy nàng ấy, trên mặt nàng ấy đều mang theo nụ cười ôn hòa, mọi nhất cử nhất động đều có chút dịu dàng. Nghiêm Tiêu Nghi cũng không ngờ một nữ tử mảnh mai như vậy lại lựa chọn Liêu Trường Hải. Xem ra, người này cũng không giống như bên ngoài, là một người có chủ kiến riêng.

Còn vị Tứ tiểu thư Lý Mẫn San kia, Nghiêm Tiêu Nghi chẳng thể nào thích được. không phải vì nàng ta là thứ xuất, mà vì nàng ta cố tình tỏ ra là bản thân nhút nhát, khiến mọi người phiền chán. Giống như bây giờ, mấy người cùng hành lễ, động tác của nàng ta chậm hơn so với mọi người, ánh mắt lại chằm chằm nhìn Khương Kỳ đầy vẻ chờ mong.

Nghiêm Tiêu Nghi vốn cho rằng bản thân là người rộng lượng, nhưng lúc này nàng không thể không thừa nhận, nàng thật sự chán ghét vị Tứ tiểu thư vốn dĩ đã chẳng có mấy ấn tượng tốt này.

Lý Mẫn Giai dường như cũng biết tính nết của vị tứ muội này, hơi bước lên trước một chút, chắn nàng ta ở phía sau. Lý Mẫn San thấy vậy liền cắn nhẹ môi, bộ dáng như bị bắt nạt.

Biểu đệ Vương Thực của Liêu Trường Hải tuổi trẻ dồi dào khí lực, không những không giấu được vẻ mất kiên nhẫn trên mặt, lại còn lên tiếng cười nhạo. Thủ đoạn nhỏ của vị Tứ tiểu thư này hắn nhìn thật quen mắt, một năm trước phụ thân hắn nạp một tiểu thiếp, chính là cùng một điệu bộ như vậy, thứ xuất đúng là thứ xuất, quả nhiên không lên được mặt bàn.

Nụ cười của Vương Thực mục đích quá rõ ràng, Lý Mẫn San nhất thời đỏ mặt, đáy mắt ửng lệ.

Liêu Trường Hải vốn muốn nói chuyện với Khương Kỳ, lại nhìn thấy bộ dáng này của Lý Mẫn San, cùng sắc mặt trầm xuống của Nghiêm Tiêu Nghi, hắn ta đành cho Khương Kỳ một ánh mắt xin lỗi, đang tính mượn cớ rời đi.

Lúc này Nghiêm Tiêu Nghi nhếch môi cười, nói: “Tam tiểu thư, đã lâu không gặp, dạo này có khỏe không?”

“Được Nghi phu nhân nhớ tới, Mẫn Giai vẫn khỏe”. Lý Mẫn Giai nhìn thoáng qua Lý Mẫn San đang nước mắt chực chờ rơi xuống bên cạnh, trong lòng than thầm. Vị muội muội này của nàng bị di nương dưỡng sai, lần này đi ra ngoài là do di nương cầu xin phụ thân, nàng mới mang nàng ta theo. Nàng biết di nương coi trọng Vương Thực, muốn Lý Mẫn San có cơ hội chung đụng với Vương Thực. Tuy Vương Thực không phải xuất thân nhà huân tước, phụ thân hắn cũng chỉ là châu phủ tri châu, nhưng cho dù như vậy, nhà bọn họ cũng không có khả năng để trưởng tử lấy thứ nữ làm chính thê.

Dọc đường đi, Lý Mẫn San dùng hết cách cũng không đổi lấy được một ánh mắt của Vương Thực, vốn tưởng rằng nàng ta đã bỏ cuộc, không ngờ đảo mắt lại ở trước mặt Thế tử Phu nhân mà đánh chủ ý lên trượng phu người ta. May mà thế tử cũng không để nàng ta vào mắt, hiện tạ Lý Mẫn Giai chỉ mong Nghi phu nhân đừng trách tội là tốt rồi.

Liêu Trường Hải thấy tình hình không tốt liền nhìn Khương Kỳ xin giúp đỡ. Khương Kỳ nhếch môi cười, bộ dáng không hết cách. Đúng là gặp người này chẳng có chuyện gì tốt, vô duyên vô cớ lại khiến bản thân tức giận. Người hắn thích là Tam tiểu thư, Tam tiểu thư còn không ghét bỏ hắn, một thứ nữ cũng dám bày ra vẻ mặt đó cho hắn xem. Nếu không phải có Tam tiểu thư ở đây, hắn sớm đã ném nàng ta về phủ.

Đúng lúc này, chợt nghe Nghiêm Tiêu Nghi nói: “Bây giờ cũng đã trưa rồi, không biết mọi người đã dùng ngọ thiện chưa, nếu không ngại liền mời Liêu công tử và Tam tiểu thư cùng tới doanh địa dùng cơm?”

Nghiêm Tiêu Nghi cười nhìn Khương Kỳ, chờ hắn đáp lại. Tất nhiên, Khương Kỳ dù trong lòng không nguyện ý cũng gật gật đầu, không dám phản đối. Nhưng trong lòng lại thấy nghi hoặc, dựa vào tính tình của Nghiêm Tiêu Nghi, bình thường nàng sẽ không lướt qua hắn mà mời người khác.

không biết tại sao Khương Kỳ thấy có chút hưng phấn. Chẳng lẽ Nghi nhi muốn mượn cơ hội này để Tứ tiểu thư Lý gia nhìn cho rõ. Nghi nhi thật sự thích hắn đúng không?

Vẻ mặt Liêu Trường Hải đầy đau khổ, Lý Mẫn San là người không biết điều, cho dù tẩu phu nhân có gì tức giận, nhà Lý thị lang cũng chẳng dám dị nghị gì. Nhưng khó khăn lắm hắn mới tìm được cơ hội đi ngao du với Tam tiểu thư, không thể cứ thể mà bị hủy được.

Liêu Trường Hải cắn cắn môi, muốn từ chối, cho dù sau đó hắn lại tới bái phỏng tạ lỗi với tẩu phu nhân, cũng không thể để Tam tiểu thư mất mặt được.

Nghiêm Tiêu Nghi tiếp tục nói: “Ta thấy ánh mắt Tứ tiểu thư hồng hồng, có vẻ không thoải mái, doanh địa toàn thức ăn mặn, sợ rằng Tứ tiểu thư ăn không hợp. Như vậy đi, bổn phu nhân để hộ vệ quý phủ đưa Tứ tiểu thư về, thuận tiện thuật lại nguyên nhân cho Lý đại nhân, để ông ấy thỉnh lang trung tới xem thế nào”.

Đây là đuổi người…. Liêu Trường Hải chớp chớp đôi mắt híp, nhìn Khương Kỳ. Ách! Thế tử gia của ta ơi, tính tình tẩu phu nhân không nhỏ nha!

Khương Kỳ ngửa ngửa cầm, lúc nãy hắn còn lo lắng bản thân chẳng có mấy phân lượng trong lòng nàng đấy. Bây giờ thấy tình hình này, hắn tự thấy mình thật ngốc, không nhìn thấy phu nhân nhà hắn không chịu được người khác nhìn trượng phu của nàng sao, một chút cũng không được.

Lý Mẫn San nghe Nghiêm Tiêu Nghi nói vậy, vẻ mặt liền biến đổi, không thể tin vào tai mình. Nàng ta kéo kéo ống tay áo Lý Mẫn Giai, miệng khép mở muốn xin giúp đỡ. Lý Mẫn Giai khẽ lắc đầu, mấy lời của Nghiêm Tiêu Nghi đều là vì lo lắng cho thân thể nàng ta, nếu Lý Mẫn San không chịu đi, chẳng phải là càng mất mặt hay sao?

Vương Thực vụng trộm tặc lưỡi, khó trách thế tử Phủ Quốc Công đem vị phu nhân này trở thành bảo bối. Lợi hại như vậy, nói vài câu đã nắm được người trong tay. hắn về phủ nhất định phải nói mẫu thân tìm cho hắn một tức phụ tính tình thật tốt mới được.

Cứ như vậy, Lý Mẫn San được hộ vệ Phủ Quốc Công “hộ tống” rời khỏi mã tràng.

Bọn họ muốn đi tới doanh địa, cho nên xung quanh có không ít người qua lại. Nghe được nơi này có động tĩnh cũng dừng lại xem, mặc dù không nghe thấy nhưng cũng nhìn thấy rõ ràng. Lý Mẫn San không hiểu vì sao bị mang đi, khiến mọi người suy đoán đủ kiểu. Tuy vậy cũng chỉ là tùy tiện suy đoán mà thôi, sẽ không ai nhàm chán tới mức đi hỏi cho ra chuyện của một cái thứ nữ.

Lý Mẫn San bị cưỡng chế rời đi lúc này thật sự khóc rồi. Di nương muốn gả nàng ta cho Vương Thực, nhưng người ta căn bản không để nàng ta vào mắt. Lúc nàng ta nhìn thấy Khương Kỳ, còn nghĩ rằng trong nhà Vương Thực bất quá cũng chỉ là một Tri Châu mà thôi, nếu nàng ta vào được Phủ Ninh Quốc Công, cho dù làm thiếp cũng tốt hơn. Nàng ta cho rằng Khương Kỳ được đồn đãi lưu luyến phong nguyệt có thể dễ dàng mắc câu, nhưng không ngờ được Nghiêm Tiêu Nghi lại đuổi nàng ta đi. một nữ tử ghen tuông như vậy, thế tử sao có thể dung túng như vậy được chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.