Ở phòng bên cạnh, Triệu Doãn nghe hết những gì Nghê Diệp Tâm nói. Vừa rồi nếu nói còn có một chút buồn ngủ, hiện tại buồn ngủ không còn, tỉnh táo vô cùng, hơn nữa xấu hổ vô cùng.
Khi Triệu Doãn đang cực lực nhắc nhở mình ngủ đi, bên cạnh truyền đến tiếng cười trầm thấp.
"Triệu Doãn? Ngủ không được sao?"
Triệu Doãn không có mở mắt, cũng không tính toán để ý tới Trì Long. Nhưng ngay sau đó, hắn liền cảm giác được đôi tay bị cố định, một nụ hôn cực nóng đè ép xuống. Triệu Doãn lập tức mở mắt, hoảng sợ, nói:
"Ngươi làm cái gì?"
"Suỵt.... nói nhỏ thôi, sẽ bị nghe được."
"Ôi......"
Triệu Doãn run rẩy, Trì Long nhẹ nhàng mút trên cổ hắn, làm hô hấp hắn cũng nhanh hơn.
Trì Long thực thích phản ứng của Triệu Doãn. Hắn chậm rãi từ cổ gặm cắn đi xuống, sau đó bắt đầu mút xương quai xanh, cố lưu lại ấn ký thuộc về hắn.
Triệu Doãn không dám lớn tiếng, tim đập thật nhanh. Nhớ tới lần trước mình cùng Trì Long dây dưa trên giường, trong đầu liền trống rỗng, có sợ hãi đồng thời có vài phần chờ mong.
Triệu Doãn cảm thấy mình điên rồi.
Trì Long phát hiện Triệu Doãn không có phản kháng, nới lỏng tay. Nếu làm tay Triệu Doãn bị đau, Trì Long sẽ đau lòng.
Bất quá ngay lúc Trì Long mới vừa buông lỏng sức lực, Triệu Doãn đột nhiên đánh ra một quyền.
Trì Long nhanh chóng chống đỡ. Một quyền của Triệu Doãn cũng không phải là vui đùa. Triệu Doãn vừa đánh đồng thời cũng đá. Giường vốn đã nhỏ, Trì Long tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể xoay người xuống giường.
Mặt Triệu Doãn đỏ bừng nói:
"Không muốn ngủ thì đi xuống."
Trì Long nhảy xuống giường phát ra một tiếng động cũng không tính lớn, nhưng Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình đều nghe rõ.
Mặt Mộ Dung Trường Tình tức khắc đen. Hai người phòng bên cạnh chưa ngủ, tức khắc phát hiện hành động vừa rồi của mình ngu xuẩn cỡ nào. Hắn tuyệt đối đã bị đập đầu mới muốn hôn Nghê Diệp Tâm.
Nghê Diệp Tâm sửng sốt, sau đó cười hì hì nói:
"Mộ Dung đại hiệp, phòng bên cạnh hinh như cũng thực kịch liệt nha."
"......"
Mộ Dung Trường Tình trở mình, nằm xuống không tính toán để ý tới Nghê Diệp Tâm. Hắn cảm thấy buổi tối hôm nay hắn làm chuyện ngu xuẩn đã đủ nhiều.
Nghê Diệp Tâm còn đang cực độ hưng phấn, ngồi ở trên giường hoàn toàn không muốn ngủ, nhìn Mộ Dung Trường Tình bằng ánh mắt cực nóng.
Mộ Dung Trường Tình bị nhìn chằm chằm, hoàn toàn ngủ không được.
"Làm gì có nằm mơ. Môi đại hiệp... thực nóng. Trong mơ thì... môi đại hiệp không nóng như vậy."
"......"
Trong mơ......
Mộ Dung Trường Tình cảm thấy mình đã không biết đến chuyện này.
Nghê Diệp Tâm tiếp tục nói:
"Hơn nữa... khi ta hỏi không phải đại hiệp đã trả lời sao? Đại hiệp thích ta sao?"
"......"
Đầu Mộ Dung Trường Tình đau muốn rạn nứt. Hắn vừa rồi đột nhiên có xúc động, muốn thử chạm vào môi Nghê Diệp Tâm thử xem. Trong một khắc đó, Mộ Dung Trường Tình cảm thấy Nghê Diệp Tâm rất hấp dẫn. Nhưng mà hiện tại, Mộ Dung đại hiệp cảm thấy mình lúc ấy tuyệt đối là đầu đầy nước, não bị ngấm nước mới có thể nghĩ như vậy.
"Là chính ngươi thò đầu qua."
Mộ Dung Trường Tình có thói quen ở sạch, thường không thích cùng người khác tiếp xúc thân thể, chứ đừng nói là môi dán môi hôn nhau. Vừa rồi chạm vào môi Nghê Diệp Tâm, hắn đã ngây ngẩn cả người. Bất quá Nghê Diệp Tâm cũng không cho hắn cơ hội chạy trốn, thò tay qua ôm lấy cổ hắn, hai người hôn nhau.
Mộ Dung Trường Tình nghĩ đến đây rất muốn duỗi tay sờ sờ miệng mình, nhưng vẫn nhịn xuống. Hai người hôn môi cảm giác kỳ thật cũng không tệ, còn làm cho người ta có chút mê luyến.
Bất quá......
Nghê Diệp Tâm không cần duỗi lưỡi ra....
Nghê Diệp Tâm cười hắc hắc, nói:
"Là ta tự mình thò đầu qua sao? Ta muốn nói.... đại hiệp... đại hiệp... đại hiệp, ta rất thích đại hiệp nha...."
"......"
Mộ Dung Trường Tình cảm thấy buổi tối hôm nay không thể ngủ. Nghê Diệp Tâm cứ ở bên tai hắn nói ra những lời khiến người khác xấu hổ. Quan trọng nhất là hắn cảm thấy phòng kế bên nghe được rất rõ ràng.
Nghê Diệp Tâm lại muốn nói, Mộ Dung Trường Tình khoát xoay người ngồi dậy. Hắn dùng tốc độ cực nhanh đi lấy đai lưng mà Nghê Diệp Tâm đã ném một bên, sau đó túm hai tay Nghê Diệp Tâm đưa lên đỉnh đầu cột lại.
Động tác Mộ Dung Trường Tình quá nhanh, Nghê Diệp Tâm cũng chưa kịp phản ứng. Khi phát hiện thì hai tay đã không thể động, mất cân bằng, trực tiếp ngã xuống giường.
Đem Nghê Diệp Tâm cột chắc, lúc này Mộ Dung Trường Tình mới nằm xuống, nói:
"Nhắm mắt ngủ đi, còn nói nữa ta đem ngươi ném ra ngoài."
Nghê Diệp Tâm với đôi tay bị cột trên đỉnh đầu, nằm nghiêng nhìn Mộ Dung Trường Tình, do dự nói:
"Đại hiệp... ta có chút lạnh......"
Mộ Dung mở to mắt nhìn Nghê Diệp Tâm nằm xiêu xiêu vẹo vẹo, thoạt nhìn đặc biệt không thoải mái, hơn nữa không có chăn. Hắn đỡ Nghê Diệp Tâm để nằm ngay ngắn, lại đem chăn đắp trên người.
Mộ Dung Trường Tình mới vừa làm việc tốt xong, sau đó nằm xuống, kết quả Nghê Diệp Tâm nghiêng người, lăn đến trong lòng ngực hắn. Mộ Dung Trường Tình sửng sốt khi Nghê Diệp Tâm lăn lại gần. Nghê Diệp Tâm nằm nghiêng, để mặt ở ngực hắn, bộ dáng đặc biệt ngoan ngoãn.
Mộ Dung Trường Tình muốn giơ tay đi đẩy người ra, lại nghe Nghê Diệp Tâm nhỏ giọng nói.
"Đại hiệp ta ngủ rồi, đừng động đậy."
"......"
Mộ Dung Trường Tình nhìn nhìn sắc trời bên ngoài, nếu tiếp tục lăn lộn chỉ sợ tới trời sáng, cuối cùng quyết định không làm gì, để cho Nghê Diệp Tâm dựa vào mình ngủ.
Mộ Dung Trường Tình hoàn toàn không ngờ có một ngày mình lại thành người dễ thỏa hiệp như vậy......
Nghê Diệp Tâm cũng coi như mỹ mãn, đem mặt chôn ở trong lòng ngực Mộ Dung Trường Tình cười trộm trong chốc lát mới ngủ. Mà ở trong mơ Nghê Diệp Tâm cũng cười thiếu chút nữa tỉnh.
Khi tỉnh dậy Mộ Dung Trường Tình vẫn thấy Nghê Diệp Tâm ngủ trong lòng ngực. Kỳ thật Nghê Diệp Tâm ngủ rất kiên định, xem như không tồi. Nhưng bởi vì bị trói đôi tay, nhìn Nghê Diệp Tâm ngủ không được thoải mái.
Mộ Dung Trường Tình duỗi tay cởi trói cho Nghê Diệp Tâm. Trong lúc mơ màng Nghê Diệp Tâm điều chỉnh tư thế, càng thêm được một tấc lại muốn tiến một thước, cọ cọ vào Mộ Dung Trường Tình.
Mộ Dung Trường Tình cảm thấy khó có được lúc Nghê Diệp Tâm ngoan ngoãn nên cho Nghê Diệp Tâm ăn vạ trong lòng mình.
Hắn tuy rằng không thích cùng người khác tiếp xúc thân thể, nhưng ngẫu nhiên cảm giác được nhiệt độ cơ thể không thuộc về chính mình lại cảm thấy ấm áp, đặc biệt là vào buổi sáng sớm lạnh lẽo.
Mộ Dung Trường Tình nghiêng đầu nhìn khuôn mặt Nghê Diệp Tâm. Lông mi rất dài, tuy rằng không tính cong vút nhưng dày, giống cây quạt nhỏ. Xuống chút nữa chính là cái mũi cao, mũi đặc biệt thẳng. Môi cũng không tệ.
Kỳ thật có thể nói dung mạo của Nghê đại nhân cũng coi như là người gặp người thích, nhưng so cùng Mộ Dung Trường Tình thì liền kém xa.
Mộ Dung Trường Tình duỗi tay sờ chóp mũi, Nghê Diệp Tâm liền hít hít cái mũi, nhìn rất thú vị. Mộ Dung Trường Tình lại giơ tay nhẹ nhàng sờ cổ hai cái, Nghê Diệp Tâm thoải mái phát ra một tiếng "Ư", quả thực giống như một con sủng vật được chủ vỗ về, lại làm nũng cọ cọ vào Mộ Dung Trường Tình một chút.
Mộ Dung Trường Tình cảm thấy rất thú vị, nhưng thực mau liền cảm thấy không đúng. Bởi vì Nghê Diệp Tâm luôn cọ xát, hiện tại đang là buổi sáng, thực dễ dàng nổi lửa. Hô hấp có chút nhanh, hắn rũ mắt nhìn Nghê Diệp Tâm ngủ say, sau đó thong thả cúi đầu một chút...
Nghê Diệp Tâm còn ngủ căn bản không biết Mộ Dung Trường Tình muốn làm cái gì.
Mộ Dung Trường Tình cúi đầu không hôn môi Nghê Diệp Tâm, nhưng hôn chóp mũi. Chóp mũi không ấm áp, có một chút lạnh nhưng cảm giác cũng không tệ.
Mộ Dung Trường Tình hôn trên mũi, sau đó chậm rãi đi xuống, cuối cùng vẫn tới môi. Môi hai người nhẹ nhàng dán sát bên nhau. Mộ Dung Trường Tình kết thúc rất nhanh, căn bản rất khó gọi là một nụ hôn.
Nghê Diệp Tâm hừ hừ, cũng không tỉnh, càng không có phát hiện.
Mộ Dung Trường Tình nhẹ nhàng trở mình xuống giường. Nghê Diệp Tâm bá chiếm toàn bộ giường, quả thực ngủ đến trời đất u ám. Sau khi tỉnh lại Nghê Diệp Tâm phát hiện Mộ Dung đại hiệp không còn bên cạnh nữa, hình như đã sớm đi ra ngoài.
Nghê Diệp Tâm mặc quần áo, múc nước rửa mặt.
Khi đẩy Nghê Diệp Tâm cửa bước ra liền thấy được Trì Long cùng Triệu Doãn.
Triệu Doãn nhìn thấy Nghê Diệp Tâm có chút xấu hổ. Nghê Diệp Tâm hoàn toàn không xấu hổ, hỏi:
"Mộ Dung đại hiệp đâu? Hắn đi nơi nào?"
"Đang ăn bữa sáng."
Trì Long nói.
Nghê Diệp Tâm lập tức tung ta tung tăng chạy đi. Quả nhiên nhìn thấy Mộ Dung Trường Tình đang ngồi ăn sáng, Nghê Diệp Tâm chạy nhanh tới, đặt mông ngồi bên cạnh Mộ Dung Trường Tình.
"Đại hiệp, dậy rồi sao không gọi ta."
Ánh mắt Mộ Dung Trường Tình chợt lóe sáng, nghĩ tới chuyện mình đánh lén Nghê Diệp Tâm, rồi thản nhiên nói:
"Không muốn gọi ngươi."
Nghê Diệp Tâm cười đặc biệt vui vẻ, nói:
"Đại hiệp xem tay ta... đỏ hết. Đại hiệp dùng lực cũng quá lớn."
Mộ Dung Trường Tình nhìn thoáng qua cổ tay Nghê Diệp Tâm, thật sự có chút đỏ.
Trì Long cùng Triệu Doãn đi sau lưng Nghê Diệp Tâm cũng nghe được mấy câu ái muội này. Triệu Doãn tức khắc mất tự nhiên, còn tưởng rằng bọn họ làm chuyện gì cảm thấy thẹn.
Mộ Dung Trường Tình nhíu mày, nhìn liền biết hai người kia hiểu lầm.
Trì Long cùng Triệu Doãn ngồi xuống. Nghê Diệp Tâm nhìn là biết Mộ Dung đại hiệp thẹn thùng, làm bộ ngáp một cái, nói:
"Đêm qua ta cũng không ngủ ngon, các ngươi ở phòng bên cạnh làm cái gì vậy, tiếng động thật lớn nha."
Mặt Triệu Doãn đỏ bừng, hắn nào biết đâu rằng Nghê Diệp Tâm da mặt dày đã gây tội còn đi cáo trạng.
Mộ Dung Trường Tình yên lặng ăn cháo, bất quá ném cho Nghê Diệp Tâm một ánh mắt tán dương.
Trì Long không nói lời nào, bất quá hắn đang cười.
Triệu Doãn da mặt mỏng, không thể chống lại Nghê Diệp Tâm, dứt khoát cũng không nói.
Nghê Diệp Tâm tỏ vẻ có công, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Mộ Dung Trường Tình. Mộ Dung Trường Tình gắp một đũa dưa muối cho vào chén Nghê Diệp Tâm.
"......"
Nghê Diệp Tâm nhìn trong chén, không có cháo cũng không có bánh bao, chỉ có một đũa dưa muối. Bất quá Nghê Diệp Tâm tin tưởng vững chắc rằng một đũa dưa muối này tuyệt đối là ngon! Lại còn rất ngọt.
Lần này Nghê Diệp Tâm ăn cơm sáng trong hạnh phúc, thiếu chút nữa sặc ba lần, vì vừa ăn vừa cười.
Ăn sáng xong, Trì Long liền nói:
"Nghê đại nhân, chúng ta đi Tạ gia."
Nghê Diệp Tâm gật gật đầu.
Chưởng quầy đang thu dọn chén đũa, nghe bọn họ nói, lập tức xen vào.
"Mấy vị khách quan tới chỗ này tìm Tạ gia buôn bán sao? Tạ gia gần đây đi không được đâu."
Nghê Diệp Tâm vừa nghe, liền hỏi:
"Sao đi không được?"
"Tạ gia có quỷ, đã chết người, nơi này ai cũng biết. Các vị từ nơi khác tới có khả năng không biết, ngàn vạn lần đừng dính vào thứ đen đủi."
Tạ gia đã có người chết, nhóm người Nghê Diệp Tâm đến chính là tra án này.
Nghê Diệp Tâm hứng thú nói:
"Chưởng quầy, sao biết có quỷ? Chúng ta muốn đi, thật chưa nghe nói qua chuyện này."
Chưởng quầy cũng hứng thú vì không có ai hỏi chuyện này.
"Thời điểm tới đây các vị có nhìn thấy giữa sườn núi đó có một tòa sơn trang rất lớn chứ."
"Nhìn thấy."
"Trước kia đó chính là sơn trang Tạ gia, được xây dựng rất đồ sộ. Nhưng hiện tại đã không ai ở nữa. Nghe nói là có quỷ, sơn trang không sạch sẽ, nên cả gia đình từ giữa sườn núi dọn xuống ở dưới chân núi."
Tuy rằng sơn trang ở chân núi cũng lớn, nhưng không đồ sộ bằng sơn trang ở sườn núi.
"Nghe nói nhiều năm trước, Tạ đại phu nhân sinh được đứa con đầu lòng, cũng chính là Tạ đại thiếu gia. Nhưng có một ngày đại thiếu gia đột nhiên mất tích, tìm không thấy. Phu nhân cùng lão gia ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt. Tạ đại thiếu gia khi đó mới bốn tuổi bị mất tích nhiều ngày...... Sau một thời gian các vị cũng đoán được thế nào rồi?"
Nghê Diệp Tâm nhướng mày, không nói, chờ chưởng quầy tiếp tục kể chuyện xưa.
Sau đó vào một ngày, lúc nửa đêm có người hầu nghe được tiếng khóc trong viện không người ở, giống như tiếng khóc trẻ con. Người hầu kia liền đi vào sân, phát hiện tiếng khóc từ một giếng cạn truyền ra. Người kia sợ hãi, nhưng hắn lại tò mò, đi đến giếng cạn xem.
Hơn nửa đêm bốn phía an tĩnh cực kỳ, chỉ có thể nghe được tiếng khóc......
"Người nọ nhìn xuống giếng cạn, tức khắc sợ tới mức tè ra quần. Hắn nói hắn nhìn thấy trong giếng cạn tối đen có hai điểm đỏ. Cẩn thận nhìn lại đó không phải điểm màu đỏ, mà là một đôi mắt. Một đôi mắt trẻ con màu đỏ, giống như tràn ngập máu, đặc biệt sáng. Ánh mắt cực kỳ oán độc, từ dưới giếng nhìn chằm chằm hắn!"
Mộ Dung Trường Tình nghe nói nhíu nhíu mày.
“Lúc ấy người kia sợ tới mức thiếu chút nữa ngồi dưới đất, không dám nhìn lại lần thứ hai, chạy trốn té ngã lộn nhào! Từ đó về sau, vào buổi tối có người đi ngang qua nơi đó thường xuyên nghe được tiếng khóc. Nghe nói đó chính là oan hồn của Tạ đại thiếu gia đã chết.”
Nghê Diệp Tâm nói:
“Vậy Tạ đại thiếu gia rốt cuộc là chết như thế nào? Điều tra ra không?”
“Điều tra ra, nhưng không khác điều tra không ra.”
“Sao lại thế?”
Nghê Diệp Tâm càng thêm tò mò.
“Là một nha hoàn của đại phu nhân làm. Nha hoàn ái mộ Tạ lão gia, nhưng Tạ lão gia chỉ yêu đại phu nhân. Đại phu nhân sinh khó, nghe nói về sau không thể sinh nữa. Tạ lão gia chỉ có một thiếu gia, còn hoàn toàn không có ý nạp thiếp. Lão phu nhân khuyên vài lần cũng không có kết quả. Nha hoàn bị phát cuồng, nửa đêm lén vào phòng bắt cóc thiếu gia đi, rồi giết chết, quăng vào giếng cạn.”
Trì Long lắp bắp kinh hãi nói:
“Quá tàn nhẫn độc ác.”
Tạ đại thiếu gia năm đó cũng chỉ bốn tuổi, làm cho ai nghe xong chuyện cũng đều cảm thấy quá tàn nhẫn.
“Sau một thời gian việc này rốt cuộc đã điều tra xong, chính là nha hoàn kia làm. Nha hoàn bị bắt lên quan phủ, nàng điên điên khùng khùng hét lớn nói mình bị oan uổng.”
Nha hoàn bị giam vào đại lao, ngày đêm đều la to kêu oan uổng, cũng dùng từ ngữ độc địa mắng người Tạ gia.
“Nha hoàn luôn kêu la oan uổng, trước khi chết nàng nói sẽ hóa thành quỷ trở về giết chết người Tạ gia! Mọi người khi ấy đều sợ hãi, qua một thời gian cũng không có việc gì xảy ra, cho đến cách đây mấy ngày, Tạ gia có người chết!”