Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 263: Luận võ chiêu thân



Nghê Diệp Tâm nghiến răng nghiến lợi, nghĩ cũng may không ai chú ý đến bên này. Những người đó còn chinh lăng vì một đứa bé bốn năm tuổi đánh một đại hán cao to dậy không nổi.

Đại hán thật sự là không đứng dậy, không động đậy, được mấy đệ tử Vạn Triều Sơn Trang dìu xuống đài.

Đại hán cũng không có kiêu ngạo như vừa rồi, cúi đầu xuống, không dám nói một câu. Cảm thấy thẹn cũng muốn rời đi thật nhanh, nhưng lúc này hắn đi không được, cho nên cũng chỉ có thể ngồi tại chỗ. Rất nhiều người nhìn hắn, đại hán xấu hổ thành giận, lại không dám phát giận.

Cừu Vô Nhất lên đài làm rối, bất quá mọi người thực ăn ý cũng không nhắc lại. Dù sao một đứa bé võ công đã lợi hại như vậy, làm những người đang ngồi xem đều cảm giác tự biết xấu hổ. Mà đáng nói là đứa bé kia chỉ là dùng hai chiêu liền đem đại hán đánh ngã, mọi người cũng không biết năng lực thật sự của nó rốt cuộc cao bao nhiêu, lại càng không dám đề cập.

Trang chủ Vạn Triều Sơn Trang cũng không có nói cái gì, chỉ là đối với Mộ Dung Trường Tình càng thêm vừa ý. Ông ta đã nghe đệ tử nói Mộ Dung Trường Tình mang theo một đứa con. Tuy rằng hắn đã thành hôn, nhưng đứa con đã lợi hại như vậy, thì Mộ Dung Trường Tình chưa từng ra tay kia sẽ cao đến mức nào.

Ở cổ đại nam tử có con hay đã thành hôn cũng không có gì lớn, tam thê tứ thiếp rất bình thường.

Mộ Dung Trường Tình đối với luận võ chiêu thân không hề quan tâm, cho nên căn bản không tính toán lên đài. Trang chủ Vạn Triều Sơn Trang nhìn một đám người võ lâm đã lên đài đều không hài lòng, cảm thấy không ai có thể so sánh cùng Mộ Dung Trường Tình.

Nghê Diệp Tâm xem rất thích thú, cứ như là đang xem tiết mục tấu hài.

Cừu Vô Nhất cảm thấy nhàm chán, trực tiếp chui vào trong lòng ngực Cốc Triệu Kinh nằm ngủ.

Mộ Dung Trường Tình cũng cảm thấy thực nhàm chán. Nơi này cũng chỉ có vài người võ công không tệ lắm, bất quá cũng không ai so sánh được với hắn.<HunhHn786>

Dù sao hiện tại người thành danh đại hiệp trên cơ bản đều đã qua tuổi nửa trăm. Người trên giang hồ có thể cùng Mộ Dung Trường Tình tiếp mười chiêu đã cao tuổi, có con lớn như Mộ Dung Trường Tình. Họ không có khả năng chạy đến nơi đây luận võ chiêu thân. Nơi này đa số là người trẻ tuổi, mà những người thành danh thiếu hiệp này, Mộ Dung Trường Tình hoàn toàn không để ở trong mắt.

Mộ Dung Trường Tình phi thường khó chịu khi Nghê Diệp Tâm nhìn chằm chằm trên đài, liền bắt đầu các loại quấy rối. Hắn duỗi tay chọc chọc eo Nghê Diệp Tâm, sau đó sờ sờ chân Nghê Diệp Tâm, lại nắm ngón tay Nghê Diệp Tâm xoa bóp linh tinh.

Nghê Diệp Tâm quả thực bị quấy nhiễu đến bất kham, muốn nghiêng đầu hung hăng trừng mắt Mộ Dung Trường Tình. Nào biết Mộ Dung Trường Tình lại chơi xấu. Hắn đem mặt đến gần, Nghê Diệp Tâm quay đầu, môi nháy mắt liền lướt qua môi dưới cùng cằm Mộ Dung Trường Tình.

Nghê Diệp Tâm sửng sốt.

Mộ Dung Trường Tình cũng sửng sốt.

Mộ Dung Trường Tình kỳ thật chỉ muốn cúi đầu nói chuyện, lại không nghĩ tới liền được hôn. Đây là chuyện ngoài ý muốn.

Nghê Diệp Tâm tức khắc mặt đỏ bừng. Cũng may bên cạnh không có người chú ý tới, Nghê Diệp Tâm lại nhẹ nhàng thở ra.

Mộ Dung Trường Tình chinh lăng xong rồi rất cao hứng, bất quá vẫn là vẻ mặt muộn tao thấp giọng nói:

"Sao đột nhiên hôn ta?"

"......"

Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa chết ngất.

Khẩu khí của Mộ Dung Trường Tình giống như là Nghê Diệp Tâm chủ định muốn đánh lén hắn đã lâu vậy.

Nghê Diệp Tâm cắn răng nói:

"Ta không phải cố ý! Là ngoài ý muốn!"

Luận võ chiêu thân tới gần giữa trưa mới bắt đầu, cơm trưa tất nhiên ăn ở hội trường. Đệ tử bưng cơm lên cho mọi người. Tuy rằng món ăn thực phong phú, bất quá Nghê Diệp Tâm cảm thấy có điểm giống như khi làm nhiệm vụ ăn cơm hộp.

Cừu Vô Nhất là người vui mừng nhất. Nó vừa tỉnh lại liền có đồ ăn, hơn nữa Cốc Triệu Kinh còn gắp món nó thích đút cho nó.

Nghê Diệp Tâm cảm thấy đứa nhỏ này rất dễ nuôi, hiểu chuyện, võ công cao, hơn nữa thích ăn rau cải cà rốt linh tinh.

Cốc Triệu Kinh cho Cừu Vô Nhất món nó thích. Cừu Vô Nhất liền cho Cốc Triệu Kinh một đống thịt.

Nghê Diệp Tâm nhìn hai người kia cảm thấy như ngậm đường răng sắp bị sâu.

Cốc Triệu Kinh nói:

"Trẻ con phải ăn nhiều một chút, thịt cũng phải ăn, bằng không sẽ không cao lên được."

Cừu Vô Nhất nói:

"Nhưng thịt quá nhiều mỡ, ăn không vô, rất ngấy."

Cốc Triệu Kinh chỉ đem thịt nạc cho nó, kiên nhẫn dỗ dành nó ăn cơm.

Ăn cơm xong còn có trái cây tráng miệng. Lúc này chính là mùa đông, muốn có trái cây thật là không dễ dàng.

Cừu Vô Nhất rất thành thạo, cầm một quả to liền bắt đầu gọt vỏ. Nó lấy chủy thủ ra tỉ mỉ lau sạch, rồi mới bắt đầu gọt vỏ.

Nghê Diệp Tâm cũng không biết là trái cây gì, thoạt nhìn có điểm như là quả táo. Nghê Diệp Tâm trước kia nghe nói ở cổ đại cũng có một loại trái cây tên táo, bất quá không thể xác định trái cây đó ở hiện đại gọi là gì, nghe nói cũng là họ táo. Nghê Diệp Tâm cứ gọi nó là táo vậy.

Cừu Vô Nhất thực nhanh nhẹn, rất nhanh đã gọt xong. Kỳ thật trái cây đều được rửa sạch sẽ, bất quá Cừu Vô Nhất bị Mộ Dung Trường Tình lây nhiễm, cũng có thói ở sạch, thích sạch sẽ cho nên vẫn phải gọt vỏ trái cây trước khi ăn.

Nó đưa quả táo đã gọt vỏ cho Cốc Triệu Kinh ăn. Cốc Triệu Kinh muốn nó ăn, nó lại không chịu. Cuối cùng hai người liền ta một ngụm, ngươi một ngụm ăn hết một quả.

Mộ Dung Trường Tình hiển nhiên đã thấy được cảnh này. Sau đó ở thời điểm Nghê Diệp Tâm tiếp tục xem luận võ, trước mắt lại đột nhiên xuất hiện mưa trái cây.

Một quả táo rất to, thiếu chút nữa che hết tầm nhìn của Nghê Diệp Tâm.

"Ta không ăn, lấy ra."

Mộ Dung Trường Tình bất mãn nói:

"Ta ăn."

"Vậy ăn đi, đừng cản trở ta xem luận võ chứ."

Mộ Dung Trường Tình càng bất mãn, muộn tao nói:

"Gọt vỏ cho ta."

"Hả?"

Nghê Diệp Tâm sửng sốt, lúc này mới nhìn kỹ quả táo to đùng kia.

Nghê Diệp Tâm cảm thấy mình không phải người tinh tế, trước kia ăn trái cây như táo lê gì đó, đều không gọt vỏ, vậy quá phiền toái. Qua thời gian dài không gọt vỏ trái cây, cho nên Nghê Diệp Tâm cũng không biết làm thế nào.

Bất quá Mộ Dung Trường Tình muộn tao đem quả táo nhét ở trong tay Nghê Diệp Tâm. Sau đó lấy chủy thủ mini của Cừu Vô Nhất đặt ở một bàn tay khác.

Nghê Diệp Tâm phát ngốc.

Mộ Dung đại hiệp cũng quá phiền toái, ăn táo còn phải bỏ vỏ!

Nghê Diệp Tâm thực bất đắc dĩ. Mộ Dung Trường Tình còn nói phải lau sạch chủy thủ trước khi gọt.

Nghê Diệp Tâm thở dài, nói:

"Bỏ vỏ xong sẽ cắt thành khối nhỏ luôn được chưa?"

Nghê Diệp Tâm chỉ là phun tào, không nghĩ tới Mộ Dung Trường Tình cẩn thận nghĩ nghĩ một chút, sau đó gật gật đầu.

"......"

Nghê Diệp Tâm không còn thời gian xem luận võ, bắt đầu gọt vỏ táo. Đây là lần đầu tiên cầm trái cây nghiêm túc gọt vỏ, kỹ thuật kém làm người ta muốn khóc.

Người khác gọt vỏ táo đều có thể cho sợi dây vỏ táo dài, hơn nữa đều nhau, đặc biệt dễ nhìn. Mà Nghê Diệp Tâm không được như vậy, thiếu chút nữa đem trái cây trong tay băm nát. Cắt một chút rớt một khối, không chỉ là da rớt, thịt quả cũng rớt, cuối cùng sau khi xong, Mộ Dung Trường Tình nhìn thành phẩm mà lông mày nhíu chặt.

Nghê Diệp Tâm cầm vật không có hình dạng trong tay, nhịn không được nói:

"Trái này hạt bên trong cũng quá lớn, nhìn xem."

Nghê Diệp Tâm cầm quả táo đã gọt vỏ xong đưa cho Mộ Dung Trường Tình xem. Mộ Dung Trường Tình liếc mắt một cái liền thấy được hạt bên trong, vỏ cũng chưa sạch đã lộ ra hạt.

Nghê Diệp Tâm còn muốn cắt thành khối nhỏ, bất quá Mộ Dung Trường Tình đã ghét bỏ nói:

"Thôi, vẫn là ném đi."

"Không thể lãng phí!"

Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Đây là bị Mộ Dung Trường Tình ghét bỏ xem thường sao?

Mộ Dung Trường Tình không có biện pháp, cuối cùng cũng không cho Nghê Diệp Tâm cắt nhỏ, đem quả táo không hình thù kia ăn luôn.

Mộ Dung Trường Tình gắt gao trừng mắt nhìn, ước chừng qua một nén nhang, quả táo sắp héo, Mộ Dung Trường Tình mới cắn một ngụm.

Mộ Dung Trường Tình chỉ ăn một ngụm, sau đó liền nói:

"Đắng."

Nghê Diệp Tâm không tin, nhưng lại tưởng tượng.

Không phải chủy thủ của Cừu Vô Nhất không sạch sẽ đó chứ? Cừu Vô Nhất luôn cầm chủy thủ thọc thọc, cũng không biết đã thọc cái gì nữa?

Nghê Diệp Tâm nhanh lấy qua cắn một ngụm.

Không phải đắng. Tuyệt đối không phải. Là rất ngọt, còn có cảm giác xốp mềm. Phải nói là ăn rất ngon!

Nghê Diệp Tâm lập tức liền biết mình bị lừa. Mộ Dung Trường Tình cũng không đem trái cây lấy về.

Tới buổi chiều, Nghê Diệp Tâm cũng hết chịu nổi, cảm giác mông ngồi đến đau. Nhưng mà hình như luận võ còn chưa có kết thúc hẳn là hôm nay không xong rồi.

Nghê Diệp Tâm vẫn ngồi như vậy, mông đau đến muốn tê cứng. Nhìn nhìn bên cạnh, thấy tất cả mọi người đều nói chuyện say sưa, có người đứng lên vươn tay vặn eo, có lẽ ngồi mệt mỏi liền đứng lên thư giãn trong chốc lát. Bất quá trên đài vẫn không hề trống, nơi luận võ còn tràn đầy người.

Mông Nghê Diệp Tâm ở trên ghế xoay qua xoay lại, Mộ Dung Trường Tình chú ý tới, thấp giọng nói:

"Chúng ta ra ngoài dạo một vòng đi?"

Nghê Diệp Tâm lập tức liền đáp ứng, muốn đi theo Mộ Dung Trường Tình lặng lẽ rời đi, đến chỗ khác xem xét lại nói.

Cừu Vô Nhất lập tức liền phát hiện.

"Các ngươi định đi nơi nào nha!"

Mộ Dung Trường Tình không nói chuyện, trực tiếp túm Nghê Diệp Tâm liền đi.

Hội trường diễn ra luận võ rất lớn, bọn họ theo lối nhỏ bên cạnh rời đi. Trên đường cũng có chạm trán mấy người, bất quá hẳn là đi nhà xí, gấp gáp vội vàng.

Nghê Diệp Tâm đi theo Mộ Dung Trường Tình đi ra bên ngoài. Hai người cũng không đi xa.

Ở bên này mơ hồ có thể nhìn thấy một phần hồ nước trong hoa viên. Hồ nước thật sự là rất lớn, hơn nữa nghe nói có thể từ hồ chèo thuyền đến sau núi. Mà nơi luận võ kỳ thật rất gần sau núi.

Nghê Diệp Tâm nói:

"Luận võ sao nhàm chán như vậy?"

Mộ Dung Trường Tình nghe xong liền cười nói.

"Có muốn làm một chút việc bớt nhàm chán không?"

"Cái gì?"

Nghê Diệp Tâm nháy mắt tưởng tượng ra không ít chuyện. Tỷ dụ như thừa dịp tất cả mọi người đều đang xem luận võ, Mộ Dung Trường Tình mang theo mình đi trộm hộp gỗ.

Bất quá thời điểm Nghê Diệp Tâm bổ não, Mộ Dung Trường Tình đã đem người đẩy đến một cây đại thụ.

Bọn họ cách nơi luận võ không xa, bên cạnh có một vòng đại thụ, giống như là hàng rào thiên nhiên. Lưng Nghê Diệp Tâm để ở trên thân đại thụ, đôi mắt trừng lớn nhìn Mộ Dung Trường Tình cúi đầu hôn mình.

Nghê Diệp Tâm muốn kháng nghị, nếu lúc này có người từ nơi luận võ đi nhà xí nhất định sẽ nhìn thấy bọn họ ở chỗ này lén lút làm sự việc không dám nhìn mặt người.

Bất quá Nghê Diệp Tâm chưa kịp kháng nghị, mới há miệng, Mộ Dung Trường Tình liền đem lưỡi duỗi vào. Hắn dùng lưỡi khiêu khích quét qua vách thịt mềm trong khoang miệng, còn dây dưa ma sát qua lại.

Nghê Diệp Tâm cảm thấy quá kích thích, chủ yếu là bởi vì ở chỗ này tựa hồ còn có thể loáng thoáng nghe được tiếng trầm trồ khen ngợi ở hội trường luận võ.

Nhưng Mộ Dung Trường Tình làm quá thoải mái, cho nên Nghê Diệp Tâm đấu tranh một lát cũng liền bỏ qua, ngược lại leo lên vai Mộ Dung Trường Tình, gắt gao ôm hắn, cũng vươn lưỡi tới dây dưa cùng hắn.

Mộ Dung Trường Tình cảm giác được đối phương đáp lại, hôn càng thêm điên cuồng, còn duỗi tay vào trong quần áo. Nghê Diệp Tâm hừ một tiếng, thiếu chút nữa cắn trúng lưỡi Mộ Dung Trường Tình. Mộ Dung Trường Tình thấp giọng nói:

"Suỵt, kiên nhẫn một chút, đừng lớn tiếng như vậy."

Nghê Diệp Tâm mở to hai mắt nhìn, cảm thấy thẹn đến không chịu được.

Mộ Dung Trường Tình ở chỗ này cầm vật yếu ớt của Nghê Diệp Tâm vuốt ve.

Nghê Diệp Tâm vừa sợ vừa tức, nhưng không có cách nào, chỉ có thể cắn răng không dám phát ra tiếng. Mộ Dung Trường Tình tựa hồ cố ý phá cũng không cho Nghê Diệp Tâm thống khoái tiết ra. Hắn lặp đi lặp lại tra tấn, tay giữa chặt đầu khất, không chỉ hôn bờ môi, còn hôn lỗ tai cùng cổ.

Nghê Diệp Tâm cả người đều mềm nhũn, cuối cùng không đứng được, toàn thân đều dựa vào trong lòng ngực Mộ Dung Trường Tình.

Mộ Dung Trường Tình tựa hồ chơi đủ rồi, mới giúp cho Nghê Diệp Tâm tiết ra.

Nghê Diệp Tâm liền trợn trắng mắt, sức lực cũng đã không còn, cũng may lúc này không có người đi ngang, vẫn tương đối an toàn.

Mộ Dung Trường Tình thấp giọng nói:

"Ngươi quá khẩn trương."

Kỳ thật nếu có người lại đây, Mộ Dung Trường Tình tuyệt đối sẽ nghe được, cho nên Nghê Diệp Tâm không cần khẩn trương như vậy. Nhưng Nghê Diệp Tâm khống chế không được, vẫn cảm thấy thẹn.

"Ta có da mặt dày giống ai kia đâu!"

Mộ Dung Trường Tình dùng khăn lau cho Nghê Diệp Tâm, nhưng Nghê Diệp Tâm cảm thấy không thoải mái.

"Ta phải về phòng."

Mộ Dung Trường Tình cười. Nghê Diệp Tâm muốn trở về rửa sạch, Mộ Dung Trường Tình cũng không phản đối. Bởi vì Nghê Diệp Tâm đã phát tiết, còn hắn thì chưa. Trở về phòng, hắn có thể rèn sắt khi còn nóng, tiếp tục làm chút vui vẻ.

Nghê Diệp Tâm nóng lòng trở về, căn bản không biết ý tưởng của Mộ Dung Trường Tình.

Nhưng mà hai người còn chưa có rời đi, đột nhiên liền nghe được một trận ồn ào từ hội trường luận võ. Nghê Diệp Tâm quay đầu lại nhìn, xa xa liền nhìn thấy đám đông đều náo loạn, kích động như là sóng triều.

"Sao vậy?"

Nghê Diệp Tâm không có nhĩ lực tốt bằng Mộ Dung Trường Tình. Mộ Dung Trường Tình cẩn thận nghe, liền mơ hồ nghe được có người ở kêu.

"Chết người!"

"Cái gì? Chết người? Không phải nói tỷ võ thôi sao? Chẳng lẽ thật sự đánh chết người rồi?"

Luận võ chiêu thân tất nhiên là phải có thắng thua. Trang chủ Vạn Triều Sơn Trang đã nói không nên gây mất hòa khí. Bất quá luận võ loại sẽ khó tránh khỏi có người nóng nảy, đó là bình thường, có người không phục cho nên thực dễ dàng gây thương tích.

Ban đầu có mấy người thiếu chút nữa đánh đến liều lĩnh, bất quá cũng may có đệ tử Vạn Triều Sơn Trang hoà giải, cũng đều không có thật sự động thủ.

Nghê Diệp Tâm nói:

"Chúng ta trở lại nhìn xem."

Nghê Diệp Tâm không yên tâm khi ở đó có Cừu Vô Nhất và Cốc Triệu Kinh, lập tức lôi kéo Mộ Dung Trường Tình đi trở lại.

Lúc này chỗ luận võ đông nghẹt, hai người chen qua thật khó khăn.

Nghê Diệp Tâm liếc mắt một cái liền thấy được Cốc Triệu Kinh. Cốc Triệu Kinh đem Cừu Vô Nhất ôm vào trong ngực.

Trên đài luận võ có thật nhiều người, đen nghìn nghịt một mảnh. Thật nhiều người thượng đài, vây quanh một chỗ, cúi đầu đánh giá người chết.

Cốc Triệu Kinh sợ người chết sẽ dọa Cừu Vô Nhất, cho nên đem nó bế lên muốn rời đi. Bất quá nhiều người chen lại gần đài xem náo nhiệt, bọn họ nhất thời rất khó đi ra ngoài.

Nghê Diệp Tâm chen tới, hỏi.

"Sao lại thế này?"

Cốc Triệu Kinh nói:

"Ta không có thấy rõ, đột nhiên liền chết một người."

Nghê Diệp Tâm tới phía dưới đài, liền nghe được một người trên đài hoảng loạn nói:

"Ta cũng không biết sao lại thế này. Chưởng vừa rồi của ta căn bản không có nhiều uy lực. Hắn đột nhiên ngã xuống liền chết! Không phải ta giết hắn."

Hắn nói, một người khác liền lớn tiếng rống giận.

"Không phải ngươi giết sư huynh còn có thể là ai? Ngươi đánh không lại sư huynh, cho nên liền ám toán có phải hay không?"

"Ta thật sự không có!"

Vừa rồi hai người luận võ, vốn dĩ trong đó một người trẻ tuổi hơn xem như chiếm ưu thế, dù sao khoảng cách rất lớn. Người trẻ tuổi thoạt nhìn rất có phong độ, xuống tay không nặng. Bất quá người còn lại có cảm giác mèo vờn chuột, nên phi thường bất mãn.

Nhưng mà ở thời điểm định thắng thua, người lớn tuổi hơn ra đòn phản kháng cuối cùng. Hắn tung ra một chưởng, nhưng người trẻ tuổi hơn liền hóa giải dễ như trở bàn tay.

Người lớn tuổi hơn vốn dĩ cảm thấy thực mất mặt. Nhưng ai ngờ thân thể người trẻ tuổi khựng lại, kết quả người lớn tuổi lập tức bồi thêm một chưởng, người trẻ tuổi kia lập tức bị đánh bay ra ngoài, trực tiếp ngã ở trên đài, thiếu chút nữa rơi xuống dưới.

Người trẻ tuổi kia bị đánh trúng, ngã trên mặt sàn liền bất động.

Người lớn tuổi hơn còn rất đắc ý, cảm thấy người kia quá khinh địch, nên bị mình đánh bại. Nhưng đệ tử Vạn Triều Sơn Trang phát hiện không thích hợp, vội vàng chạy lên xem tình huống, liền phát hiện người trẻ tuổi chảy máu thất khiếu, giống như là bị nội lực tổn thương dẫn đến cái chết.

Trang chủ Vạn Triều Sơn Trang cũng chạy đến xem xét, nắm mạch môn, xác định người kia đã bị mất mạng căn bản là không cứu được.

Tình huống phát sinh thật sự là quá đột ngột. Cừu Vô Nhất nhìn thấy rất rõ ràng, nhưng Mộ Dung Trường Tình cùng Nghê Diệp Tâm không có nhìn thấy.

Cừu Vô Nhất kỳ quái nói:

"Theo lý mà nói trúng một chưởng như vậy hẳn là không thể chết người."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.