Chuyện Tình Khe Núi - Noãn Dương Tây Tây

Chương 24



Edit: Đậu Xanh
Lườm Bạch Trì một cái, tầm mắt của Bạch Thanh Thanh nhanh chóng quay về phía Trần Chiêu Hàn, anh sẽ nói gì đây? Cho dù anh nói gì cô ta đều không muốn nghe, phụ nữ mà đã bá đạo lên thì cũng là một kiểu nhỏ mọn.
Trần Chiêu Hàn không trả lời câu hỏi này, trong sân vườn sạch sẽ rộng rãi có vài chỗ đọng nước, khúc xạ ra tia sáng rực rỡ nhưng không phải rất chói mắt.
Anh nói: “Tối nay, tôi sẽ đến nói với chú Bạch một tiếng, sau này đừng bao giờ bước vào sân nhà của tôi nữa.”
Bạch Thanh Thanh kinh hãi, đây là nói cho cô ta nghe, cô ta liếc nhìn người phụ nữ nằm bên cạnh với vẻ mặt không dám tin, con mẹ nó đây không phải hồ ly tinh thì là gì, cho anh uống bùa mê thuốc lú gì rồi, vậy mà lại khiến anh nói ra những lời tuyệt tình như thế này.
Chị gái đứng bật dậy, xua tay chạy đi mất, Bạch Trì vội vã nhấc chân đuổi theo, lúc sắp ra khỏi cửa cậu xoay người nói một câu: “Anh Chiêu Hàn, tối nay đến nhà em ăn cơm nhé, chị gái em chị ấy, chị ấy…” Lời còn chưa nói hết, người đã không thấy đâu nữa.
Trong sân lại yên tĩnh.
Từ Tư Nhan trở mình nằm ngửa lại, khóe mắt giương lên cười như không cười, liếc nhìn anh, hai má phớt đỏ, mịn màng xinh đẹp vô cùng mê người. Trần Chiêu Hàn không khỏi cong môi, đứng dậy đi qua đóng cửa, rồi lại quay về ôm ngang cô lên.
“Anh với cô ta không có quan hệ gì cả.”
“Vậy tại sao cô ta vừa vào cửa thì đã ngồi đó quan sát em thế, dáng vẻ cứ như đương gia chủ mẫu thẩm tra tiểu thiếp vậy.”
Cô tựa lên vai anh nhỏ giọng giễu cợt, cô không để ý việc anh từng có người phụ nữ khác, chỉ là trong tiềm thức của cô có chút tò mò, nhưng lại không hề biết trong ngữ khí của mình đã pha lẫn quá nhiều ý tứ ghen tuông.
Trên mặt anh vẫn đẹp trai như thường, không có biểu cảm gì khác, nhìn không ra nửa điểm chột dạ hay là qua quýt, Từ Tư Nhan tự cảm thấy vô vị, cô dẩu môi thổi khí vào cổ anh, ngoảnh mặt đi không thèm để ý đến anh nữa.
Trần Chiêu Hàn ôm cô đặt lên giường, vén mở tấm thảm trên người cô, đỡ mặt cô thẳng lại, nghiêm túc nói: “A Nhan, anh không có người phụ nữ khác.”
Gương mặt tuấn tú ôn hòa mang theo chút cường thế, giống như muốn khiến cô nhớ kỹ câu nói này. Cô đã bắt đầu quen với chiếc giường trong căn phòng này, đôi mắt của Từ Tư Nhan mở to, nhất thời dại ra, cô không phải một người dễ dàng tin lời người khác, nhưng anh dùng ngữ khí dứt khoát để nói ra câu đấy, khiến cô không thể không tin.
Tựa như lời nói ra từ miệng anh, không có lý nào không tin.
Cô vẫn đang ngẩn người, thân thể chưa kịp đưa ra phản ứng, Trần Chiêu Hàn đã phi lên giường giam cô trong vòng tay, cúi đầu hôn cô.
Sao giống con chó sói lớn quá vậy nè.
Cơm tối đương nhiên là ăn ở trong nhà mình. Chập tối 7 giờ rưỡi, Trần Chiêu Hàn dẫn cô đến nhà trưởng thôn Bạch. Cái thôn nhỏ này không có tên, từng hộ nhà cách nhau khá xa, nhà riêng sân riêng không ai quấy rầy đến ai.
Đi bộ chừng nửa tiếng đồng hồ, Từ Tư Nhan mới nhìn thấy một ngôi nhà màu vàng ấm áp cách đó khoảng 100m, cửa không đóng, nhẹ nhàng đẩy ra là vào được, sân vườn rất lớn, rất nhiều người.
Từ Tư Nhan không ngờ tới tối nay sẽ gặp nhiều người đến thế, còn toàn là đàn ông, thỉnh thoảng có vài người phụ nữ từ cửa sổ trong phòng ló đầu ra, chắc hẳn là ngồi trên giường lò trong phòng ngủ, cô vô thức siết chặt ngón tay của anh, ngẩng đầu nhìn anh.
Ánh đèn trong sân sáng rực, những ngôi nhà ngói cũ kỹ u ám ẩn sâu trong góc tối để trang trí, có thể nhìn thấy đèn lồng ở khắp mọi nơi được treo trên các góc nhọn của nhành cây, gió thổi qua sẽ lung lay, bóng ngược của mọi người nhấp nha nhấp nháy trông vô cùng trang trọng.
Trần Chiêu Hàn cũng không ngờ bọn họ dàn trận rầm rộ thế này, từng ngón tay siết chặt bàn tay của cô, kéo cô đến bên cạnh mình, cặp mày đẹp nhíu chặt lại, liếc nhìn xung quanh, cổ họng hừ lạnh một tiếng, ánh mắt trực tiếp rơi lên trên người ông lão ngồi dưới hiên nhà.
Ông lão với mái tóc bạc bù xù, gầy yếu ngồi trên ghế, mỉm cười rạng rỡ, “A Hàn, cậu đến rồi à.”
“Chú Bạch, chúcó ý gì?” Giọng nói của anh nhẹ nhàng hữu lực, thậm chí có thể nghe ra vài phần ý cười.
Gọi thật nhiều đàn ông đến, hơn nữa trong tay bọn họ đều cầm dụng cụ làm nông của nhà mình, mũi nhọn phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo hung tàn. Từ Tư Nhan thật sự không biết trong bình hồ lô của bọn họ bán những loại thuốc gì, tâm tình dần bình phục, trên mặt cô không chút biểu cảm đứng yên bên cạnh anh, yên tĩnh quan sát mọi việc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.