Chuyện Tình Hoàng Gia

Chương 112: Mặt anh còn dày hơn mặt đường



Hạ Đồng ngây người nhìn Dương Tử, những ánh nắng chiếu vào làm gương mặt của anh càng mê hoặc cùng đẹp hút hồn. Đôi mắt đen kiên nghị hiện lên ý cười rõ rệt.

Hạ Đồng nhìn anh đến mê muội, cơ thể vì những lời chân thành của anh mà run lên, cô lại lo sợ, lo sợ mình lại vướng vào, lo sợ lại yêu anh không thể dứt, lo sợ anh chỉ là đang nói dối, sợ là anh cho cô niềm hạnh phúc rồi lại tàn nhẫn tước nó đi.

Anh là người cô không thể với tới, càng không thể mơ tưởng tới tình yêu của anh được, bất kì cô gái nào đều có thể yêu anh, trừ cô.

Do ánh nắng phản chiếu, khuôn mặt Dương Tử mờ ảo hiện trước mắt cô, Hạ Đồng như uống phải bùa mê, chỉ như người say nhìn anh mê đắm, anh luôn mờ ảo như thế, luôn làm cô khó nắm bất được, cứ như một làn gió, thoảng thoảng bay quà để lại lưu luyến trong lòng cô rồi lại vụt mất trong không gian vô hình, đến cũng nhanh mà đi cũng vội.

Dương Tử từ từ nghiêng đầu, di chuyển khuôn mặt đến gần Hạ Đồng, Hạ Đồng vẫn trong tình trạng nhìn anh đến ngây ngốc, đến khi mặt anh đã gần mặt cô trong gang tấc, Hạ Đồng mới có phản ứng, vốn muốn né tránh nhưng đến khi né đi thì bờ môi của anh đã chạm môi cô.

Như có luồn đẹn chạy qua người, tim Hạ Đồng đập không thôi. Như thể trống đánh, như những cô gái lần đầu biết yêu trao nụ hôn đầu cho người con trai mình yêu, cảm giác hồi hộp cùng rộn ràng đan xen trong lòng.

Hạ Đồng không biết làm gì, ngây ngốc để anh hôn mình, cảm giác rất kì lạ, hạnh phúc, vui mừng, bồn chồn đều có.

Dương Tử đặt nụ hôn sâu hơn nữa, tay phải ôm eo cô, tay trái ghì sau đầu, nụ hôn càng lúc càng sâu, càng cuồng nhiệt.

Hạ Đồng choáng váng, đầu óc mơ hồ, ngây ngô đáp lại nụ hôn của anh, đó là lần đầu tiên, cô đáp trả nụ hôn của anh, cũng là lần đầu tiên, cô thật sự muốn nụ hôn này của anh, lần đầu tiên mà cô và anh hôn nhau, cô nhớ nụ hôn lần trước ở biển, cũng không như nụ hôn này.

-Dương Tử, có cái này cần hỏi cậu.

Cửa phòng nghĩ bị mở ra, Khiết Đạt tay cầm một tập hồ sơ, nhìn thấy cảnh trong phòng lại đứng sựng người, mọi thứ gần như sụp đổ trong giây phút đó.

Hạ Đồng giật mình, vội vội vàng vàng đẩy anh ra, hai má đỏ lựng, cúi thấp đầu, hai tay nắm chặt căng thẳng y như đứa trẻ bị bắt vì ăn vụng.

Dương Tử không biết hận kẻ vừa bước vào bao nhiêu, thiếu gì lúc sao lại vào ngay lúc này, sau này anh nhất định phải dán tờ giấy trước cửa, không phận sự miễn vào.

Dương Tử lấy lại nét mặt như cũ, đứng dậy nhìn Khiết Đạt đang dùng ánh mắt thẫn thờ nhìn Hạ Đồng. Dương Tử không phải không biết Khiết Đạt yêu cô, Khiết Đạt cũng đã thừa nhận với anh, thế mà anh lại...

Dương Tử ho khan vài tiếng, nói:

-Có chuyện gì cần hỏi tớ?

-Đây là hồ sơ của một học viên mới chuyển gần đây, nhưng tớ hoàn toàn chưa nhận được, hôm qua vô tình nhìn thấy trong sấp tư liệu cá nhận, định hỏi cậu xem cậu có biết hay không?

Khiết Đạt nét mặt có chút phiền muộn, trả lời anh.

Dương Tử cầm lấy tập tư liệu Khiết Đạt đưa, sau đó đôi mày anh tuấn nhíu lại, rồi quay sang nhìn Hạ Đồng.

Dù cúi thấp đầu nhưng cô vẫn cảm nhận có ánh mắt nóng rực nhìn mình, cô khẽ liếm đôi môi, len lén ngước đầu lên, lại nhận được ánh mắt của Dương Tử.

-Tôi chưa hề nhận được.-Dương Tử thôi không nhìn cô nữa, nhìn Khiết Đạt nói

-Thế Lăng Hạo?

-Lăng Hạo sẽ không nhận, bởi vì cậu ta đã muốn đưa ai vào trường chắc chắn sẽ không giấu giếm.

-Vậy thì...

Nói lấp lửng, Khiết Đạt nhìn cô, cả Dương Tử cũng thế, như có điều thắc mắc cần hỏi.

Hạ Đồng không hiểu hai người này nhìn cô để làm gì, nhíu mày nhìn cả hai. Sau một lúc mới can đảm mở miệng hỏi:

-Sao lại nhìn em?

-Em quen Trịnh Bạch Mai???-Dương Tử hỏi cô

-Anh biết Bạch Mai sao? Bạch Mai mới chuyển đến lớp em, là bạn thân của em, hai em rất hợp. Có vấn đề gì sao ạ?-Hạ Đồng thành thật trả lời

-Thế cô ta có nói vì sao đến trường Nhuận Lâm không?-Dương Tử hỏi tiếp

-Bạch Mai nói bạn ấy về đây với ba mẹ mình, công ty ở đây của ba bạn ấy có trục trặc nên cậu ấy về theo. Mà có chuyện gì sao?-Hạ Đồng có chút bất an hỏi anh

-Không có gì, vì cô ta là học sinh mới nên bọn anh phải tìm hiểu trước.-Dương Tử nở nụ cười, để cô không hoài nghi

Mặc dù hai anh nói không sao nhưng cô cũng có điều không yên tâm trong lòng.

Giờ ra về, Hạ Đồng dắt xe đạp ra khỏi bãi xe, vừa đạp được một quãng thì một chiếc BMW chạy ngang cô, cánh cửa chắn gió hai bên bị mở toang, khuôn mặt đẹp đến mê người hiện ra.

Hạ Đồng nhìn Dương Tử ngồi trong xe, nhìn anh như người ngoài hành tinh lạ, có chuyện gì mà anh lại đi theo cô thế?

-Anh định đi đến bao giờ?-Hạ Đồng đã cố không đếm xỉa đến anh, lo chạy về phía trước, thế nhưng anh vẫn cứ chạy xe theo cô

-Anh định hỏi em, anh dẫn em đi ăn kem, có chịu không?

-Không.-Hạ Đồng không cần suy nghĩ

-Có phải em chưa tỉnh táo không? Ngay cả ăn kem cũng từ chối?

-Thế thì sao?

-Rõ ràng em muốn ăn.

-Ai nói.

-Là em giả bộ.

-Không có.

-Thế sao em lại có chút ngập ngừng?

-Chỉ là, phản xạ.

-À, phản xạ của em lạ thế, có phải là khi nghe đến được ăn kem là thế không?

-Anh cũng mặt dày lắm rồi, anh còn đi theo tôi, tôi liền la sàm sỡ biến thái.

-Thế anh cũng la có nữ tặc.

-Anh, mặt đường cũng không dày bằng mặt anh.

-Thế có đi ăn kem không?

-Đi thì đi.

Hạ Đồng phồng mang trợn má chấp nhận, sau đó liếc xéo anh, rồi đạp xe đi.

Dương Tử cười đến nhe răng sau đó đạp ga chạy theo cô.

Cả hai bước vào Cake World liền thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người ở đây, Hạ Đồng sớm đoán trước với vẻ đẹp trời phú của anh làm sao không làm con gái siêu lòng mà ngã về phía anh, trừ phi, con gái đều biến thành con trai.

Hai người ngồi vào một bàn trống, sau đó gọi những thứ cần thiết, Dương Tử chỉ một ly coffee còn Hạ Đồng quyết tâm làm anh phải hao một khoản, biết sẽ không làm anh cháy túi nhưng cũng phải làm.

Cô kêu một ly coffee cappuccino, một ly kem sô-cô-la, một phần bánh macaron, pancake, canmilk, thêm một chiếc bánh pizza, một ly kem đặc biệt, cùng một chén chè khúc bạch.

Cô biết cô ăn nhiều nhưng mà mấy món trên cô không thể một lượt ăn hết sạch, nhưng vẫn gọi, với nguyện vọng, làm anh hao một khoảng tiền, không dám mời cô đi ăn nữa.

-Em rốt cục là heo đầu thai có đúng không?-Dương Tử nhìn những thứ cô gọi nằm gọn trên bàn, nheo mắt hỏi

-Anh nói sao thì vậy đi.-Hạ Đồng không quan tâm múc một muỗng kem bỏ vào miệng

-Hạ Đồng, anh có chuyện muốn nói.-Dương Tử hơi trầm giọng đi

-Có việc gì?

-Hôm nay còn có...

-Đồng Đồng...

Lời Dương Tử chưa dứt liền có giọng nói khác chen vào, muỗng kem Hạ Đồng đang cầm dừng lại trên miệng ly kem, cô khựng người lại, dường như phải trải qua cuộc đấu tranh trong bản thân, mới can đảm ngước đầu lên nhìn người phụ nữ đó.

Bà Khuê đứng trước mặt Hạ Đồng, ánh mắt dạt dào tình mẹ.

Hạ Đồng nhìn bà Khuê, sau đó liếc mắt về phía Đình Hiên đang đứng phía sau, như chợt hiểu ra mọi chuyện. Hóa ra, Dương Tử đưa cô đến đây là để cô gặp mẹ mình.

Vì sao lại gạt cô? Anh luôn luôn gạt cô? Cô ghét anh...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.