Chuyện Tình Ở Trường Học Pháp Sư

Chương 55: Người thợ ảnh bí ẩn



Tối 15 tháng 8 và ngày 15 -9 là hai ngày mà lũ pháp sư bóng tối không thể lộ mặt cũng như di chuyển. Bọn chúng chỉ có thể ngồi một chỗ và chờ đợi thời gian trôi qua, nếu kẻ nào ngu ngốc di chuyển hay ló mặt ở thời điểm này sẽ bị tan biến hoàn toàn. Đây là ngày khắc tinh của chúng nhưng lại là hai ngày trong năm hắn được tự do.

Hắn mang tiếng là Nam thần điện hạ nhưng mọi quyền lực đều bị lão phản thần Tsura nắm trong tay. Các vị bô lão đều là người của ông ta, bộ máy chính quyền cũng là những kẻ có dòng máu bóng tối. Nam thần bệ hạ – cha hắn cũng đã chết một cách bí ẩn, không khó để đoán ra thủ phạm nhưng muốn lật tẩy là chuyện không dễ. Hắn vẫn còn được giữ mạng sống đến bây giờ là nhờ hai nguyên nhân: thứ nhất muốn ngăn sự chống đối, nổi loạn trong giới pháp sư Tsura phải lấy hắn làm bia đỡ: Nam thần điện hạ bị mất trí nhớ nên Thượng quan lên thay; thứ hai có lẽ là Hanaka.

Đối với bọn chúng hắn là một con rối không hơn không kém nhưng chúng không thể biết được rằng kể cả khi hắn hoàn toàn không nhớ được gì thì tính cách, bộ óc thông minh cùng niềm tin chính nghĩa trong hắn không đời nào thay đổi. Bề ngoài hắn vờ làm một con người ngờ nghệch, một kẻ vô dụng cố tìm lại kí ức, tìm cách thoả hiệp và cố làm vẻ tin tưởng chúng nhưng thật ra hắn lại âm thầm tìm cách chiêu mộ nhân tài, huấn luyện chờ ngày khởi nghĩa.

Hắn đã chọn Okinawa làm căn cứ riêng, cứ đến ngày 15 – 8 và 15 -9 hàng năm hắn mới ra mặt chỉ đạo hoạt động của tổ chức. Và hôm nay la ngày 15 -8.

- Chủ nhân! Thế lực của chúng ta đã ngày càng lớn mạnh nhưng về vấn đề huấn luyện, chúng ta thiếu những Kị pháp có kinh nghiệm để có thể đưa ra các phương pháp đào tạo đúng cách. Chỉ có điều suốt năm năm qua, Kị pháp bị giết hại và ở ẩn ngày một nhiều, một số còn tự phá đi huyệt pháp của mình để trở thành những con người bình thường. Nếu cứ như vậy e rằng chúng ta khó có thể thắng! – Một pháp sư cung kính báo cáo với vị chủ nhân bí ẩn. Không ai biết người này là Sawada Shin

Hắn trong bộ áo đen chùm khắp người như thần chết trầm lặng. Đôi mày khẽ cau lại, bộ óc của hắn không ngừng hoạt động để tìm ra giải pháp. Nhất định trong năm nay phải khởi nghĩa, tiến thành huyết tẩy lũ bóng tối, nếu cứ để lâu dài thật sự sẽ không có cơ hội chiến thắng. Hắn đang suy nghĩ thì một giọng nói cất lên:

- Tôi có thể đảm đương chữa vụ đấy, thưa chủ nhân! – Người đàn ông trong vai trò tạp vụ lau chùi gần đó lên tiếng.

- Ông đang nói cái quái gì thế? Tốt nhất là lo xong việc của ông đi! Còn nữa sao ông dám nghe trộm tôi và chủ nhân nói truyện? – Vị pháp sư kia kinh ngạc quát lớn

Tuy nhiên người đàn ông đó vẫn mỉm cười, chờ đợi câu trả lời từ phía hắn, không hề quan tâm đến thái độ của người pháp sư đó.

Hắn nhìn xoáy vào ông, không hiểu sao hắn cảm thấy có chút quan thuộc và tin tưởng. Bất giác hắn hỏi:

- Ông cần bao nhiêu thời gian để chứng minh năng lực?

- Vào ngày 15 – 9 chủ nhân sẽ thấy rõ sự thay đổi lớn của lực lượng!- Người đàn ông đó tự tin.

- Được! Ta ra trao quyền ra lệnh và huấn luyện cho ông!

- Hãy tin ở thần!

Hắn gật đầu rồi phi thân đi nhưng chưa vội về Shine mà còn nán lại ở cánh đồng cát cánh rải đầy ánh trăng. Nơi này tạo cho hắn có cảm giác thân quen và thư thái.

Trời đêm yên tĩnh, ánh trăng sáng rọi xuống mặt đất một màu bạc mờ ảo, hoa cát cánh cứ thế nở kiêu sa nhưng cô độc. Hắn nằm xuống một chỗ trống khá sạch và nhắm hờ đôi mắt, thật ra hắn biết nơi này cũng tình cờ thôi và chưa lần nào đi tham quan dò xét hết nơi này.

“Xoạt….Xoẹt”

Một tiếng động buộc hắn phải để tâm. Tiếng động phát ra cách chỗ hắn đang nằm khá xa, nhưng hắn vẫn có thể nghe thấy rõ rệt, hắn mở mắt, tiến về nơi phát ra tiếng động. Và một cảnh tượng khá kì lạ đập vào mắt hắn: một con chuột khá to đang dùng châ

n gạt những chiếc lá dụng trên một ngôi mộ.

Nhận thấy có người đi tới, con vật lập tức xù lông biến thành một con chim đẹp như thanh điểu chuẩn bị vỗ cánh bay đi, nhưng khi nhận ra người đó, con vật liền biến thành một chàng trai nhìn hắn đầy thiết tha:

- Chủ nhân!

Hắn vẫn chưa thôi kinh ngạc về những màn biến hoá nhanh như chớp thì lại càng bội phần kinh ngạc khi thấy người à không con vật đó gọi mình là chủ nhân.

- Quả nhiên chủ nhân thật sự đã không nhớ gì rồi! Thần là Ryo, thần thú của chủ nhân đây! Khi chủ nhân bị lũ pháp sư bóng tối *** hại cũng là lúc thần phải chật vật trốn khỏi sự truy sát của bọn chúng. Đã năm năm thần phải sống trong dạng thú rồi! – “Chàng trai” kì lạ chầm chậm nói (t/g: chỉ khi thấy mặt chủ nhân thần thú mới có thể có được hình dạng người)

- Ngươi là thần thú của ta thì chắc chắn biết hết những chuyện xảy ra trong quá khứ của ta …..đúng không? Hắn hồi hộp. 5 năm, 5 năm cố tìm kiếm vô vọng nhưng hắn chẳng nhận được gì về kí ức của bản thân. Cuối cùng cũng có manh mối rồi!

- Đương nhiên rồi, thần là thuộc hạ thân cận của chủ nhân mà! – Chàng trai lại biết thành một con thanh điểu đậu lên vai hắn, đã lâu Ryo mới lại được đậu lên vai chủ nhân mình, 5 năm qua cuộc sống thật khổ cực nha!

- Vậy….hãy kể những gì ngươi biết!

—————————–

Trong khi đó trong một gian phòng, người đàn ông ban nãy đang chầm chậm lôi ra một đống giấy tờ lên bàn. Hắn không thể nhớ ra người đàn ông này là ai nhưng ông ta lại biết gần như mọi thứ vế hắn. Ông ta là người thợ ảnh đã chụp cho nó và hắn bức ảnh kỉ niệm, ông ta là người đeo mặt nạ giúp hắn kịp thời, ông ta là một kị pháp xuất chúng mang 5 nguyên tố và Băng. Và là một người mà ai cũng cho rằng đã chết từ lâu.

- Kenji, ông đã thấy chưa? Đất nước này như ta nói đã sắp thay đổi rồi và ông cũng đâu còn ngồi trên ngai vàng đúng không? – Người đàn ông cười nói nhưng khuôn mặt lại phảng phất buồn và đăm chiêu.

- Linh đâu? – Nhật Nam ngó quanh

- Con bé ở trong phòng ấy! Nó đang khóc đấy, 5 năm qua chưa từng thấy nó khóc, vậy mà……- Ngọc My thở dài đáp

- Để con bé yên tĩnh vậy! – Nhật Nam vừa nói vừa nhìn về gian phòng của nó, đôi mắt khẽ chau lại, kí ức về cái ngày định mệnh 5 năm trước dần hiện về trong tâm trí anh: Ngày ấy, sau khi anh đã cắt đuôi được lũ pháp sư anh gặp Ngọc My đang chống trả một nhóm pháp sư khác. Lũ người đó cũng mau chóng bị anh và Ngọc My cho ngủ một giấc 6 tiếng nhưng khi đến Vực Không Đáy thì nó đã biến mất, chỉ còn thấy vòng pháp của nó ở miệng vực. Lo sợ anh cùng Ngọc My phi thân xuống vực và tìm thấy nó đang nằm dưới đó trong tình trạng hôn mê nhưng hoàn toàn không bị thương. Một ngày sau, nó tỉnh dậy nhưng hỏi gì nó cũng lắc đầu không nói, chỉ trả lời là bị lũ người xấu đẩy xuống vực và không biết ai đã ra tay cứu giúp rồi im lặng, không nói chuyện cũng không khóc và kì lạ là chẳng thèm hỏi tin tức của Sawada. Để có cuộc sống yên ổn như bây giờ thật sự ba người đã phải trải qua khoảng thời gian khó khăn nhất: hoá trang thay đổi toàn bộ khuôn mặt, tên tuổi lí lịch, tìm nghề nghiệp thích hợp và học đại học. Sau đó anh chỉ nghe đồn là Tsura đã lên ngôi, tin tức về đứa em trai thì chẳng có gì. Nhiều lần anh muốn vào sâu hơn nhưng đành bất lực. Suốt 5 năm qua cả ba đã vừa làm vừa học, chẳng có gì để hy vọng vào tương lai nhưng vẫn không đầu hàng và tiếp tục tục sống. Cuộc sống hiện giờ thật sự là một kì tích!

————————-

Đã là 5 năm rồi nó chẳng biết chẳng nhớ tiếng cười thật sự của mình hay tiếng khóc ngày xưa, cứ sống giả tạo, tự lừa gạt bản thân. Trong 5 năm nó không hề sống mà chỉ đơn giản là tồn tại thôi. Cứ tưởng là mình đã vô cảm và có miễn dịch với nỗi đau rồi nhưng mà lần này thì nó nhất định phải khóc, nếu không chắc nó sẽn chết, chết thật đấy!

Tiếng khóc nức nở, bi thương, đau đớn cứ âm ỉ trong đêm tối mà không rõ điểm dừng.

” Bốp, bốp”

Hai má nó ửng đỏ vì lãnh trọn hai cái tát, là nó tự đánh bản thân:

- Nhu nhược, yếu đuối! Mày rốt cuộc còn ngu đến mức nào hả? Đã nói là sẽ sống độc ác, đã nói là sẽ dẫm đạp lên mọi thứ, đã nói là giờ mày là Hoàng Phong Hạ mà sao mày còn khóc hả?

Bàn tay trắng nõn kia vẫn không ngừng vả mạnh vào đôi má xinh đẹp. Lệ đã không còn rơi nữa nhưng hai mắt vẫn đỏ và ươn ướt, hết lệ rồi, không khóc được nữa mặc dù nước mắt chưa rửa trôi hết tất cả.

————————-

Sáng hôm sau

- Phong Hạ! Thấy thế nào khi công tác ở Tokyo hả?

- Cũng bình thường chị ạ! – Nó nhỏ nhẹ.

- Sắp tới có buổi biểu diễn nước ngoài, có lẽ phải nhờ đến em thôi!

- Theo ý chị đi!

Nói xong nó chào người quản lí rồi bước ra khỏi văn phòng. Nó bình thản đến nỗi chẳng ai nhận ra nó đang buồn, chẳng ai nhận ra nó đã khóc tối qua.

- Hoàng Phong Hạ! Đi Tokyo câu được mấy anh vậy? – Một nghệ sĩ piano khác nhìn nó đầy ghen tỵ và khinh bỉ

Nếu là trước đây nó sẽ mặc kệ ả nhưng lần này thì ả đã chọc nó không đúng lúc:

- Làm sao có thể bì với chị được chứ? Hết slcandan với lũ thương nhân trung lưu lại đế mấy gã người mẫu…..- Nói đến đây nó làm bộ đứng tạo dáng, cái đầu ngẩng lên đầy cao ngạo: À…tôi quên mất mình là gái hạng sang, còn loại RẺ TIỀN như chị thì có mấy vụ đó cũng phải! – Nó khinh khỉnh, nhấn mạnh từ “rẻ tiền”.

- Cô ….cô! – Ả tức điên người, lồng lộn lao đến tát nó.

Một vết máu rỉ ra từ khoé miệng nó, nó khẽ lấy tay lau rồi cười khẩy. Đôi mắt đầy mackra và kẻ vẽ đậm khẽ liếc nhanh đến li cà phê uống dở còn nóng trên bàn và:

“Rào”

Ả lãnh trọn cốc cà phê nóng hổi.

- Á! Chiếc áo hàng hiệu của tôi…..không …..không! – Ả tái mặt, tay không ngừng chà xát vết ố nhưng ả càng cố thì vết cà phê càng lan rộng.

Chưa hài lòng, nó còn xắn tay áo, vung mạnh tay vả cho ả hai cái tát, rồi nhăn mặt, một tay ôm lấy bàn tay kia xuýt xoa:

- Khiếp! Da mặt chị dày quá, lại còn chát một tảng phấn như mà cà rồng làm đau và bẩn tay tôi quá!

Ả sững sờ ôm mặt nhìn nó, hàng ngày nó làm gì để tâm câu nói xăm xỉa của ả cơ chứ!

Nó tặng cho ả một nụ cười nhếch mép khinh bỉ, quay gót bước đi nhưng trước đó nó còn nháy mắt khuyến mãi cho ả câu nói:

- Lần sau chị nên chọn loại phấn xịn một chút, nếu không chẳng có tên đàn ông nào không bị dị ứng đâu!

Ả tức điên người nhưng vẫn phải bấm bụng nhẫn nhịn, ả biết nếu còn muốn là một nghệ sĩ, giáo viên giảng dạy piano cho con nhà giàu thì tốt nhất đừng tiếp tục động vào nó.

———————

“Rào rào”

Tiếng nước chảy xối xả trong nhà vệ sinh, nó lấy khăn lau mặt rồi một lần nữa chát lên khuôn mặt mình một lớp dày mĩ phẩm, nhất là đôi mắt: được kẻ vẻ rất đệm và chuốt nhiều makcara. Có lẽ nó muốn chứng minh bản thân mình đã thay đổi. Chống hai tay xuống chậu rửa và nhìn thẳng vào gương, nó trừng mắt nhìn cái bóng của bản thân:

- Phải rồi! Cứ phát huy đi. Mày thấy đó, cái cảm giác nhìn cô ta bất lực không thể phản kháng và mày cười to thật kiêu hãnh làm sao! Mày không muốn làm kẻ bại trận như ả đúng không? Nếu vậy thì hãy sống ích kỉ, độc ác hơn đi, chỉ có thế mày mới chiếc thắng và có được thứ mày muốn!

Lời nói trên đủ để mọi người nhận ra nó – Triệu Thuỳ Linh thánh thiện ngày xưa nữa đã biến mất. Trang điểm đậm và ăn mặc sexy, ăn nói lỗ mãn và hành xử độc ác là nó bây giờ – Hoàng Phong Hạ.

Chiếc lá đẹp đẽ với một màu xanh óng ánh trong nắng xưa kia thật sự đã bị đất làm cho úa vàng và đen mất rồi. Chỉ có điều lá có bị phân huỷ hay không thì…… chưa biết.

————————-

- Ngoại khoá hôm nay cô sẽ kể truyện “Nàng tiên cá” cho các con nhé! – Nó mỉm cười với lũ học sinh nhỏ tuổi của mình, chỉ khi ở gần chúng nó mới thấy thoải mái và mỉm cười dịu dàng. Hôm nay nó phải vể sớm để chiều kịp theo khoá học.

Và rồi nó kể, giọng điệu trầm buồn hệt như buổi tối nó kể cho Akêmi.

“Hic hic”

Hàng loạt tiếng sụt sùi phát ra trong lớp học ấm áp. Nó thở dài, dịu dàng:

- Cô xin lỗi! Đáng ra cô nên chọn cho các con một câu truyện cổ tích có hậu!

Thật ra bản thân nó cũng không hiểu mình lại chọn câu truyện này, vì sắp đến ngày giỗ của Akêmi hay là vì chính bản thân nó cần sự đồng cảm và chia sẻ nhưng người lắng nghe tâm sự nó chỉ có lũ trẻ này?

- Cô ơi? Nếu cô là nàng tiên cá cô sẽ làm gì? – Một cô bé có hai bím tóc xinh vừa lấy tay gạt nước mắt vừa hỏi nó.

- Cô ấy à? – Nó chỉ tay vào mặt mình rồi khoanh tay và ngẩng đầu ra vẻ bất cần: Nếu là cô thì cô sẽ chẳng ngần ngại mà đâm cho Hoàng tử vài nhát!

- Á! Cô độc ác quá! – Lũ trẻ nhao nhao.

Nó nhăn mặt, ngượng ngùng cười đáp lại lũ trẻ.

- Nàng tiên cá quá ngốc, sao lại không nói thẳng cho Hoàng tử biết chứ? – Một cô nhóc ra vẻ người lớn hỏi chậm chậm.

Nó cúi đầu, kìm một tiếng thở hắt:

- Bởi vì nàng tiên cá kẻ thứ ba, bởi vì nàng tiên cá không phải là người Hoàng tử yêu, bởi vì nếu như nàng tiên xen cuộc tình này thì nàng sẽ trở thành kẻ phá đám, một kẻ trơ trẽn phá hoại tình cảm của người khác. Cách duy nhất để nàng tiên cá thoát khỏi nỗi đau thương và giữ được tâm hồn thánh thiện thì chỉ có con đường chết thôi!

- Sao cô có vẻ hiểu vậy? – Cô nhóc kia tinh quái nhìn nó đầy tò mò.

- Bởi vì cô đã đoc cuốn sách này nhiều lần rồi! – Nó tự tin đối đáp nhưng trong trái tim kia một lần nữa như một viên phalê vỡ tan rồi cứ thế đâm vào da thịt. Trong đầu bỗng nhớ lại ngày công tác ở Tokyo.

Nó đi xe buýt từ nơi công tác đến dưới tháp Tokyo, cũng không có gì đặc biết lắm, chỉ là nó thích…vậy thôi.Hôm nay là ngày kết thúc đợt công tác nhưng nó đã cố nán lại. Trên xe, cái kỉ niệm về cái ngày hạnh phúc đã qua cứ hiện về trong đầu nó: cũng trên chuyến xe buýt này: hắn đã cằn nhằn cái bệnh xay xe của nó, kỉ niệm đó như mới ngày hôm qua vậy mà thấm thoát đã là 5 năm rồi.

Và có vẻ như ông trời đang muốn trêu đùa nó, trêu đùa một người đã tổn thương quá nặng nề là nó khi mà nó vừa bước xuống xe, chỉ cần bước qua vạch kẻ trắng nữa thôi nó sẽ đến tháp Tokyo nhưng ngay bên kia đường, ngay cạnh cột đèn tìn hiệu…..một bóng người vừa quen thuộc vừa xa lạ ẩn hiện sau lớp bụi đường. Là ai kia? Là ai vậy chứ? Sau 5 năm người ấy vẫn vậy, vẫn phong độ, vẫn đẹp trai, vẫn lạnh lùng vốn dĩ, vẫn đôi mắt ấy, vẫn khuôn

mặt ấy nhưng thật quá xa vời. Từ ánh nhìn đầu tiên cả thế giới quanh nó dường như sững lại, đôi mắt nhạt nhoà lệ, chẳng hiểu do bụi hay là gì nữa. Sao mới 1 giờ chiều mà lại lắm gió vậy? Mây đen cũng che kín đi khiến nắng thật yếu ớt. Người đó vẫn đứng dưới tháp Tokyo sừng sững chỉ có điều chỗ mà nó đứng trước đây đã có người thay thế: Hanaka với khuôn mặt hạnh phúc đang vui vẻ khoác tay hắn.

Quay cuồng, chao đảo, toàn bộ niềm tin sót lại, toàn bộ chút hy vọng ít ỏi đã bị hình ảnh ấy thiêu rụi. Nó chợt bật cười, 5 năm qua không biết nó đã tự dày vò bản thân mình biết bao nhiêu lần, nó đã tự biện hộ giùm hắn bao nhiêu nhưng bây giờ thì nó hiểu rồi. 5 năm qua là do nó ngộ nhận, là do nó tự lừa dối bản thân, không chấp nhận sự thật, nó quá ngây thơ để rồi vết thương cứ dai dẳng cho đến giờ.

Một chiếc xe dài đi qua, ngăn cách ánh nhìn từ hai đôi mắt, ngăn cách hai trái tim đang loạn nhịp. Và rồi khi chiếc xe kia đi qua thì cũng là lúc bóng dáng cô gái nhỏ………. biến mất…….hệt như ảo ảnh nơi xa mạc. ” Akêmi ơi, giờ thì mình mới hiểu trang nhật kí bị xé của bạn, nàng tiên cá là người thông mình khi chọn cái chết; nàng ta chỉ là kẻ ngốc khi sống mà thấy người mình yêu hạnh phúc bên người khác, sống mà trơ trẽn xen vào thứ tình cảm chỉ dành cho hai người, và nàng tiên cá phiên bản mới, nàng tiên cá ngốc nghếch chính là….. mình đấy!”

Nó đúng là ngốc! Nhưng không phải vì lí do trên mà là nó đã không hiểu được rằng nó không phải là nàng tiên cá, nó không phải kẻ thứ ba, mà nó là… công chúa dành cho Hoàng tử!

Trời ……bỗng đổ mưa. Ông trời điên loạn khi vừa đấm vừa xoa, đáng ra ông đừng nên trêu đùa như vậy, ông không hề hay biết hay biết rõ mà vẫn cố tình làm mưa trong khi hai con người bé nhỏ kia chẳng hề có lấy một chiếc dù.

- Ba ơi! Con muốn được làm mưa! -Giao Khuyên bé nhỏ mỉm cười nói với người cha.

- Tại sao?

- Con muốn rửa sạch nỗi buồn cho mọi người, con muốn rửa trôi nước mắt của họ, con muốn là những hạt nước vô tư, rơi….rơi mãi!

Hữu Chiến xoa đầu đứa con gái:

- Ngốc quá con gái! Đừng làm mưa bởi vì mưa chính là nước mắt, là nước mắt của trời. Nó chỉ chứa đầy sự gục ngã và quy luỵ thôi! Tuy nhiên hãy làm người đi dưới mưa, hãy dũng cảm đối mặt với những hạt nước vô tình, hãy ngẩng mặt lên mà thách thức với đau khổ và khi đó chắc chắn con có thể thấy được…..sau màn mưa buốt gia và bầu trời âm u không lối thoát kia là…….. cầu vồng rực rỡ của riêng con!

Và đúng như lời nói năm xưa, cầu vồng bảy màu kiêu hãnh khoe sắc trên bầu trời quang đãng của Tokyo.

Thế nhưng nó chằng hề ngắm nhìn được chiếc cầu vồng kia đơn giản là vì nó đã quên lời nói của ba ba nó, nó đã không dám ngẩng đầu lên mà thách thức, đã không dũng cảm mà đương đầu nên thứ nó nhận được chỉ là những vũng nước mưa sâu hoám trên vỉa hè hệt như những vết sẹo sâu khó vá.

Chiếc Lá rơi bị nước mưa làm ướt sũng đã quá đỗi nặng nhọc để vươn mình nhận những tia nắng và ngắm nhìn cầu vồng. Lá chỉ có thể tự nhuốm mình trong bùn đen ô uế mà chờ ngày phân huỷ. Và rồi cơn Gió ngày nào hối hận, thổi sạch vết nhơ của Lá và đem lá trở về với Cây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.