Chuyện Thường Ngày Của Hoàng Khố Sủng Thê

Chương 8: Uống thuốc



“Có cần để Trần thái y tới xem lại không?” Đại Trưởng Công chúa lo lắng nói.

Khương Văn Chính trầm mặc một lúc mới chậm rãi nói: “Ngày mai Trần thái y sẽ tới, chúng ta chờ mộtchút đi! Có lẽ vì Kỳ nhi hôn mê hơn nửa năm nên mới có chút khác thường”.

​Tuy rằng Khương Văn Chính an ủi Đại Trưởng Công chúa như vậy, nhưng trong lòng ông cũng bất an. Lúc trước Khương Kỳ vì ngã đụng đầu nên mới hôn mê lâu như thế, mặc dù Trần thái y nói trong đầu không bị ứ máu, nhưng vạn nhất…

Trở lại phòng, Nghiêm Tiêu Nghi vốn muốn để Khương Kỳ nghỉ ngơi, sau đó đi xem những người nàng mang theo tới đây. Nhưng không ngờ Khương Kỳ không có ý muốn nghỉ ngơi, lại nghe hắn nói: “Người trong viện chúng ta cũng nên tới chào hỏi phu nhân mới đúng”.

nói xong hắn liền để Tiêm Nhu gọi toàn bộ người trong Ngọc Thanh Viện tới.

Tiền thân của Phủ Ninh Quốc Công là phủ đệ của Trung Vệ Vương – một trong “Tam vương chi loạn”, khi Khương Văn Chính dọn tới đây lại cảm thấy người một nhà dùng nhiều sân như vậy để làm gì? Cho nên ở trong phủ này, trừ một nửa sân định kỳ cho người quét dọn, còn lại đều khóa lại. Người ở trong phủ ngoại trừ những người sau khi thành thân Đại Trưởng Công chúa mang tới, Khương Văn Chính chỉ để lại một vài người thân thiết bị thương trên chiến trường ở lại bên người.

Đại Trưởng Công chúa từng cười Khương Văn Chính, nếu không có bà, đường đường Phủ Ninh Quốc Công cũng có thể thành nơi hoang phế rồi.

Cũng bởi vì vậy, mặc dù là người được phụ mẫu vô cùng sủng ái, nhưng trong viện Khương Kỳ cũng không có bao nhiêu người hầu hạ. Chờ Tiêm Nhu gọi toàn bộ mọi người tới cùng những nha hoàn nô bộc hồi môn mà Nghiêm Tiêu Nghi mang theo phân ra đứng hai bên, nhân số cũng bằng nhau.

Nghiêm Tiêu Nghi thấy cũng sững sờ, có điều trước đó nàng từng nghe tới việc Ninh Quốc Công khônggiống như những nhà huân tước khác trong kinh, nên cũng hiểu được chút nguyên do.

Những nha hoàn hồi môn kia vốn đã tính toán tới tình huống xấu nhất, nhưng đêm qua họ nghe được chuyện thế tử tỉnh lại, ai cũng thở phào nhẹ nhõm. Lời đồn đãi trên phố thế nào không quan trọng, đối với nữ tử mà nói, trượng phu còn sống mới là quan trọng nhất, như thế mới có tương lai mà hướng tới.

Tiêm Nhu và Tiêm Xảo đứng bên cạnh Khương Kỳ, các nàng được Khương Kỳ dặn dò, bắt đầu giới thiệu và báo cáo tình hình của Ngọc Thanh Viện cho Nghiêm Tiêu Nghi.

“Ngọc Thanh Viện có phòng bếp của mình, do vị Lý ma ma này quản lý. Sau này phu nhân có gì cần, có thể dặn dò Lý ma ma”. Tiêm Nhu nói.

Tiêm Xảo lại chỉ vào một nam tử trung niên nói: “Đại Trưởng Công chúa đã sớm dặn dò, chuẩn bị cho phu nhân một người đánh xe ngựa dùng hàng ngày, phu nhân có chuyện gì cần ra ngoài cứ dặn dò Lưu nhị là được”.

Sau khi giới thiệu xong hết mọi người, Tiêm Nhu ôm mấy quyển sổ tới, còn Tiêm Xảo lại ôm tới một cái hộp.

Tiêm Nhu nói: “Mỗi tháng trong phủ đều phân cho Ngọc Thanh Viện một khoản bạc, chi phí bình thường của thế tử đều từ đó ra, còn đây là sổ sách”.

Tiêm Xảo ôm chiếc hộp nói:” Đại Trưởng Công chúa đem khế ước bán thân của tất cả hạ nhân trong viện giao cho thế tử quản lý, bên trong còn có chìa khóa khố phòng của viện”.

Nghiêm Tiêu Nghi quay đầu nhìn Khương Kỳ.

Khương Kỳ híp đôi mắt hoa đào, không chút ngần ngại nói: “Nàng cầm là được, mẫu thân làm mấy cái này là để giao cho phu nhân của ta, đồ trong Ngọc Thanh Viện tất nhiên nên giao cho phu nhân quản lý mới đúng”.

Khương Kỳ vừa nói xong lời này, hạ nhân trong viện đều vụng trộm muốn nhìn xem bộ dáng của vị thế tử phu nhân này thế nào? Thế tử vừa tỉnh lại đã đem tất cả mọi việc trong Ngọc Thanh Viện giao cho nàng quản lý rồi.

Nhưng đối với Khương Kỳ mà nói, muốn thật tâm đối tốt với một người, chính là đem tất cả những gì mình có toàn bộ đều cho nàng. hắn nhớ rõ trong mộng bởi vì hắn không thích nàng, hạ nhân trong viện cũng không thật tâm tôn trọng Nghiêm Tiêu Nghi, giờ đây hắn vì thê tử nhà mình mà cấp cho nàng chút mặt mũi.

Nghiêm Tiêu Nghi cũng không biết nhiều về Khương Kỳ, tuy rằng có vô vàn lời đồn đãi về hắn, nhưng với Nghiêm Tiêu Nghi mà nói, từ đêm qua tới giờ nàng chính thức tiếp xúc với hắn, Khương Kỳ này đối với nàng vô cùng ỷ lại, khiến Nghiêm Tiêu Nghi tuy rằng có chút nghi hoặc, nhưng dường như cũng có chút quen thuộc.

Vì thế, Nghiêm Tiêu Nghi không nói thêm gì, kêu Hoàng ma ma và Cát Nhi tiếp nhận.

Trải qua chuyện này, trên dưới Phủ Ninh Quốc Công đều biết thế tử rất thích thế tử phu nhân. Cứ như vậy, không cần Nghiêm Tiêu Nghi làm gì, địa vị của nàng ở Phủ Ninh Quốc Công này cũng vững chắc rồi. Ai bảo Quốc Công gia và Đại Trưởng Công chúa đối với thế tử vô cùng cưng chiều, mà thế tử phu nhân vừa gả vào thế tử liền tỉnh dậy chứ?

Huống gì bọn họ còn nghe nói, Đại Trưởng Công chúa đem kim trâm mà trước đây Thái hậu ban cho tặng lại cho thế tử phu nhân, từ đây liền có thể nhìn ra, Đại Trưởng Công chúa coi trọng thế tử phu nhân thế nào.

Các loại phán đoán trong phủ tất nhiên Nghiêm Tiêu Nghi không biết, trong tay nàng đang cầm chén thuốc, nghĩ xem nên làm thế nào khuyên Khương Kỳ đem dược uống hết.

Đúng vậy! khuyên! Nghe nói cái người sắp mười chín này vẫn như đứa nhỏ không thể thành thật mà uống thuốc.

Nghĩ tới người mỗi ngày đều làm bạn với mình trong mộng này, Khương Kỳ không chút nào cảm thấy việc sợ uống thuốc bị lộ ra trước mặt nàng là chuyện gì mất mặt. Mặc dù Nghiêm Tiêu Nghi dịu dàng dỗ dành thế nào, hắn vẫn cứ nhắm hai mắt, không chịu uống bát thuốc đen ngòm đắng ngắt kia.

Tiêm Nhu và Tiêm Xảo hầu hạ một bên nhìn nhau, trong lòng càng thêm khó hiểu sao thế tử lại khôngchịu uống thuốc thế này? Thế tử trước kia cũng không sợ dược nha!

Lúc phụ mẫu còn sống, Nghiêm Tiêu Nghi cũng là được sủng ái mà lớn lên, cho nên chưa bao giờ có cơ hội đút dược cho người khác. Lăn qua lộn lại như vậy, trong lòng Nghiêm Tiêu Nghi cũng có chút bốc hỏa rồi.

Hàng mi thanh tú của nàng hơi nhíu lại, để chén thuốc lên bàn, lạnh giọng nói: “Xem ra thế tử khôngmuốn để thiếp hầu hạ, một khi đã vậy, thiếp phải tới chỗ Đại Trưởng Công chúa thỉnh tội thôi”.

Khương Kỳ rốt cuộc mở mắt hỏi: “Nghi nhi, nàng đi thỉnh tội gì? Ta lúc nào không muốn để nàng hầu hạ?”

Nghiêm Tiêu Nghi đứng lên, khẽ khom người với Khương Kỳ: “Tuy rằng thiếp không biết đã làm gì khiến thế tử không vui, nhưng thế tử không chịu uống thuốc, tất nhiên là vì thiếp không tốt. Thiếp mới gả vào Phủ Ninh Quốc Công ngày đầu tiên đã khiến thế tử không vui, trì hoãn việc thế tử chữa bệnh, tất nhiên thiếp phải đi thỉnh tội”.

nói xong, Nghiêm Tiêu Nghi liền xoay người muốn rời đi.

Khương Kỳ gấp gáp, cũng kệ hai chân đau nhức, cuống quýt dựa vào xe bốn bánh đứng lên, hắn muốn giữ Nghiêm Tiêu Nghi lại. Lại không ngờ, mình bắt được người, nhưng lại đứng không vững, bản thân liền muốn ngã xuống theo hướng Nghiêm Tiêu Nghi rời đi rồi.

Hai nha hoàn Tiêm Nhu và Tiêm Xảo thấy thế vội vàng la lên: “Thế tử..”

Nghiêm Tiêu Nghi nghe thấy tiếng kêu liền vội quay lại nhìn, nghênh đón nàng chính là Khương Kỳ cao gầy kia đang ngã đổ về phía nàng.

Khương Kỳ nhanh tay lẹ mắt liền gắt gao ôm chặt Nghiêm Tiêu Nghi vào trong lòng. Đầu hắn tựa vào cần cổ nàng, khẽ ngửi mùi hoa nhàn nhạt trên người nàng khiến hắn thỏa mãn và rung động.

“Ta uống thuốc là được, nàng đừng tức giận”. Khương Kỳ Có chút lấy lòng nói, hắn thích Nghiêm Tiêu Nghi dỗ hắn, nhưng lại không muốn khiến nàng tức giận.

Hẳn là vì bệnh một thời gian dài, trên người Khương Kỳ mang theo vị thuốc nhàn nhạt, Nghiêm Tiêu Nghi bị hắn ôm vào trong lòng, hai má đỏ ửng. Nàng luống cuống tay chân đẩy Khương Kỳ ra, dưới sựgiúp đỡ của Tiêm Nhu và Tiêm Xảo đỡ hắn ngồi lại xe bốn bánh.

Thấy Khương Kỳ kề sát vào mình, Nghiêm Tiêu Nghi than nhẹ một tiếng: “Thiếp ngửi thấy vị thuốc cũng không tốt, nhưng dù sao thuốc đắng dã tật. Nếu thái tử không uống thuốc làm sao có thể khỏe lên được?”

nói xong, Nghiêm Tiêu Nghi lại kêu Tiêm Nhu đi xem có cái gì ngọt miệng, lại không xung đột với dược tính của thuốc bưng tới. Tiêm Nhu vâng lời đi tìm, Tiêm Xảo liền mượn cơ hội cầm chén thuốc để qua một bên, để trên bếp lò, phòng ngừa thuốc nguội đi.

Nhìn Khương Kỳ, Nghiêm Tiêu Nghi cảm thấy hắn còn tính tình trẻ con. Có chút dính người, thích làm nũng, không thích uống thuốc… Những cái này đều là tính tình của tiểu hài tử.

Dựa theo biểu cảm của hai nha hoàn Tiêm Nhu và Tiêm Xảo, Nghiêm Tiêu Nghi cũng nhìn ra, hành vi bình thường của Khương Kỳ không giống thế này.

Trong lòng Nghiêm Tiêu Nghi chợt lóe lên một ý nghĩ, chẳng lẽ, đầu óc Khương Kỳ hỏng rồi?

Nhưng ngay lập tức nàng lại cảm thấy khả năng này không cao, tuy rằng hành vi của hắn có chút kỳ lạ, nhưng lại nói năng trật tự rõ ràng, người hỏng đầu hẳn không làm được như vậy đâu, việc này lại càng khiến Nghiêm Tiêu Nghi không xác định được.

Khương Kỳ không biết thói quen gần hai mươi năm trong mộng của hắn, giờ lại khiến Nghiêm Tiêu Nghi nghĩ đó là bằng chứng hắn ngã hỏng đầu rồi.

Rất nhanh Tiêm Nhu liền bưng tới một cái khay lớn, trên khay bày các loại mứt, còn có cả mật ong và đường mạch nha.

Nghiêm Tiêu Nghi nhìn Tiêm Nhu bày từng thứ lên bàn, nàng nói với Khương Kỳ: “Chàng thích cái nào, một hồi uống xong dược rồi liền ăn nó để át vị đắng trong miệng. Tuy rằng không thể át hết vị đắng, nhưng cũng có thể giảm bớt một chút”.

Nghĩ tới việc có lẽ Khương Kỳ hỏng đầu rồi, Nghiêm Tiêu Nghi cảm thấy nàng không nên tức giận với Khương Kỳ, khi nói chuyện cũng nhiều thêm một chút khoan dung.

Thái độ của Nghiêm Tiêu Nghi với mình thay đổi, Khương Kỳ cũng cảm giác được, tuy rằng không rõnguyên nhân, nhưng nàng lúc này lại giống như thái độ với hắn ở trong mộng vậy.

hắn nghĩ chỉ cần mình yếu thế, nàng cảm thêm dịu dàng, trong lòng Khương Kỳ liền có chủ ý.

Khương Kỳ thuận theo gật gật đầu, tiếp nhận chén thuốc mà Tiêm Xảo vừa giao cho Nghiêm Tiêu Nghi nhắm mắt lại một ngụm đem dược uống vào. Sau đó hắn nhíu chặt mày, dường như bị thuốc đắng khiến hai mắt đẫm lệ, vội vàng chỉ vào chén đường mạch nha.

Nghiêm Tiêu Nghi sửng sốt, gắp lấy một khối đường mạch nha đưa tới trước mặt hắn.

Khương Kỳ cũng không đợi Nghiêm Tiêu Nghi phản ứng, hắn cúi đầu, đem cả mạch đường nha lẫn tay Nghiêm Tiêu Nghi ngậm vào trong miệng. không biết hắn cố ý hay vô tình, môi hắn đúng là liếm đimạch nha còn dính trên tay nàng.

Nghiêm Tiêu Nghi cảm nhận được cảm xúc ấm áp mềm mại nơi ngón tay, nàng suýt nữa kêu lên thành tiếng, vội vàng rút tay về, gương mặt nhỏ hồng hồng nhìn Khương Kỳ đang ăn kẹo. Hai hàng chân mày nhíu chặt của hắn rốt cuộc cũng dãn ra, vẻ mặt thỏa mãn, bộ dáng khiến nàng không biết nên nói gì cho phải.

Tiêm Nhu chạy tới phòng bếp nhỏ trong viện nói muốn đồ ngọt, trong bếp tự nhiên không chuẩn bị những thứ như vậy cho nên nàng ta phải chạy tới phòng bếp trong phủ, tuy rằng việc này chẳng phải việc lớn gì, nhưng vẫn truyền tới tai Đại Trưởng Công chúa.

Biết được ngọn nguồn sự việc, bất ổn trong lòng Đại Trưởng Công chúa càng lúc càng lớn.

Khương Văn Chính ra ngoài làm việc, vừa hồi phủ liền thấy vẻ mặt đầy lo lắng của Đại Trưởng Công chúa đang chờ hắn.

“Từ khi lớn lên, Kỳ nhi khi nào lại sợ uống thuốc chứ? Chàng nói xem vì sao vừa tỉnh dậy liền biến thành cái dạng như vậy rồi?” Đại Trưởng Công chúa lo lắng nói: “Chàng nói Kỳ nhi có phải thật sự…”

Khương Văn Chính cũng cảm thấy kỳ quái: “Nàng đừng khẩn trương, đừng để cho người khác nhìn thấy lại lan truyền nhàn thoại. Ngày mai Trần thái y tới để ông ấy khám thử xem”.

Đại Trưởng Công chúa nghe vậy cũng chỉ gật đầu.

- ------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Khương Kỳ: Cả nhà đều hoài nghi đầu óc bản thế tử hỏng rồi.

hắn chẳng qua chỉ muốn lấy lòng tức phụ nhi nhà mình thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.