Chuyện Thường Ngày Trong Cung

Chương 35: C35: Chương 35



"Đâu phải chỉ có vậy...... Cô ta gan to bằng trời." Hiểu ý trên mặt Văn Cảnh Dương, Quân Lạc Huy cười khinh bỉ nói, sau đó dừng một lát, Quân Lạc Huy đi tới đi lui, một lúc sau Quân Lạc Huy mới quay lại trước mặt Văn Cảnh Dương nói với cậu: "Đêm nay ngươi một khắc cũng không được rời khỏi ta, biết chưa hả?"

Nghe thấy Quân Lạc Huy nói trịnh trọng như vậy, Văn Cảnh Dương trong phút chốc hiểu rõ, mặt không giấu được vẻ kinh ngạc, cậu nói với giọng điệu chắc nịch: "Ý của thiếu gia là...... Cô ta sẽ sắp xếp người đến hành thích?"

Quân Lạc Huy nhăn mặt thở dài nói: "Không phải cô ta, là người phía sau cô ta......" nói rồi Quân Lạc Huy xoay người cầm lấy tâm da Nguyệt Hồ đang để trên bàn, sau đó nói: "Tiếc là không thể làm thành áo giáp mỏng, nếu không thì để ngươi mặc ta cũng an tâm được phần nào."

Lời này làm trong lòng Văn Cảnh Dương ngạc nhiên, cặp mắt hơi mở lớn nhìn vị hoàng đế trước mặt, cậu có chút không hiểu người trước mặt này, da Nguyệt Hồ có thể ngăn đao thương, là vật chỉ có thể gặp không thể cầu, nhưng người này bây giờ lại nói là muốn để cho cậu mặc? Điều mà mấy ngày nay cậu vẫn luôn bỏ qua lại lần nữa khiến cậu không thể không nhìn thẳng vấn đề.

Quân Lạc Huy xoay đầu lại thấy Văn Cảnh Dương im lặng, lát sau nói: "Ngươi không cần nghĩ nhiều, ta chỉ làm chuyện ta muốn làm, đáp án của ngươi ta có thể chờ, bao lâu cũng chờ, chờ đến lúc ngươi toàn tâm toàn ý tin tưởng ta và yêu ta mới thôi."


Chăm chú nhìn Quân Lạc Huy một lúc lâu, Văn Cảnh Dương chuyển đề tài, "Hoa đăng đêm nay, ngài nói xem Lâm Mật Nhi có ra tay không?"

"Sao lại không, nếu không ra tay, cô ta sao phải tốn công sức giữ chân chúng ta ở đây làm gì, hơn nữa...... Chúng ta không phải đã đem về một lý do tốt nhất cho cô ta rồi sao?" Tiếp lời của Văn Cảnh Dương, Quân Lạc Huy nói tiếp.

"Ngài là nói người của Giang gia?" Nghĩ đến đây, đến cả Văn Cảnh Dương cũng cảm thấy đây có thể là cái lá chắn tốt nhất.

Khi màn đêm buông xuống, mọi người ở trong nhã gian lầu 2 của khách điếm dùng bữa tối, buổi chiều Lâm Mật Nhi đã trở về rồi, Quân Lạc Huy khi thấy Lâm Mật Nhi mua ít đồ còn cố tình thắc mắc hỏi Lâm Mật Nhi: "Phu nhân không thích món gì sao?"

Lâm Mật Nhi cười nhẹ trả lời: "Trong nhà thứ gì mà không có chứ? Mặc dù nhiều món nhìn rất mới lạ cũng hiếm khi gặp, nhưng Mật Nhi không muốn mua, thứ tốt nhất tướng công đã cho Mật Nhi rồi không phải sao?"

Nếu để tướng công nhà khác nghe thê tử của mình trả lời như vậy, chắc sẽ vui chết mất, Quân Lạc Huy không thể không khâm phục người phụ nữ trước mặt này, trình độ nói dối đỉnh cao, không những không làm người khác nghi ngờ, còn khiến người nghe đối với cô ta càng yêu mến vô cùng.

"Có được thê tử như vầy, ta còn cầu gì nữa chứ." Quân Lạc Huy vừa nói vừa cầm lấy tay của Lâm Mật Nhi, dáng vẻ phu thê ân ái này để cho mấy cô nương chưa xuất giá thấy, không biết làm bao nhiêu người ghen tị ngưỡng mộ, sau đó liền nghe Quân Lạc Huy nói tiếp với Lâm Mật Nhi: "Phu nhân không với có hứng thú xem hoa đăng sao? Thời gian cũng gần đến rồi, để phu quân cùng phu nhân đi xem hoa đăng dân gian nhé."

Quân Lạc Huy nói những lời này mắt nhìn chằm chằm lên người Lâm Mật Nhi, chỉ sợ sẽ bỏ sót biểu cảm nào trên mặt cô ta, nhưng muốn từ trên mặt Lâm Mật Nhi phát hiện ra gì đó, Quân Lạc Huy chắc chắn phải thất vọng rồi, bởi vì biểu cảm trên mặt Lâm Mật Nhi từ đầu đến cuối không hề thay đổi, chỉ có niềm vui được cùng ra ngoài với phu quân.


Vốn dĩ cũng không ôm hi vọng gì, nhưng trong lòng Quân Lạc Huy vẫn không tránh khỏi thất vọng, người này đúng thật là vì đại hoàng tử cái gì cũng làm được, nghĩ vậy Quân Lạc Huy chỉ biết gượng cười, không lẽ hắn còn ôm hi vọng gì nữa sao? Chuyện này không phải đã sớm biết rồi sao. Nếu đã vậy, cũng đừng trách hắn lòng dạ ác độc, ánh mắt nhìn Lâm Mật Nhi lóe lên tia lạnh lẽo.

Văn Cảnh Dương nãy giờ vẫn ở bên cạnh nhìn bộ dạng của Quân Lạc Huy và Lâm Mật Nhi, mặc dù đã được chứng kiến nhiều lần, nhưng trong thâm tâm vẫn có chút chạnh lòng, vợ chồng phải tu ngàn năm mới chung chăn gối lại tính toán nhau như thế, hai người vốn dĩ nên thoải mái thẳng thắn với nhau lại phải đề phòng lẫn nhau, vắt óc tìm kế, chuyện này đáng buồn làm sao?

Nghĩ vậy ánh mắt Văn Cảnh Dương nhìn Quân Lạc Huy lại thêm vài phần dịu dàng, có lẽ người này so với tưởng tượng của cậu còn mệt mỏi hơn, trên triều phải giả vờ, về tới hậu cung lại phải tiếp tục giả vờ, hèn gì mấy vị vua thời xưa đều tự xưng mình là cô gia quả nhân, làm vua không đơn giản như những gì mình nghĩ.

Lúc Văn Cảnh Dương đang nghĩ ngợi lung tùng thì Quân Lạc Huy cùng Lâm Mật Nhi đã đứng dậy, lúc đi ngang qua cậu còn cho cậu một cái nhìn, hiểu được ánh mắt của Quân Lạc Huy, sắc mặt Văn Cảnh Dương cũng lập tức trở nên nghiêm túc, lặng lẽ gật đầu với Quân Lạc Huy.

Cùng đi ra ngoài có 7 người, Thân Hoài cùng 2 thị vệ ở lại khách điểm, dù sao hắn ta phải luôn chú ý đến tình hình sức khỏe của người bị thương kia, giữ lại 2 thị vệ cũng giúp hắn làm chân sai vặt và bảo vệ luôn. Mặc dù vốn dĩ Quân Lạc Huy muốn dắt theo Thân Hoài để đề phòng bất trắc, nhưng suy nghĩ lại vẫn quyết định để Thân Hoài ở lại khách điếm.

Trấn nhỏ lúc này đã thắp đầy đèn lồng đủ màu sắc, vốn chỉ là một trấn nhỏ bình thường, nhưng sau khi được trang trí thì không khí tăng thêm vài phần vui vẻ, người dân của trấn trên đường rất nhiệt tình, khi thấy đám người Quân Lạc Huy thường xuyên chào hỏi, bầu không khí này làm Quân Lạc Huy cảm thấy hiếm khi có được cảm giác như đón tết thế này.


Khi bọn họ từ khách điếm đi về phía trung tâm, mấy sạp hàng nhỏ xung quanh thường hay rao bán đồ, trên mặt đầy sự vui vẻ, "bánh trôi nước đi", "bánh nếp đi", tiếng rao không ngừng truyền tới, khiến Quân Lạc Huy cảm nhận được không khí phố chợ mà trước giờ chưa từng được trải nghiệm, nếu đêm nay thật sự có thể bình yên hưởng thụ bầu không khí hiếm có này, vậy cũng không uổng chuyển đi này, nhưng chuyện có như hắn mong chờ không?

Suốt một đường mặc dù Quân Lạc Huy nắm tay Lâm Mật Nhi, nhưng hắn luôn chú ý đến những người xung quanh, tinh thần hết sức căng thẳng, nhưng sự chú ý của hắn chủ yếu vẫn là ở xung quanh Văn Cảnh Dương, lúc này hắn mới có chút hối hận sao không để Văn Cảnh Dương ở lại khách điếm, nếu mục tiêu của Lâm Mật Nhi là mình, vậy để Văn Cảnh Dương ở lại khách điếm mới là an toàn.

Nghĩ vậy Quân Lạc Huy liền dừng bước, hắn quay đầu nới với Văn Cảnh Dương đang đi theo sau lưng hắn: "Ngươi quay về khách điếm lấy cho ta áo choàng tới, trời tối sợ sẽ có gió."

Lời Quân Lạc Huy nói làm Văn Cảnh Dương khá ngạc nhiên, nhất thời không hiểu Quân Lạc Huy phân phó như vậy là có ý gì, nhưng lúc này thần phận cậu là thị vệ chỉ có thể làm theo bèn tuân chỉ, "Dạ, thuộc hạ tuân lệnh." Nói xong liền hành lễ với Quân Lạc Huy rồi xoay người trở về.

Nhìn bóng dáng Văn Cảnh Dương rời đi Quân Lạc Huy mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới dẫn Lâm Mật Nhi tiếp tục đi về phía trước, sau khi Văn Cảnh Dương rời đi, Quân Lạc Huy mới chú ý đến xung quanh hắn, tay nắm Lâm Mật Nhi lúc này càng cảm giác được tay Lâm Mật Nhi có kha khá mồ hôi, Quân Lạc Huy biết rõ còn hỏi, mang theo lo lắng hỏi Lâm Mật Nhi: "Phu nhân sao thế? Không khỏe chỗ nào hả? Lòng bàn tay nàng ra nhiều mồ hôi quá." Nói rồi còn cau mày lại.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.