Tiệc mừng chiến thắng của chúng tôi được tổ chức tại một cửa hàng nằm cạnh
sân vận động. Tả Mạc Phong tuyên bố, hôm nay bao trọn cửa hàng. Ánh sáng, âm
nhạc và những khuôn mặt háo hức làm tôn thêm không khí sôi động nhưng không kém
phần lãng mạn bên trong phòng hát đang chao đảo bởi những chiếc đèn xoay. Tất cả
đều lắc lư theo tiếng nhạc.
“Không phải rượu, chỉ là cocacola thôi mà!” Tôi vừa nấc vừa tiếp tục rót
cocacola vào cốc. Ôi, giá mà coca có thể khiến người ta say thì hay biết
mấy. Chúng tôi đã đánh bại trường Trung học Phổ thông Hữu Trí để giành giải
nhất, từ giờ tôi sẽ không bị Tả Mạc Phong chèn ép, cũng không lo lắng về việc
phải quét sân vận động cả một năm trời, nhưng tại sao tôi vẫn cảm thấy không
vui
Cho đến bây giờ, Thượng Quan vẫn chưa trở lại, tôi không biết phải làm sao!
Đã có không ít người hỏi, nhưng tôi cũng không biết phải trả lời họ thế nào. Tôi
muốn cầu cứu Tả Mạc Phong, nhưng mỗi lần tôi định tìm anh ta để nói chuyện, đều
bị anh ta lạnh lùng từ chối…
Tôi gồng mình dậy, loạng choạng đến bên cửa sổ, đưa tay vén rèm để gió phả
vào mặt. Dạo này trời vào đêm thật tối, tối đen theo đúng nghĩa, không một vì
sao nhấp nháy, cũng chẳng có những đám mây trôi lơ lửng dưới trăng. Cái màu đen
đơn điệu này thật dễ khiến cho con người ta trở nên buồn bã. Tất cả đều yên
tĩnh, yên tĩnh đến mức cảm thấy bất an… Hay vì trời sắp có mưa bão chăng?
Bên ngoài cửa sổ là một ban công, hình như có hai người đang đứng đó, là Tả
Mạc Phong và Minh Y Na!
Minh Y Na đang ngả đầu vào vai Tả Mạc Phong, đôi vai không ngừng run lên bần
bật, hình như là đang khóc. Tả Mạc Phong một tay vỗ nhẹ lên vai, một tay nhẹ
nhàng vuốt tóc chị ấy, hình như đang nói điều gì đó…
Nhìn thấy họ, đầu óc tôi bỗng trở nên rỗng tuếch, chỉ cảm thấy phía trước là
một màu đen tối. Tả Mạc Phong mặc đồ âu màu đen, trên gương mặt tuyệt mỹ ấy đang
phảng phất những tia sáng u uất. Còn Minh Y Na đứng đó trong bộ đồ màu hồng
phấn, mái tóc đen dày buông xuống trước ngực. Hai người đó tình tứ ôm nhau trong
làn gió đêm dịu nhẹ, xem ra họ thật xứng đôi, chẳng khác nào công chúa và hoàng
tử bước ra từ những câu chuyện cổ tích… Thực ra thì từ trước đến nay, họ vẫn
luôn là hoàng tử và công chúa, còn tôi chỉ là con vịt xấu xí đi bên cạnh họ mà
thôi!
Chắc là họ đã yêu nhau rồi!
Sau này, Tả Mạc Phong cũng không cần đến cô bạn gái hờ này nữa, cũng không
cần giúp tôi thu dọn chiến trường nữa. Lâm Tiểu Ngư, màải tự nhắc bản thân mày,
mày không thích Tả Mạc Phong! Nhưng tại sao nước mắt cứ trào ra thế này…
Rồi Tả Mạc Phong đột nhiên ngẩng đầu lên. Cách một tấm kính trong suốt, anh
ta đang đứng đối diện tôi. Dường như anh ta đang bối rối, ánh mắt lộ rõ một thứ
cảm xúc không thể nói thành lời!
Lâm Tiểu Ngư, mày không thể để anh ta coi thường mày!
Tôi cắn chặt môi, cố nặn ra một nụ cười để chứng minh mình vẫn ổn, nhưng nỗi
đau mà khóe mắt và khóe môi phải chịu đựng khiến những múi cơ trên mặt không
khỏi nhăn lại.
Tôi không thể chịu đựng thêm được nữa, quay lưng lại, lao về phía cửa, sau
lưng phảng phất tiếng gọi của Tiếu Tiếu và Tả Mạc Phong. Nhưng tôi không thể
dừng bước, cũng không dám quay đầu lại, bởi tôi sợ mình đứng không vững trước
mặt anh ta, sợ đứng trước người con trái ấy, tôi sẽ không tìm lại được chính
mình!
Tôi phải đi tìm Thượng Quan Cảnh Lăng. Cho dù cả thế giới này có bỏ rơi tôi,
thì Thượng Quan Cảnh Lăng vẫn sẽ ở bên tôi. Anh ấy nói anh ấy sẽ trở lại, anh ấy
sẽ trở lại…
Ánh đèn đường màu vàng trải rộng trên con đường dài, từng cơn gió thổi qua
khiến những lớp bụi và giấy vụn bay lơ lửng. Nhìn cái bóng đổ dài dưới ánh đen,
tôi đột nhiên cảm nhận được cái lạnh như đang chạy thẳng vào tim. Tôi thong dong
bước trên đường, ngước đầu nhìn lên bầu trời, không hề chú ý đến mấy cái bóng
phía sau lưng.
Trốn ra khỏi quán hát nơi mọi người đang liên hoan, tôi tìm góc khuất không
có người, khóc một hồi lâu mới bình tĩnh trở lại. Thực ra cũng chẳng có gì,
ngoài trái tim đang rất đau, còn cơ thể tôi hoàn toàn bình thường. Sau năm năm
liền trường Trung học Phổ Thông Phác Thiện mới giành được giải nhất trong cuộc
thi võ thuậ toàn thành phố, tôi cũng là một thành viên trong đoàn tham dự, ha
ha, không có gì có thể đánh bại được Lâm Tiểu Ngư này!
Bước vào con ngõ nhỏ gần đường cái, không gian bỗng trở nên u ám hơn. Trong
ngõ không một vết tích gì cho thấy có người qua lại. Yên tĩnh, hoang vắng, không
gian bao trùm một bầu không khí lạnh lẽo đến rợn người, pha lẫn cảm giác thần
bí.
Tôi bắt đầu lùi bước, bởi một cảm giác lạ chưa từng có bắt đầu xâm chiếm
trong người – một cảm giác sợ hãi không tên.
“Đại ca, đúng là cô ấy rồi, đúng là cô gái đanh đá nhất trường Phác Thiện
rồi.” Một giọng nói vang lên trong đêm tối, người được gọi là “đại ca” chỉ “ừ”
một tiếng rất nhẹ.
Tôi nghe thấy tiếng nói phía sau, vội quay người lại. Trong nháy mắt, một đám
người ăn mặc kỳ quái đang vây quanh tôi. Cách chỗ họ đứng khoảng ba mét là một
người đàn ông để tóc dài. Dưới ánh sáng của đèn đường, khuôn mặt người này hiện
ra chập chờn, lúc sáng lúc tối, tuy nhiên, khuôn mặt anh ta lại toát lên một khí
chất khiến người khác bị mê hoặc. Khuôn mặt ưa nhìn, hàng lông mày dày, mũi cao
và đôi môi khiêu gợi, chỉ có đôi mắt dài ti hí khiến khuôn mặt toát lên vẻ gian
xảo, ma quái.
Tôi biết hắn, hắn chính là Quân Lưu Ca và đám người trước mặt chính là học
sinh của trường Trung học Phổ Thông Hữu Trí!
Đợi đã nào, chẳng phải là Thượng Quan Cảnh Lăng đang truy bắt Quân Lưu Ca
sao? Nhưng Quân Lưu Ca lại đang ung dung đứng đây. Vậy, vậy Thượng Quan Cảnh
Lăng đâu? Tâm trạng tôi trùng xuống, thực sự không dám tưởng tượng những việc
xảy ra với Thượng Quan Cảnh Lăng.
“Đại ca, chính đội cô ta đã cướp mất danh hiệu số một của chúng ta!” Một tên
con trai mỏ nhọn, quai hàm bạnh ra như hàm khỉ cất giọng bực tức.
“Đại ca, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Một tên khác nhắc nhẹ, mắt không ngừng
liếc ngang liếc dọc: “Đại ca, con bé này không được xinh đẹp cho lắm, em e rằng
đại ca sẽ không ưng!”
Nghe được câu này, tôi mới ý thức được hoàn cảnh hiện tại của mình, hai chân
run lên cầm cập.
Thượng Quan Cảnh Lăng đã từng nói Quân Lưu Ca là một tên hoang dâm! Trời đất
ơi, sao tôi lại đen đủi thế này?
Thật là oan gia ngõ hẹp!
“Ta rất thích cô gái có tên Minh Y Na của trường họ…” Giọng nói trầm đục của
Quân Lưu Ca nghe đau cả lỗ tai, ánh mắt hắn đảo một lượt lên người tôi: “Tuy
nhiên, ta muốn hỏi chuyện cô gái này, mau bắt cô ta lại!” Hắn khoanh tay, mấy
đứa con trai lập tức xông lại gần tôi.
“Đợi, đợi một chút.” Haizz, mình thật vô tích sự, sao lưỡi cứ cứng lại, đến
nói cũng không gãy gọn thế này? Giọng tôi lạnh lùng: “Anh muốn hỏi gì, tôi sẽ
trả lời anh…”
Tất cả đám con trai trong đó có cả tên Quân Lưu Ca đều ngỡ ngàng, dường như
chúng không ngờ tôi lại có thể bình tĩnh đến vậy. Quân Lưu Ca nhếch mép cười,
vẫy tay ra hiệu cho đám đàn em dừng tay, rồi nhìn tôi có vẻ hứng thú: “Cô khẳng
định là sẽ thành thật trả lời những câu hỏi của tôi chứ?”
“Nếu không có gì báo đáp lại, tôi đương nhiên không dám chắc là mình sẽ thành
thật!” tôi nhìn lên nét mặt có vẻ biến sắc của hắn, lấy hết can đảm, tiếp tục
nói: “Chúng ta làm một cuộc trao đổi, anh trả lời tôi một câu hỏi, tôi trả lời
anh một câu hỏi, như thế anh không thể lừa tôi, tôi cũng không thể lừa anh!”
Quân Lưu Ca nhìn tôi với vẻ mặt ngạc nhiên, cúi đầu cười: “Nha đầu này thú vị
thật, mặc cả với ta à. T nhiên, ta cũng muốn thử xem trình độ của cô đến đâu,
nên ta sẽ làm theo cách cô nói. Nói đi, cô bé muốn hỏi gì?”
“Thượng Quan Cảnh Lăng đâu? Anh ấy nói là đi tìm anh!” Bất chấp mọi chuyện,
trước tiên tôi phải hỏi xem Thượng Quan Cảnh Lăng có an toàn hay không.
Quân Lưu Ca hắng giọng lạnh lùng: “Tôi không biết!”
“Rõ ràng là anh ấy đi tìm anh, sao anh lại không biết?” Tôi hơi lo lắng, cất
giọng gay gắt – bản cô nương không hài lòng với câu trả lời của hắn.
Quân Lưu Ca tỏ ra khói chịu: “Tôi đã trả lời câu hỏi của cô rồi, tin hay
không là việc của cô. Nói cho ta biết, ngọc bội của Thượng Quan Cảnh Lăng ở
đâu?”
Ngọc bội? Anh ta hỏi ngọc bội làm gì? Tôi chủ động lùi lại phía sau. Ngọc bội
của Thượng Quan Cảnh Lăng tôi đang đeo trên cổ, thật may là tôi mặc áo cao cổ
nên ngọc bội không bị lộ ra ngoài!
“Ngọc bội này rất quan trọng, nó có thể liên quan đến việc xuyên thời gian
của bọn anh!”
Lời của Thượng Quan Cảnh Lăng vang lên bên tai tôi…
Xuyên thời gian? Tên này muốn tìm ra bí mật xuyên thời gian chăng?
Không cần biết hắn muốn làm gì, tôi cũng không thể để hắn toại nguyện.
“Cái gì, ngọc bội gì?” Tôi tỏ ra ngạc nhiên, vừa lén nhìn mấy tên con trai
đang vây quanh mình và nhắm vào tên gầy gò nhất.
“Hú…” Tôi giơ chân đạp một cái thật đau lên tên ấy khiến hắn rống lên như lợn
bị chọc tiết, ngã vật xuống đất. Trên cái vòng vây đang quây lấy tôi lúc này hở
ra một chỗ trống. Nhắm đúng thời cơ, tranh thủ lúc chúng chưa kịp phản ứng gì,
tôi lao vọt ra ngoài, cắm cổ chạy.
“Mau đuổi theo, không để cho cô ta chạy thoát!” Tiếng thét phía sau mỗi lúc
một gần khiến tim tôi đập loạn xạ. Nhưng mình nên chạy theo đường nào? Nhìn ngã
tư phía trước, tôi hoang mang không biết nên làm thế nào. Bên đường chỉ có ánh
đèn vàng, tối tăm, thật khó để nhìn rõ đường, hơn nữa, các kiến trúc ở đây được
xây dựng giống nhau, tôi thực sự không biết mình đã chạy đến đâu nữa. Nghĩ đến
đây, tôi không kìm được một tiếng thở dài, nhưng chưa kịp lựa chọn, tôi đã bị
một bàn tay đẩy mạnh từ sau lưng khiến cả người tôi lao về phía trước.
“Uỳnh…” Tôi ngã phục xuống đất, đau quá! Tôi cắn răng, đang chuẩn bị bò dậy
thì ngay lập tức đã bị túm tóc lôi dậy, sau đó, lại tiếp tục bị đẩy sang tay một
kẻ khác.
“Muốn chạy à?” Tôi bị ép ngẩng đầu để nhìn vào bộ mặt gian tà kia, lúc đó,
đôi mắt trên bộ mặt ấy như đang tóe lửa vì giận dữ, hắn nghiến răng phát âm từng
chữ: “Ngọc - bội - ở - đâu?”
Tả Mạc Phong, Thượng Quan Cảnh Lăng, trong đầu tôi bỗng lóe lên hình ảnh của
hai người đó, trong lòng không ngừng cầu khấn họ xuất hiện.
“Tôi – không – biết!” Hừ, tưởng chỉ mình anh biết nghiến răng à, tôi cũng
biết đấy! Đến đây, đến đây xem ai sợ ai!
“Đại ca, chúng ta nên xử nó thế nào?” Tên con trai gầy gò bị tôi đạp khi nãy
cất giọng yếu ớt.
“Còn làm sao nữa? Thật là! Ta thấy con bé này cũng có cá tính đấy, càng lúc
ta càng thấy thú vị!” Quân Lưu Ca liếc mắt về phía tên gầy gò đó, giọng bực bội:
“Quân ăn hại, tí nữa thì để cô ta chạy mất.”
Tôi nín thở, mắt trân trân nhìn Quân Lưu Ca, nhưng hình như nó chẳng đem lại
tác dụng gì.
“Đưa cô ta đi!” Tôi cảm nhận được một bàn tay đang dúi đầu tôi xuống, sự u
tối đang bao phủ cả trời đất. Trong phút tỉnh táo cuối cùng, tôi cảm nhận được
đôi vai mình đang bị ép rúm lại, bên tai là những âm thanh khó chịu. Tên Quân
Lưu Ca đắc ý: “Có cô ta trong tay, không sợ Thượng Quan Cảnh Lăng không giao
ngọc bội cho ta rồi!”
2.
“Lâm Tiểu Ngư, bạn gái của anh là Minh Y Na!” Trên lưng hai con tuấn mã đang
đi xa dần, Tả Mạc Phong dịu dàng dắt tay Minh Y Na, nhìn nhau cười tình tứ.
Lòng tôi chua xót, đau đớn tưởng chừng không thể thở nổi, nước mắt trào
ra!
Bỗng nhiên, khuôn mặt tối sầm của Thượng Quan Cảnh Lăng xuất hiện trước mắt
tôi: “Đồ dối trá, rõ ràng em thích Tả Mạc Phong, tại sao không nói cho tôi biết,
tại sao không nói cho tôi biết?”
Vì quá tức giận nên khuôn mặt của Thượng Quan Cảnh Lăng trở nên cau có, tôi
bật khóc nứa nở, khóc đến mức không ra hơi, đau lòng quá…
Tối tăm, bức bối, khó chịu, không thể nhúc nhích, miệng bị nhét chặt giẻ ướt,
không thể phát ra một âm thanh dù rất nhỏ… Trong bóng tối, tôi cố gắng mở mắt
thật to, nhưng vẫn không nhìn thấy gì.
Đây chỉ là một giấc mộng, nhất định là một cơn ác mộng.
Không khí bốc lên một mùi hôi thối, hình như tôi đang bị đang nhốt trong một
cái kho!
Tôi dần tỉnh lại, cũng dần nhớ lại những việc đã xảy ra. Ối! Ối! Ối! Tôi bị
bắt cóc rồi! Tôi bị một tên hoang dâm xuyên thời gian từ thời phong kiến đến
bắt cóc. Á, chắc tôi chưa bị hắn làm gì chứ? Ối! Ối! Ối! Tên Quân Lưu Ca này
không có đầu à, lẽ nào không biết bắt cóc ở thời đại này là hành vi ạm pháp? Tôi
mà ra được nhất định sẽ đi tố cáo hắn cho hắn khuynh gia bại sản, chết không có
chỗ chôn…
Hàng nghìn ý nghĩ cứ xoay tròn trong đầu, khắp cơ thể đau nhức, tê dại vì bị
trói, sống mũi cay xè.
Không, không khóc, mình không được phép khóc vào lúc này.
Tôi cắn môi, nước mắt theo khóe mắt lăn xuống miệng. Trong giây lát, cảm giác
sợ hãi, cô đơn xâm chiếm lấy tôi.
Đây là lần đầu tiên trong đời tôi biết đến cảm giác này. Sợ hãi! Không biết
mình đang ở đâu, không biết mục đích của kẻ bắt mình là gì, không biết liệu có
người đến cứu mình không. Bố, mẹ, Tiếu Tiếu, Đại Lực, A Ngũ, Thượng Quan Cảnh
Lăng, Tả Mạc Phong, không có lấy một người ở bên mình. Lần này chết chắc rồi.
Cái gì đang đợi mình ở phía trước đây, vực thẳm, hang cọp hay là nấm mồ lạnh
lẽo?
“Ầm” – Một âm thanh lớn vang lên khiến tôi tỉnh lại, ánh sáng chói mắt khiến
tôi không thể mở mắt.
“Thế nào, đã nghĩ ra ngọc bội để ở đâu chưa?” Bộ mặt của Quân Lưu Ca lại xuất
hiện trước mặt tôi. Lần đầu tiên tôi nhận ra một điều, hóa ra một người đẹp trai
cũng có tâm địa độc ác.
Tôi cố gắng mở to mắt, nhìn chằm chằm vào Quân Lưu Ca. Hắn đưa tay rút cái
giẻ ướt trong miệng tôi ra, mắt lim dim: “Nói! Ngọc bội ở đâu?”
“Tôi không biết!” Nói xong liền nhổ nước bọt lên mặt hắn. Tôi thật ngưỡng mộ
mình, trong tình cảnh gian nan thế này, tôi vẫn có thể tung ra một hỗn hợp nước
bọt và nước mắt tấn công kẻ địch, không thể không khẳng định tôi đúng là một
Tiểu Ngư vĩ đại!
Ánh mắt Quân Lưu Ca lóe lên vẻ hung ác, trong nháy mắt, hắn bóp chặt cổ tôi,
gọng:
“Đừng cho là ta không dám làm gì cô! Thượng Quan Cảnh Lăng chắc là đã từng
cho cô biết ngày xưa ta làm gì?”
Tôi vẫn im bặt, không nói một lời. Hắn tiếp tục bóp nghẹt cổ tôi, đôi mắt hằn
lên những tia máu đỏ ngầu. Tôi kêu lên vì đau đớn, nhưng quyết tâm không mở
miệng. Hắn đúng là một con quỷ, chẳng trách Thượng Quan Cảnh Lăng phải liều cả
tính mạng để bắt hắn.
Đúng lúc tôi kêu trời trời không ứng, kêu đất đất không linh thì tên con trai
nói năng lí nhí lúc trước bước vào, giọng căng thẳng: “Đại ca, cái tên Thượng
Quan kia đến…”
Nghe đến hai chữ Thượng Quan, tôi phấn chấn hẳn lên, liến thoắng cảm ơn Bồ
Tát tứ phương. Ôi, cảm tạ Bồ Tát thần tiên, cuối cùng cũng có người biết mình
sắp bỏ mạng ở cái nơi quỷ quái này!
Hắn nới lỏng đôi bàn tay đang bóp chặt cổ tôi, cười một cách bí hiểm: “Người
quen đến rồi! Không ngờ khúc gỗ ấy cũng biết thương hoa tiếc ngọc!”
Hắn búng tay, tên đàn em nhanh chóng mở cửa nhà kho, một luồng sáng chói mắt
lại xông vào. Tôi miễn cưỡng mở mắt nhìn, chỉ thấy một bóng người cao lớn, giống
như thiên thần từ trong ánh sáng trắng đang tiến lại gần. Theo từng bước chân,
khuôn mặt anh ấy hiện lên mỗi lúc một rõ hơn, mỗi lúc một quen thuộc hơn – quả
đúng là Thượng Quan Cảnh Lăng, đúng là Thượng Quan Cảnh Lăng rồi! Tôi xúc động,
gồng mình đứng dậy, toan lao về phía anh ấy nhưng bị Quân Lưu Ca ấn xuống.
“Quân Lưu Ca, ngươi không được phép làm hại cô ấy!” Ánh mắt Thượng Quan Cảnh
Lăng nhìn tôi đầy thương xót, đôi bàn tay nắm chặt lại.
Quân Lưu Ca lại búng tay, “két” một tiếng, cánh cửa khép lại! Ánh sáng yếu ớt
chiếu vào trong kho qua cửa thông gió, bụi bay lơ lửng. T hết sức nhìn Thượng
Quan Cảnh Lăng. Tên ngốc này, sao lại đến đây một mình? Đến một mình chẳng phải
là tự dấn thân đến cõi chết sao?
Thượng Quan Cảnh Lăng nhìn ngọn lửa đang bùng lên trong ánh mắt của Quân Lưu
Ca, mặt vẫn giữ vẻ kiên định. Trầm ngâm một hồi, mới cất tiếng nói: “Nếu ngươi
làm hại Tiểu Ngư, ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi…”
“Ha ha, không ngờ sai dịch đại nhân của triều Minh lại đánh nhau vì một cô
gái tầm thường của thời hiện đại!” Quân Lưu Ca cười vang, nét mặt tối sầm: “Cũng
không ngờ mệnh của ngươi lại lớn như vậy, ta đã ném người xuống biển mà ngươi
vẫn có thể sống xót trở về!” Cái gì? Hắn ném Thượng Quan Cảnh Lăng xuống biển
sao? Chẳng trách anh ấy không thể đến tham gia cuộc thi. Độc ác! Nếu ánh mắt tôi
có thể giết chết hắn, tên khôn đó đã chết mấy trăm lần rồi…
“Tên tiểu nhân ti tiện kia, đã nói sẽ tranh đấu công bằng, không ngờ ngươi
lại tiếp tục chơi khăm ta…” Thượng Quan Cảnh Lăng căm phẫn chỉ trích Quân Lưu
Ca.
“Chỉ trách ngươi quá ngu ngốc!” Quân Lưu Ca cười như điên dại: “Thượng Quan
Cảnh Lăng, ta đi đến đâu người cũng bám theo như một con ruồi! Ngay cả một cuộc
thi, ngươi cũng muốn tranh cướp với ta! Ngươi nói xem, ta không ném ngươi xuống
biển thì còn ai ném? Tuy nhiên, lần này coi như các ngươi gặp may, vẫn giành
được giải nhất…”
“Đừng có cười nữa!” Tiếng cười khả ố bên tai khiến tôi không thể chịu đựng
thêm. Tôi nhìn cái bộ mặt đắc ý của hắn, quát lớn: “Với trình độ của ngươi, ngay
cả quyết đấu một cách quang minh chính đại ngươi còn không dám, vậy mà còn muốn
giành giải nhất trong cuộc thi võ thuật sao. Đừng có nằm mơ giữa ban ngày!”
“Hừ, ta chẳng có chút hứng thú nào với mấy cái trò thi đấu khua chân múa tay
thời hiện đại của cáươi!” Quân Lưu Ca trợn mắt nhìn tôi, rồi lại nhìn sang
Thượng Quan Cảnh Lăng, nói: “Ném ngươi xuống biển, ta cũng rất hối hận. Bởi vì
ta không muốn sống cả đời ở cái nơi quỷ quái này, ta vẫn muốn trở về triều Minh
của chúng ta để sống cuộc sống phong lưu!” Ngừng một lúc, hắn thấp giọng: “Đưa
ngọc bội của người ra đây, ta sẽ tha cho cô ta!”
“Ngọc, ngọc bội nào?” Thượng Quan Cảnh Lăng không biết nói dối, vừa lắp bắp
trả lời, vừa nhìn sang tôi. Tôi lo lắng kêu thầm “thôi chết rồi”, rồi vội vàng
cúi thấp đầu, tránh ánh mắt của anh ấy.
Nhưng tên Quân Lưu Ca ranh mãnh đã nhìn thấy bộ dạng của chúng tôi, dường như
đã hiểu ra điều gì, hắn liền lôi tôi dậy, đoán già đoán non: “Ngọc bội đang ở
trên người cô ta?”
“Không, không phải, ngươi không được làm hại cô ấy…” Thượng Quan Cảnh Lăng
cuống quýt, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: “Tốt nhất là ngươi nên đảm bảo
rằng không động đến cô ấy, dù chỉ là một sợi tóc, nếu không, đừng có mơ là có
được ngọc bội.” Ánh mắt sắc như dao của anh dừng lại trên mặt Quân Lưu Ca:
“Ngươi làm hại ta, ta có thể cố chịu đựng, nhưng nếu ngươi định hại cả Tiểu Ngư,
ta tuyệt đối không cho phép, tuyệt đối không cho phép!” Đôi vai Thượng Quan Cảnh
Lăng rung lên vì kích động, đôi bàn tay càng nắm chặt hơn.
“Không ngờ tình cảm ngươi dành cho con nha đầu này lại sâu sắc đến vậy, nhưng
lẽ nào ngươi không hiểu rằng, ngươi và cô ta không sống cùng một thời đại? Các
ngươi sẽ chẳng có kết quả gì đâu.” Giọng Quân Lưu Ca lạnh lùng, tiếp tục nói:
“Sai dịch đại nhân của ta ơi, lẽ nào ngươi vẫn chưa hiểu rõ sao? Cái thế giới
này không phù hợp với chúng ta, chúng ta phải trở về. Nếu con người ở thế giới
văn minh này biết ta và ngươi đến từ thời Minh, e rằng đến sinh mạng của bản
thân cũng khó giữ nổi!” Càng về sau, Quân Lưu Ca càng hạ thấp giọng: “Cùng theo
ta về, ân oán giữa ta và ngươi về đN triều Minh sẽ tính sau. Ở đây, chúng ta cần
liên kết lại với nhau mới đúng!”
“Chúng ta mãi mãi không thể là bạn!” Thượng Quan Cảnh Lăng mím môi, sắc mặt
rất khó coi: “Cho dù có đưa ngọc bội cho ngươi, ngươi cũng không biết sử dụng,
cũng không biết trở về như thế nào đâu!”
“Ta đã nghĩ rồi, việc chúng ta xuyên thời gian đến đây nhất định là có liên
quan đến miếng ngọc bội của ngươi. Trước khi không ý thức được việc gì đang xảy
ra, ta đã mơ hồ nhìn thấy một luồng ánh sáng có hình dạng của ngọc bội… Trên
người ta không hề đeo ngọc bội, cho nên, ngọc bội đó nhất định là của ngươi!”
Quân Lưu Ca tiếp tục nói: “Không cần biết ngọc bội ở đâu, không cần ngươi có bắt
tay hợp tác với ta hay không, nhưng nếu ngươi không nghĩ cho bản thân ngươi,
cũng nên nghĩ cho cô gái này chứ! Lẽ nào ngươi chưa từng nghĩ đến chuyện có một
ngày, trường của cô ta phát hiện ra cô ta không hề có người anh họ như ngươi,
hoặc là có ngày, bố mẹ cô ta đến trường thăm cô ta. Cho dù thế nào đi nữa,
chuyện của các ngươi sớm muộn cũng sẽ bị phát giác, thân phận của ngươi cũng sẽ
bị phát hiện. À, đúng rồi, ta cảm thấy cái tên Tả Mạc Phong ở trường các ngươi
đã bắt đầu nghi ngờ ngươi rồi. Không biết ngươi có nghĩ đến tình huống, cô gái
này sẽ gắp rắc rối như thế nào một khi tất cả đều bị phơi bày ra ánh sáng. Ngươi
cần biết rằng, trên thế giới này có rất nhiều quốc gia, mỗi quốc gia đều có lợi
ích riêng, họ sẽ coi ngươi như một con vật, bắt nhốt vào phòng thí nghiệm để
nghiên cứu, họ sẽ cưỡng đoạt ngươi, cưỡng đoạt ngươi không thành, họ sẽ ra tay
với người mà ngươi quan tâm, giống như việc ta làm lúc này đây…”
“Câm miệng!” Tôi tức giận ngắt lời Quân Lưu Ca rồi quay sang nói với Thượng
Quan Cảnh Lăng: “Thượng Quan Cảnh Lăng, đừng nghe những gì hắn nói, hắn cố tình
khiêu khích cốt để lấy được ngọc bội mà thôi. Ngọc bội có liên quan đến việc
xuyên thời gian của các anh, cũng chỉ do một mắn ta nói. Em chỉ biết rằng, ngọc
bội triều Minh hiện nay rất có giá trị, tên lừa đảo này nhất định là muốn lừa
lấy ngọc bội để bán lấy tiền…”
Quân Lưu Ca sa sầm mặt mày, quay đầu lại gằn giọng: “Ngươi câm miệng lại cho
ta! Ta đây không hứng thú với tiền bạc!”
Tôi hít một hơi dài, tìm cách gây sự chú ý của Quân Lưu Ca để Thượng Quan
Cảnh Lăng nhân cơ hội đó khống chế hắn, nhưng không biết Thượng Quan Cảnh Lăng
ngốc nghếch kia có hiểu ý của tôi không nữa.
“Tại sao không cho tôi nói, phải chăng tôi đã nói trúng tim đen của anh?”
Ai ngờ Quân Lưu Ca không bị mắc lừa, hắn hắng giọng lạnh lùng, không thèm để
ý đến tôi, ngược lại, hắn nhìn Thượng Quan Cảnh Lăng cảnh giác: “Ngươi nhanh
chóng đưa ra quyết định đi, sự nhẫn nại của ta có hạn, điều này ngươi cũng
biết!”
Kế này không được ta dùng kế khác. Đúng lúc tôi đang đứng sau lưng Quân Lưu
Ca, nếu tấn công hắn và hắn không chết ngay, Thượng Quan Cảnh Lăng sẽ hỗ trợ,
hai người cùng hợp sức, tên Quân Lưu Ca sẽ chết chắc. Nghĩ vậy, tôi liền ra sức
nháy mắt ra hiệu cho Thượng Quan Cảnh Lăng.
Thượng Quan Cảnh Lăng cũng nhìn lại phía tôi, nhưng không biết có hiểu ý tôi
hay không. Haizz, thôi kệ, cứ tương cho hắn một đòn rồi tính. Tôi hít một hơi,
nhắm trúng phần eo hắn ra đòn…
Quân Lưu Ca bị tôi đánh bất ngờ nên toàn thân lao về phía trước. Nhưng Thượng
Quan Cảnh Lăng đứng trước mặt tôi lại không kịp ra tay tiếp ứng, cuối cùng chỉ
tung được một cú đấm về phía trước. Không ngờ Quân Lưu Ca phản ứng quá nhanh,
trong lúc choạng vạng vẫn kịp xoay người, bay lên tránh đòn. Thượng Quan Cảnh
Lăng tung chưởng không đúng mục tiêu, lập tức đuổi theo bắt sống hắn. Tất nhiên
Quân Lưu Ca không muốn chúng tôi đạt được ện vọng của mình, không biết từ lúc
nào, hắn đã kịp rút ra một thanh kiếm dài, nhằm đúng lưng của Thượng Quan Cảnh
Lăng tấn công.
Nhìn thấy vậy, tôi vội kêu lớn: “Thượng Quan Cảnh Lăng, cẩn thận!”
Không kịp suy nghị nhiều, tôi vội lao vào đẩy Thượng Quan Cảnh Lăng sang một
bên. Kiếm của Quân Lưu Ca đâm thẳng vào vai trái của tôi, tất cả đều xảy ra
trong tích tắc.
Cả ba chúng tôi đứng như trời trồng, trong ánh sáng tối mờ, tôi nhìn thấy máu
đang thấm qua áo nhỏ xuống theo đường kiếm sắc, một cơn đau đớn bắt đầu xâm lấn
xung quanh vết thương.
“A, chết mất…” Tôi đau đớn kêu lên, người như lịm đi. Nhưng trước khi mất ý
thức, tôi vẫn cố gắng nở một nụ cười với Thượng Quan Cảnh Lăng và nói: “Em muốn
gặp Tả Mạc Phong.”
3.
Trong một khu rừng rộng, ánh trăng lạnh lẽo đang len lỏi qua những bóng cây,
tiếng gió rít bên tai từng hồi. Còn tôi, hiệp nữ Lâm Tiểu Ngư, nai nịt ngọn gàng
đang đánh đu trên từng thân cây, tiến về phía đầu rừng…
Đầu rừng là một cái hồ bạc, mặt hồ phủ một lớp màu bạc sáng loáng, dưới ánh
trăng, mặt hồ như có một tấm rèm mỏng manh đang lung lay chuyển động. Ngay giữa
hồ là một tòa thành cổ đầy vẻ bí hiểm. Bao trùm lên cả tòa thành là một không
gian tối đen như mực, càng làm toát lên không khí ảm đạm đến rợn người… Đây là
đâu? Tại sao, tại sao tôi lại đến đây? Tôi phải đi vào trong tòa thành kia sao?
Tôi hơi do dự nhưng đúng lúc đó, một sức mạnh thần bí nào đó hình như đang mời
gọi tôi. Cuối cùng, tôi cũng quyết định bay qua mặt hồ…
Thứ đầu tiên xuất hiện trước mắt tôi là một ô cửa màu đen làm bằng thép, trên
cửa có khắc hoa văn mặt thú nhìn sợ. Bước qua ô cửa ấy, tôi thấy một con đường
hai bên trồng đầy cây ngô đồng của nước Pháp, những thân cây cao ớn, cành lá xum
xuê, chạy dài đến tận cuối tầm nhìn.
Tôi ngẩng đầu, vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện ra hai cái cột cao đều trói
một người. Trong không trung bỗng lóe lên một tia chớp, nhờ nó, tôi mới nhìn rõ
hai người bị trói trên hai chiếc cột là Tả Mạc Phong và Thượng Quan Cảnh
Lăng!
“A, Mạc Phong, Thượng Quan…” Tôi bất chấp tất cả vội chạy lại phía hai người
đó, không ngờ bị một tên mặc quần áo siêu nhân chặn lại. Tôi nhìn kỹ, kẻ đó
chính là Quân Lưu Ca.
Hắn không giấu giếm vẻ nham hiểm: “Ha ha, cô bé chỉ có thể lựa chọn để cứu
một trong hai kẻ đó!”
Cái gì? Phải lựa chọn ư? Có nhầm không vậy? Tôi biết chọn ai đây? Rõ ràng hắn
biết tôi không muốn mất ai trong số họ! Nghe thấy ý đồ của Quân Lưu Ca, hai
người bị trói trên cây cột đều đồng loạt ngẩng đầu, hướng hai cặp mắt về phía
tôi. Một cặp mắt dịu dàng, không giấu được cảm giác bi thương lưu luyến, một cặp
mắt khác vẫn lạnh lùng nhưng từ đó vẫn có thể cảm nhận được một sự căng thẳng
không thể diễn tả bằng lời.
“Cứu cả hai người một lúc có được không?” Không thể chịu đựng thêm được nữa,
tôi hét lên, người run lên vì giận dữ và sợ hãi. Ngay cả bản thân tôi cũng bị
tiếng hét của mình làm cho phát hoảng. Trong nháy mắt, cảnh tượng trước mắt tôi
biến thành một không gian yên tĩnh toàn màu trắng – đây là phòng bệnh trong
bệnh viện, cách đây không lâu tôi mới đến đây, cho nên không thể lạ lẫm với nơi
này!
Nhưng, nhưng tại sao lại có người đang nằm gục bên giường tôi thế kia?
Người đó nằm gục đầu bên giường của tôi, ngủ rất say, cặp mi dài khẽ động đậả
lúc ngủ, hàng lông mày cũng cau lại. Đây, đây chẳng phải là Tả Mạc Phong
sao?
Trời ơi, mình đang mơ hay sao đây! Tôi gắng sức ngồi dậy, muốn đưa tay lên vỗ
vài cái vào người, không ngờ lại bị người đang ngủ kia giữ lại.
Thật khủng khiếp, sao mình lại mơ một giấc mơ lạ lùng và khủng khiếp như thế
này. Tôi ra sức rút tay mình ra, đồng thời cố gắng trấn tĩnh lại xem đây có đúng
là một giấc mơ?
“Cô muốn chết à?” Một giọng nói gằn gọc, đầy sát khí như muốn xé rách màng
nhĩ, khiến người tôi run lên cầm cập. Cúi thấp đầu, tôi bắt gặp một đôi mắt đang
đỏ ngầu vì mệt mỏi.
Theo bản năng, tôi dựa người vào phía sau, bắt đầu cùng anh ta… đấu mắt. Tí
chút sát khí mà đòi dọa dẫm hiệp nữ Lâm Tiểu Ngư này ư, thật buồn cười! Điều
đáng nói à chúng tôi quyết đấu đến cùng, không ai chịu nhường ai. Hai luồng sát
khí gặp nhau, khiến những đám vôi vữa trên mái nhà rơi xuống liểng xiểng.
Tuy nhiên, hội trưởng đại nhân không hề có ý định buông tay tôi. Bàn tay tội
nghiệp của tôi đau muốn chết… Ôi, đau quá đi mất, có vẻ như đây không phải là
một giấc mơ!
Thương cho cái trần nhà và bàn tay đáng yêu của mình, tôi quyết định nhượng
bộ!
“Hội trưởng đại nhân, tay của tôi bị anh làm cho đứt lìa ra đến nơi rồi!”
Không thể nhẫn nại thêm được nữa, tôi đành giả bộ đáng thương cầu xin anh ta,
mặc dù trong lòng biết rõ, làm vậy cũng chẳng ích gì…
Nhưng thật không ngờ, dự đoán của tôi sai bét. Anh ta cúi đầu và bắt đầu nới
lỏng tay, nhẹ nhàng xoa lên bàn tay đã bị anh ta làm cho đỏ tấy của tôi, trong
giây lát, bao bực bội khó chịu biến thành sự dịu dàng…
Tôi rùng mình! Mơ, mình nhất định là đang nằm mơ! Sao mình lại có thể mơ một
giấc mơ quái dị đến vậy? Không được, mình phải nhanh chóng thoát khỏi giấc mơ
này!
“Nếu không muốn chết thì ngoan ngoãn ngồi yên, đừng có động đậy!” Tôi đang
chuẩn bị đưa một tay còn lại lên, tự tát vào mặt mình, liền bị giọng nói của Tả
Mạc Phong trong giấc mơ ngăn lại. Hóa ra anh ta vẫn rất minh mẫn và nhạy bén, đã
kịp phát hiện ra ý đồ của tôi. Lạnh lùng ngẩng cao đầu, anh ta còn ném cho tôi
một cái nhìn sắc lạnh.
Tôi sợ hãi ngồi yên, miệng lẩm bẩm: “Như thế này cũng tốt, ít ra trong mơ, sẽ
không bị Minh Y Na nhìn thấy… nếu không, chị ấy sẽ rất đau lòng.”
“Cô đang lẩm bẩm cái gì thế?” Cuối cùng thì Tả Mạc Phong cũng ngẩng đầu, nhìn
thẳng vào mặt tôi, nét mặt dở khóc dở cười: “Thanh kiếm đó đâm vào vai trái chứ
không đâm vào đầu cô… Tuy nhiên, cô vốn đã là một cô bé ngốc nghếch mà.”
Kiếm? Tôi bị kiếm đâm vào vai trái?
Tiệc liên hoan… Quân Lưu Ca… Bắt cóc… Thượng Quan Cảnh Lăng đến cứu tôi…
Từng sự việc như một thước phim quay chậm, lần lượt tái hiện trong đầu tôi.
Nhưng mà, nhưng mà đáng lẽ tôi phải chết rồi mới đúng chứ? Tôi vẫn nhớ trước khi
chết, người tôi muốn gặp nhất là Tả Mạc Phong, lẽ nào thần chết nghe được nguyện
vọng của tôi và đã cho tôi toại nguyện?
Nghĩ đến đây, tôi liền đưa tay ra xoa nhẹ lên trán của Tả Mạc Phong, giọng
thỏ thẻ: “Không ngờ nguyện vọng trước khi chết của tôi lại có thể trở thành hiện
thực, sớm biết thế này, tôi đã ước được sống lại…”
“Cái gì mà chết với sống? Tả Mạc Phong không nhẫnại thêm được nữa, lấy tay
véo má tôi, giọng trìu mến: “Anh đã gặp nhiều người ngốc, nhưng chưa từng gặp ai
ngốc như em! Người ngốc như em, đáng ra phải bị đày xuống địa ngục, mà em có cho
rằng có địa ngục nào sạch sẽ và đẹp đẽ như thế này không?”
“Rõ ràng là tôi bị kiếm của Quân Lưu Ca đâm chết, chứ đâu có chết vì ngốc
đâu…” Tôi phản bác.
“Em đúng là rất ngốc, ngốc đến mức tự mình lao vào đường kiếm của hắn!” Nói
đoạn, Tả Mạc Phong đột ngột ôm chặt lấy tôi, giọng nhỏ dần: “Em thật đáng chết,
em có biết là em làm anh sợ muốn chết không? Khi Thượng Quan ôm em trong bộ dạng
máu chảy đầm đìa, xuất hiện trước mặt anh, anh đã vô cùng sợ hãi và lo lắng. Anh
lo rằng sau này sẽ không còn được nhìn thấy cô bé nghịch ngợm này nữa! Tiểu Ngư,
cảm ơn trời đất, thần chết đã không mang em đi, ông ấy đã trả em lại cho
anh!”
Tả Mạc Phong tiếp tục nói một hồi dài, giọng tình cảm: “Khi đó anh cảm thấy
rất mệt mỏi, một cảm giác hư vô và sợ hãi bao vây lấy anh. Anh cũng không biết
chính xác là tại sao, chỉ cảm thấy cảm giác đó giống như một mớ tóc rối buộc
chặt lấy tim mình. Đột nhiên, anh nghĩ mình phải là gì, anh muốn ở bên em, muốn
nghe em biện bạch, muốn được cãi nhau với em mỗi ngày, anh cảm thấy trong cuộc
đời mình, không có gì ý nghĩa hơn việc này.”
“Anh bị sốt rét à…” Tôi ngắt lời.
“Suỵt, để anh nói nốt!” Tả Mạc Phong không cho tôi nói, vòng tay ôm tôi chặt
hơn: “Thực ra anh đã thích em từ lâu rồi. Anh thích em lúc nào cũng vui vẻ, đầy
sức sống, thích những ý nghĩ quái dị mà em nghĩ ra mỗi ngay, thích một cô bé
lương thiện luôn sống vì người khác, thậm chí anh còn thích những lúc em chu mỏ
lên vì giận dữ nhưng nhất định không chịu thua ai… Nhìn thấy em và Thượng Quan
Cảnh Lăng đi bên nhau, anh rất đau lòng, nhưng anh không đủ dũng khí để nói với
em rằng anh đang ghen. Anh chỉ có thể lợi dụng Minh Y Na để thách thức em, chọc
tức em. Khi nhìn thấy em chạy đi, lần đầu tiên anh cảm thấy trái tim mình trùng
xuống, như rơi xuống vực thẩm, anh nghĩ rằng anh đã mất em từ đó. Anh từng nói
anh không muốn làm tổn thương người khác, nhưng thực sự anh không còn cách nào
để lừa dối chính bản thân mình. Anh thích em, anh nguyện dùng tất cả sức mạnh
của mình để bảo vệ em, anh tuyệt đối không để em bị tổn thương thêm một lần nào
nữa. Tiểu Ngư, em có tin anh không?”
Tôi mơ hồ nghe Tả Mạc Phong nói. Lẽ nào, lẽ nào anh ta đang tỏ tình với mình?
Á á á, những lời ngọt ngào có cánh, những lời này mà anh ta cũng có thể nói ra
được! Tôi thấy mặt mình nóng ran nhưng trong tim, một cảm giác ngọt ngào đang
trào dâng. Lẽ nào đây chính là cảm giác của tình yêu? Nhưng… nghĩ đến lúc anh ta
và Minh Y Na ôm nhau trên ban công, lòng tôi chững lại. Đúng rồi, chẳng phải anh
ta và Minh Y Na luôn ở bên nhau đó sao? Sao anh ta lại nói với mình những lời
này?
“Chẳng phải là anh và chị Minh Y Na đang yêu nhau đó sao?” Tôi chu mỏ, nhìn
anh ta ấm ức.
Tả Mạc Phong dở khóc dở cười: “Rốt cuộc thì em có nghe anh nói không vậy? Anh
vừa nói rồi mà, đó là vì anh cố tình chọc tức em! Với lại khi đó, cô ấy tỏ tình
với anh, anh đã từ chối, cô ấy liền yêu cầu anh ôm cô ấy lần cuối để an ủi nên
anh chẳng cò cách nào khác…”
“Không còn cách nào khác nên anh đã ôm chị ấy chứ gì?” Tôi ngang bướng.
Tưởng nói như thế là tôi bỏ qua à, đừng hòng!
Tả Mạc Phong cau mày, không biết làm gì, im lặng một hồi, mới thốt lên một
câu chống trả: “Chẳng phải em cũng để Thượng Quan Cảnh Lăng ôm đó sao? Thiếu
chút nữa là hôn nhau! Lúc đó anh tức phát điên…”
“Thượng Quan…” Nếu không phải mơ, vậy Thượng Quan đâu? Tôi như người vừa tỉnh
mộng, nắm chặt tay Tả Mạc Phong, cuống quýt hỏi: “Thượng Quan đâu, Thượng Quan
đang ở đâu?”
“Anh ấy đã kể mọi chuyện với anh!” Tả Mạc Phong nhìn tôi, nói tiếp: “Nhìn
thấy em người đầy máu, anh vô cùng lo lắng. Tranh thủ lúc em làm phẫu thuật, anh
đã cho anh ấy một trận. Thật bực mình, dám để em bị thương nặng như vậy…”
“Á, không liên quan đến anh ấy mà…”
“Anh ấy cũng không đánh trả, để anh đánh chán, anh ấy mới kể cho anh nghe mọi
chuyện. Anh ấy nói cũng không ngờ lại làm liên lụy đến em như thế này, anh ấy
cũng rất thương em!”
“Vậy anh ấy đâu? Anh ấy đi đâu rồi?”
Đột nhiên, trong lòng tôi trào lên một dự cảm xấu.
Dự cảm ấy quả nhiên là đúng, Tả Mạc Phong thở dài cho tôi hay: “Anh ấy muốn
trở về thời phong kiến! Anh ấy muốn bắt Quân Lưu Ca sau đó tìm cách trở về thời
đại của mình!”
“Không thể được, em không muốn anh ấy trở về thời phong kiến!” Tôi ôm Tả Mạc
Phong, òa khóc.
“Anh ấy dặn anh phải chăm sóc cho em thật tốt!” Tả Mạc Phong xoa nhẹ lên tóc
tôi: “Đừng buồn, mỗi người đều có con đường riêng, những việc chúng ta có thể
làm không phải là ép anh ấy đi trên con đường không thuộc về anh ấy. Chúng ta
phải ủng hộ anh ấy, giúp đỡ anh ấy trở về đúng quỹ đạo của mình.”
“Vậy sao?” Tôi băn khoăn nhìn Tả Mạc Phong… Tôi thực sự không muốn Thượng
Quan Cảnh Lăng ra đi, nhưng nếu giữ anh ấy lại, liệu có phải là một việc nên
làm?
“Anh ấy là người sống triều đại nhà Minh, việc anh ấy đến sống ở thời đại của
chúng ta, nhất định sẽ phát sinh những việc mà anh ấy không thể khắc phục được.
Anh ấy nói cho anh biết, triệu chứng rụng tócuất hiện, thỉnh thoảng còn bị hoa
mắt chóng mặt, thậm chí đôi lúc còn xuất hiện ảo giác.”
“Từ trước đến nay anh ấy chưa từng nói với em những chuyện đó…” Trong lòng
tôi dường như vừa có một thứ gì đó bị đứt lìa, đổ sụp xuống.
“Tất nhiên là anh ấy không kể cho em rồi, anh ấy sợ em lo lắng mà!” Vừa thở
dài, Tả Mạc Phong vừa nói: “Lẽ nào em không tò mò chút nào sao, tại sao anh lại
có thể lên sân khấu biểu diễn thay Thượng Quan? Một buổi tối trước ngày thi đấu
một tháng, anh ấy tìm anh, tỏ ý muốn dạy anh các động tác võ thuật trong cuộc
thi, để dự phòng chuyện bất trắc. Từ lúc đó, anh ấy đã cảm thấy sức khỏe của
mình có vấn đề, anh ấy lo lắng rằng khi thi đấu, anh ấy không kiểm soát được sức
khỏe của mình…”
“Chẳng trách Quân Lưu Ca cũng muốn trở về thời phong kiến, nhất định là hắn
đã xuất hiện những dấu hiệu bệnh như Thượng Quan.” Nghĩ đến Quân Lưu Ca, đột
nhiên tôi nắm chặt tay Tả Mạc Phong, vội vàng hỏi: “Vậy Quân Lưu Ca đâu? Hắn có
làm Thượng Quan bị thương không?”
“Lúc đó hắn chạy rồi!” Tả Mạc Phong chậm rãi nói, nhưng anh biết Thượng Quan
Cảnh Lăng và Quân Lưu Ca đã trải qua một trận huyết chiến: “Sau khi biết em được
phẫu thuật thành công, Thượng Quan lại tiếp tục đuổi bắt hắn.”
Tôi đang định nói gì đó thì điện thoại của Tả Mạc Phong đổ chuông. Cảm giác
bất an tiếp tục tấn công tôi.
Nói chuyện điện thoại xong, Tả Mạc Phong cau may: “Bố anh gọi điện thoại đến,
nói hội đồng quản trị trường muốn anh về ngay.”
“Á? Liệu có phải thân phận của Thượng Quan đã bị người khác phát hiện?”
“Đừng nghĩ lung tung, chắc là hỏi chuyện của em đã nghĩ ra lý do rồi, yên tâm
đi, anh sẽ xử lý tốt mọi việc!” Tả Mạc Phong ấn nhẹ lên trán tôi, giọng dịu
dàng: “Bây giờ, anh muốn em với danh nghĩa là bạn gái của anh, ngoan ngoãn đợi
anh trở lại!”
Đầu óc tôi trống rỗng, mọi suy nghĩ, mọi ý định trong đầu bỗng chốc tiêu tan…
Trời ơi, từ khi nào Tả Mạc Phong biến thành một chàng hoàng tử dịu dàng thế này?
Lọt lưới mỹ nam kế, tôi chịu không thể ứng phó được, đành ngồi cắn môi, ngoan
ngoãn gật đầu!