Chuyện Tình Ở Trường Học Pháp Sư 2

Chương 25: chương 24




Chap 24: Sự thật về huyệt pháp
Lướt nhanh trên con đường lát sỏi, tôi băng qua nhiều gốc anh đào và không hề có ý định dừng. Đến khi đôi chân dã dời vì mỏi tôi mới dừng lại, ngẩng đầu nhìn hàng anh đào đang nở rộ. Rõ ràng đây là một hành động thật vô nghĩa vào lúc này nhưng tôi cũng chẳng biết làm gì hơn. Tôi cảm thấy thật mệt mỏi, rất mệt mỏi…
- Linh nhỏ, ngẩn người gì đấy?
Tôi giật mình, quay đầu, là cô Hanaka.
- Có chuyện gì buồn sao? – Cô Hanaka cười, là câu hỏi nhưng mang nhiều phần chắc chắn.
Tôi thở dài, lắc lắc đầu. Không phải là có chuyện buồn mà là tôi đang ức chế. Cảm giác này hành hạ tôi gần một tuần rồi và tệ hơn là nó ngày càng tăng mà chẳng có chút dấu hiệu suy giảm. Như một mớ nhựa thông, nó quấn chặt lấy con bướm là tôi, càng cố thoát ra, không nghĩ đến nữa lại càng bị siết chặt.
Đưa tay vuốt vuốt mái tóc tôi, cô Hanaka cười nhẹ, nói:
- Cô biết cháu đã làm những gì nhưng cô nghĩ sử dụng thuốc để trả thù không phải là một sự lựa chọn thông minh đâu.
Tôi sững sờ, thảng thốt nhìn cô Hanaka.
Nụ cười của cô Hanaka càng tươi, cô híp mắt, vỗ vai tôi:
- Là tình cờ thôi, cô không thừa thời gian theo dõi cháu! – Dừng lấy hơi, cô nói tiếp: Nhưng mà nếu không nhờ lần đó, làm sao cô biết khi Emi xù gai nhọn cũng nguy hiểm thế nhỉ?
- Cô đang châm biếm cháu đấy à? – Tôi nhíu mày.
Cô Hanaka nhún vai, không trả lời mà hỏi lại
- Mới tuần trước cháu còn nói cháu sẽ sống tốt, vậy mà bây giờ đã thành cái dạng này, huyệt pháp ngày càng đen. Cháu thiếu kiên nhẫn quá!

- Là kiên nhẫn của cháu bị dẫm nát! – Tôi gào lên.
- “……….”
- Mẹ nói…mẹ nói cháu không nên có mặt trên đời! – Tôi cúi gằm mặt, suy sụp khuỵu xuống.
- Emi à!
- Cô không cần an ủi cháu đâu! – Tôi thở dài: Bởi vì cháu đã tự an ủi mình rất nhiều…buồn cười quá phải không?
Cô Hanaka ngồi xuồng, nắm chặt lấy hai bả vai tôi, buộc tôi phải nhìn thẳng vào cô ấy. Cô nhìn tôi, đôi mắt ánh lên sự nghiêm túc khác thường:
- Đến nước này, cô đành thay ba mẹ nói cho cháu sự thật vậy!
- Sự thật? Sự thật gì?
Đúng vậy, rốt cuộc là sự thật gì? Chẳng lẽ trong tôi có ẩn giấu điều gì khó nói ư?
- Phải! Nhưng Emi, sự thật rất tàn nhẫn, cháu có thể chấp nhận không?
Tôi run lên, đôi tay bám víu vào hai cánh tay cô Hanaka, cương quyết nói:
- Hãy cho cháu biết!
- Không được!
Một giọng nói cắt ngang câu chuyện của tôi và cô Hanaka. Chúng tôi đều có tật giật mình, vội vàng ngẩng đầu nhìn người đang bước đến.
Là anh trai tôi, Sawada Ryan.
Với vẻ mặt khá hốt hoảng, anh nhìn tôi và cô Hanaka đầy lo sợ. Tôi nhíu mày, sự nghi hoặc ngày càng dâng cao.
- Dù sao thì Emi cũng nên biết, không thể dấu mãi được! – Cô Hanaka lên tiếng, phá vỡ sự căng thẳng giữa ba người.
- Đây là việc gia đình cháu! – Anh trai tôi không chút khách khí đáp lại.
Tôi mím môi, hết nhìn cô Hanaka rồi lại nhìn anh hai một hồi rồi lên tiếng:
- Hai người đang thách thức sự tò mò của Emi đấy à?
- Ryan, nên cho Emi biết!
- Nếu vậy, thì hãy để cháu nói!
Cô Hanaka định nói điều gì nhưng lại thôi. Cô hiểu ý, đứng dậy, bước đi, để lại không gian riêng dành cho tôi và anh hai.

Gió nổi lên, những cành anh đào cũng nghiêng theo gió. Hoa rụng, tạo nên một cơn mưa hoa trong khôn gian tĩnh lặng.
Tôi nhìn anh hai, anh cũng nhìn lại tôi. Tôi không biết nói gì và đang chờ đợi. Còn anh hai dường như là không biết bắt đầu từ đâu nên vẫn im lặng. Hai chúng tôi nhìn nhau rất lâu. Tôi thậm chí còn nghi ngờ, anh trai tôi không hề biết cái gọi là sự thật mà cô Hanaka định tiết lộ, đơn giản là anh chỉ muốn đuổi khéo cô ấy đi.
Lại một khoảng thời gian trôi qua. Anh bước lại gần tôi hơn, ngồi xuống, vươn tay vén vài sợi mai dính trên trán tôi sang một bên, cười buồn nói:
- Anh đáng ra không nên được sinh ra, không nên chút nào.
Tôi mím môi. Khó hiểu.
- Emi, em có từng thắc mắc tại sao ba mẹ rất hay tránh mặt thậm chí là lạnh nhạt với em không?
Rất nhiều! Tôi thâm trả lời.
- Là ba mẹ sợ đó!
- Sợ?
- Phải! – Giọng anh trai tôi nhỏ dần: Mẹ là pháp sư bán bóng tối do ông ngoại là pháp sư bóng tối. Đáng ra đến đời chúng ta, chúng ta sẽ thuần khiết nhưng một điều không thể ngờ là dòng máu bóng tối của mẹ lại dời sang cái thai trong bụng và thậm chí từ bán bóng tối nó đã trở thành bóng tối hoàn toàn, tất cả chỉ bởi vì mẹ mang song thai!
- Thế thì có liên quan gì?
- Hẳn là em cũng biết, nguyên tố mà Pháp sư mang phụ thuộc vào tính cách và trái tim nhiệt huyết của bản thân, gi truyền chỉ là yếu tố phụ. Tuy nhiên, nếu là song thai, hai đứa trẻ sẽ mang nguyên tố và sức mạnh y hệt như bố hoặc mẹ. Nam sẽ giống bố còn nữ thì giống mẹ!
Đầu óc tôi đột nhiên mụ mẫm.
- Biết được điều đó, ba mẹ đã quyết định, đứa trẻ mang dòng máu bóng tối sẽ phải… sẽ được mang đi Thần cung Akahitoha! Nếu không, cuộc sống trong tương lai của đưa bé đó sẽ chẳng ra gì – Giọng anh trầm xuống, gần như thì thào, vừa sắc bén mà cũng thật lạnh lùng: Và đứa trẻ đó…là anh!
Tôi tròn mắt, không thể tin vào tai mình.
Đối với thái độ của tôi, anh chỉ cười nhạt. Xoa đầu tôi, anh tiếp tục kể về sự thật khiến tôi hãi hùng:
- Tuy nhiên, mẹ khó sinh, người ta bắt buộc phải mổ và cắt tử cung. Đứa trẻ thuần khiết là em lại rất yếu thế nên khả năng cả hai chúng ta đều chết là rất cao, dưới sự giúp đỡ của các đại Pháp sư, dòng máu đen tối của bé trai được chuyển và phong ấn vào cơ thể bé gái – người mà lúc đó ai cũng tin rằng sớm muộn cũng sẽ chết yểu.

- Vì cái gì? – Tôi run run: Vì cái gì mà các người vô nhân đạo đến vậy?
- Thời điểm đó, còn lựa chọn khác không? Ba mẹ chỉ có thể lựa chọn, mất một hoặc mất cả hai đứa con! – Anh trai cười buồn, những ngón tay thon dài không ngừng vuốt tóc tôi: Ai có thể ngờ, em có thể sống chứ?
Tôi bật khóc, hai bàn tay siết chặt đến bật cả máu.
Anh tôi thở dài:
- Sẽ chẳng là gì nếu chúng ta vẫn còn bé, vẫn vô tư khi huyệt pháp chưa hình thành. Nhưng chúng ta không thể chống lại thời gian. Đứa bé được định sẵn là sẽ cả đời bị phong ấn nơi linh thiêng lại trở thành một thiếu niên hoàn hảo, còn đứa bé được định sẵn là một công nương bình thường lại trở thành một kẻ khuyết tật. Có hận không Emi? Nếu hận thì hãy hận anh, đừng oán trách ba mẹ!
- Nếu vậy, sao không giết em ngay lúc ấy đi, như thế họ sẽ không phải chịu dằn vặt và em cũng sẽ không phải chịu sự khinh rẻ ngần ấy năm trời. Để lại một đứa phế thải như vậy, có ích gì chứ? – Tôi cười lạnh, nước mắt giàn dụa ướt đẫm cả khuôn mặt.
- Có ba mẹ nào đang tâm giết con mình chứ? Có ba mẹ nỡ đẩy con gái mình vào số phận định sẵn khắc khổ của người con trai không? Ba mẹ dù thần thánh thế nào cũng chỉ là bậc ba mẹ bình thường thôi. Hãy tha thứ cho sự ích kỉ của họ, sự dằn vặt cũng đủ giết chết tâm can họ rồi.
Tôi đau lòng nép vào lòng anh hai, nước mắt vẫn không ngừng chảy. Xét cho cùng, tôi cũng chẳng thể trách ai, chẳng thể oán hận ai. Sự thật quả là tàn nhẫn, rất rất tàn nhẫn. Nhưng mà ngoài chấp nhận ra tôi chẳng có thể làm gì bởi vốn dĩ tôi không thể chống lại.
- Trả lời em câu hỏi cuối cùng được không? – Phải, là cuối cùng. Cái tôi cần chỉ là đáp án của câu hỏi này: Anh và ba mẹ có yêu em không?
- Anh và ba mẹ chưa bao giờ hết yêu em! – Anh trả lời, giọng chắc nịch.
- Vậy là tốt rồi!
Đúng vậy, như thế đã là quá tốt rồi!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.