Chuyện Tình Hoàng Gia

Chương 107: Cô tác động đến anh nhiều đến thế



Hạ Đồng ngực phập phồng, hơi thở dồn dập, đáng lẽ giờ này anh không nên ở nhà chứ, không phải mọi ngày đều đi sớm về trễ hay sao? Sao hôm nay lại...

-Thiếu gia, tôi đang dạy Hạ Đồng làm món cơm rang trứng.-chị Ly hơi cúi người cung kính đáp

Hạ Đồng không dám quay lưng lại, chỉ vừa nghe giọng của anh, bao nhiêu nỗi đau kia, cùng những sự quan tâm thầm lặng, vòng tay của anh, đều ùa về.

-Đã thử chưa?-Dương Tử hỏi chị Ly nhưng vẫn nhìn tấm lưng của cô

-Vẫn chưa, tôi định thử nhưng mà...-chị Ly có vẻ ngập ngừng nói

-Khó ăn lắm sao?

-Cũng hơi khó ăn.

-Tôi sẽ ăn thử.-Dương Tử thoáng chút ý cười

-Sao ạ?

Không chỉ chị Ly ngạc nhiên mà Hạ Đồng cũng thế, đôi mắt cô mở to, hai tay run rẩy.

Hạ Đồng có thể cảm nhận chị Ly đưa cho Dương Tử dĩa cơm rang trứng, lúc ấy, cô chỉ muốn quay đầu lại, giựt lấy dĩa cơm và hét rằng "Tôi không cho anh ăn, cho dù bỏ đi, cũng không cho anh ăn." Nhưng mà nực cười ở chỗ, cô không làm thế mà trong lòng lại thầm mong anh ăn vào cho cô nhận xét về dĩa cơm.

-Thiếu gia, cậu...

Chị Ly đứng mà không dám tin, từ trước đến giờ thiếu gia rất ghét món cơm rang trứng, ít nhất là từ ba năm trước, cho nên lúc nãy khi nói dạy Hạ Đồng làm món cơm rang trứng, chị Ly hơi lo sợ anh tức giận, thế mà, anh lại ăn thử.

-Chị ra ngoài mua thêm trứng về đi.-Dương Tử cầm dĩa cơm, nói với chị Ly

-Nhưng...

Không phải trứng trong tủ lạnh còn rất nhiều sao? Sao lại mua thêm?

-Còn không đi?

-Vâng, tôi đi ngay.

Dù thắc mắc nhưng mà chị Ly không dám không đi, chỉ thoáng nhìn Hạ Đồng chết trân tại chỗ, sau đó rời đi.

Căn bếp quay về với yên ắng, chỉ có hai con người ấy, một người quay lưng đi, còn một người nhìn tấm lưng ấy, lại thoáng lên xót xa.

-Là em làm?-Dương Tử trầm ấm hỏi

Cơ thể Hạ Đồng kịch liệt mạnh mẽ hơn bao giờ hết? Em? Sao lại là em? Điều cô không muốn chính là anh gọi cô bằng em, bởi vì nó sẽ làm cho cô, càng ngày càng lún sâu, từ em, nó còn gần hơn từ cô.

Vì sao anh cứ làm cô ngộ nhận chứ?

-Ừ.-Hạ Đồng ừ một tiếng

-Trông cũng ngon lắm.-Dương Tử ý cười ngay cửa miệng, cầm chiếc muỗng múc một ít cơm, ăn thử.

Hạ Đồng hơi thở rối loạn, thà anh cứ như trước, xa cách với cô, cô còn có thể nghĩ mình sẽ quên anh, nhưng mà, anh lại thế này, thì làm sao, cô có thể làm được?

-Cũng được, hơi lạc, không sao, cho một ít xì dầu vào là được.-Dương Tử nói, sau đó tiếp tục ăn

Hạ Đồng nhắm mắt lại, hai tay vấu chặt vạt áo, cô ghét anh lúc này, cô ghét sự dịu dàng quan tâm của anh bây giờ.

-Dừng lại đi, đừng ăn nữa.-Hạ Đồng nhịn không được nữa, quay mặt qua nhìn anh, hét lên

Khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn sáng lạng của anh, vẫn đôi mắt đen ấy, vẫn đôi môi ấy, vẫn con người ấy.

Khi nhìn thấy anh, cô mới biết, ba ngày vẫn chưa đủ để quên anh. Không phải không gặp mặt, là quên, tự nhủ là quên, sẽ quên.

Lúc đó, cô chỉ muốn hỏi anh một câu "Đã bao giờ anh thật sự nghĩ về cô, dù chỉ một giây, có bao giờ những điều cô làm với anh, thật sự có ý nghĩa với anh?"

Nhưng mà lúc đó, cô chỉ im lặng nhìn anh, hoàn toàn quên mất mình định nói gì, làm gì.

-Vì sao anh không thể ăn?-Dương Tử đặt dĩa cơm xuống, nhìn cô

-Không được ăn, đó không phải làm dành cho anh.-Hạ Đồng lắc đầu nguầy nguậy

-Em chắc chứ?

-Không gì phải chắc, đó là thật, dĩa cơm đó, không phải dành cho anh.-Hạ Đồng né tránh

-Vậy thì dành cho ai?

-Chỉ làm vậy thôi.

-Thế không phải em từng nói sẽ học làm món cơm rang trứng cho anh sao?-Dương Tử ý cười càng đậm

-Đó chỉ là muốn anh vui.

-Bây giờ không có sao?

-Không có.

-Nhưng mà em từng có ý nghĩ đó, em dám nói, bây giờ em không có!?

Hạ Đồng cứng họng, quả thật bây giờ cô cũng có ý nghĩ đó.

-Em im tức là thừa nhận.-Dương Tử càng cười sâu hơn

-Đúng vậy, làm cho anh thì sao? Bây giờ tôi muốn lấy lại.-Hạ Đồng chán ghét nhìn anh

-Nãy giờ anh chỉ nói em từng muốn làm cơm rang trứng để anh vui, chứ không nói dĩa cơm này em làm cho anh. Là em tự nói làm cho anh đấy nhé.-Dương Tử xảo huyệt nói

-Anh...

Hạ Đồng cứng họng tập hai, từ bao giờ, anh lại thành con người "gian trá" thế này.

-Thành ý của em, anh nhất định ăn hết.

Hạ Đồng nhìn anh, đôi mắt hơi động, hôm nay, anh cười hơi nhiều nhỉ? Từ trước đến giờ, đây là lần đầu anh cười nhiều hơn bình thường. Nụ cười của anh, thì ra đẹp đến thế, lại làm người đối diện say mê cùng ấm lòng đến thế.

Hạ Đồng mệt mỏi, không muốn tiếp tục càng ngày càng lún sâu nữa, tối hôm đó đã đau lắm rồi, không lẽ lại muốn cuộc tình đó có thể xảy ra?

-Thiếu gia, anh đừng giả vờ quan tâm tôi nữa, vô ích thôi, tôi sẽ không yêu anh thêm, càng không thể để anh làm tôi đau khổ rồi để tôi về nhà mình.-Hạ Đồng lắc đầu lạnh nhạt nói

Ý cười trên môi anh thoáng chút cứng đờ, sau đó dãn ra, tối đó anh đã làm cô rất đau lòng, nhưng mà suốt ba ngày qua cũng nghĩ kĩ rồi, cho dù anh làm gì, nghĩ gì, mọi thứ đều nghĩ đến cô, làm vì cô, nhắm mắt lại cũng thấy khuôn mặt cùng nụ cười tươi tắn của cô.

Chưa bao giờ anh nghĩ, anh lại muốn bảo vệ nụ cười đó của cô đến thế!!!

Ba ngày qua, mọi thứ với anh đều có sự tồn tại của cô, những thứ của cô như ảnh hưởng rất mạnh đến anh, có hôm anh lại đến Cake World tự mình kêu một ly kem sô-cô-la, một ly coffee, một dĩa bánh macaron, sau đó tự thưởng thức như bữa sáng hôm đó vậy.

Có lúc anh lại một mình cười khi nghĩ đến những chuyện từ lúc cô đến, những câu chuyện cô kể anh nghe, những nụ cười thoải mái không ràng buộc.

Có lúc anh lại nghĩ đến lúc cô khóc, lúc cô đau khổ, bản thân cũng khó chịu, bứt rứt theo.

Cô, đã tác động đến anh rất mạnh, khắc sâu vào tận xương cốt, mà đến bây giờ, anh mới nhận ra.

-Anh có nói, sẽ làm em yêu anh nữa sao? Hay là em yêu anh từ trước đến giờ, đến bây giờ vẫn chưa quên.-Dương Tử như thừa nước lấn tới

-Anh đừng có nói nhảm, tôi ngu ngốc một lần còn không đủ sao? Bị anh đem ra trêu đùa chưa đủ hay sao?-Hạ Đồng nhìn anh cười mỉa mai

Anh biết, cô đối với anh, không còn niềm tin, dù anh có đứng trước mặt cô nói yêu cô, cô cũng sẽ không tin, bởi vì chính anh đã làm cô tuyệt vọng.

-Anh muốn ăn, cứ ăn, tôi không rãnh nói chuyện phiếm với anh.

Hạ Đồng chán ghét liếc anh, sau đó cất bước đi.

-Xin lỗi.

Khi cô gần đi khỏi nhà bếp, thoáng trong không gian cô nghe được hai từ "xin lỗi" rất khẽ, cô thoáng dừng chân, nhưng không quay đầu lại, làm sao có thể, anh mà lại nói xin lỗi sao? Anh nói anh ghét nhất hai từ xin lỗi, thì anh sẽ không nói hai từ đó, Lâm Hạ Đồng, mày điên rồi mới nghĩ anh xin lỗi mày.

Phải chi, lời nói nói ra rồi có thể rút lại, phải chi những chuyện xảy ra rồi có thể tua lại, nhưng mà phải chi vẫn chỉ là phải chi.

- - -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.