Chuyện Tình Vịnh Cedar 4: Tìm Lại Tình Yêu

Chương 15



“Tớ thề là một ngày nào đó lớp học này sẽ giết tớ mất”. Grace thì thào khi Olivia dẫn chị vào phòng thay đồ. Grace dùng một cái khăn quấn quanh cổ để ngăn mồ hôi chảy xuống. “Tớ đang nghĩ”, Grace tiếp tục nói và ngồi thụp xuống cái ghế trong phòng thay đồ, “Chúng ta chỉ nên gặp nhau để ăn tối vào các buổi tối thứ tư và bỏ cơn ác mộng tập thể dục thẩm mỹ này đi.”

“Thôi nào, Grace, cậu yêu lớp học này mà”.

“Sai rồi. Tớ chỉ thích lúc tập xong. Việc phải nhảy lên nhảy xuống thật chán”.

Olivia bật cười. Vẫn là bài hát cũ rích từ bốn năm trước. Lúc nào Grace cũng kêu ca nhưng Olivia biết rằng bạn mình rất thích nó. Chỉ có điều Grace không biết được điều đó thôi. Tuần nào Grace cũng là người đến trước và mặc dù kêu ca nhưng sau đó luôn thú nhận rằng mình cảm thấy dễ chịu hơn. Tuy nhiên, Grace không dễ chịu ngay khi tập xong, mà là khi chị thở bình thường trở lại. “Kẻ ngốc cạnh mình đang nhăn nhở gì thế nhỉ?”. Grace nheo mắt nhìn Olivia.

“Có cậu ngốc ấy”. Để tay ôm bụng, Olivia lại cười. “Cậu làm tớ đau bụng vì cười đây này”.

“Tớ rất vui vì cậu thấy tớ thú vị”. Grace vừa lẩm bẩm vừa cúi xuống tháo dây giày. “Rồi một ngày cậu sẽ thấy tiếc khi tớ bị đưa đi trên một chiếc xe cấp cứu.

Olivia chớp mắt. “Cậu sẽ thấy dễ chịu hơn nếu tớ mua cho cậu một chiếc bánh kem dừa chứ?”.

Grace nhìn lên. “Có thể. Nhưng có lý do gì đặc biệt không?”.

Olivia gật đầu. “Tớ muốn hỏi cậu một việc”.

“Được”. Grace vừa gật đầu vừa tháo dây chiếc giày thứ hai và hất nó ra.

Sự sẵn sàng lắng nghe và giúp đỡ người khác chính là đặc tính khiến Grace trở thành một người bạn tốt. Chẳng có gì mà Olivia lại không thể chia sẻ với Grace. Đó là lý do vì sao cuộc nói chuyện này lại khó khăn và đau đớn đến vậy. Olivia sợ rằng người bạn thân thiết lâu năm của mình không hoàn toàn thật lòng về chuyện xảy ra với Will.

Nửa tiếng sau, họ ngồi ở nhà hàng Pancake Palace, họ cùng nhau ăn những miếng bánh dừa lớn và uống cà phê.

“Tớ hy vọng cậu nhận ra rằng thứ này sẽ làm hỏng toàn bộ mục đích học thể dục thẩm mỹ của chúng ta”. Grace nhấc dĩa đưa lên miệng để thưởng thức miếng bánh đầu tiên.

“À, trong một số trường hợp thôi”.

“Vậy đây có phải là một trong số những trường hợp đó không?”.

Olivia không trả lời. Thay vào đó chị chuyển sang chủ đề mình trăn trở suốt tuần qua. “Mình mới nhận được điện thoại của anh Will”. Olivia dò xét Grace với hy vọng sẽ nhận thấy phản ứng của bạn mình khi nghe nhắc tới tên Will. Quả nhiên, ngay lập tức Grace sững sờ. Vậy chính Will là người có quan hệ với Grace hồi đầu năm. Một thoáng giận dữ, ban đầu với Will và sau đó là với Grace, khiến Olivia thấy bối rối. Chị cố kiềm chế cảm giác muốn mắng cho cả hai người một trận. “Cậu có muốn biết anh ấy yêu cầu mình làm gì không?”, Olivia cố che giấu cơn giận dữ trong lòng.

“Làm sao mà mình biết được”.

Olivia thở dài. “Anh ấy muốn mình điều tra về Ben Rhodes”. Grace tròn mắt ngạc nhiên. “Ben ấy à? Để làm gì?”

“Anh ấy nghĩ rằng Ben đang lợi dụng để bòn rút tiền tiết kiệm của mẹ mình”.

Grace tỏ vẻ không đồng ý. “Cậu sẽ làm việc đó chú?”.

Olivia không muốn thú nhận là mình đã bắt đầu làm việc đó, nhưng chị không có cách nào né tránh. “Mình đã làm. Hôm đầu tuần mình đã nói chuyện với Roy và mình nghĩ như thế là phí tiền”.

“Olivia!”. Grace kêu lên thảng thốt và điều này khiến Olivia càng thấy mình tồi tệ. “Tớ không thể tin được là cậu lại có thể làm thế”.

Giờ thì Olivia cảm thấy hối hận, nhưng chị đã hứa với Will là sẽ thuê người tìm hiểu về Ben, và chị đã làm. “Anh mình lo sợ điều đó cũng có lý do riêng. Ben sống một mình ở vùng này và thực sự là chúng ta chưa biết gì nhiều về ông ấy. Will đã thuyết phục mình thuê người tìm hiểu về ông Ben. Cậu biết Will rồi đấy, khi nào anh ấy muốn làm điều gì thì thật khó khăn để thuyết phục anh ấy điều ngược lại”. Chị lại quan sát Grace xem phản ứng của bạn mình thế nào. Grace lắc đầu như thể chị không thể tin nổi rằng Olivia lại làm một việc thiếu cân nhắc đến thế. Olivia cũng đồng ý với suy nghĩ của Grace. Chị đã định suy nghĩ kỹ trong vòng một hai ngày gì đó trước khi gọi cho Roy, nhưng tất cả đã quá muộn.

“Nếu biết về việc này, mẹ mình sẽ rất tức giận”. Olivia nói.

“Đúng vậy”, Grace lẩm bẩm.

“Mình đã nói với Will rằng mình rất quý mến và tin tưởng ở Ben. Mình không tin là ông ấy lại có thể làm điều gì đó bất chính”.

Grace nhìn xuống và dùng cạnh cái dĩa cắt lia lịa vào miếng bánh. Olivia có cảm giác là cô bạn đang tập trung vào cái bánh để cố tránh đề cập đến Will.

Olivia nhìn Grace chăm chú. “Hình như lâu lắm rồi cậu không hỏi về Will,” chị thăm dò. “Có lý do gì không?”

“Không hẳn”. Grace trả lời đầy né tránh.

“Thực ra anh ấy cũng hỏi về cậu”. Grace với cốc cà phê, vẫn tránh không nhìn Olivia. “Cậu không tò mò xem anh ấy hỏi gì à?”

“Không hẳn”.

Olivia mệt mỏi vì chờ đợi Grace thú nhận sự thực. “Đó là anh trai mình, phải không?” Chị không kiềm chế được sự giận dữ nữa. Chị bất bình với Will và nhúc nhối vì anh đã lợi dụng người bạn thân nhất của mình, chưa kể Grace hoàn toàn ngây ngô trong chuyện này. Grace không trả lời.

“Ít nhất cậu nên thành thật, Grace ạ. Cậu đã dính líu đến chuyện tình cảm với anh mình”.

Grace ứa nước mắt và chậm rãi gật đầu.

“Sao cậu không kể với mình?” Olivia hỏi, lòng đau đớn vì Grace không tin tưởng chị. “Chúng ta luôn chia sẻ với nhau mọi điều”.

“Mình không thể tâm sự với cậu được. Đáng ra mình phải kể từ đầu, nhưng mình đã giấu nhẹm. Mình không hiểu tại sao - không, như vậy là sai trái. Mình biết cậu sẽ không đống ý”.

“Chuyện bắt đầu thế nào?” Khi Charlotte phải mổ vì bệnh ung thư, Will đã tới vịnh Cedar, nhưng theo Olivia biết thì Grace và Will rất ít khi nói chuyện với nhau.

“Ban đầu rất trong sáng”. Grace nhìn chăm chăm xuống bàn, giọng thấp đi gần như thì thầm. “Will viết cho mình và bày tỏ rằng sự thông cảm về vụ tự tử của Dan. Đó là một lá thư rất hay, ở cuối thư anh ấy để lại địa chỉ thư điện tử. Mình trả lời và cảm ơn. Will tiếp tục phúc đáp và đến khi mình ý thức được tình huống thì sự thực là ngày nào chúng mình cũng đã gửi cho nhau”.

“Anh mình đã có gia đình”.

“Ừ, mình biết điều đó”.

Rõ ràng Grace đã biết rõ khi dính líu vào mối quan hệ này. Olivia ý thức rất rõ rằng “các mối quan hệ” qua mạng Internet đang ngày càng trở nên phổ biến, nhưng chị rất thất vọng khi người mà chị yêu quý và trần trọng lại có thể vướng vào chuyện này. Chị cũng cảm thấy tương tự đối với Will. Anh là anh trai của chị và chị luôn cho rằng anh mình là người đàn ông đáng tin cậy, nhưng rõ ràng là chị đã sai. Anh ấy cũng đã biết.

“Bọn mình đã cố gắng kiểm soát tình cảm cho tới khi mình cùng đón lễ Tạ ơn với Cliff và con gái anh ấy. Mình không hề liên lạc với Will và anh ấy cũng không hề liên lạc với mình”.

“Will có biết cậu ở bên Cliff không?”.

“Ồ, có. Và khi mình từ Bờ biển phía Đông trở về mọi thứ đã thay đổi. Will nói nhớ mình và chắc chắn là mình nhớ những lúc nói chuyện với anh ấy. Khi mình thú nhận điều đó, Will bắt đầu gọi điện cho mình và rồi anh ấy thổ lộ tình yêu dành cho mình”. Grace nuốt nước bọt, mắt rân rấn lệ. “Anh tâm sự rằng cuộc hôn nhân của anh ấy thật khủng khiếp và anh ấy đang tìm cách thoát ra.”

“Cậu tin bởi vì cậu muốn nghe như vậy”.

Grace gật đầu rồi hít mạnh. “Will gợi ý về một buổi gặp mặt ở New Orleans. Anh ấy gửi vé máy bay cho mình và đặt chỗ ở khách sạn. Suýt nữa mình đã làm thế.” Chị lấy tay che miệng như để kiềm chế tiếng nức nở. “Suýt nữa thì mình đã ngủ với một người đàn ông đang có vợ”.

Không phải từ khi Dan biến mất Olivia mới thấy bạn mình thế này. “Rồi chuyện gì đã xảy ra?” Chị dịu dàng hỏi.

“Một tối sau khi tập thể dục xong, cậu nhắc với mình rằng Will và vợ anh ấy vừa đặt một chuyến đi chơi biển. Mình không muốn tin. Will bảo mình rằng anh ấy và Georgia đã li thân và rằng anh ấy đã nộp đơn li dị lên tòa”.

Lại còn tệ hơn cả những gì Olivia đoán được, nhưng chị cố giữ im lặng. “Cậu không nghĩ rằng đáng ra mình phải kể là Will sẽ li dị à?”

“Ừ. Không, mình không nghĩ ra. Mình cho rằng cậu không muốn ai biết.”

“Có chuyện gì thì mình phải nói với cậu chứ”. Đó là một lời nhắc tế nhị rằng Olivia không giấu bạn chuyện gì và việc Grace im lặng đã khiến chị bị tổn thương.

“Sau đó, mình bối rối quá... Mình muốn kể thật với cậu nhưng mình không thể. Tệ hại nhất là mình còn nói dối Cliff. Anh ấy đã biết. Anh ấy hỏi mình có ai khác không. Mình phủ nhận hết và vờ bực mình rằng tại sao anh ấy lại có thể nghĩ ra chuyện như vậy”.

“Sao anh ấy lại biết?” Grace đã dối trá cả hai người và Olivia ngạc nhiên là Cliff có thể cảm nhận mọi chuyện còn chị thì không.

Grace cắm mặt xuống bàn. “Vợ cũ của Cliff đã lừa dối anh ấy nhiều năm. Cliff cảm nhận được những gì đang diễn ra... Cuối cùng mình đã thú nhận là gặp một người trên mạng Internet. Mình bảo là mình trong sáng - cho tới thời điểm đó - nhưng anh ấy không tin mình. Cliff từ chối không muốn dính đáng gì tới người đàn bà mà anh ấy không thể tin tưởng. Chính vì thế mà bây giờ anh ấy không muốn liên quan gì tới mình nữa - và sự thật là mình không thể trách anh ấy”.

“Sao cậu lại biết Will và Georgia vẫn ở cùng nhau?.”

“Mình gọi đến nhà. Cô ấy trả lời điện thoại”.

Hẳn đó phải là một sự thật gây sốc, nhưng Olivia không bình luận gì. Nạn nhân trong vụ việc này chính là chị dâu của chị. Grace cố mỉm cười. Cố gắng chỉ là vô ích. “Mình nói với Will rằng mình không bao giờ muốn nghe điện thoại của anh ấy nữa và đã chặn địa chỉ của anh ấy trong hộp thư điện tử. Will cố liên hệ với mình vài lần nhưng mình xóa ngay lập tức, xóa tất cả tin nhắn. Mình không muốn liên quan tới anh ấy thêm một chút nào nữa”. Grace đã phải trả cái giá đắt cho sự thiếu thận trọng của bản thân.

“Mình xin lỗi vì anh mình đã cư xử như thế”.

“Mình cũng vậy”. Crace đáp, giọng rất lạ.

“Nhưng mình tự trách mình. Ngay từ thời cắp sách, mình đã thích Will nhất rồi. Khi anh ấy thực sự ngỏ lời yêu, mình thấy thật tuyệt vời và mình đã đón nhận. Nếu có ai đó kết tội mình quan hệ bất chính với một người đàn ông đã có gia đình, chắc hẳn mình sẽ phủ nhận. Nhưng sự thật đó là những gì mình đã làm”.

“Câu chuyện có thể còn tệ hơn nữa”.

“Tệ hơn nhiều”, Grace nói. “Nếu cậu không nhắc tới Georgia, có lẽ mình đã gặp Will ở New Orleans. Có lẽ mình cũng đã ngủ với anh ấy dù mình tin mọi chuyện. Mình hoàn toàn yêu anh ấy. Ơn Chúa, may mà mình còn kịp biết sự thật”.

“Cliff có biết rõ mọi chuyện không?.”

“Anh ấy chỉ biết thế chứ không biết rõ là ai.”

“Và cậu đến xin lỗi anh ấy?”.

Grace gật đầu. “Hai lần. Nhưng anh ấy không thể tha thứ cho lỗi lầm của mình. Kết thúc rồi”.

Olivia không biết chắc. “Cậu biết không, Cliff có thể thay đổi ý kiến. Hãy kiên nhẫn. Hãy cho anh ấy thời gian”.

“Mình không nghĩ thời gian sẽ tạo nên sự thay đổi” Grace thú nhận với nỗi hối hận khôn xiết. “Nếu cần bằng chứng, mình đã có từ cách đây hai tuần.”

“Ý cậu là sao?”.

“Mình gặp Cliff ở nhà hàng Hải Đăng. Bọn mình nói chuyện vài phút và rồi một nhân viên phục vụ tới chỗ bọn mình, tưởng bọn mình cùng ăn với nhau. Anh ấy thể hiện rõ ràng rằng anh ấy thà ăn riêng còn hơn ngồi ăn chung với mình. Mình hiểu điều đó. Dù trước đây anh ấy có chút tình cảm nào dành cho mình đi nữa thì giờ nó cũng đã chết rồi”. Grace cố kìm nén sự xúc động, nhưng nước mắt vẫn lăn dài trên má chị.

Olivia nhoài qua bàn nắm tay cô bạn.

Chị cần phải bàn với ai đó về chuyện này - và người có thể chia sẻ những suy nghĩ ấy chính là chồng chị.

Đêm khuya hôm đói, Olivia mặc bộ đồ ngủ, ngồi ôm gối trên chiếc giường đôi và thuật lại toàn bộ câu chuyện cho Jack nghe.

“Em không thể chịu được sự thật rằng người gây ra toàn bộ vụ bê bối này lại chính là anh trai của em”. Đó vẫn là một cú sốc.

Jack cũng kinh ngạc vì chính anh cũng không thể tin những gì vợ mình vừa kể cho anh nghe. “Grace thế nào?”

“Trái tim cô ấy tan vỡ. Cliff không muốn gặp cô ấy nữa”.

Jack quẳng cái áo khoác lên chiếc ghế cạnh giường. Olivia chỉ vào chiếc áo, nhắc anh hãy treo nó vào trong tủ. Jack thoáng nhìn chiếc áo rồi lại nhìn vợ, đoạn thở dài, nhấc cái áo lên và tìm một cái mắc.

“Em nghĩ thế nào?” anh hỏi chị lúc quay vào.

“Về Cliff ấy à?” Olivia cân nhắc một lúc. “Em không biết, nhưng em chắc chắn là anh ấy từng yêu Grace chân thành. Anh ấy không phải là loại đàn ông sẵn sàng có mới nới cũ”.

“Vậy thì vẫn còn hy vọng”.

Jack ngồi xuống giường và cởi giầy. Anh cười kiêu hãnh và xếp đôi giầy ngay ngắn. Đáng ra phải để giày ở tủ dưới nhà, nhưng Olivia không nói gì. “Hãy nhớ rằng Grace đóng vai trò rất lớn trong việc kết nối hai chúng ta lại với nhau”, anh nói.

“Em biết”.

Jack vòng tay quanh người vợ và kéo chị ra mép giường. “Em có nhớ chúng ta đã gặp nhau, xem cùng một bộ phim vào cùng một ngày như thế nào không? Vô tình hay cố ý đấy?”.

“Ồ, vâng, việc đó”. Olivia mỉm cười trước kỷ niệm đẹp đẽ ấy. Theo Grace, vấn đề của họ là cả hai đều quá cứng đầu cứng cổ vì cái tôi của mình. “Anh nghĩ chúng ta nợ Grace Sherman một việc”.

Olivia ngẩng lên. “Chính xác là anh đang gợi ý gì thế?”.

Anh im lặng khoảng một phút. “Chương trình quyên góp bảo vệ động vật sẽ diễn ra vào tháng bảy, phải không?”

“Cuộc đấu giá Chó và Người đàn ông độc thân ấy à?”

Jack trầm ngâm gật đầu. “Hãy nhớ rằng cứ quyết tâm là sẽ làm được.”

“Ôi Jack! Lại chơi chữ rồi”. Olivia chớp mắt.

“Thực tế là có quyết tâm là có cách giải quyết rồi.”

Chị cười khúc khích và huých vào vai anh. Trong trường hợp đau đầu thế này, chỉ Jack mới có thể làm chị cười.

Anh huých lại vợ và họ cười với nhau. Rồi Olivia lắc đầu “Cliff chỉ là một trong số những gã độc thân. Grace bảo rằng anh ấy đánh gục hết đám kia.”

“Thật à? Có thể anh ta cần được cổ vũ, sự cổ vũ đúng đắn.”

“Jack, anh đang nghĩ gì thế?”. Người đàn ông nhướng lông mày im lặng. “Jack?”

Bằng một cử động mạnh và đột ngột, Jack kéo vợ vào vòng tay mình. “Gần đây anh có nhắc tới việc em hỏi nhiều quá không nhỉ?”.

“Không phải là gần đây”. Olivia đáp lại và lại khúc khích cười. Jack hôn vợ, họ cùng im lặng, chẳng ai còn muốn hỏi bất kỳ câu hỏi nào nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.