Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 281: Trình độ xuất thần nhập hóa



Nghê Diệp Tâm nói:

"Chúng ta đi phòng Thạch tiểu thư nhìn một vòng. Ngươi vừa rồi ngủ như chết, nên chúng ta không có kêu ngươi cùng đi. Còn nghĩ là để ngươi tịnh dưỡng, ai ngờ khi trở về lại thấy ngươi gần như tắt thở, ngủ cũng thật là lợi hại."

Cừu Vô Tự đương nhiên không phải do ngủ mà thể lực không còn, mà là vừa rồi Vô Chính đột nhiên xuất hiện, hai người điên cuồng làm chuyện không biết xấu hổ. Cừu Vô Tự bị làm đến ngất xỉu, cho nên sức lực bị tiêu hao quá mức, thoạt nhìn thảm hề hề, đặc biệt tiều tụy.

Khi mấy người Nghê Diệp Tâm trở về trời đã chập tối rồi. Phát hiện Cừu Vô Tự còn đang ngủ, hô hấp so với vừa rồi còn mỏng manh hơn, khiến Cừu Vô Nhất hoảng sợ. Nó vội vàng đi gọi mọi người tới nhìn Cừu Vô Tự xem rốt cuộc là bị làm sao.

Cừu Vô Tự cảm thấy thật sự quá hổ thẹn, cũng may tuy rằng thân thể đau, nhưng trên người cũng không có nhão dính. Hẳn là Vô Chính giúp hắn rửa sạch. Hắn thoải mái một ít, bằng không hiện tại đã có thể càng xấu hổ. Cừu Vô Tự thấy có điểm may mắn.

Cừu Vô Tự cực lực che dấu, không nghĩ cho bọn họ biết mình vừa rồi làm cái gì, gian nan từ giường ngồi dậy, nói:

"Các ngươi sao đột nhiên đều đi phòng Thạch tiểu thư?"

Nghê Diệp Tâm nói:

"Bởi vì nha hoàn của Thạch tiểu thư đột nhiên tới nói trong phòng hình như mất đồ, cho nên chúng ta liền cùng đi nhìn xem."

Thạch Mai Hinh đã chết. Thạch đại hiệp ra bên ngoài tìm Lục Duyên cả ngày, bất quá không có tìm được Lục Duyên.

Sau khi Thạch đại hiệp vừa trở về, nha hoàn của Thạch Mai Hinh lại đột nhiên đến nói là trong phòng tiểu thư tựa hồ mất không ít đồ vật đáng giá, thỉnh Thạch đại hiệp đi qua xem một chút.

Sự tình nháo rất lớn, cũng không biết là ai trộm đồ của Thạch Mai Hinh, cho nên bọn họ cũng nghe nói.

Mục Nam Đình muốn đi nhìn một cái, bọn họ vừa lúc cũng đi theo. Bất quá Cừu Vô Tự thân thể quá yếu, liền không có quấy rầy hắn, không nói với hắn liền lặng lẽ đi.

Mọi người tới phòng Thạch Mai Hinh, liền nhìn thấy Thạch đại hiệp đang ở đó nổi trận lôi đình. Ông ta lệnh mọi người lục soát, tra hỏi toàn bộ người Thạch gia, muốn tìm cho ra tên trộm.

Thạch Mai Hinh đã chết, có người nhân lúc này trộm đồ, cũng thật sự là quá đui mù.

Mấy người Nghê Diệp Tâm đương nhiên là không có trộm đồ, cũng không biết Thạch Mai Hinh mất cái gì.

Nha hoàn Thạch Mai Hinh nói, nàng cũng là vì thu dọn phòng cho tiểu thư mới phát hiện thiếu rất nhiều đồ vật, lúc này mới chạy đi tìm Thạch đại hiệp bẩm báo.

Trong phòng Thạch Mai Hinh đồ quý không tính nhiều, nhưng là nữ nhi thì luôn có không ít trang sức. Thạch gia tuy rằng đã ẩn cư, bất quá nhiều năm ở trên giang hồ tích góp không ít của cải. Thạch Mai Hinh là tiểu thư trong phòng có chút châu báu là đương nhiên.

Nha hoàn nói thiếu không ít vòng ngọc, trâm vàng. Mấy món đồ bằng ngọc đáng giá đều không thấy.

Mấy người Nghê Diệp Tâm cũng qua đi nhìn nhìn tình huống, phát hiện phòng Thạch Mai Hinh sạch sẽ chỉnh tề. Trước bàn trang điểm bày biện trang sức cũng không phải đáng giá, chỉ là một ít thứ không tệ lắm.

Nha hoàn nói trang sức quý đều ở trong ngăn tủ.

Dưới bàn trang điểm có cái ngăn tủ khóa bằng ổ khóa nhỏ, bên trong có một cái hộp rất lớn. Trang sức của Thạch Mai Hinh vốn dĩ để tràn đầy, cơ hồ không đậy nắp được. Nhưng khi nha hoàn thu dọn di vật liền phát hiện hộp trang sức chưa tới một phần ba, rất nhiều đồ vật không còn.

Mới đầu nha hoàn còn tưởng rằng là tiểu thư thay đổi chỗ cất giữ, nhưng thu dọn một vòng lại không tìm được mấy thứ kia. Tính toán vài thứ kia tương đối đáng giá, cho nên nha hoàn liền đi thông báo với Thạch đại hiệp.

Thạch đại hiệp vừa nghe liền nổi trận lôi đình, cảm thấy là do người trong phủ làm, bằng không sao người ngoài biết ngăn tủ của Thạch Mai Hinh mà mở ra lấy trộm?

Con gái vừa mới chết, có người đui mù liền đi trộm đồ vật, làm Thạch đại hiệp tức giận đến không chịu được, một hai phải tìm ra tên ăn trộm.

Nghê Diệp Tâm đến phòng Thạch Mai Hinh nhìn một vòng, phát hiện ngăn tủ cũng không có dấu hiệu bị cạy phá, mặt trên một chút vết trầy cũng không có, hẳn là dùng chìa khóa mở ra. Nếu có người trộm đồ vật, đích xác hẳn là có chìa khóa mới làm được.

Nha hoàn cũng nói khi nàng tới thu dọn di vật ngăn tủ cũng không có hư hao. Chìa khóa kỳ thật vẫn ở trong phòng, Thạch Mai Hinh đem chìa khóa đặt ở dưới hộp phấn. Chuyện này nha hoàn hầu hạ nàng cùng mấy nữ đệ tử đều biết, cũng không phải bí mật.

Bất quá nói đi cũng nói lại, nói như thế nào thì chuyện này cũng giống như là người quen trộm đồ vật.

Mấy người Nghê Diệp Tâm từ phòng Thạch Mai Hinh đi ra, còn thuận đường đến linh đường.

Linh đường còn chưa có bố trí xong, thoạt nhìn quạnh quẽ. Thạch gia cơ bản đã thoái ẩn giang hồ, cũng không tính toán đem tin Thạch Mai Hinh chết truyền ra.

Nghê Diệp Tâm buổi sáng chưa kịp đi nhìn thi thể Thạch Mai Hinh, lúc này mới có thời gian đến xem, cẩn thận nhìn một lần.

Thạch Mai Hinh thật sự bị bóp chết, vết bầm trên cổ nhìn thấy ghê người, thật sự làm người nhìn nhíu mày. Trừ chỗ đó ra, trên người nàng cũng không có ngoại thương. Bất quá từ thi đốm cho thấy, sau khi Thạch Mai Hinh đã chết hẳn là bị di chuyển thi thể.

Cừu Vô Tự nghe xong thấy có chút kỳ quái, nói:

"Cho nên Thạch tiểu thư cũng không phải chết ở vùng ngoại ô? Mà là bị người vứt xác ở vùng ngoại ô?"

Nghê Diệp Tâm nói:

"Thạch tiểu thư sau khi chết hẳn là bị người ta di chuyển qua, nhưng có phải chết ở vùng ngoại ô hay không còn chưa thể xác định."

Thạch Mai Hinh hẳn là chết sau giờ Tý, là bị bóp cổ chết, thi thể còn bị di chuyển. Bởi vì thị trấn rất nhỏ, hơn nửa đêm cũng không có ai đi ra ngoài, cho nên căn bản không có nhân chứng mục kích. Cũng không có ai gặp qua Thạch tiểu thư, Thạch tiểu thư liền như vậy đã chết.

Sự tình đích xác rất kỳ quặc, mọi người cũng chưa có manh mối gì.

Mộ Dung Trường Tình đứng lên nói:

"Thôi, cũng đã khuya, chúng ta về phòng, cũng nên nghỉ ngơi."

Nghê Diệp Tâm gật gật đầu, nói:

"Cũng chỉ có thể như vậy. Cừu Trưởng lão nên nghỉ ngơi nhiều. Ta cảm thấy ngươi hẳn là nên ăn chút đồ bổ thận."

"......"

Cừu Vô Tự hoàn toàn không biết tiếp lời Nghê Diệp Tâm như thế nào. Trước khi đi ra cửa còn đâm một đao, Nghê Diệp Tâm quả thực xấu xa không thể tả.

Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình từ phòng Cừu Vô Tự ra tới liền nhìn thấy Mục Nam Đình ngồi ở trong sân uống trà. Nghê Diệp Tâm kỳ quái nhìn hắn, nói:

"Ngươi như thế nào lại ở chỗ này?"

Mục Nam Đình cười tủm tỉm, nói:

"Ở trong phòng có một mình, thật sự là bị đè nén không thú vị. Ta ngồi ở chỗ này, tốt xấu gì cũng có thể ngắm trăng. Hơn nữa ta cũng rất tò mò, buổi tối nay rốt cuộc còn có thể nghe tiếng đàn hay không."

Nghê Diệp Tâm nghe hắn nói như vậy, đột nhiên cũng rất tò mò. Sắc trời đã tối đen, mấy ngày hôm trước trời tối sẽ có tiếng đàn xuất hiện, mà hôm nay tiếng đàn còn chưa có vang lên. Chẳng lẽ về sau sẽ không có nữa?

Tiếng đàn cùng cái chết của Thạch tiểu thư thoạt nhìn thật sự có liên quan chặt chẽ.

Mục Nam Đình cười nhìn Nghê Diệp Tâm, nói:

"Nghê huynh muốn cùng ta nghe tiếng đàn không?"

Nghê Diệp Tâm nhìn có vẻ không tốt, vèo vèo nói:

"Cái này thì không cần, ta sợ ngươi không nhìn thấy ngày mai."

Mộ Dung Trường Tình mặt đã đen thui, Nghê Diệp Tâm cảm thấy mình cũng sẽ không thấy bình minh.

Nghê Diệp Tâm lôi kéo Mộ Dung đại hiệp đang ghen trở lại phòng, đóng cửa rồi nói:

"Thật đúng là kỳ quái, chẳng lẽ tối nay sẽ không có tiếng đàn sao?"

Mộ Dung Trường Tình cũng không để ý, nói:

"Ai mà biết."

Thời gian đã trễ, Mộ Dung Trường Tình đi lấy nước ấm về cho hai người tắm rửa.

Nghê Diệp Tâm đau eo đau lưng, ngâm nước ấm cảm giác thoải mái rất nhiều, đặc biệt là được Mộ Dung Trường Tình hầu hạ, cảm thấy đặc biệt thích ý.

Tắm xong, Nghê Diệp Tâm nằm trên giường nhìn Mộ Dung Trường Tình thu dọn phòng, vội tới vội đi nhịn không được cười lăn lộn ở trên giường, nói:

"Đại hiệp... đại hiệp biết không, hiện tại bộ dáng của đại hiệp rất đảm đan, đặc biệt giống bà xã ngoan hiền nha."

Mộ Dung Trường Tình đương nhiên không biết bà xã là có ý tứ gì, bất quá đảm đan ngoan hiền thì biết.

Mộ Dung Trường Tình rất muốn trợn mắt, bất quá chưa có làm xong việc. Ở trong giáo, Mộ Dung Trường Tình tất nhiên sẽ không tự mình làm những việc này, nhưng ở cùng Nghê Diệp Tâm thì không thể không làm.

Cũng không phải Mộ Dung Trường Tình quá ôn nhu, chỉ là nếu hắn không làm, Nghê Diệp Tâm cũng tuyệt đối sẽ không làm. Mà Mộ Dung đại hiệp có thói ở sạch, hắn thật sự chịu không nổi trong phòng lộn xộn, cho nên chỉ có thể căng da đầu tự mình động thủ.

Mà Nghê Diệp Tâm còn không biết sống chết đùa giỡn hắn.

Mộ Dung Trường Tình nói:

"Chờ ta làm xong rồi thì tính tới ngươi."

Nghê Diệp Tâm cảm thấy thực vô tội, nói:

"Ta là đang khích lệ nha, vì cái gì muốn tính sổ ta."

Mộ Dung Trường Tình không phản ứng, Nghê Diệp Tâm liền rất nhàm chán, ở trên giường lăn qua lăn lại, nói:

"Đã trễ thế này sao còn không có tiếng đàn, tiếng đàn đâu? Tiếng đàn đi nơi nào?"

Mộ Dung Trường Tình rốt cuộc thu dọn xong, lên giường, nói:

"Ngủ đi, không thì hối hận."

Nghê Diệp Tâm không giống như là Mộ Dung Trường Tình, hiện tại lòng cồn cào, vì là người phi thường chán ghét bí mật.

Mộ Dung Trường Tình đem người lôi vào trong lòng ngực, cố định không cho lại lộn nhào, nói:

"Lại lăn lộn thì đừng hòng ngủ."

Nghê Diệp Tâm thành thật nằm im, bất quá mở to mắt.

Mộ Dung Trường Tình buồn ngủ rồi, kết quả phát hiện Nghê Diệp Tâm rất có tinh thần, thật sự là bất đắc dĩ.

Nghê Diệp Tâm đợi thật lâu, có lẽ đã qua giờ Tý, bất quá tiếng đàn vẫn không có xuất hiện. Mộ Dung đại hiệp cũng đã ngủ rồi, hô hấp đặc biệt có quy luật, lông mi thật dài hình như còn run run theo nhịp thở.

Nghê Diệp Tâm nhìn chằm chằm Mộ Dung Trường Tình, nhìn trong chốc lát, liền bắt đầu chảy nước miếng, có tiếng đàn hay không tiếng đàn đều vứt sau đầu.

Nhưng Nghê Diệp Tâm cũng là có sắc tâm không có can đảm. Mỗi lần cảm thấy nắm chắc phản công đều không có thành công, ngược lại bị hung hăng khi dễ đến đau xót.

Nghê Diệp Tâm thở ngắn than dài.

Chẳng lẽ đời này phản công là vô vọng sao? Cũng không khoa học với người cao lớn uy võ như ta!

Nghê Diệp Tâm thở ngắn than dài, cũng không dám chạm vào Mộ Dung Trường Tình, sợ quấy rầy hắn ngủ.

Nhưng mà Nghê Diệp Tâm lại ngủ không được, liền bắt đầu nhìn chằm chằm Mộ Dung Trường Tình, đếm lông mi. Đếm từng sợi từng sợi một, cảm thấy chuyện này so với đếm cừu hẳn là dùng được hơn.

Một, hai, ba, bốn, năm......

Nghê Diệp Tâm đếm tới ba mươi bảy thì nhìn thấy đôi mắt Mộ Dung Trường. Sự việc đột ngột xảy ra khiến Nghê Diệp Tâm giật mình hoảng sợ, thiếu chút nữa hô to.

"Đại... đại... đại hiệp không phải là mộng du chứ?"

Mộ Dung Trường Tình tựa hồ chưa tỉnh ngủ, trong ánh mắt còn có sương mù, bất quá đặc biệt sắc bén nhìn chằm chằm Nghê Diệp Tâm. Nhìn một hồi, hắn nói:

"Là ngươi vẫn luôn nói mê."

"Ta không có nói mê, ta còn chưa ngủ mà."

"Buổi tối không ngủ, ngươi đang làm cái gì?"

"Ta cái gì cũng chưa làm nha, cũng không phát ra tiếng, lại không quấy rầy."

Mộ Dung Trường Tình bất đắc dĩ nói:

"Như thế nào là không quấy rầy. Ta đã ngủ rồi, vẫn nghe được bên tai tiếng hô hấp lúc nhanh lúc chậm, một hồi dồn dập trong chốc lát càng dồn dập. Ngươi muốn đánh thức ta."

"......"

Nghê Diệp Tâm bị chọc tức giận đến dậm chân, nói:

"Quá đáng nha, cả người khác hô hấp như thế nào cũng quản."

Kỳ thật là Nghê Diệp Tâm nhìn thấy sắc đẹp trước mặt cho nên hô hấp dồn dập là bình thường.

Sương mù trong mắt Mộ Dung Trường Tình tan đi hết, trở nên tỉnh táo. Sau đó hắn cũng không nói chuyện, chỉ là nhìn Nghê Diệp Tâm cười cười.

Nghê Diệp Tâm nghe được "ực" một tiếng, là âm thanh nuốt nước bọt. Nghê Diệp Tâm cảm thấy âm thanh này có chút lớn, Mộ Dung Trường Tình nhất định là nghe được.

Tóc Mộ Dung Trường Tình tản ra, có sợi còn quét tới cổ Nghê Diệp Tâm. Nghê Diệp Tâm cảm thấy ngứa muốn chết, nhìn Mộ Dung Trường Tình tươi cười, trong lòng cũng ngứa.

Mộ Dung Trường Tình cười nhẹ một tiếng, duỗi tay dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy một lọn tóc của Nghê Diệp Tâm, đặt ở trên môi nhẹ nhàng hôn một cái.

"Xem ngươi có tinh thần như vậy, muốn làm hay không?"

Nghê Diệp Tâm lại nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy mỹ nhân kế của Mộ Dung đại hiệp so với võ công của hắn còn muốn giỏi hơn.<HunhHn786>

Quả thực đã đạt đến trình độ xuất thần nhập hóa!

Nghê Diệp Tâm lập tức ngồi dậy bổ nhào trên người Mộ Dung Trường Tình, nói:

"Nói làm liền làm, ai sợ đâu. Hôm nay ta cần phải làm cho đồ yêu nghiệt biết tay!"

Nghê Diệp Tâm một bộ gấp gáp, nhào lên người Mộ Dung Trường Tình tháo mở gặm cắn, cảm giác mình không gì không làm được.

Mộ Dung Trường Tình thật thong thả ung dung, một bộ không nhanh không chậm nằm chờ.

Chờ Nghê Diệp Tâm cởi quần chuẩn bị tiến công, Mộ Dung Trường Tình mới đột nhiên đem người đè ép xuống. Sau đó hắn không chần chừ vung thương đâm tới. Bông cúc nhỏ của Nghê Diệp Tâm bị chà đạp không thương tiếc, đau đến muốn kêu cha gọi mẹ, tức giận muốn chết, nói:

"Đau...... Nhẹ chút! Nào có ai lập tức liền tiến vào!"

Mộ Dung Trường Tình cười nói:

"Làm nhẹ? Ai lúc trước nói ta không đủ lực?"

"Quỷ xấu xa... Ui...!"

Nghê Diệp Tâm cảm thấy thẹn muốn chết. Có chết cũng sẽ không thừa nhận mình đã nói như vậy.

Mộ Dung Trường Tình nói:

"Không sao đâu, một lát sẽ có người kêu thoải mái."

Bên ngoài sắc trời đã rất tối, hôm nay ánh trăng tựa hồ không sáng, cũng không có gì tiếng đàn, đặc biệt an tĩnh.

Nghê Diệp Tâm cũng không dám phát ra tiếng lớn. Dù sao cũng quá yên tĩnh, rất dễ dàng bị người khác nghe được, cho nên Nghê Diệp Tâm chỉ có thể gắt gao ôm chăn che miệng, miễn cho phát ra âm thanh kỳ quái.

Nghê Diệp Tâm đang bị Mộ Dung Trường Tình làm cho muốn chết muốn sống, đột nhiên nghe được bên ngoài có âm thanh, hình như là tiếng bước chân.

Nghê Diệp Tâm giật mình, bị dọa ra một thân mồ hôi, nói:

"Đại hiệp...... nhẹ một chút... bên ngoài hình như có người."

"Chuyên tâm đi."

Mộ Dung Trường Tình hiển nhiên đối với việc Nghê Diệp Tâm phân tâm phi thường bất mãn.

Nghê Diệp Tâm cảm thấy có thể là mình bị tâm lý. Bất quá thực mau Nghê Diệp Tâm liền phát hiện mình tuyệt đối không phải ảo giác, bên ngoài không chỉ là một người.

Thực mau có người tới gõ cửa.

"Rầm.. rầm... rầm..."

Âm thanh làm Nghê Diệp Tâm sợ tới mức nháy mắt liền tiết ra.

Nghê Diệp Tâm lập tức liền mềm xuống, thân thể dịu oặt nằm bẹp trên giường, vô lực lại thở hổn hển, nôn nóng đẩy Mộ Dung Trường Tình đè ở trên người mình, nói:

"Đại hiệp, có người ở bên ngoài!"

Tiếng gõ cửa vừa nghe đã biết chính là Cừu Vô Nhất. Cừu Vô Nhất vừa gõ cửa vừa gọi.

"Mẫu thân! Phụ thân! Mau mở cửa đi a!"

Đã qua nửa đêm, trời cũng chưa sáng, quan trọng chính là Mộ Dung Trường Tình còn chưa có phát tiết. Bắt hắn hiện tại đi mở cửa là một việc trăm lần không thể.

Nghê Diệp Tâm gấp đến độ muốn nhảy dựng, nhưng Mộ Dung Trường Tình chính là không chịu buông tha.

Cừu Vô Nhất không biết có cái gì quan trọng mà đến gõ cửa thật lâu. Sau đó Cừu Vô Tự cũng tới, túm chặt Cừu Vô Nhất, nói:

"Nhất Nhất, đừng gõ nữa."

Lớn tiếng như vậy người trong phòng hiển nhiên khẳng định là nghe được. Nhưng lại không có ai ra mở cửa, Cừu Vô Tự có thể nghĩ đến bên trong đang làm cái gì. Đương nhiên Cừu Vô Tự cũng tưởng tượng ra mặt Mộ Dung giáo chủ đen đến trình độ nào.

Qua thật lâu, Mộ Dung Trường Tình mới đi ra, bất quá không thấy bóng dáng Nghê Diệp Tâm. Nghê Diệp Tâm còn trốn ở trong chăn.

Mộ Dung Trường Tình mặt đen đi ra, nói:

"Có chuyện gì?"

Cừu Vô Nhất lập tức nói:

"Thạch đại hiệp mang về một người!"

Mộ Dung Trường Tình sắc mặt càng đen, một chút cũng không muốn biết Thạch đại hiệp mang về người nào, cảm giác cùng hắn không có quan hệ gì.

Cừu Vô Nhất lại nói:

"Chính là Lục Duyên! Thạch đại hiệp đã đem Lục Duyên về, hiện tại toàn bộ Thạch gia đều đã tỉnh."

Lúc này tuy rằng hơn nửa đêm một chút, nhưng toàn bộ Thạch gia đèn đuốc sáng trưng.

Thạch đại hiệp mang theo người khắp nơi tìm kiếm Lục Duyên, không nghĩ tới hơn nửa đêm đã trở lại, thật sự đã đem Lục Duyên về tới.

Lần này Thạch gia ồn ào, không chỉ bọn họ bị đánh thức, Mục Nam Đình cũng đã sớm đi xem náo nhiệt.

Nghê Diệp Tâm trốn ở trong chăn, nghe được bên ngoài nói lập tức ló đầu ra khỏi chăn.

"Sao? Lục Duyên? Thạch đại hiệp tìm được Lục Duyên rồi?"

Cừu Vô Nhất nghe được giọng Nghê Diệp Tâm, còn muốn chạy vào phòng. Bất quá Nghê Diệp Tâm chưa mặc quần áo trốn ở trong chăn, Mộ Dung Trường Tình tất nhiên sẽ không cho nó đi vào. Hắn nắm cổ áo xách Cừu Vô Nhất lên như gà con.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.