Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 131: Ảo giác kinh hồn



Hai người vội vàng trở về khách điếm. Thời điểm này trời còn chưa sáng, khách điếm thực an tĩnh, bất quá mọi người cũng chưa nghỉ ngơi.

Trì Long cùng Triệu Doãn biết bọn họ đi ra ngoài có chút không yên tâm, ngồi chờ bọn họ.

Mà Triệu Mục cũng không có nghỉ ngơi, ở trong phòng chăm sóc Cố Cửu.

Cố Cửu tuy rằng đang ngủ, bất quá ngủ không an ổn vẫn luôn nói nằm mớ.

Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình tiến vào khách điếm liền nhìn thấy Trì Long cùng Triệu Doãn.

Triệu Doãn ngủ gà ngủ gật, nhìn thấy bọn họ trở lại, lập tức đứng lên. Nhưng rồi Trì Long cùng Triệu Doãn có chút phát ngốc.

Nửa đêm hai người này đột nhiên đi ra ngoài, trở về y phục không chỉnh tề, thấy không thích hợp thế nào ấy. Cực kỳ giống bộ dạng làm chuyện ái muội.....

Triệu Doãn choáng váng, đứng lên chưa nói ra lời. Trì Long phản ứng thật mau, nói.

"Tiểu nhị ngủ rồi, ta đi nấu chút nước ấm."

Nghê Diệp Tâm nói:

"Đúng, đúng, đúng, phải có nước ấm, phải đặc biệt nhanh."

Mộ Dung Trường Tình bình tĩnh tự nhiên không nói gì, trực tiếp lên lầu.

Trở về phòng, Mộ Dung Trường Tình lập tức cởi áo choàng ra. Tuy rằng lau khô trên người, nhưng tóc còn ướt, quần cũng ướt rất khó chịu.

Nghê Diệp Tâm đi theo vào thiếu chút nữa phun máu mũi.

Thật sự có diễm phúc nha!

Nghê Diệp Tâm chạy đem cửa đóng lại, rồi chờ đợi xem Mộ Dung đại hiệp khoe thân.

"Đại hiệp, đại hiệp, quần cũng cởi xuống đi, ướt khó chịu lắm đó."

Mộ Dung Trường Tình xoay người lại liền nhìn thấy vẻ mặt đáng khinh thường của Nghê Diệp Tâm. Hắn nhịn không được đưa tay nâng lên để trước ngực, nói:

"Ngươi làm cái gì, hôm nay ra ngoài ngủ đi."

Nghê Diệp Tâm ủy khuất nói:

"Ta cái gì cũng không có làm, chỉ nhìn thôi được chứ?"

"Không được."

Nghê Diệp Tâm thật biết nghe lời, lập tức lấy tay che mặt. Bất quá ngón tay không khép lại, từ khe hở ngón tay nhìn trộm Mộ Dung Trường Tình.

"Yên tâm đi đại hiệp, ta đây không nhìn."

Mộ Dung Trường Tình thật sự không muốn đùa cùng Nghê Diệp Tâm. Cũng may nước ấm đã đưa tới cửa rồi, Nghê Diệp Tâm chạy ra xem.

Trì Long và Triệu Doãn cùng nhau mang nước ấm lên. Nghê Diệp Tâm nhìn thấy thùng gỗ liền sửng sốt một chút.

"Lớn như vậy sao?!"

Triệu Doãn có điểm ngượng ngùng, lập tức nói:

"Nhà kho có mấy cái thùng gỗ nhỏ hơn, nhưng hình như còn chưa có cọ rửa qua, cho nên......"

Trì Long cười cười, nói:

"Nghê đại nhân cảm thấy không ổn?"

"Đương nhiên ổn! Rất ổn thỏa!"

Nghê Diệp Tâm nhanh xua tay, nói:

"Đặt ở nơi này đi, ta tự mình mang vào."

Trì Long nhướng mày, sau đó cả hai đi trở về phòng mình.

Nghê Diệp Tâm nhìn thùng tắm lớn rất vui sướng, xoa tay hầm hè, nhưng cũng không biết làm như thế nào mang vào.

Mộ Dung Trường Tình đứng ở trong phòng đã nghe được ba người nói chuyện, tức khắc cảm thấy đau đầu. Xem ra buổi tối hôm nay thật sự đừng nghĩ chợp mắt.

Nghê Diệp Tâm đã ngủ từ chiều đến trời tối, khẳng định tinh thần tỉnh táo cực kỳ.

"Rít...."

Một chuỗi âm thanh chói tai vang lên. Mộ Dung Trường Tình tức khắc đau não. Hắn đi qua nhìn, đã thấy....

Nghê Diệp Tâm đang cần cù chăm chỉ dùng lực đẩy thùng tắm to tướng vào trong phòng. Thùng gỗ ma sát cùng sàn nhà phát ra âm thanh chói tai. Âm thanh này thật sự làm Mộ Dung Trường Tình muốn đánh người.

Mộ Dung Trường Tình chịu không nổi đi tới đẩy Nghê Diệp Tâm sang một bên, tự mình động tay. Nghê Diệp Tâm ngoan ngoãn tránh ra, xoay người đem cửa đóng lại.

Mộ Dung Trường Tình quả thực không cần tốn nhiều sức để mang thùng nước vào.

Trên người Mộ Dung Trường Tình không thoải mái. Nước hồ kia không mấy sạch sẽ. Hơn nữa có người chết đuối bên trong càng làm Mộ Dung Trường Tình không được tự nhiên. Hắn lập tức liền cởi quần, sau đó rảo bước tiến vào thùng tắm.

Thùng tắm rất lớn, nước thực ấm áp, đối với Mộ Dung Trường Tình hiện tại chính là thích hợp.

Khi Mộ Dung Trường Tình chuẩn bị thở phào một tiếng thả lỏng tinh thần, liền nhìn thấy trước mắt có một bóng trắng.

Mộ Dung Trường Tình sửng sốt.

Nghê Diệp Tâm đã trơn bóng trắng nõn xuất hiện. Động tác Nghê Diệp Tâm trước nay không nhanh như vậy. Thành thạo lột sạch chính mình, Nghê Diệp Tâm trực tiếp ném quần áo xuống đất, sau đó dùng cả tay cùng chân bò vào thùng. Cặp mông trắng đung đưa trước mắt Mộ Dung Trường Tình, ùm một tiếng nhảy vào nước.

Cái thùng này tuy rằng lớn, nhưng thật sự không phải bể bơi. Hai đại nam nhân cùng nhau tắm gội vẫn là đủ dùng, nhưng mà Nghê Diệp Tâm cũng không phải loại người ngồi yên để tắm.

Nước tắm tràn ra không ít. Nghê Diệp Tâm nhảy vào tạo ra một tiếng vang rất lớn, quả thực như núi lở. Trừ non một nửa nước trong thùng chảy đầy sàn nhà, còn có dòng nước chảy đến cạnh cửa ra vào.

Mộ Dung Trường Tình trợn tròn mắt. Hắn nào nghĩ đến Nghê Diệp Tâm càng lúc càng lớn gan, dám cởi quần áo nhảy vào. Hắn tức khắc giận đến mặt xanh mét, giơ tay bắt lấy Nghê Diệp Tâm. Nghê Diệp Tâm la lên.

"Đại hiệp! Đừng mà!"

Mộ Dung Trường Tình cảm thấy Nghê Diệp Tâm kêu thật sự khó nghe, lập tức nói:

"Câm miệng."

Nghê Diệp Tâm thấy Mộ Dung Trường Tình không đem mình ném văng ra, liền đắc ý, nói:

"Đại hiệp, hiện tại ta trần trụi không thể tùy tiện sờ ta nha, bằng không tự gánh lấy hậu quả."

"......"

Mộ Dung Trường Tình quả thực bị làm cho điên rồi. Nhưng mà Nghê Diệp Tâm nói rất đúng, hai người đều trần truồng, sờ tới sờ lui nghĩ như thế nào cũng không thích hợp. Mộ Dung Trường Tình muốn đánh cũng không hạ thủ được. Nghê Diệp Tâm thở phào một hơi, nói:

"Ôi.... thật thoải mái......"

"Câm miệng."

Mộ Dung Trường Tình nghe được Nghê Diệp Tâm rầm rì, tức khắc cảm thấy có chút không ổn.

Tuy rằng biểu tình cùng ngữ khí Mộ Dung đại hiệp đều rất có uy nghiêm, nhưng Nghê Diệp Tâm không sợ hãi. Hiện tại lá gan Nghê Diệp Tâm đã rất to, cũng biết Mộ Dung Trường Tình không có biện pháp chạm vào mình.

Nghê Diệp Tâm đắc ý, vẻ mặt khoe khoang, ngồi cũng không thành thật, duỗi tay đem nước hất tới mặt Mộ Dung Trường Tình.

Mộ Dung Trường Tình lui đến bên cạnh, giơ tay lau mặt. Mu bàn tay cũng nổi gân xanh, cơ bắp trên cánh tay cũng nổi cuồn cuộn lên.

Nghê Diệp Tâm nhìn thiếu chút nữa chảy nước miếng, cảm giác chỉ là nhìn cũng có phản ứng. Thật là quá không biết xấu hổ.

Nghê Diệp Tâm cảm giác mông như có kim đâm, ngồi cũng không thể kiên định, vặn vẹo muốn đổi tư thế khác. Bất quá mới vừa động một chút liền đụng phải chân Mộ Dung Trường Tình. Đầu gối hai người cọ xát vào nhau.

"A....."

Nghê Diệp Tâm cảm giác kỳ quái cực kỳ, có chút ngứa, có loại cảm giác nói không nên lời, tim lập tức đập nhanh.

Mộ Dung Trường Tình lập tức duỗi tay bưng kín miệng Nghê Diệp Tâm.

"Ngươi câm miệng đi, ngươi đụng tới ta còn kêu cái gì."

Phòng lại không cách âm, hắn không muốn người khác cho rằng bọn họ đang làm cái gì ái muội.

Nghê Diệp Tâm bị bưng kín miệng, kêu không được, nhưng tim đập lại nhanh hơn. Bởi vì Mộ Dung Trường Tình đến rất gần. Nghê Diệp Tâm cảm giác bả vai mình cũng dựa vào trên ngực Mộ Dung Trường Tình.

Mộ Dung Trường Tình phát hiện Nghê Diệp Tâm không nói lời nào, đặc biệt ngoan, nhẹ nhàng thở ra. Bất quá ngay sau đó liền phát hiện Nghê Diệp Tâm không thích hợp, bởi vì mặt đỏ bừng, lỗ tai cũng đỏ, cổ cũng đỏ.

Mộ Dung Trường Tình hối hận, cũng phát hiện bọn họ tựa như đã dán chặt chẽ cùng nhau.

Sắc đẹp trước mặt, đại não Nghê Diệp Tâm lại trống rỗng, hưng phấn không biết làm cái gì mới tốt.

Mộ Dung Trường Tình cảm thấy có chút xấu hổ, bất quá hắn nhìn mặt Nghê Diệp Tâm đỏ bừng bỗng nhiên thấy cũng có chút đáng yêu. Mộ Dung Trường Tình buông lỏng tay che miệng Nghê Diệp Tâm, nhìn chằm chằm đôi môi hồng trong nháy mắt. Sau đó hắn cúi đầu hôn lên.<HunhHn786>

Nghê Diệp Tâm choáng váng.

Đại hiệp lại chủ động hôn mình. Đây quả thực là trời sụp đất nứt rồi!

Mộ Dung Trường Tình cũng chỉ cúi đầu hôn một chút liền rời khỏi. Kỳ thật hắn cảm thấy mình bị ma xui quỷ khiến, thực cảm thấy thẹn.

Mộ Dung đại hiệp chính là mặt than, hôn xong vẻ mặt cũng không có biểu tình gì. Nghê Diệp Tâm bị vẻ mặt của hắn làm cho tức cười, đột nhiên lá gan lớn vài phần.

"Đại hiệp, hình như có cái gì đâm vào đùi ta!"

"......"

Mộ Dung Trường Tình cũng phát hiện mình có phản ứng, so với vừa rồi còn muốn xấu hổ hơn. Cho nên mặt Mộ Dung đại hiệp càng không có biểu tình.

Mộ Dung Trường Tình muốn đứng lên, bất quá Nghê Diệp Tâm níu hắn lại nói:

"Đại hiệp đừng thẹn thùng, ta giúp cho. Công phu dùng tay của ta cũng thực tốt."

Mộ Dung Trường Tình vừa nghe tức khắc nói:

"Không cần, sẽ làm dơ."

Nghê Diệp Tâm gắt gao không buông, nói:

"Sẽ không, sẽ không, làm dơ có thể rửa tay. Ta lại không chê đại hiệp."

Mộ Dung Trường Tình bỗng nhiên cười một tiếng.

"Là ta ghét bỏ ngươi."

Nếu trên đầu Nghê Diệp Tâm có lỗ tai, hiện tại nhất định là cụp xuống, vẻ mặt bị thương nặng.

Mộ Dung Trường Tình nhìn bộ dáng kia bỗng nhiên có chút mềm lòng. Bất quá ngay sau đó, lỗ tai Nghê Diệp Tâm lại dựng lên, nói:

"Ta đây dùng miệng giúp. Miệng ta thực sạch sẽ, vừa rồi đại hiệp cũng đã hôn qua."

Mộ Dung Trường Tình sửng sốt, theo bản năng liền nhìn môi Nghê Diệp Tâm. Đột nhiên cả người đều khô nóng lên, phía dưới giống như trướng hơn. Hắn thật sự nhịn không được tưởng tượng bộ dạng Nghê Diệp Tâm dùng miệng giúp mình giải quyết.

Mộ Dung Trường Tình bị ý nghĩ của chính mình làm hoảng sợ, lại nhìn thấy vẻ mặt Nghê Diệp Tâm nóng lòng muốn thử. Hắn thật sự là chịu không nổi. Đột nhiên hắn đứng lên, sau đó còn đè đầu Nghê Diệp Tâm xuống.

"Ọc ọc...."

Mộ Dung Trường Tình nhân cơ hội đi ra khỏi thùng tắm. Nghê Diệp Tâm ho khan hai tiếng, tức giận nói:

"Đại hiệp muốn mưu sát ta sao?"

Mộ Dung Trường Tình không để ý tới, lau qua loa, mặc quần áo vào liền lên giường nằm.

Nghê Diệp Tâm không cam lòng. Bất quá không có biện pháp, Nghê Diệp Tâm đành phải rửa rửa liền đi ra mặc quần áo, rồi chạy đến giường, ôm lấy Mộ Dung Trường Tình cùng ngủ.

Ngày hôm sau thời điểm Nghê Diệp Tâm tỉnh, Mộ Dung Trường Tình đã không còn bên cạnh. Thì ra tất cả mọi người đều ở dưới lầu ăn cơm sáng.

Nghê Diệp Tâm tung ta tung tăng chạy xuống ngồi ở bên cạnh Mộ Dung Trường Tình.

Trước khi Nghê Diệp Tâm tới không khí có chút quỷ dị. Mộ Dung Trường Tình như là ôn dịch, tất cả đều duy trì khoảng cách nhất định với hắn.

Còn có rất nhiều chỗ trống, nhưng Nghê Diệp Tâm vẫn chọn chỗ sát bên cạnh Mộ Dung Trường Tình.

Sắc mặt Mộ Dung Trường Tình thực đen, Nghê Diệp Tâm tới hắn cũng không có giương mắt nhìn.

Nghê Diệp Tâm nhìn lướt qua mọi người, phát hiện không chỉ Mộ Dung đại hiệp có biểu tình kỳ quái, mọi người cũng đều rất kỳ quái.

Trì Long cười. Nụ cười của hắn làm người ta nổi da gà.

Triệu Doãn cúi đầu, ánh mắt cực kỳ chuyên chú nhìn chằm chằm chân bàn.

Cố Cửu vẻ mặt không biểu tình gì, bất quá khi Nghê Diệp Tâm tới cũng nhịn không được nhìn một cái.

Triệu Mục là người thành thật, không biết che giấu, nhìn thấy Nghê Diệp Tâm sắc mặt hắn đỏ bừng, xấu hổ đến không chịu được.

Nghê Diệp Tâm có chút ngốc. Sao tất cả mọi người đều quái quái.

Nghê Diệp Tâm cũng không biết họ quái lạ vì nghe thấy chuyện tắm rửa đêm qua. Âm thanh lớn như vậy, mấy phòng bên cạnh đều nghe được rành mạch.

Cái gì "Công phu dùng tay", còn "Dùng miệng" linh tinh, quả thực một chữ cũng không sót, tất cả đều xấu hổ muốn chết.

Nghê Diệp Tâm hồn nhiên không biết, nói:

"Cố Cửu đã tỉnh, ngươi nhớ rõ ngày hôm qua mình nói thấy rắn trong nước không?"

Cố Cửu đang ngây người, chợt vừa nghe Nghê Diệp Tâm hỏi, nhìn thoáng qua nói:

"Rắn trong nước?"

Lúc này Triệu Mục cũng nhanh nói:

"Đúng rồi Cố Cửu, ngươi cố nhớ lại một chút, đêm qua ngươi nói đã thấy ở trong nước có một con rắn. Rốt cuộc bộ dáng gì?"

Cố Cửu sửng sốt một hồi lâu, nói:

"Ta đúng là nhìn thấy một con rắn...... Nhưng ta không nhớ rõ."

Hắn nói giơ tay đè trán, tựa hồ chỉ cần nhớ tới trong đầu sẽ có cảm giác đau đớn.

Nghê Diệp Tâm lại hỏi:

"Tối hôm trước ngươi rời khách điếm, sau đó vội vã trở về, vẫn luôn nhìn sau lưng. Sau lưng có cái gì truy đuổi ngươi? Ngươi là đi đến hồ nước sao?"

Cố Cửu nhíu nhíu mày, tựa như là nhớ tới cái gì đó, hô hấp có chút lộn xộn, nhìn như chống cự nhớ lại những cái đó. Triệu Mục thấp giọng kêu một tiếng:

"Cố Cửu?"

Cố Cửu rốt cuộc gật gật đầu, nói:

"Ta là đi đến hồ."

Cố Cửu mất trí nhớ. Nhưng hắn nhớ rõ Triệu Mục cùng những chuyện khi còn nhỏ. Hắn không nhớ rõ mấy năm gần đây mình làm cái gì, cũng không biết mình vì cái gì lại bị thương. Hắn chỉ nhớ mình giãy giụa ở một hồ nước. Sau đó hắn mơ hồ nhớ mình thấy được một con rắn, còn cùng con rắn kia vật lộn.

Con rắn rất kỳ quái, có sừng, còn có móng vuốt. Cố Cửu cảm giác mình bị con rắn gây thương tích, chuyện sau đó lại không nhớ rõ.

Ngày hôm qua ban ngày, Cố Cửu nghe được tiểu nhị nói có quỷ quấy phá ở hồ nước. Hắn bỗng nhiên cảm thấy có cái gì đó chui từ dưới nước lên, hắn nhịn không được muốn đi xem.

Triệu Mục lo lắng cho hắn, cho nên liền đi theo cùng. Nhưng ban ngày Cố Cửu cũng chưa nhớ tới cái gì.

Buổi tối Cố Cửu có một giấc mộng. Vẫn là những đoạn ngắn lộn xộn. Hắn ở trong nước giãy giụa, có rắn cuốn chặt cổ hắn. Hắn muốn trồi lên mặt nước thở dốc, lại làm không được.

Khi Cố Cửu giật mình mở mắt, bốn phía tối đen như mực. Hắn thở hổn hển thật lâu, rồi xoay người ngồi dậy. Một lát sau, hắn liền lặng lẽ đi ra cửa, lại đi đến bên hồ.

Buổi tối bên hồ không có người, Cố Cửu ở nơi đó thật lâu, cái gì cũng không phát hiện, cũng không thấy được trong nước có rắn. Hắn muốn về khách điếm. Nhưng thời điểm xoay người, Cố Cửu bỗng nhiên đau đầu, sau đó ngực bị đè nặng. Hắn hít thở khó khăn, bên tai nghe tiếng gió u u. Hắn nhìn chằm chằm mặt hồ màu đen, hình như nơi đó có cái gì sắp chui ra.

Cố Cửu bỗng nhiên cảm giác tay chân lạnh lẽo, trong lòng khủng hoảng một trận. Hắn lập tức quay đầu chạy như bay, thi triển khinh công một hơi chạy về khách điếm.

Ở khách điếm hắn đụng phải Nghê Diệp Tâm.

Khi đó Cố Cửu kinh hồn chưa định, vẫn luôn cảm thấy có cái gì đuổi theo hắn, âm thầm theo dõi hắn.

Hắn chạy nhanh về phòng. Hắn muốn ngủ, nhưng không thể bình tĩnh, nhắm mắt lại liền nhìn thấy thật nhiều nước, còn có rắn cuốn lấy hắn.

Cố Cửu không biết khi đó mình bị ảo giác. Hắn cảm thấy hết thảy đều rất thật. Hắn cảm giác khó thở. Hắn cùng rắn trong ảo giác vật lộn, cái bàn cũng bị đụng ngã.

Đôi mắt Cố Cửu mê mang, nói:

"Ta còn nghe được có một người nói, nếu ta giết không được hắn, như vậy người chết chính là ta."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.