Chuyện Tình Như Huyền Thoại

Chương 18



Sau khi đã giúp Tessa ngồi vào ghế sau xe, người tài xế đưa cho nàng chiếc phong bì. Ngồi dựa người ra ghế bọc da, Tessa nhìn vào phong bì: Jean Claude đã viết trên phong bì, Bà Tessa Fairley.

Nàng nhìn chữ viết tay một lát. Nét chữ xinh đẹp, nàng nghĩ, mạnh bạo, bay bướm. Mở phong bì, nàng lấy ra tờ giấy chàng viết. Tessa thân mến, người tài xế sẽ đưa em đến nhà tôi. Nếu tôi về trễ vài phút, người quản gia của tôi là Hakim sẽ phục vụ nước giải khát cho em - JCD.

Sau khi đọc lại lần nữa, nàng cất tờ giấy vào ví, nhìn ra ngoài cửa xe, lòng phân vân không biết chàng ở đâu. Nhưng người tài xế không nói cho nàng biết và nàng không hỏi. Sáng hôm nay khi ăn sáng với Lorne, có bao nhiêu điều nàng muốn hỏi anh, nhưng nàng không hỏi. Nàng muốn tự mình tìm hiểu người đàn ông này. Những ý kiến của người khác, dù là của Lorne đi nữa, cũng đều không quan trọng. Nàng nghĩ, dù sao thì em trai nàng cũng không muốn nói những điều không được tán dương của nhà văn.

Tessa sửa lại chiếc áo lanh đen cho ngay thẳng, chiếc áo nàng mặc phủ ra ngoài lưng chiếc quần cùng màu với áo, rồi ngồi dựa người thoải mái và góc ghế xe. Vì không biết chắc họ sẽ đi ăn ở đâu, nên nàng chọn mặc bộ áo quần cắt may giản dị này, vì bộ quần áo này có thể mặc đi đâu cũng được - đến quán rượu hay đến nhà hàng sang trọng hơn cũng được. Nàng đeo đôi hoa tai bấm bằng ngọc và cài chiếc cài áo có hình đóa hoa bằng ngọc và vàng trên vai để thêm vẻ duyên dáng, tuy nhiên nếu cần, nàng có thể tháo ra để bộ áo quần trông được giản dị hơn.

Khi họ ra khỏi khách sạn, hơi nóng hừng hực phả vào người, nàng cảm thấy hài lòng vì đã mặc cái áo lạnh không có tay và đi đôi xăng-đan có quai hậu không mang bít tất. Rõ ràng trời nóng nực, vì hôm nay là ngày cuối tháng Tám, và mặc vải lanh đen sẽ mát mẻ, dễ chịu.

Khi xe hòa vào dòng xe cộ, Tessa nhận thấy có lẽ xe đang chạy về Quận Bảy, khu vực nàng thích nhất ở Paris và biết chắc đường sẽ không xa. Quả vậy, chỉ trong phút chốc, xe rẽ vào đường Babylone. Rồi người tài xế cho xe dừng lại trước tòa nhà xưa có "porte cochere" (cổng xe) đồ sộ, bộ cửa khổng lồ dùng cho những cỗ xe ngựa đi qua để vào sân trong những ngày quá vãng.

Sau khi giúp nàng bước ra khỏi xe, người tài xế chỉ cánh cửa nhỏ một bên cổng xe và chào tạm biệt. Nàng cười, cám ơn anh ta, rồi đi qua cửa vào trong sân rải sỏi. Quả thật là một "tòa nhà đặc biệt", một ngôi nhà to lớn, trước khi trở thành nhiều căn hộ.

Người gác cổng liền bước ra khỏi căn phòng nhỏ, vui vẻ chào đón, hỏi nàng cần cần gì. Nàng nói ông Deléon đang đợi nàng, anh ta gật đầu, dẫn nàng vào nhà, rồi chỉ cho nàng thấy bộ cửa bằng gỗ dụ nằm ở bên phải chiếc thang máy nhỏ, như cái chuồng.

Cám ơn anh ta, nàng đi đến bộ cửa, rung chuông rồi đứng đợi. Một lát sau, một cánh cửa mở ra, một người đàn ông trung niên tươi cười mặc áo khoác trắng của quản gia hiện ra. Nhìn nước da màu nâu đen và tóc đen, nàng nghĩ anh ta là người Bắc Phi.

- Madame, boujour (Thưa bà, chào bà), - anh ta nói, mở rộng cửa, mời nàng vào nhà. - Tôi là Hakim, - anh ta nói thêm bằng tiếng Anh khá chuẩn.

- Bonjour, Hakim, - Tessa đáp, đi theo anh ta qua tiền sảnh lát đá cẩm thạch, gót giày xăng-đan cao gõ lóc cóc.

Đưa nàng vào căn phòng rộng mà rõ ràng là thư viện, Hakim hỏi: - Madame... duàng apéritif (đồ uống khai vị) gì? - Rồi anh ta nói thêm như để giải thích: - Monsieur sera de retour dans dix minutes (Ông chủ sẽ về trong vòng 10 phút nữa).

- Un verre d�eau, s�il vous plait (Xin anh cho ly nước), - Tessa nói nhỏ.

Còn lại một mình, nàng đứng ở ngưỡng cửa, quan sát phòng thư viện, nhìn kỹ mọi vật một lát, muốn biết về Jean Claude Deléon càng nhiều càng tốt.

Thư viện không giống bất kỳ nơi nào nàng đã thấy, trông căn phòng đẹp một cách khác biệt, mang màu sắc nam giới hơn. Căn phòng biểu lộ thị hiếu của chủ nhân, rõ ràng nhất là những thứ đồ xưa, trông như trong viện bảo tàng. Căn phòng có màu đơn sắc, pha trộn giữa màu kem nhạt và màu be, sự pha trộn các màu nhạt này làm nền rất thanh nhã cho màu gỗ mát dịu của nhiều thứ đồ xưa trong phòng. Bức tường hài hòa với những bức màn len có màu kem dài rộng treo ở các cửa sổ, và với các chiếc ghế nệm dài, các ghế bành bọc nệm có màu kem pha be, còn sàn ván không trải thảm thì bóng như gương.

Từ cửa vào, Tessa đối diện với hai cánh cửa sổ cao ở cuối phòng. Trước cửa kê chiếc bàn làm việc lớn xưa bằng gỗ gụ, và kèm theo là chiếc ghế cũng bằng gỗ gụ, nàng nghĩ có từ thời đế chế Pháp, trên bàn là cặp đèn có trụ bằng gỗ mạ vàng với chụp đèn có hình vuông sơn đen và nhiều thứ khác nữa mà nàng không thấy rõ, ngoại trừ phía sau là chiếc đồng hồ cao.

Nhìn về bên trái, Tessa thấy chiếc lò sưởi bằng đá cẩm thạch trắng xây sát vào tường, trên lò sưởi treo tấm gương xưa. Trước lò sưởi kê bốn chiếc ghế bành thấp, có từ thời Louis XV, và hai chiếc ghế nệm dài cùng màu. Ghế được kê quanh chiếc bàn thấp bằng kính, bàn này theo nàng nghĩ không thuộc vào đồ xưa trong phòng.

Phía tường đối diện, kệ sách cao đến trần nhà bằng gỗ đen láng bóng chạy dài theo tường phòng. Sách chất đầy ắp các ngăn kệ. Ngay trước kệ là chiếc bàn đọc sách xinh xắn có từ thế kỷ 18, và trong góc phòng, phía tay phải nàng, có chiếc bàn một chân đã xưa, và bên cạnh bàn là chiếc ghế có lưng dựa thẳng và ngọn đèn đứng.

Ngay khi ấy Hakim quay trở lại, anh ta đi nhẹ nhàng đem ly nước cho nàng. Sau khi lấy ly nước, nàng cám ơn rồi đi đến các cửa sổ đứng nhìn ra ngoài.

Nàng ngạc nhiên vô cùng, vì ngay ngoài cửa sổ là hàng hiên rộng, và bên kia hiên là bãi cỏ với nhiều luống hoa đầy hoa trắng nở. Sát với bức tường đá cao, mọc nhiều cây lớn, cây nhỏ và bụi cây, tất cả tạo thành đám rừng nhỏ im mát. Dưới cây có nhiều chiếc ghế sắt kê trong vườn và nàng không thể không nghĩ rằng ngay trong lòng Paris lại có chỗ đáng yêu như thế này. Thật sang trọng biết bao, có khu vườn ngay trong thành phố lớn.

Nàng thấy Hakim đi ra mái hiên rộng, kê bàn ghế. Bỗng nàng biết nàng và Jean Claude ăn trưa ở đây, chứ không ăn ở nhà hàng, và điều này làm cho nàng thích thú.

Nàng quay qua nhìn vào bàn làm việc. Cái đồng hồ xưa do người thợ làm đồng hồ nổi tiếng ở Paris làm là Le Roy và con trai. Bên cạnh đồng hồ là cái hộp bằng đồng mạ vàng rất tinh xảo. Trên bàn còn có hai con dao rọc giấy bằng thủy tin có cán dao bằng đồng chạm trổ tinh vi, và tấm da đen trải bàn với tờ giấy thấm trắng không vấy mực. Chỉ có thế. Đồ đạc trên bàn hơi lộn xộn, nhưng trông xinh xắn và đầy nam tính.

Nàng đến nhìn sách trên kệ. Có rất nhiều sách viết về các triết gia... Descartes, Aristotle, Plato, Sophocles; sách của các nhà văn Pháp như Victo Hugo, Céline, André Malraux, Jean Paul Sartre, Emile Zola, và Colette, nhiều sách về lịch sử Pháp, Anh và Mỹ; một số sách mà nàng rất thích của Dickens, chị em Bronte và Jane Austen. Sách chính trị đủ các xu hướng, như là sách của Charles de Gaulle, Winston Churchill và những chính trị gia có tiếng tăm khác. Có nhiều cuốn viết về tiểu sử các chính khách như Churchill, John Mayor, De Gaulle, John Kennedy, Ronald Reagan và Franklin Roosevelt và lịch sử của Napoléon, Talleyrand, Nelson, Công tước Marlborough và Cromwell, cũng như Elizabeth Tudor và Charles II. Nàng nhận thấy có tuyển tập các bài diễn văn nổi tiếng của Churchill trong những năm xảy ra Thế chiến thứ hai, cùng với những tập ông viết về lịch sử của các dân tộc nói tiếng Anh.

Sách viết về tôn giáo cũng nhiều, Cơ Đốc giáo, Do Thái giáo, Phật giáo và Hồi giáo. Nàng nhận thấy có nhiều cuốn sách viết về Hồi giáo sắp cùng với một số sách mới hơn viết về chủ nghĩ khủng bố. Bên cạnh số sách này, những cuốn viết về chiến tranh đã xảy ra từ nhiều thế kỷ nay. Ngược lại, trên kệ sách khác, có nhiều cuốn tiểu thuyết cận đại, nàng nhận thấy nhiều cuốn có bìa màu sắc sặc sỡ với nhan đề do nhiều tác giả Anh nổi tiếng viết. Xa hơn, nàng thấy một số sách về hội họa bàn về tác phẩm của Renoir, Picasso, Manet, Monet, Degas, Gauguin, Turner, Constable, Gainsborough, Bernard Buffet, và Rodin. Trên kệ khác nữa, nàng thấy sách viết về âm nhạc của Massenet, Bizet, Ravel, Back, Beethoven, Mozart, Puccini và nhạc Opera của Wagner.

Nàng tự hỏi không biết Jean Claude có đọc hết những cuốn sách này không, và nàng nghĩ có lẽ chàng đọc hết. Nàng tin chàng có sở thích về nhiều vấn đề cũng như rất quan tâm đến hội họa và âm nhạc.

Uống gần hết ly nước, Tessa để ly xuống cái bàn thấp bằng kính, nghĩ rằng đây là vật tân thời nhất trong căn phòng đầy những đồ xưa đáng giá này. Nàng bèn đi quanh phòng nhìn các họa phẩm treo trên tường. Bức chân dung của Napol-éon rất hấp dẫn và bức khác vẽ Napol-éon và Josephine treo ở bên phải của tấm gương trên lò sưởi, còn phía bên kia tấm gương treo bức tranh tuyệt đẹp có vẻ rất xưa, vẽ một phụ nữ xinh đẹp mặc áo dài xanh. Tessa tự hỏi không biết có phải tác phẩm này do Ingress vẽ hay không. Hai bên cửa trông ra tiền sảnh, treo hai khung ảnh bằng gỗ trông rất xưa, ảnh trong khung vẽ một người đàn ông và một người đàn bà mặc áo quần của thế kỷ 17 và nàng nghĩ áo quần dùng mặc vào mùa Thu và mùa Đông, vẽ theo bút pháp của Fragonard.

Bỗng nàng nghe bước chân của chàng đi qua tiền sảnh. Một giây sau, chàng xuất hiện trên ngưỡng cửa nhìn nàng. Chàng mặc bộ comple đen, sơ-mi trắng và khi chàng đứng nhìn nàng đăm đăm, chàng đưa tay nới lỏng cà vạt. Rồi chàng đi đến phía nàng.

Nàng đứng sững sờ tại chỗ, nhận thấy bỗng nhiên nàng lo sợ một cách lạ kỳ.

Chàng bước đến đứng trước mặt nàng, chìa bàn tay ra. Nàng nắm tay chàng. Chàng đưa bàn tay nàng lên môi hôn, chỉ hôn phớt lên tay nàng rồi thả ra.

- Tôi xin lỗi. Tôi đã để cho em phải đợi, - chàng nói.

- Không sao, - nàng đáp, tự hỏi tại sao môi chàng khô khốc. Jean Claude bước đi khỏi nàng, vừa nói:

- Em tha lỗi cho tôi nhé? Tôi muốn thay áo quần khác... cho được thoải mái hơn. Je revient tout de suite (Tôi sẽ trở lại ngay).

Rồi chàng biến mất, và nàng lại ở một mình lần nữa. Nàng đến ngồi xuống chiếc ghế bành thấp, cảm thấy hai chân hơi run.

° ° °

Jean Claude đi nhanh qua tiền sảnh, bước lên cầu thang lầu từng hai bậc một, vội vã vào phòng ngủ. Chàng cởi áo quần ra, thay vào cái áo sơ-mi vải trắng, xăn tay áo lên, đến cái tủ âm tường, lục tìm chiếc quần vải màu be. Chàng để chân trần xỏ vào đôi giày đế mềm màu nâu cho dễ chịu. Bộ áo quần chàng mặc để đi đến dinh tổng thống ngột ngạt khó chịu, thay ra chàng cảm thấy thoải mái hơn.

Đến máy điện thoai trong phòng ngủ, chàng nhấc máy, bấm số điện thoại di động của Lorne Fairley. Lorne trả lời ngay.

- Alô?

- C�est moi (Tôi đây), - Jean Claude nói. - Tôi đang ở tại nhà. Tessa cũng đang ở đây, chúng tôi ăn trưa ở ngoài vườn.

- Ý kiến ấy tuyệt đấy, Jean Claude. Tôi nghĩ, để cho người ta thấy chị ấy đi với đàn ông khác ở Paris là điều thiếu khôn ngoan. Tôi không tin hai người Anh sẽ đi lạc vào nhà anh, nhưng biết đâu đấy.

- Tôi xin hỏi anh điều này. Khi anh điện thoại cho tôi hồi sáng, tôi quên hỏi.

- Bây giờ hỏi đi.

- Sự hiện diện của chồng cô ấy có phải chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên không? Hay là anh ta vẫn theo đuổi cô ấy? Tôi có nên nhờ lực lượng an ninh bảo vệ cho cô không?

- Không cần thiết, nhưng cám ơn anh đã nghĩ đến chuyện ấy. Tôi chắc Mark Longden đến Paris để báo cáo công việc. Thực vậy, có lẽ hắn được Ainsley gọi đến.

- Tốt. Tôi hiểu rồi. Thôi, hãy yên tâm, Lorne, Tessa sẽ được yên bình với tôi. Tôi sẽ tiếp xúc với anh... và anh phải làm như thế.

- Được rồi. Cám ơn anh. Và nhớ đừng nói cho Tessa biết. Nếu chị ấy biết Mark Longden có mặt ở Paris, chị ấy sẽ rất lo.

Không nói gì thêm chỉ nói Au revoir, mon ami (Tạm biệt, bạn), Jean Claude đến cái áo veston chàng móc trên ghế, lấy điện thoại di động rồi nhét vào túi quần và đi vào phòng tắm. Sau khi rửa tay xong, chàng phả nước lạnh lên mặt, vỗ vỗ cho khô, rồi bôi nước hoa, và chải tóc. Chàng đi khỏi bồn rửa, nhưng bỗng quay lui, nhìn vào gương. Chàng ngạc nhiên thấy mình hôm nay có vẻ hơi bơ phờ.

Mình có hấp dẫn đối với nàng không nhỉ? Chàng tự hỏi, hình dung ra Tessa trước mặt. Chàng thở dài. Từ lâu chàng nghĩ rằng vấn đề tuổi tác không quan trọng đối với con tim.

Chàng cảm thấy như thể chàng đã bị đảo ngược từ khi gặp nàng vào đêm qua. Khi tham dự buổi họp ở điện Elys-ée, mặc dù chàng rất chú tâm vào buổi họp, nhưng vẫn có lúc lơ đãng, vì nghĩ đến nàng. Làm sao để giải quyết được tình trạng này? Chàng là người thường rất giỏi trong việc giải quyết các vấn đề khó khăn, nhưng bây giờ bỗng hoàn toàn bị bó tay.

Mình sẽ để cho dòng đời tự trôi đi... mình sẽ để cho việc đời xảy đến với mình như đoàn tàu đang trên đà chạy đến. Phải làm gì bây giờ? Chàng tự hỏi? Và một lát sau khi quay lại thư viện, chàng nhận ra vấn đề nằm ngoài tầm tay của chàng. Chàng là đàn ông và nàng là đàn bà, chuyện tình cảm, sâu kín, say mê nhau đã diễn ra giữa họ vào tối qua. Chàng phải để cho chuyện này tiến triển theo quy luật tự nhiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.