Mấy đứa nó đang ngồi nói chuyện vui vẻ thì cánh cửa phòng nó bật mở. Hắn, Quốc Phong, Trọng Kỳ và Hạo Thiên bước vào. (T/g: anh Trọng Kỳ ban đầu đọc báo nhưng khi thấy hai đứa bạn nó đến thì ảnh lịch sự bước ra ngoài một lát sau thì bước vào cùng với bọn bạn của mình nha)
- Sao mấy anh giờ này mới đến? Chắc là làm việc gì mờ ám rồi? - Thảo Anh lườm
- Giời ạ! Em hiểu lầm rồi. Bọn anh đi làm việc mà tụi em nhờ hôm qua đấy - Nháy mắt với Thảo Anh
- À, em hiểu rồi, vậy cho em xin lỗi nha. - Thảo Anh lắc lắc tay Hạo Thiên nói
- Vậy các anh làm tới đâu rồi - Thùy Dương nhàn nhạt hỏi
- Xong hết rồi - Hắn nói
- Vậy anh nói đi - Thùy Dương nói
- Chuyện này thì.....thì....nói ở đây ko được - Trọng Kỳ ấp úng nhìn nó nói
- Có chuyện gì mà nói ở đây ko được vậy? *quay qua Thảo Anh và Thùy Dương* Hai cậu nói mau bộ có việc gì giấu tớ nữa phải ko? - Nó lườm hai con bạn, giọng có chút giận dỗi
- À......đâu có.....ko có gì đâu chỉ là một chút chuyện nhỏ thôi mà - Thảo Anh ấp úng nói
Nó quay sang Thùy Dương và mọi người thì ai cũng tránh ánh mắt của nó.
- Rốt cục có việc gì nữa đây? Mọi người lại giấu diếm tôi việc gì nữa rồi - Nó hét lên
- Mọi người cứ ra ngoài đi, việc ở trong này cứ để tui - Hắn lên tiếng
Chỉ chờ câu nói đó, tất cả liền chạy ra ngoài.
- Này mọi người đi đâu thế ? - Nó la lên quay sang thì thấy hắn đang lạnh lùng bước đến:
- Chẳng phải cô muốn biết họ giấu cô chuyện gì mà? *ngồi xuống giường*
- Này này anh......anh....k.....o được làm bậy à nha. T....ui....la....lên đó - Mặt nó đỏ ửng lùi về phía sau
- Tôi ko thích nói chỉ thích dùng hành động thôi - Hắn nói càng ngày càng bước lại gần nó
- Tui....tui.....k.....o.....c...ó giỡn à....nha - Mặt nó ngày càng đỏ quơ tay quơ chân tùm lum
- Để tui nói cho cô biết - Hắn ép nó dựa vào tường
- Ko ko tui.....tui.....k....o cần....ngh...e nữa đâu - Nó ngập ngừng nói
Giờ đây mặt nó và mặt hắn chỉ còn cách nhau 5cm là......(tự hỉu), nó nhắm mắt ko dám nhìn vào đôi mắt hắn. Hắn ko biết sao khi nhìn thấy mặt nó đỏ ửng, đôi mi đen dài cong vút, cái môi nhỏ nhắn hồng hồng khiến bất giác hắn nở một nụ cười tuyệt mĩ. Kề vào tai nó, hắn nói nhỏ:
- Đồ ngốc
1s
2s
3s
- Này anh nói gì anh nói lại coi - Nó tức giận xắn tay áo lên
- Vậy thì tại sao mặt cô lại đỏ như vậy - Hắn vừa nói vừa đứng dậy
- Tại tui....tui....tui - Nó cứng miệng ko nói gì nữa quay mặt đi chỗ khác
- Nếu cô ko muốn nghe nữa thì thôi tôi đi đây - Nói xong hắn đút tay vào túi bước ra ngoài
- À thì..... A Hoàng Quân ra rồi kìa! Em hỏi hắn Hoàng Quân kìa . - Trọng Kỳ nói
- Anh hai việc em nhờ anh điều tra bọn hôm vừa rồi thuộc bang nào anh điều tra đến đâu rồi ? - Thùy Dương hỏi
- Xong rồi! Là bọn tay sai của bang Yukino - Hắn đút tay vào túi quần, thái độ ko thay đổi
- Bang Yukino? Có phải là bang đứng hàng thứ 5 thế giới ngầm sao? - Thảo Anh hỏi
- Ừm mà bang của mấy em có làm gì ko mà bọn chúng phục kích thế? Theo anh biết thì bang đó ít khi nào gây hấn với các bang khác lắm chỉ khi có kẻ ngáng đường chúng thôi - Hạo Thiên hỏi
- Ừm để em nhớ xem.......à em nhớ rồi. Cách đây một tuần bang chủ của bọn em đã ra lệnh cho chúng em ra đón một số vũ khí mới nhập về nhưng trên đường đi thì bọn em gặp bang phó của tụi nó, chúng có ý định cướp hàng của tụi em nên em đã đánh nhau với chúng nhưng vô tình Thùy Dương đã lỡ tay bắn trúng bụng tên bang phó. Chắc có lẽ là vì lý do đó mà chúng đã tìm Thùy Dương để báo thù đó - Thảo Anh cặn kẽ kể lại
- Uk chắc là lý do đó rồi - Trọng Kỳ nói
- Nếu như bọn chúng đã tặng cho chúng ta món quà ý nghĩa như vậy thì chúng ta nên đáp lễ cho chúng chứ - Thùy Dương nở một nụ cười ác quỷ
Thảo Anh gật đầu và nở một nụ cười nửa miệng. Bốn chàng trai chỉ biết nhìn hai đứa nó và thở dài vì họ biết một khi cặp đôi ác quỷ này mà nở nụ cười như thế thì chỉ có một con đường duy nhất dành cho bang đó là chết.
- Thật là vô dụng - Tên bang chủ quăng chiếc ly xuống đất nói
- Bang chủ, xin tha tội! Xin tha tội - Tên tay sai quỳ xuống dưới chân nói
- Mày còn dám nói à! Mày có biết là một khi cho chúng biết bang của mình gây hấn với bang Moonlight của chúng thì hậu quả sẽ như thế nào ko? - Tên bang chủ tức giận nói
- Bang chủ giờ thì ta tính sao? - Tên bang phó lo lắng hỏi
- Giờ thì tính sao gì nữa? Ta nghe nói cặp đôi ác quỷ của bang Moonlight một khi ra tay thì chúng ta chỉ còn con đường chết thôi. Nhưng ko sao ta đã nghĩ ra cách rồi, hãy bật tất cả các bẫy bao quanh khắp ngôi nhà này cho ta, hãy mướn những sát thủ giỏi nhất túc trực bảo vệ ta nghe rõ chưa - Tên bang chủ ra lệnh
Màn đêm buông xuống, trên đường xuất hiện 6 chiếc xe moto phân phối lớn màu đen từ trong hầm bar lao vụt ra ngoài. Trên những chiếc xe có hai cô gái tóc xoăn xõa ngang vai và bốn chàng trai tất cả đều mang một màu đen của thần chết. 6 chiếc xe dừng trước cửa một ngôi nhà khá to mang phong cách Nhật. Họ bước xuống xe, chỉ một chút là Hạo Thiên đã xâm nhập và phá hỏng vòng bảo vệ xung quanh nhà.
- Đây là bản đồ của toàn bộ ngôi nhà này, có lẽ chúng đã giăng khá nhiều bẫy và phục kích khá nhiều nơi. Đây là phone các em cứ đeo vào đi rồi bọn anh ở ngoài này sẽ liên lạc giúp các em tránh những cái bẫy và phục kích để tránh tổn nhiều sức - Hạo Thiên vừa nói vừa đưa một cái phone nhỏ cho hai đứa.
- Giời ạ mấy anh thật là có cần làm quá thế ko? Chuyện nhỏ mà. - Thảo Anh nói
- Thôi ko giỡn nữa vào thôi - Thùy Dương nói
Thảo Anh và Thùy Dương áp dụng phương pháp lấy tịnh chế động, bách chiến bách thắng. Nhờ kĩ thuật điêu luyện phá được nhiều cạm bẫy và tránh được nhiều phục kích nên hai đứa nhanh gọn lẹ tiến tới phòng của tên bang chủ.
Rầm......
Cánh cửa phòng đổ xuống đính kèm là cả chục tên sát thủ bê bết máu gục trước cửa hai người con gái đeo mặt nạ đính kim cương đen và đỏ bước vào
- Bọn......ngươi là ai ? - Tên bang chủ tái mặt hỏi
- Ông nghĩ chúng tôi là ai - Vanessa lên tiếng
(T/g: trong thế giới đêm mình gọi biệt danh nha)
- Bọn ngươi chính là cặp đôi ác quỷ sao? - tên đó nói
- Hừ giờ ông mới biết sao xem ra đầu óc của ông hoạt động chậm chạp quá - Jessica mỉa mai
- Ngươi.... bọn bay đâu đánh chúng cho ta - Tên đo ra lệnh
Từ phía các chậu cây xuất hiện chừng 10 tên lực sĩ to con xông lên phía hai đứa, họ chỉ nở một nụ cười giống như nụ cười của thần chết . Vanessa và Jessica nhẹ nhàng tung những đòn đánh từ cánh chân đầy lực của mình, khiến cho chúng chẳng mấy chốc đã nằm rạp xuống dưới nền đất, lăn lóc một cách đầy đau đớn nhận một vé đi một chiều đến gặp bác Vương.
- Ông còn tên nào nữa ko kêu ra luôn đi - Vanessa nói
- Ngươi......ngươi....hãy đợi đó - Tên đó vừa nói vừa móc trong túi ra chiếc điện thoại gọi cho bọn thuộc hạ đang phục kích dưới nhà
Pằng.......phát súng quá chuẩn xác làm chiếc điện thoại của hắn vỡ tung ( T/g: uổng quá hà huhuhu)
- Chậc chậc như vậy là ăn gian đó - Jessica nhẹ nhang thổi khói từ khẩu súng bạc của mình.
- Kết thúc thôi nào - Vừa nói Vanessa vừa lấy trong túi khẩu súng bạc có gắn ống giảm thanh chĩa thẳng vào tên đó
Lúc này mặt tên đó trắng bệt ko còn một giọt máu, hắn quỳ xuống van xin
- Tôi xin hai cô hãy tha cho tôi đi, thật sự chúng tôi ko biết đã đụng phải người của bang các cô, hay là như vậy đi nêu hai cô tha cho tôi tôi....tôi sẽ....à đúng rồi tôi sẽ giết tên bang phó để trả thù cho người của các cô sau đó tôi sẽ giải tán bang này có được ko xin cô đó
- Hừ đúng là đồ hèn nhát - Jessica nhếch miệng
- Đúng vậy tôi là tên hèn nhát, là tên ham sống sợ chết tôi xin các cô tha cho tôi đi - Tên đó van lơn nói
- Tha cho ngươi à? Sao những gì người làm với bạn của ta. Quá muộn rồi, đây chính là kết thúc cho những kẻ đụng đến bạn của ta - Jessica nói
- Thôi trò chơi kết thúc được rồi. Game over - Nói xong Vanessa bóp còi súng, một phát súng nhẹ nhàng xuyên qua đầu tên bang chủ bang Yukino.
Sau khi xong việc hai đứa bước ra khỏi tòa nhà của chúng và phóng lên chiếc xe moto đi vào màn đêm.
Một tháng sau, bang Yukino tan rã, theo một số thông tin là do bang chủ tên đó đã chêt nội bộ đánh giết lẫn nhau khiến chết nhiều vô số. Và bị các bang phái khác lúc trước có thù hằn với chúng dẹp gọn.