Trên đường Kiệt chở Ngọc về nhà, nhóc Bảo đã ngủ say vì mệt mỏi nhưng
trên môi vẫn nở 1 nụ cười, k biết là do nó đang mơ 1 giấc mơ đẹp, nhớ
lại những kỉ niệm đí chơi của ngày nay hay nghĩ về những trận cãi nhau
của Phuơng và Vũ nữa
-Nè, cậu dừng lại đây 1 chút đi_Ngọc nói với Kiệt, giọng rất nhỏ nhẹ vì sợ đánh thức Bảo đang say giấc nồng ở hàng ghế sau
-Cậu đi đâu vậy?_Kiệt hỏi khi thấy Ngọc mở cửa xe
-Chờ mình 1 lát đi_Ngọc nói rồi chạy đi
Một lát sau Ngọc trở lại, trên tay cầm theo 1 túi màu trắng có hình chữ thập đỏ
-Cậu làm gì vậy?_Kiệt hỏi khi thấy Ngọc đổ thuốc sát trùng vào bông gòn
-Ngồi im_Ngọc ra lệnh rồi bôi thuốc lên trán Kiệt
-A!_Kiệt khẽ kêu khi thuốc chạm vào da thịt
-Xong rồi đó_Ngọc nói khi dán miếng băng cá nhân nho nhỏ lên trán Kiệt
Nhìn vào guơng chiếu hậu gắn trên xe, Kiệt thấy trên trán mình có 1
miếng băng nhỏ, thì ra Ngọc đã phát hiện ra vết thương hồi sáng do nhóc
Bảo cào phải. Nhìn nó nhỏ thế, hơn nữa Kiệt đã lấy ít tóc để che lại thế mà Ngọc vẫn thấy, hay thật
-Cậu làm sao biết mình bị thương vậy?_kiệt hỏi
-Có gì lạ đâu.Mình thấy lúc xuống biển, mỗi lần nước bắn vào mặt là cậu
lại nhăn mặt, tỉnh thoảng lại sờ tay lên trán, hôm nay lại cậu lại để
tóc xõa che hết phần trán nên tớ nghĩ cậu bị thương. Vậy thôi_Ngọc phân
tích
-Sao cậu lại k đi làm thám tử nhỉ? Cậu mà làm là hốt bạc đấy_Kiệt đùa
-Nè, mình k giỡn à nha. Thôi, lái xe về đi. Mình cũng mệt lắm rồi_Ngọc nói
-Ok, tuân lệnh người đẹp_Kiệt giơ tay để lên trán như kiểu trong quân đội
-Lại giỡn, công nhận cậu muốn ăn đòn ghê_Ngọc nói và giơ nắm đấm lên hù dọa