Chuyện Tình Ở Trường Học Pháp Sư 2

Chương 38: chương 36




Chap 36: Gặp lại cố nhân
Ổn định tại kí túc xá được hai ngày, ta bắt đầu lên kế hoạch chạm mặt Kenshin. Chỉ vẻn vẹn hơn một năm, tất cả thói quen của Kenshin đã được Emi ghi nhớ rõ ràng, thế nên ta rất dễ để biết được vào giờ ấy, hắn ta đang ở đâu, làm gì.
Ngày chủ nhật cuối thu, trong vai một con bé mù, ta vờ dò dẫm đường đi bằng một cây gậy mà Misuzu để lại. Lúc đầu ta nghĩ, nhập vai một kẻ không người thân lại còn khuyết tật thật dễ dàng nhưng ai ngờ nó lại khó như vậy. Misuzu là tâm điểm của sự chú ý, mọi thói quen sinh hoạt của cô ta, tất cả các thành viên trong lớp đều biết rõ. Đây là một sự nghịch lý, khác hẳn với tưởng tượng của ta. Vì sao ư? Bởi vì cô ta luôn là tâm điểm của những trò quấy rối và bạo lực học đường. Chỉ một hành động nhỏ nhoi cũng có thể trở thành chủ đề trêu chọc của tất cả các thành viên trong lớp. Chúng như những con chim săn mồi, luôn hướng cái nhìn hau hau quan sát động tĩnh của con sâu đang ẩn mình là ta. Nhưng ta phải chịu đựng, ta đã thề rằng ta phải trả thù, phải cho chúng thấy khuôn mặt của ta trong tư thế của kẻ chiến thắng.
Rất may mắn, Misuzu có viết nhật kí, thế nên ta biết rõ cô ta là người thế nào, thói quen của cô ta ra sao. Chẳng hạn, cô ta hay tết tóc lệch thay vì xõa tung như ta hiện giờ; cô ta luôn mở miệng bắt chuyện với tất cả mọi người xung quanh thay vì luôn lãnh đạm với mọi thứ như ta; cô ta cũng thích cười, thích hát. Cô ta là hình mẫu của một thiếu nữ trẻ tuổi điển hình.

Cũng phải nói thêm, nhật kí của ta không hề thấy những dòng chữ mang tính quy lụy, yếu đuối. Những dòng chữ đó thường là mục tiêu cô ta đề ra, là những điều hạnh phúc cô ta cảm thấy trong ngày, đôi khi còn có thêm vài icon mặt cười.
Đôi lúc ta thật không hiểu, cô ta lạc quan như vậy, rốt cuộc là vì lí do gì? Lúc này đây, ta tiếp tục tự hỏi điều đó.
Nhưng rồi rất nhanh câu hỏi ấy bị ném vào sót rác bởi tiếng gọi vọng đến:
- Emi!?
Sao có thể? Sao người đó có thể nhận ra ta là Emi khi ta đang ở trong bộ dạng của Misuzu nhờ thuật Giả Nhân? Hơn nữa, Emi…đã chết. Điều đó hẳn là ai cũng biết mới phải.
Theo phản xạ ta đã dừng lại nhưng ta rất nhanh lén lút giật mình, vờ vịt nghiêng nghiêng đầu làm bộ tò mò rồi đi tiếp, như chưa từng có gì xảy ra.
Ta biết, người vừa lên tiếng là ai chứ. Nhưng ta không ngờ người mở miệng lên tiếng trước lại là hắn. Hắn sao có thể gọi ta như thế nhỉ? Hoảng hồn, giật mình hay không thể tin nổi?

Kenshin, hắn ngồi trên ghế đá, nhìn ta bằn đôi mắt đen như trước kia. Còn ta thì nắm chặt cây gậy trong tay và lướt qua một cách dửng dưng, cố chồng lại từng mạch máu trong cơ thể đang sôi lên, kêu gào và trái tim đập thình thịch không rõ lí do. Ta bước đi nhưng ta biết hắn vẫn không di dời ánh mắt. Hắn hiếu kì khi thấy một kẻ thật sự khuyết tật trong ngôi trường này hay vì Misuzu quá xinh đẹp?
Misuzu bị mù, cô ta chẳng bao giờ có thể nhìn thấy khuôn mặt của mình. Nhưng ta thì khác, ta biết những thành viên trong lớp căm ghét cô ta một phần là vì ghen tỵ, ghen tỵ là phần nhiều còn khuyết tật chỉ là phụ. Những tên con trai ghen tỵ về sức mạnh của cô ta, những đứa con gái thì ghen tỵ với vẻ đẹp tinh khiết, trong sáng này. Thế nhưng chẳng phải ông trời cũng ghen ăn tức ở sao? Người tài hoa là Misuzu cũng đã bị ông ta gán ột khiếm khuyết là cả đời cũng không thể trông thấy được những gì tươi đẹp của thế giới này.
Có điều, hai khả năng mà ta đưa ra đều không được đúng cho lắm. Kenshin, hắn ta không bao giờ chú ý chuyện tầm phao, hắn cũng phải một kẻ quá quan tâm đến vẻ bề ngoài của một ai đó. Nếu không thì Akemi, cô ta không thể được coi là bạn gái của hắn ta, cô ta so với Emi thì quá đỗi bình thường. À, nhắc mới nhớ, Emi vừa chết đã ngày lập tức có người thay thế, đây đúng thể đáng rồi. Akemi, ta cũng rất muốn hỏi, những thứ ta luôn ao ước có được sao cô ta có thể có mọi thứ dễ dàng? Ta rất muốn xem một cô gái đơn thuần như cô ta khi bị dành đi mọi thứ liệu có thể trở nên nghi kị, ích kỉ hay không?
Ta nghĩ dù là gặp thoáng qua nhưng cũng dù sao đây cũng là một cột mốc đánh đánh dấu sự trở lại của ta, sự trở lại của một Emi hoàn toàn mới. Không có đối thoại, không có thách thức, không có cái ánh nhìn khiêu khích hay căm phẫn hận thù. Mọi cảm xúc đều nhạt, hệt như gió cuối thu.
Đột nhiên, người phía sau lên tiếng:

- Này cô bạn bím tóc, cô có thể cho tôi biết tên không?
Ta dừng bước, đáp nhàn nhạt:
- Shirai! Shirai Misuzu



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.