Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 252: Bao Đậu Đỏ



Giữa đêm nơi rừng núi hoang vắng, đột nhiên xuất hiện một đứa bé chỉ năm sáu tuổi vừa đi vừa hát, thật sự là quá quỷ dị. Nghê Diệp Tâm nháy mắt liền bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, cảm giác như thấy quỷ.

Một đứa bé vừa đi vừa hát, tựa hồ cũng không sợ hãi một chút nào. Đi đến cách bọn họ không xa, đứa bé đột nhiên liền dừng lại, tựa hồ là sửng sốt, tiếng ca cũng dừng.

Nó chỉ là sửng sốt một lát, ngay sau đó hì hì cười, liền hướng bọn họ bước nhanh tới.

Nghê Diệp Tâm cũng chưa thấy rõ đứa bé có diện mạo gì, chỉ thấy như một cái Bao Đậu Đỏ càng lúc càng gần.

(Bao Đậu Đỏ là một vật phẩm phong thủy. Cách làm túi này rất đơn giản, chỉ cần chuẩn bị đối với nam là 7 hạt, còn nữ là 9 hạt, không sâu mọt hay sứt mẻ. Cho đậu vào một chiếc túi gấm nhỏ màu đỏ có dây rút để có thể đóng miệng túi. Theo quan niệm dân gian đậu đỏ sẽ giúp hóa giải điềm xấu, mang tới điềm lành. Với những người cô đơn thì túi đậu đỏ sẽ giúp tình duyên nở rộ, còn những ai đang gặp xui xẻo về vấn đề tiền bạc thì túi đậu đỏ này sẽ giúp thay đổi vận may tài lộc.)

Nói thật ra, nếu Nghê Diệp Tâm không phải không mặc quần áo lúc này đã nhảy dựng lên chạy, dù sao ban đêm cũng không quá dọa người.

Bao Đậu Đỏ chạy rất nhanh, lập tức liền chạy tới. Đứa bé mặc một thân quần áo đỏ nhìn thật đáng yêu, khiến Nghê Diệp Tâm phải há hốc mồm. So với những đứa bé mà Nghê Diệp Tâm đã gặp trước nay đứa bé này đáng yêu nhất. Đôi mắt to ngập nước, cái mũi nhỏ xinh, đôi môi màu hồng phấn, khá là bụ bẫm.

Bao Đậu Đỏ chạy đến trước mặt bọn họ, hì hì cười nói:

"Giáo chủ ca ca, thì ra ngài ở chỗ này nha!"

Nghê Diệp Tâm vừa nghe liền trợn tròn mắt.

Tiểu cô nương này biết Mộ Dung Trường Tình?

Mộ Dung Trường Tình nhìn thấy đứa bé, lập tức đem Nghê Diệp Tâm bao kín mít, để tránh Nghê Diệp Tâm lộ cảnh xuân ra ngoài.

"Ngươi sao ở chỗ này?"

Đứa bé đem ngón tay đặt ở bên miệng, nhăn đôi lông mày nhỏ, bĩu môi nói:

"Ca ca không thấy, ta đang đi tìm mà. Buổi sáng hôm nay ta gặp A Thập ca ca, hắn nói Giáo chủ ca ca có khả năng ở gần đây, cho nên ta liền tới tìm xem, không ngờ thật sự tìm được, hì hì."

Đứa bé nói chuyện rất thong thả ung dung, giọng mềm mại thật là êm tai.

Nghê Diệp Tâm từ trước đến nay thích những thứ đáng yêu, đối với tiểu cô nương đáng yêu như vậy thật là một chút lực chống cự cũng không có.

"Đại hiệp sao biết một tiểu muội muội đáng yêu như vậy? Tiểu muội muội, nói cho ca ca biết muội tên là gì?"

Mộ Dung Trường Tình nghe Nghê Diệp Tâm nói khẩu khí của một thúc thúc quái dị, chỉ là nhướng mày, cũng không có nói lời nào.

Tiểu cô nương nghe xong Nghê Diệp Tâm nói đột nhiên tức giận, giậm chân một cái, một tay chống eo, một tay chỉ vào Nghê Diệp Tâm, nói:

"Ai là tiểu muội muội, đôi mắt ngươi bị mù à, một chút tác dụng cũng không có, lần sau lại gọi sai, ta liền đào đôi mắt của ngươi ra!"

"......"

Nghê Diệp Tâm hoảng sợ, trừng mắt tỉ mỉ đánh giá "Tiểu cô nương" một lần, thấy thế nào cũng đáng yêu, thấy thế nào cũng chính là tiểu cô nương. Chẳng lẽ là bé trai?!

"Tiểu cô nương" tuổi thật sự là quá nhỏ, lại quá đáng yêu, cho nên căn bản nhìn không ra là nam hay nữ. Giọng nói trẻ nhỏ cũng không phải dễ phân biệt, Nghê Diệp Tâm cảm thấy mình nhận sai cũng có thể tha thứ.

Nhưng đứa bé này cũng thật là dữ dằn!

Mộ Dung Trường Tình lúc này mới thong thả ung dung nói:

"Hắn là đệ đệ của Cừu Trưởng lão, Cừu Vô Nhất."

Nghê Diệp Tâm thật muốn duỗi tay sờ sờ xem mình có đổ mồ hôi hay không. Thì ra đứa bé đáng yêu này là đệ đệ của Cừu Trưởng lão.

Mộ Dung Trường Tình nói:

"Chỉ có một mình ngươi?"

Cừu Vô Nhất lại đặt tay ở bên miệng, nói:

"Đúng vậy, ca ca không thấy đâu, tất cả mọi người đều đi tìm, ta cũng hỗ trợ tìm."

Nghê Diệp Tâm không phục lắm.

Sao bé con khi nói chuyện cùng Mộ Dung Trường Tình là một bộ ngoan hiền, nói chuyện cùng ta liền hoàn toàn khó chịu. Chẳng lẽ ta không được trẻ con thích. Không thể nào!

Nghê Diệp Tâm nhanh chóng lộ ra một bộ dạng hòa ái dễ gần, nói:

"Ngươi một mình đi tìm ca ca? Ngươi còn nhỏ như vậy, cẩn thận kẻo bị người xấu bắt cóc."

Cừu Vô Nhất liếc mắt nhìn Nghê Diệp Tâm một cái, như nhìn kẻ ngốc. Đột nhiên Cừu Vô Nhất từ trong lòng ngực móc ra một chủy thủ thực tinh xảo. Chủy thủ giống như đặc biệt làm riêng cho nó, nhỏ xíu như một món đồ chơi.

Cừu Vô Nhất nói:

"Hừ, ta có thể bảo vệ chính mình. Ca ca nói nếu ai dám đối với Nhất Nhất không tốt, Nhất Nhất liền đem tay hắn cắt xuống dưới."

Cừu Vô Nhất nói, đột nhiên cổ tay bụ bẫm run lên, chủy thủ liền rời tay bay ra, chỉ nghe một tiếng "Xoạt", chủy thủ nhỏ đã bắn tới một thân cây bên cạnh.

Nghê Diệp Tâm nhìn lên đã thấy thân cây có một lỗ thủng, chủy thủ trực tiếp xuyên qua cắm ở một thân cây đại thụ phía sau. Cằm Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa rơi xuống, chấn kinh cũng không biết mình có biểu tình gì.

Mộ Dung Trường Tình thực bình tĩnh nói:

"Nhất Nhất tuy rằng còn nhỏ, nhưng võ công đã vượt qua thử thách, nó cũng rất thông minh."

Cừu Vô Nhất nghe Mộ Dung Trường Tình khen ngợi mình, lập tức lộ ra biểu tình thực vui vẻ, còn nhón mũi chân nhảy nhảy, nói:

"Hì hì, là ca ca và Giáo chủ ca ca võ công lợi hại nhất."

"......"

Nghê Diệp Tâm xem thế là đủ rồi. Cảm thấy đứa bé này quả thực chính là yêu tinh. Nó nhỏ như vậy đã biết vuốt mông ngựa, còn có vẻ mặt ngây thơ đáng yêu.

Cừu Vô Nhất nói, đột nhiên ngồi xuống, còn đem chân nhỏ ngắn gác lên, nói:

"Ta đi vài ngày rồi, nhưng không tìm được ca ca, mệt chết ta."

Nghê Diệp Tâm vừa thấy nó ngồi xuống, tức khắc cảm thấy không ổn. Cừu Vô Nhất giống như không tính toán rời đi.

Nói đến cũng phải, Cừu Vô Nhất là một đứa bé, một mình đi đường có chút đáng lo. Nhưng bản thân ta không có mặc quần áo, trần truồng lỏa thể ở trước mặt trẻ nhỏ càng có vẻ biến thái!

Nghê Diệp Tâm lập tức xấu hổ đến không chịu được. Mộ Dung Trường Tình lại cười.

"Ca ca ngươi rốt cuộc đi làm cái gì?"

"Không biết."

Cừu Vô Nhất nâng tay sờ sờ tóc. Nghê Diệp Tâm cảm thấy cánh tay nhỏ kia kỳ thật muốn đến đỉnh đầu là rất khó khăn. Nghê Diệp Tâm bắt đầu hoài nghi, có lẽ Cừu Vô Nhất cũng mới bốn năm tuổi, căn bản không đến sáu tuổi.<HunhHn786>

"Ca ca không có nói. Hừ, đem ta bỏ lại một mình."

Cừu Vô Nhất nói, liền thấy được bên cạnh có lương khô, nhịn không được duỗi tay sờ sờ bụng, nói:

"Ta đói bụng."

Mộ Dung Trường Tình nói:

"Chỉ có lương khô thôi."

Cừu Vô Nhất không ngại ngùng, cầm một miếng lương khô, cũng không nướng, liền trực tiếp gặm. Khi ăn hai má phồng ra, nhìn rất là đáng yêu.

Nghê Diệp Tâm tuy rằng cảm thấy xấu hổ, bất quá không thể đi đâu, sợ mình vừa đứng lên sẽ lộ mông, cho nên chỉ có thể ngồi co ro.

Mộ Dung Trường Tình nhìn Nghê Diệp Tâm một bộ dạng như chui vào túi rút, cảm thấy đặc biệt thú vị. Hắn đem bàn tay đến phía sau lưng, từ phía dưới áo choàng chui vào, duỗi tay hướng mông Nghê Diệp Tâm sờ soạng.

Nghê Diệp Tâm sợ hãi, một bàn tay bắt lấy áo choàng, một bàn tay lặng yên không một tiếng động đưa ra sau lưng bắt lấy tay Mộ Dung Trường Tình. Nhưng Mộ Dung Trường Tình động tác linh hoạt, còn như là đang đùa giỡn, cứ lặp đi lặp lại đẩy qua đẩy lại.

Nghê Diệp Tâm không dám phát ra tiếng, cũng không dám có động tác lớn, sợ xấu hổ trước mặt trẻ con thì mất mặt chết, vì thế đã bị Mộ Dung Trường Tình ăn gắt gao.

Bị Mộ Dung Trường Tình sờ thế nhưng thực mau liền có phản ứng, quả thực xấu hổ đến muốn chết, Nghê Diệp Tâm không có biện pháp đành phải kẹp chặt hai chân, đầu cũng không dám ngẩng lên.

Cừu Vô Nhất đang ăn, nhìn như là sóc con gặm nhấm, gương mặt bị bánh bột ngô to che khuất một phần, vừa ăn tròng mắt còn loạn chuyển, đặc biệt linh động.

Cừu Vô Nhất ăn một nửa cái bánh bột ngô, đột nhiên liền nhảy dựng lên, trong miệng còn kêu một tiếng. Kêu một cái tay nhanh như chớp liền xốc áo choàng của Nghê Diệp Tâm lên.

Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình cũng không kịp phản ứng. Nào nghĩ đến đứa nhỏ này sẽ đột nhiên xốc áo choàng của Nghê Diệp Tâm. Cả hai đều sửng sốt.

Cừu Vô Nhất xốc lên, nhìn thấy tức khắc lại kêu một tiếng, dùng cái bánh bột ngô đã bị ăn một nữa che mặt, nói:

"Xấu hổ, xấu hổ, ngươi không mặc quần áo. Ca ca nói không mặc quần áo là lưu manh!"

"......"

"......"

Mặt Nghê Diệp Tâm trực tiếp đỏ thẫm, cả người đều cứng đờ.

Ta bọc kín mít, rõ ràng là ngươi tới xốc áo choàng của ta đó!

Quan trọng chính là vừa rồi chỗ đó của Nghê Diệp Tâm có phần cứng lên, hiện tại nháy mắt liền mềm nhũn.

Cảm giác này......

Mộ Dung Trường Tình đứng lên, đem áo choàng bọc Nghê Diệp Tâm lại kín mít.

Cừu Vô Nhất thấy Mộ Dung Trường Tình mặt đen thui, rụt rụt cổ, nhỏ giọng nói:

"Ta cho rằng phía dưới áo choàng có thỏ con......"

Nghê Diệp Tâm bị Mộ Dung Trường Tình quấy rầy, tuy rằng đã thực khắc chế, bất quá vẫn nhích tới nhích lui. Cừu Vô Nhất còn tưởng rằng dưới áo choàng có cái gì, cho nên mới đột nhiên đi xốc lên.

Nghê Diệp Tâm cảm thấy rốt không cách nào còn có thể gặp người, gắt gao trừng mắt nhìn Mộ Dung Trường Tình đang sửa sang lại áo choàng.

Đều do Mộ Dung Trường Tình đáng chết đem quần áo của ta ném vào trong nước, sau đó còn nói sẽ không có người! Hiện tại đâu chỉ là có người, còn làm một đứa bé chê cười!

Nghê Diệp Tâm nghiến răng nghiến lợi nói:

"Mộ Dung Trường Tình! Nhanh đi đem quần áo làm khô!"

Mộ Dung Trường Tình không có biện pháp, đành phải đem cái túi ướt mèm mở ra, sau đó đem một bộ để gần đống lửa chuẩn bị hong khô cho Nghê Diệp Tâm mặc.

Cừu Vô Nhất đột nhiên xuất hiện, bọn họ cũng đừng nghĩ chơi dã chiến nữa. Nghê Diệp Tâm mặc quần áo vào sẽ tốt hơn.

Bất quá Mộ Dung Trường Tình mới vừa đem một cái áo để trên lửa, Nghê Diệp Tâm tức khắc đã ngửi thấy một mùi khét.

Cừu Vô Nhất lại nhảy dựng lên, dùng bàn tay múp míp bắt lấy đai lưng rũ xuống của cái áo, kéo ra ngoài dập lửa.

Nghê Diệp Tâm trừng mắt, nói:

"Mộ Dung Trường Tình! Ngươi đang đốt đồ sao?"

Mộ Dung Trường Tình thực nghiêm túc nhìn quần áo, nói:

"Lần này ta thật không phải cố ý."

Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa bị tức chết, rất muốn tự mình hong khô quần áo, bất quá không thể duỗi tay ra, duỗi ra tay liền lộ......

Cừu Vô Nhất một tay cầm bánh bột ngô nhét ở trong miệng, một tay bắt lấy quần áo, nói:

"Giáo chủ ca ca, ta giúp ngài hong khô quần áo cho."

Mộ Dung Trường Tình hiển nhiên vui lòng vì có người tiếp nhận công việc, lập tức liền đưa cho Cừu Vô Nhất. Nghê Diệp Tâm cảm thấy Mộ Dung Trường Tình là bắt trẻ em lao động.

Cừu Vô Nhất nhỏ như vậy, quần áo ướt đều có thể bao hết người nó, ôm cũng ôm không được!

Bất quá Cừu Vô Nhất tay chân thực nhanh nhẹn, đứng lên đem quần áo quơ qua quơ lại gần đống lửa, trong miệng còn nhai nuốt bánh bột ngô, nói:

"Quần áo ca ca đều là ta giặt giũ, cái này là sở trường của ta."

Nghê Diệp Tâm đột nhiên có điểm hâm mộ Cừu Trưởng lão có một đệ đệ tốt như vậy, lại còn có người giặt quần áo cho.

Quần áo thực mau đã được hong khô. Mộ Dung Trường Tình nói Cừu Vô Nhất tránh mặt đi. Cừu Vô Nhất lập tức liền che lại đôi mắt, nói:

"Ta không xem."

Cừu Vô Nhất chạy đến bên bờ sông, ngồi xổm xuống bắt đầu nghịch nước.

Nghê Diệp Tâm nhẹ nhàng thở ra, nhanh đem áo choàng cởi ra, sau đó nhanh chóng mặc quần áo.

Mộ Dung Trường Tình đứng ở bên cạnh, không hỗ trợ còn đi tới ôm eo, cúi đầu hôn bờ môi của Nghê Diệp Tâm.

Nghê Diệp Tâm trốn mà không khỏi, tức giận nhỏ giọng nói:

"Đừng quấy rối, ta thiếu chút nữa đem hai chân xỏ vào một cái ống quần."

Mộ Dung Trường Tình cười nhẹ một tiếng, nói:

"Vậy ngươi mặc áo vào, ta giúp ngươi mặc quần."

Mộ Dung Trường Tình nói xong thật sự xoay người lại túm cái quần, Nghê Diệp Tâm cũng không dám cùng hắn đoạt, sợ dùng lực sẽ làm rách cái quần mới vừa khô.

Mộ Dung Trường Tình túm quần, bất quá túm liền không hướng lên trên, ngược lại dùng tay sờ qua lại làn da lõa lồ kia.

Nghê Diệp Tâm bị quấy rầy khổ không thể tả, ôm lấy vai Mộ Dung Trường Tình, hung hăng cắn một ngụm.

Mộ Dung Trường Tình hừ một tiếng. Nghê Diệp Tâm lập tức cũng không dám cắn nữa. Nào biết Mộ Dung Trường Tình là giả vờ, kỳ thật còn đang cười trộm.

Nghê Diệp Tâm bị hắn làm cho không có biện pháp, nhanh chịu thua, nói:

"Đừng...... Đừng đùa...."

"Ta không đùa, vậy ngươi hôn ta một cái được chứ?"

Nghê Diệp Tâm liền đặc biệt tích cực tặng một nụ hôn. Mộ Dung Trường Tình ngăn chặn sau gáy Nghê Diệp Tâm, lập tức gia tăng nụ hôn này. Hai người hôn đến đều thở hổn hển.

Cừu Vô Nhất còn ngồi nghịch nước, có lẽ vì ngồi xổm lâu chân đã tê rần, cho nên đã ngồi bệt xuống. Nó dùng hòn đá nhỏ hướng trong nước ném, làm cho không ngừng vang lên âm thanh bì bõm.

Chờ Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình hôn xong rồi, quần áo cũng mặc xong rồi, Cừu Vô Nhất quả thực như được ân xá, liền đứng lên vỗ vỗ quần áo, thong thả ung dung bước từng bước nhỏ hướng đến chỗ bọn họ.

Nghê Diệp Tâm vội vàng điều chỉnh hô hấp, còn hồ nghi nhìn Cừu Vô Nhất.

Cừu Vô Nhất nháy nháy đôi mắt to ngập nước, lại ngồi xuống, sau đó đem đôi tay bụ bẫm đặt ở gần lửa hơ hơ, cũng trộm đánh giá Nghê Diệp Tâm vài lần. Cừu Vô Nhất ngồi xuống cũng không nói chuyện. Lúc này cũng đã trễ, Nghê Diệp Tâm vừa rồi tinh bì lực tẫn nên có điểm buồn ngủ. Mộ Dung Trường Tình dùng áo choàng trải trên mặt đất, nói:

"Trễ rồi, mau ngủ đi."

Nghê Diệp Tâm gật gật đầu, nằm xuống rồi lại ngồi dậy, đem một trong hai cái áo choàng đưa cho Cừu Vô Nhất, nói:

"Ngươi cũng lấy một cái lót ngủ, miễn cho lạnh."

Cừu Vô Nhất chớp chớp mắt nhìn Mộ Dung Trường Tình thăm dò, sau đó mới duỗi tay tiếp nhận. Nó còn dùng áo choàng cọ cọ gương mặt, cười hì hì trải trên mặt đất, rồi nằm xuống.

Mộ Dung Trường Tình để Nghê Diệp Tâm nằm xuống, sau đó nói:

"Ngươi ngủ trước, ta đi nhặt thêm nhánh cây bỏ vào đống lửa, miễn cho buổi tối lạnh."

Nghê Diệp Tâm gật gật đầu. Mộ Dung Trường Tình đứng dậy liền đi.

Nghê Diệp Tâm nằm trên mặt đất, gối đầu lên cánh tay, nhìn chằm chằm bóng dáng Mộ Dung Trường Tình. Mộ Dung Trường Tình càng đi càng xa, bóng người tới lui qua lại. Thời điểm cong lưng tóc bên gáy cũng sẽ rũ xuống một ít, Nghê Diệp Tâm nhìn mà nước miếng sắp chảy xuống.

Nghê Diệp Tâm đang nhìn, đột nhiên liền cảm giác được có một cái đầu hạ xuống, dọa Nghê Diệp Tâm nhảy dựng. Nghiêng đầu nhìn, Nghê Diệp Tâm liền thấy mặt của Bao Đậu Đỏ gần trong gang tấc.

Gương mặt nhỏ thịt thịt ngốc ngốc dễ thương đến không chịu được. Nghê Diệp Tâm cảm thấy Bao Đậu Đỏ trưởng thành tuyệt đối cũng sẽ cực kỳ soái, có thể so sánh cùng Mộ Dung Trường Tình.

Cừu Vô Nhất ghé vào bên cạnh, còn bọc mình trong áo choàng, đôi mắt sáng quắc làm Nghê Diệp Tâm hoảng hốt. Nghê Diệp Tâm hỏi:

"Có chuyện gì?"

"Không có việc gì."

Cừu Vô Nhất dẩu cái miệng nhỏ nói:

"Ta vừa rồi quên nói cảm ơn."

Nghê Diệp Tâm nheo mắt, nói:

"Không cần khách khí......"

Cừu Vô Nhất nói xong cũng không đi, vẫn cứ thần thần bí bí nhìn Nghê Diệp Tâm, mắt mở to như tìm tòi nghiên cứu.

Nghê Diệp Tâm đột nhiên hoài nghi mặt mình có khả năng đã biến thành quái vật, bởi vì Cừu Vô Nhất giống như đang xem quái vật.

Cừu Vô Nhất đột nhiên nói:

"Ca ca."

Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa bị tiếng kêu này làm cả người mềm nhũn, cảm thấy giọng Cừu Vô Nhất thật sự là quá dễ thương.

Cừu Vô Nhất nháy nháy đôi mắt to nói:

"Ca ca vừa rồi cùng Giáo chủ ca ca làm cái gì vậy?"

Nghê Diệp Tâm kỳ quái nói:

"Có cái gì chứ? Giáo chủ ca ca của ngươi đi nhặt nhánh cây."

Cừu Vô Nhất lập tức lắc đầu, giọng run run như làm nũng, nói:

"Không đúng, không đúng, là trước đó, các người làm cái gì a?"

Nghê Diệp Tâm nhất thời đỏ thẫm mặt, nghĩ đến mình cùng Mộ Dung Trường Tình vừa rồi trộm sờ sờ làm chút chuyện không thể nói.

Nghê Diệp Tâm nhanh chóng giả ngu, cười gượng nói:

"Ha ha, cái gì cũng không có làm, trẻ con phải ngủ sớm, mau đi ngủ đi."

Cừu Vô Nhất lại chu miệng nói:

"Hứ, đồ gạt người. Vừa rồi ta ở bờ sông đều nghe được, còn lén nhìn rồi!"

Nghê Diệp Tâm lập tức nói:

"Loại chuyện này trẻ nhỏ không thể xem, sẽ đau mắt hột!"

Cừu Vô Nhất sờ sờ hai mắt của mình, tựa hồ cảm thấy không có gì, lại hứng thú dạt dào tiếp tục nói:

"Các người còn phun lưỡi."

Cừu Vô Nhất nói, còn đem lưỡi nhỏ vươn tới Nghê Diệp Tâm.

Nghê Diệp Tâm không còn gì để nói.

Quả nhiên Cừu Vô Nhất đều nhìn thấy rồi!

Bất quá Cừu Vô Nhất tuổi quá nhỏ cũng không biết đó là làm gì, mà Nghê Diệp Tâm cũng thật sự ngượng ngùng.

"Ai nha!"

Cừu Vô Nhất đột nhiên kêu lên. Nó đã bị xách lên, hai cái chân ngắn đều rời khỏi mặt đất.

Nghê Diệp Tâm ngẩng đầu nhìn. Thì ra là Mộ Dung Trường Tình đã trở lại. Mộ Dung Trường Tình dùng một tay xách Cừu Vô Nhất đem thả lại chỗ vừa rồi, sau đó ngồi ở giữa Cừu Vô Nhất cùng Nghê Diệp Tâm.

Mộ Dung Trường Tình nhàn nhạt nói:

"Đi ngủ bằng không ngày mai bỏ ngươi một mình ở chỗ này."

Cừu Vô Nhất nhỏ giọng nói:

"Cái vị ca ca này võ công...... không tốt lắm. Nếu các người đi, ta tuyệt đối sẽ nghe được."

"......"

Nghê Diệp Tâm đột nhiên lại thấy bị xem thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.