Chuyện Tình Nàng "Mặt Giời" Yêu Chàng "Mặt Giời"

Chương 2: Cậu ấy là bầu trời đầy sao!



( sang phần 2, kể theo ngôi thứ 3)

Sáng hôm sau, Dương tỉnh dậy khi đầu đau như búa bổ, nghĩ lại những việc xảy ra đêm qua, phải chăng chỉ là một cơn ác mộng?

Dương lồm cồm vệ sinh cá nhân rồi chạy sang nhà Minh, hắn ta vẫn ngáy như bò rống giữa nhà. Một chân dưới đất một chân trên ghế, quần áo thì vứt tứ tung. Dương cất dọn, nhặt nhạnh rác cho vào túi, không thấy Linh đâu, có lẽ về rồi chăng?

- Dương… mày sang sớm thế? –Tiếng Linh vọng từ cổng vào

- À… ừ… tao sang cất dọn bãi chiến trường. – Dương gượng cười

Linh khệ nệ nào rau, nào cá, nào thịt.

- Mày làm gì mà mua nhiều thứ thế? – Dương hỏi

- Tao đi chợ, mua ít đồ nấu bữa trưa cho Minh nó ăn. – Linh cười rồi vào bếp

Nó thấy hơi đắng lòng….. Dương ở ngoài phòng khách, trong lòng nó lúc nàu hỗn độn lắm, hôm qua, những lời hôm qua Linh nói, không phải của một kẻ say! Nó nhặt nhanh mọi thứ, định bụng sẽ về nhà ăn tạm chút gì đó rồi ra hiệu sách mua mấy đồ vẽ. Chả là nó đỗ một trường đại học thiết kế.

Việc nó thích Minh, nó không muốn nghĩ đến nữa, mệt mỏi lắm, với cả Linh là bạn thân của nó, Minh để ý Linh, nó không muốn phải tranh giành, thôi nó nhường Linh, đôi đường trọn ven, Minh Linh đến với nhau mà tình bạn giữa cả ba đứa cũng không sứt mẻ. Nó nghĩ đơn giản vậy!

Ai biết được rằng, tình yêu không phải cái bánh, muốn là chia sẻ được…

Dương ngày càng bị tách ra khỏi ba đứa, những cuộc đi chơi ba dần thưa đi, nó nghĩ, hai đứa kia đi với nhau là đủ…

Về phần Linh, cô càng ngày càng quấn Minh, lúc nào cũng Minh, đi đâu cũng Minh, Linh còn hay nói với Minh rằng Linh có mối muốn giới thiệu cho Dương cho có đôi có cặp, Minh trêu lại

- Sao mày không tự mối cho mày đi, ế chổng vó ra còn đòi mối cho con Dương.

- Tao có mối rồi… - Linh cười nhìn Minh ngại ngùng

Tự nhiên, Minh khẽ rùng mình.

Một buổi chiều, Minh lại cái lối ban công, trèo qua nhà Dương, thấy Dương đang ngồi vẽ, Minh xoa đít

- DM mày, đã bảo vứt cái đống xương rồng đi rồi, đít đầy sẹo rồi đây…

- Mẹ, mày đã thấy con chó nào ngu như mày chưa Minh, dù bị xương rồng đâm đít cũng không biết lấy tay gạt mấy chậu xương rồng trước khi trèo qua. Người ta ai cũng khen mày khôn mà tao không hiểu mày khôn ở chỗ nào thế?

- Thì tại… tao vội… - Minh đứng gãi đầu, mặt ngẩn ngơ

Nó làm sao biết được, mỗi lần trèo ban công qua đây, trong đầu cậu chỉ nghĩ duy nhất một việc là “ Dương đang làm gì?”, “ Nhớ Dương chết mất!” chứ làm gì có thời gian mà gạt chậu xương rồng ra. Bị đâm đít trăm lần như một, không bao giờ nhớ!

Minh đợt này chỉ học mỗi sáng, trưa toàn tranh thủ về nấu cơm ăn cùng Dương, loanh quan luẩn quẩn trứng rán, rau xào, đậu luộc, lâu lâu ông Minh đổi sang thịt luộc chấm tương cho bà Dương đỡ thèm. Sinh viên nghèo, ăn thế thôi! Đạm bạc, rau dưa, thế là quá đủ và hạnh phúc.

Linh học Maketing cùng trường Minh nhưng học khác buổi nên ít khi hai đứa gặp nhau, thành thử tối nào Linh cũng qua nhà Minh tâm sự, kêu là mấy đứa bạn thân lâu lâu ngồi tán phét, ấy thế mà [bad word] lần nào dám rủ Dương sang. Toàn Minh lấy điện thoại gọi Dương thôi, Linh tức tím mặt, không biết thằng Minh nó ngu thật hay giả vờ ngu mà mãi không nhận ra tình cảm của Linh. Dương cũng biết ý lắm, chẳng muốn sang cản trở nên hay từ chối khéo.

Linh cứ thao thao bất tuyệt, Minh cứ làm việc Minh, chốt lại Minh chỉ nói “ừm”, “ờ”, “tùy mày”. Linh nói chán lại mò về. Còn Minh tiếp tục sự nghiệp xương rồng đâm đít, chui qua nhà Dương ngủ ké.

- Sao mày không ngủ ở nhà mày, suốt ngày mò sang nhà tao, không sợ hàng xóm dị nghị à?

- Sợ gì bố con thằng nào! Đứa nào thích nói cứ nói, tao chả mất hột gạo nào! - Minh cười khà khà rồi trùm cái chăm tận đầu ngáy khò khò đến sáng.

Buổi sáng thức dậy, Dương thấy mình ngay ngắn trên giường, rõ ràng đêm qua còn ngủ quên trên bàn, không lẽ, mộng du, tự ra giường nằm.

Năm 3 đại học nhanh chóng đến, sinh nhật Minh, Dương muốn tặng cho Minh sự bất ngờ, mà Dương cũng định thông báo luôn cho thằng bạn thân của mình là nó nhận được suất học bổng du học Mỹ, nhân đó, trước khi vi vu trời tây, nó sẽ cho Minh biết tình cảm của mình rồi chúc phúc cho Minh và Linh. Dương nhắn tin cho Minh, hẹn tối 8h gặp nhau ở nhà Minh.

-“ Minh này, tối nay mày về nhà nhé! Tao có một bất ngờ nhỏ cho mày. Không về bố giết!”

Lúc này, Minh và Linh đang ngồi ở thư viện, Minh đi vệ sinh, để máy trên bàn, tin nhắn đó, Linh đã đọc được. Cô vô cùng tức giận, cô tưởng Dương đã buông tha cho Minh, chúc phúc cho hai đứa bọn cô rồi chứ, hóa ra nó vẫn tơ tưởng đến Minh của cô, đã vậy, cô không cần phải nương tay nữa

- “ Ừ, mày đợi tao nhé! Tao có chút việc nên có thể về muộn” – cô ta rep lại

- “ Ok, miễn là mày về!”

Linh cười thầm trong lòng “ Dương à, liệu mày đợi được Minh trong bao lâu? “. Sau đó, cô ả lấy máy Minh chặn số Dương lại. Khi Minh quay lại thì Linh bảo Minh về nhà Linh chuẩn bị chút đồ tỏ chức sinh nhật. Minh có đôi chút cảm động khi Linh nhớ đến sinh nhật mình. Cậu đèo cô về nhà cô để chuản bị, Linh ra chợ, mua đủ các loại đồ ăn, rượu, không quên mua lọ thuốc ngủ và một cái sim rác.

Lúc này, Dương ở nhà đang hì hục làm bánh kem tặng sinh nhật Minh. Từ trước đến giờ, nó toàn tặng Minh những thứ lằng nhằng, khi thì cục xà bông, khi thì “ chiếc “ dép tổ ong, khi thì hộp dọa ma. Lần này Dương nghiêm túc, vì có thể đây là lần cuối, Dương tự tay tặng Minh cái gì đó, có thể sau khi đi du học về, Minh đã lấy người khác, khi đó thì chẳng biết lấy tư cách gì mà tặng những thứ yêu thương như này nữa.

Những giọt mồ hôi lăn đều trên trán, bột bánh lem nhem trên gương mặt bầu bĩnh nhưng gương mặt vẫn tươi vui, đôi môi mỉm cười mãn nguyện. Chiếc bánh kem trắng được trang trí dâu tây và socola rất đẹp ghi dòng chữ «21 năm trước, có một con chó ra đời! “. Trong đầu Dương lúc này tha hồ tưởng tượng ra Minh lúc nhận được cái bánh đó, hẳn là sung sướng nhẩy cẫng lên ý chứ. Haha!

Bánh đã xong, nó sang nhà Minh trang trí bóng bay, nến đặt khắp phòng, trông lung linh lắm!. Ngồi trên chiếc bàn, Dương hy vọng, Minh thích không khí này. Và nó cứ thế ngồi chờ…..

Lúc này, ở nhà Linh, Minh gọi Dương bao nhiêu lần mà không được, một lúc sau, một tin nhắn từ số lạ tới máy Minh

“ - Chúng mày cứ ăn đi, lát tao tới, đang bận chút việc. máy tao mất nên không gọi được. “

Dương đang bận, vậy là chúng nó ăn trước, uống chút rượu, chúng chơi trò nói thật, khi minh ngà ngà say, Linh bỏ viên thuốc ngủ vào cốc nước chanh cho Minh uống, nói là giải rượu. Minh uống xong, chóng mặt, ngủ gục ngay trên sàn. Linh vất vả mang Minh vào giường, đặt Minh nằm xuống.

- Minh à…. Tao xin lỗi nhưng tao không còn cách nào khác, tao yêu mày nhưng mày cố ý không chấp nhận. Tao đành phải làm vậy thôi.

Nói rồi, chiếc váy trên người Linh dần tuột xuống…..

Hơn 12 giờ đêm, có tin nhắn tới máy Dương:

“ - Tới nhà Linh đi, bọn tao có một bất ngờ cho mày “

Là Linh lấy mày Minh nhắn cho Dương. Cô mỉm cười rồi nằm xuống bên cạnh Minh còn đang say giấc mà chẳng biết, sắp có chuyện tồi tệ xảy ra. Cô thầm nghĩ, Minh sẽ là của cô mãi mãi.

Dương thấy khó chịu, tại sao Minh đã hứa là sẽ về nhà với Dương rồi mà lại đến nhà Linh. Vậy là, nó đành lồm cồm mang chiếc bánh sinh nhật sang nhà Linh. Nhà Linh đã tắt điện tối um.

- Chúng nó dành bất ngờ gì cho mình nhỉ? – Nó háo hức

Mở khẽ cửa, trong nhà im lìm lắm, nó đứng chờ một lúc mà chẳng thấy gì, cả phòng khách lẫn phòng bếp đều tối um, vương vãi trên sàn nhà và những vỏ lon bia và vài chai rượu, nồi niêu, rác rưởi tung tóe. Không thể tưởng tượng nổi chuyện gì đã xảy ra, nó dò dẫm lên tầng hai, đứng trước cửa phòng Linh, nó hít một hơi rồi mở cửa.

Chiếc cửa khẽ mở ra, cùng với đó là một vật thể to đùng trên giường, nó cố nheo mắt để nhìn chỗ nhưng hoàn toàn không thấy gì, Dương mò mẫm công tắc.

Đèn sáng!

Chiếc bánh gato trên tay rơi độp xuống, bắn tung tóe, dập nát… như chính lòng Dương lúc này!

Hai con người trên chiếc giường vẫn ngủ say như không biết gì về người thứ 3 đứng ở ngoài cửa. Thì ra, đây là sự bất ngờ mà Minh muốn dành cho Dương. Dương không biết mình nên làm gì lúc này, nhìn hình ảnh hai con người ôm nhau ngủ ngon lành, lòng Dương đau như ai xé, nó lặng lẽ ra ngoài, đóng cửa.

Nếu Minh muốn nói cho nó biết rằng Minh yêu Linh thì cứ gặp thẳng mặt mà bào một câu, cần gì phải làm thế này…. Tại sao lại làm tổn thương nó. Hay sợ nói miệng thì Dương không hiểu, không đồng ý nên phải dùng hay động để chứng mình. Nhất Minh rồi!

Dương hoàn toàn bất lực….. Hóa ra…. Toàn là Dương tự ảo tưởng. Dương cứ tưởng bên cạnh nhau 21 năm, Minh ít nhiều cũng có chút tình cảm. Tưởng rằng khi Dương đi, Minh sẽ nuối tiếc, sẽ đau buồn. Nhưng không phải… không phải rồi. Dương thất thiểu bước ra đường.

- HAHAHAHA – Dương cười lớn, một tiếng cười vang vọng thê lương… tuyệt vọng.

Dương cười Minh, cười Linh hay cười chính bản thân mình? Hoàn toàn thất vọng, Dương ngồi bệt xuống đường, con đường lạnh ngắt làm cho lòng Dương thêm quằn quại. Dương cứ nghĩ…..

Minh với Linh là một đôi đẹp lắm!

Minh với Linh là bạn tốt của Dương.

Dương với Minh chỉ đơn thuần là bạn bè thân thiết!

Dương thích Minh… Linh cũng thích Minh….. Nhưng Linh hợp với Minh hơn Dương… Thôi vì vì tất cả Dương nhường Minh cho Linh.

Dương suy nghĩ rất nhiều, những chuyện mà ban sáng Dương nghĩ, những điều sẽ nói ra trong bữa sinh nhật…. Nào là “chúng mày mau mau cho tao ăn đám cưới”. Rồi là “ tao đi du học, chúng mày ở nhà vui vẻ hạnh phúc”

Khi sáng Dương nghĩ, những câu nói đó, nói ra dễ ợt như ăn kẹo vậy. Nhưng không hiểu tại sao, giờ này, Dương lại đau đớn thế. Rõ ràng, nó đã chuẩn bị mọi tình huống rồi cơ mà.

Dương hiểu rồi… Chia sẻ một thứ tình cảm gọi là tình yêu… quá khó để thực hiện. Nó cũng là con người, biết yêu biết ghét, cũng ích kỷ,…..lý trí thì đồng ý cho đi nhưng con tìm lại tìm mọi cách để níu lại và rồi cuối cùng, chính con tim là thứ bị tổn thương lớn nhất, đau nhất.

Ai đó hãy chỉ cho nó biết đi, nó phải làm gì, nên tức giận suy xét hay nhắm mắt coi đó là điều hiển nhiên. Nên từ bỏ hay tiếp tục theo đuổi….

- Cô không sao chứ? – Một người thanh niên bước xuống ô tô

Cô ngồi giữa đường, làm cho chiếc ô tô kia không qua được, chàng thanh niên đành phải bước xuống nhờ nó tránh đường.

Dương nghe ù ù bên tai. Vội vã đứng lên nhường đường, thất thiểu bước đi bên vệ đường, chiếc ô tô đi lên ngang Dương, thanh niên kia mở cửa.

- Này cô ơi, cô đi đâu, có cần tôi cho đi nhờ không, đêm muộn rồi, đi một mình nguy hiểm lắm!

- Kệ tôi!... – Dương bước đi

Nó lúc này trông đáng thương lắm sao, nhìn giống một kẻ cần sự thương hại hay sao? Quên đi, Dương mạnh mẽ lắm….. Không cần ai quan tâm. Đột nhiên Dương ngã quỵ xuống, từ sáng đã không ăn, tận tâm làm chiếc bánh và chuẩn bị mọi thứ, giờ mệt quá, không còn sức nữa rồi.

Chàng trai đó dừng xe, bước xuống, bế nó vào trong xe. Nằm trong xế hộp sang trọng, Dương khóc dấm dứt. Tiếng nấc của Dương khiến cho chàng trai quan tâm, nhìn lên gương chiếu. Một cô gái nằm co ro, run lên từng hồi, đầu tóc rũ rượi trông vừa dáng thương, vừa tội nghiệp, hẳn là đã gặp một chuyện đâu lòng lắm.

- Nhà cô ở đâu? – Anh hỏi

- Cho tôi đến nhà 32 đường X… cảm ơn. - Nó nói khẽ

Không gian dần im lặng, Dương cũng không khóc nữa, phải chăng có cũng là những tiếng thở dài ngao ngán. Yêu đủ rồi, khóc đủ rồi, không nên lãng phí nước mắt cho những người không trân trọng mình. Không có mấy người, Dương đây vẫn sống và khỏe mạnh, Minh cũng không phải con đực duy nhất trên trái đất….

Sân bay nội bài 5h sáng, Dương đã có mặt, khuôn mặt lạnh lùng cùng với chiếc vali đen, thong thả rảo bước ở đại sảnh. Khuôn mặt ưu tú, chiếc kính đen, mái tóc nâu bồng bềnh nhưng một vầng thái dương tỏa sáng khu vực chờ. Những gã đàn ông cùng con mắt hau háu di chuyển theo từng bước chân Dương.

Không có Minh, Dương vẫn là mặt trời….. một mặt trời duy nhất.

Hôm nay, Dương chính thức du học Mỹ. Tập trung cũng đoàn sinh viên cùng sang bên đó. Dương có lẽ là nổi bật nhất.

- Xin chào. Sau những cuộc tuyển chọn gắt gao thi các bạn là 20 người dành được xuất học bổng du học trường thiết kế Parsons The New School for Design tại New York, Mỹ. Và tôi xin giới thiệu, đây là ngài Trần Trọng Hiếu, giám đốc công ty thời trang G & T cung cấp xuất học bổng này.

Nhìn sang bên cạnh là một chàng trai cao ráo, điển trai, mặc bộ vét xám, khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt đen sáng. Các cô gái có mặt trên sân bay hầu như đều nhìn anh. Dương cũng nhìn anh. Gương mặt quen quen, giọng nói quen quen dường như còn văng vẳng bên tai. Nó đã gặp người này ở đâu rồi ư? Mà thôi, không quan tâm.

Chuyến bay khời hành mang đi ước mơ của một con người và hơn nữa, mang đi một tình cảm bị chôn lấp mãi mãi.

Kí ức tươi đẹp cho Dương xin gửi lại Việt Nam!

~~~~ Lúc này tại nhà Linh~~~~

Minh, sau một đêm mê man, tỉnh dậy, thấy Linh nằm bên cạnh mình không một mảnh vải. Vô cùng bất ngờ. Chuyện này, Minh thực sự không thể hiểu nổi. Vội vã mặc quần áo. Minh gọi Linh

- Mày dậy đi… dậy mau…..

- Sao thế? Mới sáng sớm… - Linh còn đang ngái ngủ.

- Đã có chuyện gì xảy ra vậy? – Minh nhìn Linh hốt hoảng

- Mày quên rồi à. Tối qua chúng ta còn vui vẻ… Rồi mày còn….. – Linh đang nói dở thì Minh chợt nhìn thấy hộp bánh gato dập nát trước cửa, đoán có điều chẳng hay, Minh vội chạy xuống nhà

Linh ngồi trên giường, gượng cười. Minh sẽ trở về nhà Dương, xem Dương thế nào, chắc chắn là thế. Thì ra, đây là câu trả lời mà Linh sợ nhất. Cô dù làm mọi thứ, yêu thương và chăm sóc Minh như nào, cũng không là gì so với một giọt nước mắt của Dương.

Minh vội vã chạy hộc tốc đến trước của nhà Dương, ngôi nhà chìm trong im lim, giàn thiên lý nở hoa vàng vẫn khẽ đưa trong gió, cánh cổng khóa chặt bởi một dây xích to, nặng nề. Minh đành phải trèo từ ban công nhà mình sang.

Cửa sổ phòng Dương mở, may quá. Minh vội trèo vào. Căn phòng tối còn vương vẫn mùi hoa thiên lý. Hương vẫn đó, người đi đâu? Minh đến bên bàn học, trên đó có một lá thư đề dòng chữ “ Gửi mày - thằng bạn thanh mai trúc mã.”

Bên trong, những dòng chữ run run bắt đầu hiện ra, lấm chám có chỗ nhòe mực chứng tỏ Dương vừa khóc, vừa viết vội lá thư này.

“ Gửi Minh!

Khi mày đọc được bức thư này, chắc có lẽ tao đã rời xa nơi đây rồi….

Minh ạ, thằng bạn chó, hôm qua tao nói là muốn dành một sự bất ngờ của tao dành cho mày, nhưng thứ tao nhận lại được từ mày, là một bất ngờ khủng khiếp. Phải, với danh nghĩa là bạn thân 21 năm, tao chưa đủ quyền cấm mày làm gì, nhưng tao buồn đấy, khi thấy mày như vậy. Tao biết mọi chuyện rồi, nhưng mày đừng tưởng nó sẽ làm tao đau lòng nhé, với tao mày chỉ là một thằng bạn thân thôi. Hihi.

Mày với Linh đẹp đôi lắm, nó tốt bụng, học giỏi, xinh đẹp, mày phải trân trọng con bạn thân của tao đấy, nhớ chưa? Sau này, hai người phải hạnh phúc, không được phụ lòng tao đâu đấy? Linh khá bướng, có gì thì hãy nhường nhịn nó một chút.

Hôm qua tao định làm bánh kem cho mày, tao cũng trang trí cả phòng mày nữa, nhưng đợi mày về lâu quá, tao đã ăn mất một ít rồi. hì hì ^^. Chúc mày sinh nhật vui vẻ nhé! Cho dù lời chúc có hơi muộn.

Minh ạ. Thời gian chúng ta bên nhau, tao sẽ mãi lưu giữ. Tao được học bổng du học Mỹ, đi rồi, mày ở nhà, thi thoảng ra mộ thắp cho mẹ tao nén hương, rồi thi thoảng tới nhà tao dòn dẹp cho đỡ bẩn, mà nhất là không được vứt mấy chậu xương rồng của tao đâu đấy!

Nhất định phải sống tốt nhé… Thằng bạn thân!

Chị đại xinh đẹp nhất hệ mặt trời

Hoàng Ánh Dương 3 …………………………………………. “

Đọc xong bức thư, Minh đã khóc. Dương đã đi xa rồi, đã bỏ lại thằng bạn thân và năm tháng tươi đẹp, không một lời từ biệt cuối. Sao Dương nỡ làm vậy với Minh. Minh còn chưa kịp nói “Minh yêu Dương” cơ mà. Khi cậu nhận ra điều này, nó đã quá muộn. Thứ tình cảm cậu chôn chặt hơn mười mấy năm trời, rồi sẽ tiếp tục được chôn chặt.

Cấp một, Minh thích Dương, vì Dương mạnh mẽ, ra tay nghĩa hiệp, luôn luôn giúp đỡ Minh

Lên cấp 2, Minh thích Dương, vì Dương vẽ đẹp, Dương chụp ảnh siêu, Dương nhí nhảnh, Dương đanh đá, đặc biệt là lúc nào cũng sẵn sàng là bạn Game của Minh.

Rồi cấp 3, Minh thích Dương, vì…. Dương là Dương.

Minh thích cái mỏ chuyên gia chửi Minh như chém chả, thích mấy lọn tóc gáy xoăn xoăn, thích mùi hoa thiên lý của Dương, thích ăn cà Dương muối, thích siro đá bào Dương làm…. Thích tất cả mọi thứ liên quan đến Dương.

Nhưng, chưa bao giờ Minh dám bày tỏ, không phải vì Minh kém cỏi mà Minh không đủ dũng cảm. Minh sợ, nếu nói ra rồi, tình bạn bao lâu nay sẽ sụp đổ. Người ta chẳng nói “ thà là hai đường thẳng song song cùng nhau đi đến trọn trời còn hơn là một lần cắt nhau rồi xa nhau mãi mãi” hay sao? Minh muốn bên cạnh

Dương trọn đời, là tình bạn Minh cũng mãn nguyện.

Nào ngờ đâu, giờ đây, khi Minh muốn nói ra tất cả thì muộn rồi. Minh cố gắng liên lạc, nhưng đáp lại chỉ là tiếng tít dài… vông vọng…….

Minh thất thiểu trở về nhà, Linh đã chờ sẵn ở đó. Linh vồn vã hỏi mọi chuyện. Minh kể Linh nghe. Không hiểu sao, lòng Linh vui đến lạ, cuối cùng thì Minh cũng là của Linh rồi. Linh muốn cười vang nhưng lại đành phải giả bộ buồn tiu nghỉu, nặn ra những giọt nước mắt giả tạo.

- Sao Dương nó lại đối xử với chúng ta như thế? Minh, thế còn tao thì sao? – Linh bám lấy cánh tay Minh hỏi

- Mày yên tâm, tao sẽ có trách nhiệm với những gì tao làm. – Minh trả lời giọng lạnh tanh.

Một vài tháng sau, Linh rủ Minh đi Vũng Tàu. Minh đồng ý, những ngày xa Dương, Minh dường như trống rỗng, ngày nào Minh cũng lượn lờ FB Dương hòng thăm dò một chút tin tức. Mong rằng Dương sẽ up những bức ảnh bên đó. Minh chỉ muốn nói là Minh nhớ Dương, thế thôi!

Những khoảng thời gian đó, quá mệt mỏi.

Tại Vũng Tàu, Linh quyết định sẽ nói Linh yêu Minh. Một đêm đầy sao như một cơ hội để Linh làm điều đó. Hai đứa ra bãi biển, ngồi xuống bờ cát trắng mịn, gió thổi lồng lộng, Linh mở lời

- Minh này, những ngày tháng chúng ta bên nhau, tao thấy vô cùng hạnh phúc….

- Ừm… - Minh đáp lại, dường như không quan tâm lắm

Minh nhắm hờ mắt, hít thở thật sâu, thật sảng khoái

- Mày biết không Minh. Tao… Tao… thực sự… rất … rất yêu mày. – Linh e thẹn

Minh im lặng không nói gì cả. Ngửa mặt lên trời, mở hờ đôi mắt, nói

- Linh ạ! Trong bầu trời đêm này…. Mày là ngôi sao kia… - Minh nói rồi chỉ tay lên một ngôi sao sáng nhất trên bầu trời, nổi bật hơn, lung linh hơn hẳn những ngồi sao khác

Linh khẽ nở một nụ cười mãn nguyện, cuối cùng thì Minh cũng chịu để ý cô, Linh vui đến phát điên, muỗn nhảy cẫng lên. Nhưng mới sung sướng được vài giây, Minh lại nói

- Còn với tao, Dương là cả bầu trời sao này… – Minh nói vừa giang rộng hai tay như muốn thu cả bầu trời

Nói rồi, Minh đứng dậy đi về phía khách sạn.

Mặt Linh hoàn toàn biến sắc, nụ cười tắt lim, Cảm giác như một con dao lam bén sắc đang cứa vào tim, đôi mắt rưng rưng nhìn Minh. Chẳng nhẽ, Minh hoàn toàn không rung động với tấm lòng này của Linh. Con Dương đó nó đã cho Minh ăn bùa mê thuốc lú gì mà Minh lại như vậy. Linh ngửa mặt lên trời mà khóc, mà chửi rủa. Tóm lại cô vẫn chưa là gì trong lòng Minh, so với Dương.

Cuộc chiến này vẫn chưa hoàn toàn kết thúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.