Chuyện Tình Khe Núi - Noãn Dương Tây Tây

Chương 21



Edit: Đậu Xanh
Cơn mưa này đến nhanh đi cũng nhanh, sau buổi trưa hai người lên giường giày vò nhau một lúc, Từ Tư Nhan nghe thấy tiếng mưa bên ngoài đã dứt, vừa né tránh cái hôn của anh, vừa nói.
“Vậy nên nói, bình thường anh không ở nhà, thì em phải đóng chặt cửa ở một mình trong nhà.”
Trần Chiêu Hàn có vẻ đã hạ quyết tâm không bỏ qua cho cô, trước khi ra vào cửa nhất định phải khóa trái.
“Anh là sợ có người đến quấy rầy em.” Anh cầm tay của cô nhét vào đũng quần dưới thân, cúi đầu vùi vào ngực cô, mạnh mẽ hít một hơi.
“Em đáng xấu hổ đến thế à…này, anh đừng…ngứa~” Cô không kịp tránh né, để anh cắn vào thịt mềm ở trước ngực.
Thấy anh như cách một lớp vải còn chưa đã ghiền định cởi sạch vật cản trên người cô, Từ Tư Nhan đỏ mặt vội vàng nói, “Anh đừng vậy mà, ban ngày ban mặt, để tối, tối nay có được không?”
Người đàn ông khàn giọng, vươn tay chui vào quần áo sờ cô, “Tại sao cứ phải là buổi tối, ban ngày không được sao?”
“Nhưng bên dưới của em vẫn còn đau, không thể làm tiếp nữa.” Cô cười khổ.
“Đâu anh xem thử.”
“Không được!” Từ Tư Nhan tránh tới tránh lui, uốn éo dưới thân anh giống như một con cá nằm trên thớt, “Đêm qua anh cũng nói xem thử, sau cùng cũng đâu có buông tha cho em, đến bây giờ eo của em vẫn còn đau đây này.”
Cô có chút tủi thân, anh cũng có chút tủi thân, mổ tới mổ lui trên mặt cô, “Thật sự không được sao?”
“Ừ.” Cô không chút nhân nhượng.
||||| Truyện đề cử: Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ |||||
“Vậy em xem của anh đi.”
“…….”
Cái này….xem thôi là ổn được chắc? Cô đã cảm nhận được phía dưới của anh cứng thành dạng gì rồi, trong lòng Từ Tư Nhan cảm thấy buồn cười, nhưng đừng đến lúc đó lại nổ tung dưới mắt của cô nhé.
Sự thật chứng minh, thứ nổ tung không phải là vật dưới hông của Trần Chiêu Hàn, mà là khuôn mặt của cô thậm chí là cả người.
Anh đã nhắc như thế rồi, tất nhiên cô cũng tò mò, mấy lần làm tình, cô luôn không dám nhìn kỹ, bây giờ anh bảo cô xem cho anh giữa ban ngày ban mặt, nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy đây là một cái hố to lớn với chiếc bánh mồi nhử, chiếc bánh ấy còn là nhân thịt nữa cơ.
Trần Chiêu Hàn nắm tay cô dẫn xuống phía dưới, vừa ôm cô lên giường anh đã vội cởi quần áo, lúc này men theo đường nét da thịt trần trụi rắn chắc của anh sờ xuống dưới, Từ Tư Nhan bị nhiệt độ nóng hổi trên người anh hun nóng cả mặt, nhưng lại không né tránh.
“Ưm…”
“Sao thế?”
“Tay em bị chuột rút, thật đấy, ui da đau quá.”
“…….”
“A Nhan, anh cũng đau.”
Nói xong lại dán tay lên, để cô nắm lấy nó.
Lòng bàn tay mịn màng non nớt vừa chạm đến thứ đó, hô hấp của người đàn ông lập tức nặng nề, “A Nhan, ngồi lên đùi anh đi.”
“Em không muốn.” Đầu óc của Từ Tư Nhan như sắp nổ tung, thứ đó của anh nóng như bàn ủi, vừa cứng vừa thô.
“Nghe lời, anh không động vào bên dưới của em, em chỉ cần ngồi lên đùi anh giúp anh chạm vào nó thôi.”
“Em…” Còn chưa nói hết lời, cô đã bị anh xách eo đặt lên đùi anh.
Trong phòng rất sạch sẽ, ngoài một chiếc giường và tủ quần áo ra, chỉ còn lại bộ bàn ghế bằng gỗ dưới khung cửa sổ.
Ánh nắng ban ngày chiếu vào phòng, sáng đến mức khiến người ta thẹn thùng, đến cả hai trái tim đang đập rộn ràng cũng trở nên nổi bật hơn.
Từ Tư Nhan thấy anh dựa vào đầu giường, đôi mắt trong veo nhìn cô, dáng vẻ sống chết mặc người xử lý.
Bị buộc nắm lấy cây hung khí dữ tợn kia, mạch đập trong lòng bàn tay cuộn trào mãnh liệt, cô vẫn không dám nhìn thẳng, trông như chỉ cần nhìn một cái sẽ thì mọc mụt lẹo.
Nhưng cổ họng liên tiếp phát ra tiếng nuốt nước bọt không sao khống chế được.
Trần Chiêu Hàn nâng cằm cô lên hôn một cái, “Dáng vẻ của em như muốn ăn sạch anh, có muốn cắn nó một cái không?” Giọng anh khàn khàn, nhỏ giọng dụ dỗ cô.
Trên mặt cô gái ửng đỏ, hơi nóng từ trong lỗ tai phả ra, cả người cô giống như bị thiêu đốt.
Lắp ba lắp bắp nói một câu, “Em, em không thèm, anh đừng có nói bậy, em không bao giờ ăn thịt sống đâu.”
Trần Chiêu Hàn phì cười, mỉm cười nói: “A Nhan ngoan, em đừng động đậy nữa, nó sắp biến thành thịt chín rồi kìa.”
Nóng thành dạng này, thả quả trứng gà lên đó nói không chừng cũng có thể nướng chín, sao gọi là thịt sống được.
Cô cử động rất chậm, biên độ cũng nhỏ, cô một cảm giác ngứa ngáy tê dại. Đôi tay từ phần thân vuốt lên phần đỉnh, thả lỏng, rồi lại từ phần thân vuốt lên phần đỉnh.
Trần Chiêu Hàn khóa chặt khuôn mặt cô, đôi mắt ửng đỏ, “Ai nói với em làm như thế này hửm?”
“Hả?” Từ Tư Nhan bị anh lườm đến dựng lông, tay hơi run rẩy, giật đứt vài sợi lông mao, “Em, em không phải cố ý đâu, cũng đâu có ai dạy cho em.”
Đôi mắt dịu dàng lập tức rưng rưng nhìn vào anh, hốc mắt phiếm đỏ bừng, dáng vẻ đáng thương như thể nếu như anh dám hung dữ với em, em sẽ lập tức khóc cho anh xem.
Anh nhìn thấy cô, bên dưới càng đau hơn, tại sao một cô gái khi cười lên thì câu hồn, khi bật khóc lại đoạt phách thế này, toàn thân trên dưới bóng bẩy, khiến người ta nhai cũng không được nuốt cũng không xong, chỉ có thể ngậm mà thôi.
“Không sợ không sợ, anh sẽ từ từ dạy em.” Người đàn ông ôm chặt cô vào lòng, từng cái hôn rơi trên đỉnh đầu cô, âm giọng dịu dàng không tả xiết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.