Kei thấy Pu quay bước đi thì nhìn Min 1 cái khẽ gật đầu rồi cũng chạy theo Pu. Chạy đến nhà anh thấy cửa vẫn khóa, không nói gì anh vòng ra khu vườn phía sau. Quả như anh dự đoán Pu đang ở đây. Nhìn dáng người nhỏ bé của Pu trong khu vườn đầy hoa bất giác tim anh khẽ đập mạnh. Chính Kei cũng không thể hiểu nỗi đây là cảm giác gì. Nó không giống như cảm giác dành cho Min. Và anh cũng không thể các định cảm giác nào mới thật sự là yêu.
Đang khó chịu với chính bản thân mình thì anh nghe tiếng Pu hỏi
-Anh 2 đang cảm thấy khó chịu lắm đúng không?- Pu hỏi nhưng vẫn không quay mặt nhìn Kei
- Cố tỏ ra bình thản Kei đáp: Sao em biết là anh mà hỏi vậy? Thật ra anh thấy ngạc nhiên nhiều hơn, anh không biết Ken đã thích Min từ lúc nào nữa.
-Vậy nếu như Ken thích Min thật thì anh thấy sao? – Pu nghiêm túc quay mặt sang hỏi Kei
-Anh không biết nữa Pu à. Mà em sao vậy? sao lại hỏi anh chuyện này? Kei cố giữ bình tĩnh nhìn Pu hỏi
-Lúc nãy khi nghe Ken nói như vậy anh có cảm thấy buồn không? Nếu như chị Min nhận lời đi chơi của Kei anh có cảm thấy khó chịu không?
Câu hỏi của Pu làm Kei nhớ lại khoảnh khắc ấy khi anh nghe Ken nói thích Min. Nó giống như 1 tiếng sét vang trong tai anh vậy. Lúc đó anh chỉ hi vọng Min từ chối thôi, hi vọng Min sẽ không đi cùng Kei
-Anh thấy mình bất lực em à. Vì đó là quyết định của Min, anh cần tôn trọng cô ấy. Nhưng anh vẫn hi vọng cô ấy sẽ từ chối.
- Anh có thích chị Min không?
-Anh cũng không biết nữa Pu à. Thật ra…. Thật ra…..
-Em biết anh muốn nói gì rồi. Từ những ngày đầu tiên anh luôn tốt với em. Ban đầu em cứ nghĩ vì anh xem em giống như em gái của anh. Nhưng dần dần thì em biết thật ra trong lòng anh nghĩ gì. Khi anh bước vào đây thì em hiểu rồi.
-Ý em là sao?
-Anh đang cảm thấy rất khó chịu không phải vì Ken thích chị Min mà anh đang khó chịu với chính bản thân mình. Anh không biết tại sao khi nghe anh Ken nói vậy anh thấy buồn và đau lòng nhưng khi thấy em giận dỗi bỏ đi anh lại không hiểu sao muốn chạy theo đúng không
-Em nói tiếp đi
- Giờ em cũng không biết nói gì nữa. Chỉ có anh mới có thể tự giúp chính mình thôi. Em hi vọng anh hãy bình tâm lại lắng nghe trong tim mình. Em không muốn anh đánh mất những thứ thuộc về mình đâu.
-Anh thật sự không thể hiểu nỗi bản thân mình em à. Tất cả đối với anh nó quá mơ hồ và anh không thể xác định được bất cứ điều gì. – Kei bộc bạch
-Em hiểu điều đó nên em muốn anh hãy lắng nghe thật kỹ con tim của anh. Đừng để đến lúc mất mới nhận ra thì có lẽ sẽ muộn.
-Anh hiểu em đang nói điều gì rồi. Cho đến bây giờ thì em đúng là em gái ngoan của anh. Thật ra anh biết em đang muốn giúp anh chuyện gì nhưng mà anh nghĩ anh cần thêm thời gian Pu à.
-Em cũng nghĩ vậy vì khi anh chạy theo em vào đây thì em biết em không thể giúp anh được nữa rồi. – Pu nhìn Kei cười buồn.
-Em biết không từ trước đến giờ anh nghĩ em là 1 cô bé vô tư, trong sáng nhưng điều anh không ngờ là em lại có suy nghĩ sâu sắc đến thế.- Kei vừa nói vừa nhìn Pu
-Em giả tạo quá phải không anh? Hôm nay thấy em khác xa mọi ngày chắc làm anh thất vọng lắm – Pu nghe câu nói của Kei thì trong lòng trở nên buồn
-Không phải em giả tạo mà là em giỏi che giấu và chịu đựng mà thôi. Em biết không nụ cười của em từng là động lực để anh xem mail của công ty đó. Đối với ai nghĩ gì không quan trọng nhưng anh tin nụ cười đó không phải giả tạo. -Kei không giấu mà bộc bạch suy nghĩ của mình
-Em cám ơn anh nha. Anh đúng là anh 2 tốt của em.- Pu mỉm cười nhìn Kei
-Anh rất vui vì em lại cười rồi.- Kei nói rồi cũng mỉm cười cùng Pu
-Hôm nay là Giáng Sinh cũng lâu rồi mấy anh em mình chưa đi đâu chơi hay hôm nay mình đi đâu chơi đi. Em sẽ rủ mấy người kia. Anh vào chuẩn bị nhé- Pu cảm thấy dễ chịu hơn nên trở vào nhà.
-anh ngồi đây xíu cho mát em vào rủ mấy người kia trước đi anh sẽ vào sau.- Kei mỉm cười nói với Pu
Nhìn cử chỉ của Pu Kei chợt lắc đầu “Em thiệt là. Đúng là không có chuyện gì làm em buồn lâu hết. Tuy em rất thông minh, suy nghĩ rất sâu sắc nhưng thật sự em cũng rất ngốc đấy, cứ lo cho mọi người xung quanh rồi thì bản thân mình phải làm sao.”