Chuyện Tình Khe Núi - Noãn Dương Tây Tây

Chương 34



Edit: Đậu Xanh
Cánh tay cản trên eo cô, dán vào vòng eo trơn mịn chậm rãi vuốt ve, bụng nhỏ bằng phẳng, đồi núi nhô lên, cho đến khe cốc ướt đẫm.
“A~”
Từ Tư Nhanh vội vàng siết chặt hai chân, trừng mắt nhìn anh, trên gương mặt nóng bừng giống như đang cố hết sức kiềm chế thứ gì đó.
Người đàn ông chạm vào chóp mũi của cô, nhẹ giọng thì thầm: “Trước khi vào đây anh đã rửa tay rồi.”
Đây là vấn đề rửa tay hay chưa à?
Cụ thể là vấn đề gì, cô đã không còn sức để suy nghĩ nữa, nương theo sự cắm rút của một ngón tay, khoái cảm sinh lý từ bên dưới xộc lên cực kỳ đột ngột, cô ngâm nga rên rỉ thành tiếng.
Hai chân ngày càng kẹp chặt, nhịp cắm rút của anh cũng càng lúc càng sâu, ngón tay xa lạ mang theo cảm giác thô sần đè ép chui vào bên trong, khoái cảm bứt rứt không thể hình dung, đến cả hơi thở của cô cũng đều đang run rẩy.
“Ưm a~ a…”
Thân thể mềm mại của người phụ nữ càng lúc càng mất kiểm soát, vòng eo nhỏ vặn veo tới lui cọ sát, khiến anh bị cọ ra một thân lửa dục.
Ngón tay thứ hai nối gót đi vào…
“A~”
Độ linh hoạt của ngón tay ngày càng tiến bộ, lại cộng thêm anh sớm đã biết rõ mỗi một điểm trên cơ thể cô, cho nên khi ngón giữa thon dài hơi cong lại nhấn vào nơi đó, Từ Tư Nhan rõ ràng cảm nhận được cảm giác trống rỗng khi dâm dịch bắn tung tóe, cảm giác ấy giống như có một quả bóng nước nổ tung trước mắt cô, vừa đột ngột vừa đáng sợ.
Cô không thể không bám lấy thân thể của người đàn ông để làm điểm tựa, “Trần Chiêu Hàn…”
“Hửm?” Ngón tay của anh cọ sát nơi nào đó vừa nhanh vừa tỉ mỉ, dịu dàng lại không mất lực đạo.
“Đặt…đặt…ưm~ đặt em xuống giường.” Vừa mới bắt đầu cô đã không chịu nổi rồi.
Trần Chiêu Hàn nghe thấy tiếng thở dốc dồn dập và tiếng rên rỉ bất lực ngắt quãng chôn giữa cổ anh, người đàn ông dịu dàng tình tứ nghiêng đầu hôn lên mái tóc mềm mượt của cô, “Rất mệt sao?”
“Ừm.”
“Anh biết rồi.”
Một giấc mơ dài vốn dĩ đã khiến thân thể và tinh thần của cô mệt mỏi, sự triền miên của anh càng khiến cô vô lực chống đỡ.
Trần Chiêu Hàn đứng dậy đi ra ngoài rửa tay rồi trở vào, nhìn thấy Từ Tư Nhan nằm nghiêng trên giường, trên đùi đắp một tấm chăn mỏng, thân thể mềm mại hơi phập phồng vẫn còn đang trong quá trình bình phục.
Người đàn ông nhướng mày, không chút nghĩ ngợi bước nhanh qua đó vén chăn lên.
Trần Chiêu Hàn!” Cô nhắm mắt gọi tên anh.
“Anh lau người cho em.”
Nói xong, kéo một chân cô ra ngay, Từ Tư Nhan thuận thế trở mình nằm ngửa lại, mở mắt nhìn anh.
Khăn bông sạch sẽ được nhúng qua nước nóng nhẹ nhàng lau chùi vùng háng dính nhớp, động tác của Trần Chiêu Hàn vô cùng cẩn thận, gần như không làm cô bị bỏng.
Trong nhà không có thuốc để bôi, thứ đó của anh lại đáng sợ đến thế, giày vò liên tiếp mấy ngày khó tránh khỏi làm cô bị thương, sau khi xong chuyện anh luôn dùng cách chườm nóng này giúp cô giảm sưng, mấy lần trước đó cô không phải rất tỉnh táo, chìm vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh.
Lần này nhìn anh thu dọn tàn cuộc, động tác thuần thục giống như ông bố chăm sóc con gái, mặt mũi cúi gằm, cẩn thận che chở.
Lòng bàn tay Từ Tư Nhan đặt trên đôi mắt nhịn một lúc vẫn không nhịn được bật cười thành tiếng, “Trần Chiêu Hàn, anh bao nhiêu tuổi, sắp ba mươi chưa nhỉ?”
“27.”
Dáng vẻ nghiêm túc của anh lại lần nữa chọc cô bật cười, qua một lúc sau Trần Chiêu Hàn mới phản ứng lại cô đang chế giễu anh lớn tuổi.
“Từ Tư Nhan!” Anh gọi tên đầy đủ của cô.
Trên khuôn mặt dịu dàng thường ngày hằn lên vẻ cáu giận, lập tức trẻ trung lên không ít, giống như một chàng thanh niên khí phách hăm hở.
Anh nói: “Em ghét bỏ anh?”
“Đâu có đâu có.” Từ Tư Nhan xua tay.
“Em có.” Anh kiên trì.
Không phải chỉ nói anh lớn tuổi thôi sao, sao mà còn giở thói trẻ con thế này, người phụ nữ cười phá lên, “Em chỉ là đột nhiên rất thích anh.”
Lời này vừa nói xong, Từ Tư Nhan là người đầu tiên ngẩn ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.