Mọi người biết đi ở cho địa chủ ở thời phong kiến ngày xưa là phải phục dịch ông chủ rất vất vả, rất khổ sở đúng không? Nhưng hôm nay, TA - THU SIÊU NHÂN, sẽ lật lại chế độ địa chủ - nông dân cho các ngươi xem. Muahahahahahaha.
Và cụ thể hơn, địa chủ là bạn Tuấn Minh. Còn ta, đóng vai trò làm nông dân đứng dậy chống áp bức
Ngày nảy ngày nay, ông trời ở trên cao đọc oang oang 1 câu chuyện 'phi cổ tích'
Cách đây một ngày, có cô gái nhà nông dân chân chất thật thà tên là Thu. Do
bố mẹ phải đi chấm thi THPT Quốc gia nên con gái của họ phải đi sang nhà địa chủ Hoàng Tuấn Minh ở nhờ một ngày sau đó sẽ sang nhà cô ruột ở, vì lí do là nhà cô đi quê về mới được sang. Tuy bạn nhỏ Thu rất không cam
lòng nhưng bị đe dọa quá dữ dội nên đã tức thời nhẫn nhục đi ăn nhờ ở
đậu. Đáng lẽ ra không tồi tệ như thế, tên địa chủ độc ác thêm mắm thêm
muối nhiệt tình ...
Thế là tạo nên kết cục không có hậu cho cô thôn nữ tội nghiệp Vũ Minh Thu
Từ đó trở đi, ngày nào cô cũng dành ra 30 phút chửi: “ Chó Minh là thằng mất dạy” 100 lần.
Tất nhiên đó là truyện sau này
Còn bây giờ, diễn biến chi tiết câu chuyện như sau.
Ta với hắn đi học thêm về đã chiều muộn. Ta lăng xăng vào bếp nấu cơm với cô, tự tay đeo tạp dề làm món mực hấp sả ớt.
Một lúc sau dọn mâm ra ăn cơm, cả nhà cười nói ầm ầm. Được cái ta cũng lắm
lời nhiều chuyện, góp vài câu cho nó rôm rả. Món mực của ta rất chạy,
hết sạch, ta sung sướng cười tít mắt. Nhi với ta nói chuyện về ngôn
tình, để thằng bé ngồi xó tự kỉ.
8h, ta lên tầng 2 chuẩn bị tắm
Đang gội đầu, tự nhiên thấy hắn đập cửa ầm ầm: “ Mày xong chưa? Mở cửa cho tao”
Ta vừa bực vừa ngai, hướng mặt ra ngoài quát: “ Cút đi! Bà đây đang bận “
Hắn vẫn tiếp tục đập cửa, hét lớn: “ Điện thoại của tao ở trong đấy. Tao đang có việc phải gọi cho mấy anh trường cấp 3”
È. mày nói luôn là hẹn hò với mấy anh ấy đi còn bày đặt có việc, không sao, không sao, ta hiểu mà! Mày ngượng.
Chả hiếu sao ta lại buột miệng nói: “ Mày mót tè đến đãng trí rồi à? Điện
thoại của mày trong phòng vệ sinh dưới tầng, tên ngu người này!”
Nói xong chỉ nghe thấy tiếng loẹt quẹt của dép.
Ồ mẹ! Thằng này hôm nay là quần áo là luôn cả não!
Ta ngồi vào bàn học, được xếp vào phòng bên cạnh phòng hắn, mỗi tội không có tủ lạnh.
Đang đọc đến bài hình thì dính câu khó, vội vàng lôi cổ hắn sang giúp
Thằng này nó ngứa tay, lại cốc đầu ta: “ Có bài này mà không làm được”
Ta làu bàu, dùng giọng ngáp nói: “ Tại não có hạn. Không phải chê bôi”
Thôi thì chấp nhận nghe phàn nàn một tí, nhưng được cả đống toán văn anh lý hóa sinh thì không bàn cãi gì nhiều nữa.
Ta đang lợi dụng triệt để hắn a!
11h kém, ta leo lên giường ngủ. Bật quạt ầm ầm, lạnh co ro lại.
Nửa đêm, tự dưng mơ màng thấy có chắn đắp
Thật ấm nha.
[ Hoàng Tuấn Minh nhảy vào ]
Vũ Minh Thu, mày lúc nào cũng làm tao lo được. Ăn uống không cẩn thận báo
hại bị dạ dày. Ngủ thì không bao giờ yên, lăn lộn quay vòng đủ kiểu, đạp chăn sạch sẽ, có ngày bị cảm cho xem.
Học hành thì lười, chả chú ý, thể nào không tiến bộ.
Mày cứ như sống cho người khác vậy.
Nhiều lúc, tao nghĩ mày như chưa lớn, mái chỉ là đứa trẻ 5 tuổi, làm tao phải đi kè kè đằng sau mày
Hôm nọ có 1 tuần tao có hơi thân thiết với đứa con gái kia. Tao thừa nhận,
tao sai. Nhưng nó cứ sán lại hỏi bài, tao lại là lớp phó học tập, từ
chối làm sao được. Mày biết tao không thích người khác chỉ trích tao mà!
Tao xin lỗi.
Thế nên mày không được giận tao, hiểu chưa?
Mày quả thật rắc rối, nhí nhổ, nhưng mày là người duy nhất làm tao thực sự lưu tâm, đem lại niềm vui cho tao từ trước đến giờ.
Tao nói rồi, mày là bạn gái của tao, phải ở bên cạnh tao, cấm trốn chạy.
Mà chắc tao chẳng phải lo, mày chạy xa đến đâu tao cũng bắt lại được.
Nhớ kĩ điều này: KHÔNG ĐƯỢC BIẾN KHỎI TẦM KIỂM SOÁT CỦA TAO
[ Hoàng Tuấn Minh chui ra ]
[ Black An.Jell chui vào ]
Ngồi tự kỉ trong tối nói ra ngần ấy chữ, nói xong, bạn Minh kéo lại chăn, vặn nhỏ quạt, sau đó...