Chuyện Tình Ở Trường Học Pháp Sư

Chương 46: Akêmi’s diary



Nó trầm ngâm nhốt mình trong phòng, im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt lạnh ngắt, không một chút cảm xúc.

Gió ngoài kia đang rít dữ dội như lời than khóc nỉ non, như tâm trạng mệt mỏi nhưng đấy giông tố của nó. Rốt cuộc là vì sao? Vì sao lần lượt nó phải chịu những cú sét nặng nề như thế này?

Bố mẹ nuôi qua đời- không rõ lí do. Ba mẹ là pháp sư bóng tối và bản thân nó đây cũng có dòng máu đó chảy trong người. Bố mẹ hắn là người gián tiếp làm tan nát gia đình nó- nó và hắn chia tay. Và rồi cả Akêmi cũng rời bỏ nó. Ông trời đang đùa nó à?

Nó bất giác cười nhạt:

-Thật xấu xa! Quách Giao Khuyên mày xấu xa lắm! Mày đúng là đồ sao chổi! – Nó gục đầu khóc, khóc như điên. Đã vậy vừa khóc lại vừa cười.

Sáng nay

-Nhật Nam! Anh không sao chứ? Chị nó ào khóc ôm chầm lấy anh.

Anh gượng cười rồi xoa xoa đầu chị:

-Không sao! Không sao cả!

Nó thấy anh yên bình thì thở phào nhẹ nhõm, tối qua nó dùng đủ mọi cách mà chị nó không tỉnh khiến nó sợ đến phát điên. Gần sáng chị vừa mở mắt đã lao ra cửa đi tìm anh, đi tìm cả khu rừng mà không thấy anh đâu. Lần đâu tiên Ngọc My khóc trước mặt nó.

- Áo anh đầy máu đây này! Để em mang đi giặt, anh nghỉ đi! Ngọc My lau nước mắt

Anh lắc đầu rồi dịu dàng:

-Không, cứ để như vậy! Trên này có máu của một người anh không bao giờ quên!

Ngọc My nghe anh nói vậy thì khá ngạc nhiên, chẳng phải anh ghét bẩn nhất trên đời và trong số đó thì máu là thứ anh muốn gột bỏ nhất nhưng cô cũng không thắc mắc nữa mà chỉ khẽ gật đầu.

Như thể nhớ ra điều gì đó, nó hỏi nhanh:

-Anh hai, anh có biết Akêmi đi đâu không?

Anh cúi đầu mệt mỏi rồi thở dài:

-Đi đến chỗ cô ấy nhé! – Nói rồi anh bế nó phi thân đi, Ngọc My cũng đi theo.

Không biết anh đến dẫn nó cùng Ngọc My đi đâu,chỉ biết là lâu lắm. Nếu với vẫn tốc bay thế này thì đủ biết là xa trường lắm rồi. Nó cảm nhận được sự run khẽ của anh, anh đang sợ điều gì?

Nhật nam đáp xuống một thung lũng hoang sơ, rất nhiều cây cối. Có lẽ ở đây mùa hè cũng chẳng được hưởng nắng, nhưng nó đã lầm….càng đi nó càng thấy ít cây và rồi ở một khoảng trống…..một ngôi mộ mới toang mới được xây dựng. Nó chết sững với cái tên: Akêmi được khắc trên tấm bia dày cộp

-Cái gì thế…..anh hai?

-”………………..” Anh cúi đầu

-Anh hai? Nó quát, nó thật sự không tin vào mắt mình nữa.

-Anh xin lỗi!

Nó nhìn anh oán giận, nghe anh kể lại mà muốn đâm đầu vào tường. “Akêmi ngốc! Anh trai mình chẳng đáng để bạn làm vậy.” (t/g

Tuy nhiên Nhật Nam không nói: Akêmi yêu anh.

Trời đang đổ bão mạnh, các pháp sinh được nghỉ. Cái chết của Akêmi được Nhật nam xắp xếp với lí do…rời trường và từ bỏ cuộc sống pháp sư. Một lí do thật có lỗi nhưng là bắt buộc. Nó đã hơn một ngày không ăn gì, cũng chẳng buồn gặp ai. Hơn bao giờ hết, nó thật sự muốn mình trở nên độc ác. Cái thiện luôn thắng cái ác? Nực cười, đó chỉ là một câu nói điêu mà những kẻ ngu ngốc như nó từng tin.

Lê cái thân bé nhỏ vào căn phòng nó chưa từng bước vào – căn phòng của Akêmi. Đúng là Minh Mỹ thật, căn phòng được trang trí một màu vàng, sạch sẽ và rất ngăn nắp. Hương thơm của cô bạn thân vẫn còn thoang thoảng, rất….ấm áp.

Nó ngồi lên chiếc giường nhỏ, bàn tay lướt qua màn ga mà cô bạn từng nằm lên chợt bị giật mình bởi một thứ gì đó hơi cứng. Tò mò nó lật ga lên, bên dưới đó là cuốn vở màu đen với dòng chữ Diary được trang trí bằng dẻ quạt. Chần chừ một lúc nó cũng mở ra, dòng chữ nghiêng nghiêng nắn nót thành từng dòng:

Ngày…tháng ….năm

Hôm nay là ngày đầu vào trường, đúng như dự đoán từ trước: chẳng có ai để tâm đến một con bé mồ côi như mình. Biết sao được, mình cũng quen với những chuyện như thế này rồi.

Đang buồn thì quen được với cô bạn cùng phòng, cô bé dễ thương gh

ê. Mình cứ ngỡ là sẽ chảnh lắm ai dè lại dễ bắt chuyện như vậy. Mà cô bé có vẻ sợ xa bố mẹ hay sao ấy. Có lẽ là mới bắt đầu tự lập. Cuối cùng thì mình cũng có một người bạn. Vui quá!

………………..

Ngày…tháng …..năm

Thật không hiểu cô bạn này đã ăn gan hổ chưa mà dám đắc tội với Nam thần điện hạ. Trời ơi! Lúc đó tim mình muốn rọt ra ngoài. Thề có chúa chứng giám nếu phải gặp cảnh này một lần nưa mình sẽ giảm mất 50 dương thọ. *-*

…………….

Ngày ….tháng …..năm

Mình cứ nghĩ Linh là người dễ gần ai dè cũng có vỏ bọc đó nha! Giống mình thật!

Mà Linh đúng là “hai lúa”. Ấy chết! Đúng là mang tiếng nói xấu bạn bè. Nhưng mà chính sự ngây ngô ấy làm mình ngày càng quý cô bạn độc nhất này.

………………….

Ngày….tháng …..năm

Càng ngày Linh càng xuất hiện nhiều bí mật. Cô bạn này còn quen cả với Hoàng Tử và công chúa. Mình hỏi thì Linh nói là anh kết nghĩa. Tạm chấp nhận, miễn là mình và Linh là bạn bè thật sự là được. Linh à! Đừng chơi với mình chỉ vì thương hại nhé!

À mà cũng quên, tuy nói là mới gặp nhưng không hiểu sao mình lại có thiện cảm với Hoàng Tử như vậy. Anh ấy là người con trai duy nhất thân thiện với mình như thế! Anh ấy có như vậy nhưng không hề tỏ ra coi rẻ mình, tuy có chút ngạo mạn và lạnh lùng nhưng nhưng mình biết con người thật của anh ấy không phải như vậy. Thật đúng là đáng mơ ước! A, mà mình đang nghĩ gì vậy? Đi ngủ thôi

……….

Ngày …..tháng…..năm

Mình đến phát bực với cô bạn trẻ con này, hôm nay bỗng lỉnh đi đâu mất. Báo hại mình lo rồi đi tìm đến đứt hơi, nhỡ lại đi lung tung vào rừng thì chết. Mãi chảy lung tung …..mình bị vấp vào một hòn đá, cứ tưởng có dịp hôn đất rồi sướt sát vài chỗ. Ai dè, có người đỡ mình, mà người đỡ mình lại là anh ấy mới bất ngờ chứ. “Nên cẩn thận chút – anh ấy nói xong rồi đi thẳng thế mà mặt mình lại đỏ gay, tim nhảy nhót điên cuồng. Biết thừa là ăn dưa bở bởi vì mình ngã vào anh ấy chứ…không phải anh ấy đỡ mình thế mà sao mình vui thế chứ? Điên thật rồi, Akêmi ơi.

………………..

Ngày…tháng…..năm

Hoá ra công chúa là bạn gái anh ấy. Cũng dễ hiểu thôi, họ đều giỏi giang thông minh, là một cặp hoàn hảo nhưng sao biết điều này mình lại thất vọng thế? Nhìn anh ấy cười với cô gái ấy sao mình lại thấy khó chịu?

Mà dạo này Linh lại bỏ bê mình, có vẻ cô nàng cảm Nam thần điện hạ rồi. Luôn nói xâu người ta nhưng mà sao qua mắt được mình, thấy cô nàng vui thế mình chẳng nỡ nói chuyện của mình làm mất hứng cô bạn, mình cũng thấy ngại nữa. Mình vốn chẳng là gì trong mắt anh ấy.

……………….

Ngày……tháng……năm

Mình được đi suối nước nóng nhưng lại chẳng vui vẻ gì. Nhìn cô ấy ngủ ngo trong lòng anh ấy trái tim mình như bị dao cứa. Mình chợt nhận ra là mình …..yêu anh ấy mất rồi. Tình yêu là vậy sao…..giống hệt như một làn gió. Chẳng thể nhận biết được cho đến khi trái tim mình run như gò má khẽ ửng khi bị gió tạt vào.

Cô bạn ngồi bên cạnh thì đang trong tình trạng khổ cựa vô cũng. Giống con nít quá, nhìn vậy mà lại bị xay xe. Tưởng là ngã bệnh luôn không ngờ lại lấy sức nhanh vậy, đôi môi lại rạng rỡ những nụ cười. Nhìn Linh thế này mình cũng cố gượng cưòi theo, đôi lúc mình thấy ghen tụ với Linh quá. Cô ấy được rất nhiều người yêu thương bảo vệ, thế nên tâm hồn cô ấy luôn được nuôi dưỡng một cách trong sạch.

Mình lại khóc rồi, đáng giận quá. Đã tự nhủ phải cứng rắn lên rồi nhưng sao thấy anh ấy cười với công chúa là mình không thể chịu được. Mỗi khi thấy như vậy mình chỉ muốn bước nhanh đến và nói: Nhật Nam! Em, Akêmi thích anh! Nhưng mà mình biết rõ làm thế anh ấy càng tránh xa mình thôi. Thà cứ như bây giờ còn tốt hơn nhiều

Ngày …..tháng….năm

Hôm nay công chúa nhờ mình dạy cách làm bánh. Mình đau lòng đến phát điên nhưng vẫn có thể cười tươi như không có gì và dạy cô ấy. Thật khâm phục bản thân mình quá.

Thấy Linh xác nhận được tình cảm của mình, mình thấy vui thay cho cô bạn nhưng thấy lạ khi công chúa lại phản đối dữ dội và Linh kêu cô ấy là “chị hai’????

Bỏ qua, bỏ qua

Nghĩ ngợi mệt lắm.

Ngày…tháng….năm

Cuối cùng mình cúng trút được tâm sự với Linh. Nói ra thật là dễ chịu, hơn nữ lại được nghe Linh kể câu chuyện buồn đó. Nàng tiên cá đó giống mình ghê, hơ nhưng mà cô ấy ít ra còn là công chúa thuỷ cung còn mình chẳng là gì cả?

Cảm xúc của mình không kìm giữ được nữa rồi, nhai ngấu nghiến cái bánh mình quyết tâm quên bằng được anh ấy.

Ngày…..tháng …..năm

Hôm nay mình đã bị chấn động. Công chúa là chị gái Linh và gia đình cô ấy là pháp sư bóng tối! Khỏi nói thì cũng biết mình đau lòng thế nào, cô bản duy nhất lại có dòng máu của lũ xấu xa mà mình ghét nhất nhưng mà mình biết Linh không có tội gì cả. Linh cũng giống mình, đều vì đời trước mà phải rơi nước mắt.

……………………………………….

Nó khuỵ xuống sàn, ôm cuốn sổ khóc:

“Mình là Hondo Akêmi, làm quen nhé!”

“Linh ơi, ăn thử đi. Tay nghề mình cũng không tồi đúng không?”

“Bạn xinh lắm, duyệt”

“Cố lên, nói thẳng đi! Bạn sẽ làm được”

Từng kỉ niệm dội về trong đầu nó như một thước phim quay chậm. Liệu những chuyện như vậy còn tiếp diễn không? Nó thấy mệt quá! Mọi chuyện đều từ nó nhỉ? Nếu vậy thì…..người mất mạng phải là nó chứ!

“Akêmi ơi, mình sẽ đi cùng cậu! Bọn mình là bạn mà, mình không bỏ cậu đâu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.