Chuyện Tình Zồng

Chương 22



Tỉnh dậy em thấy mình đang nằm trong bệnh viện, có gì đó cộm cộm trên đầu hình như đó các một đống băng gạc được băng bó khi em bất tỉnh. Vừa cựa quậy người sang một bên thì:

- Anh … anh tỉnh dậy rồi à.

- Mày thấy sao rồi.

- Đừng ngồi dậy cứ nằm đi, Lan chạy ra ngoài mua cho nó ít cháo.

+ Tao bị sao vậy, ai đánh tao?

- Là thế này……..

………………………..

Qua sự việc thằng Thành kể, em đã xác định được đó là Minh. Nó là con của một ông chủ tiệm vàng to nhất vùng. Nghe bọn học sinh trong trường đồn rằng, nó cũng đang tăm tia Lan. Đợt nàng mới vào trường, nó mua cả con gấu bông to đùng với một bó hoa hồng gần 100 bông, nhờ người đem đến tặng Lan. Cũng may Lan từ chối, nên từ đó nó sinh ra cay cú, nó ghét tất cả những thằng nào đến gần Lan.

Và em, tuy nó biết đã biết bọn em yêu nhau, nhưng với tính hiếu thắng cộng thêm máu côn đồ. Em như cái gai trong mắt nó, trước Lan có kể về thằng này, nhưng em không quan tâm, vì lúc Mẹ vẫn chưa dính vụ này, nói thẳng ra là nhà em cũng có lực, nên em cũng chẳng ngại gì nó. Nhưng đến lúc này, có vẻ nó vừa được hay biết thông tin Mẹ em bị bắt và nó cùng mấy thằng bạn đã ra tay với em.

Lúc này thằng Thành cùng thằng Công nói tiếp:

- Thôi mọi chuyện mày cứ để từ từ, tao hiểu tâm trạng mày lúc này, tao cũng vừa mới biết chuyện gia đình mày, tốt nhất cứ để một thời gian xem sao đã. Cô chú mày vừa về nhà có việc, nên nhờ bọn tao trông ở đây. Chờ Lan mua cháo về rồi ăn, hai đứa cứ ngồi nói chuyện với nhau, cứ nằm tĩnh dưỡng đi nhé, tối tao qua.

- Uhm hai đứa mày cứ về đi.

- Nhớ nghe lời tao, cứ nghỉ ngơi đi, đừng có đi đâu.

Đồng thời lúc này Lan cũng vừa đi vào cầm bát cháo bón cho em:

- Anh ngồi dậy đi, từ từ thôi, để em đỡ lưng.

- Sao em biết chuyện này mà đến.

- Em nhắn tin cho anh không thấy trả lời, xong anh Công gọi điện báo anh đang nằm ở đây.

- Anh nằm đây bao lâu rồi, bị những gì?

- Chắc cũng gần 5 tiếng rồi ạ, anh bị khâu gần 30 mũi ở đầu, chân tay thì đỡ hơn chỉ bị xây sát nhẹ. À bác sĩ đến rồi kìa.

- Tỉnh rồi hả.

- Vâng.

- Uh may cũng chỉ vào phần mềm ở ngoài, chưa chạm tới xương nên không đáng ngại lắm.

- Bao giờ cháu ra viện được ạ.

- Cứ nằm nghỉ ngơi đi, mất một chút máu, chắc vài ngày là khỏe thôi.

- Vâng cháu cám ơn bác sĩ.

Ăn xong Lan đặt bát cháo xuống rồi nói:

- Lúc nãy em gặp cô chú bảo viết giấy xin phép nghỉ học cho anh rồi.

- Uhm, mà trời gần tối rồi, chuẩn bị mà đi về chứ.

- Vâng, chút nữa em về…

- Chú Nghĩa có biết chuyện không?

- Có ạ, em bảo đến thăm anh chú không cho đi, nhưng em cứ đến.

Nghe xong câu nói đó, em cũng lặng người đi dựa vào góc tường, ông chú kia cũng thay đổi nhanh thật, đúng là hết tiền, hết vị rồi thì người ta cũng chỉ coi mình bằng không. Chắc họ cũng nghĩ rằng gia đình em lần này sẽ sạt nghiệp.

Mẹ thì chẳng biết sẽ thế nào, giờ này ở đâu, ra sao rồi. Không biết Mẹ đã được ăn gì chưa. Những suy nghĩ, nỗi buồn in hằn lên mặt, Lan thấy vậy cũng buồn lắm, rồi ngồi gần tựa vào em rơm rớm nước mắt, trong tiếng xì xào bàn tán của những người nhà bệnh nhân khác trong phòng.

Ngồi một lúc sau cô chú em cũng đến, trời cũng đã tối nên Lan phải ra về.

- Cháu đỡ rồi, giờ cho cháu về nhà đi.

- Không được, phải nằm nghỉ ngơi đi chứ, cho nó khoẻ hẳn lại rồi về.

- Cháu khoẻ rồi mà, nằm ở đây khó chịu lắm, khéo càng mệt thêm.

- Cứ nằm ở đây, nhỡ có thế nào còn có bác sĩ khám chứ.

- Không, cô chú không cho, tí cháu cũng tự đi về đấy.

- Thằng này sao bây giờ mày tự nhiên khó bảo thế nhỉ.

Đôi co mãi cuối cùng hai người cũng phải chịu nhường em, đèo em về gần đến đầu ngõ thì bỗng chiếc đèn ps rọi vào mắt, bỗng nhớ vùng này chỉ có hai nhà đại gia là có con xe này. Cố nhìn theo quan sát thì đúng quả biển 6678, và người ngồi trên xe không ai khác đó là thằng Minh và mẹ nó. Mồm đang định nói lên câu gì đó, thì chiếc xe ps vọt nhanh đi, còn em cũng đã về gần đến cửa nhà. Lúc này nhìn sang nhà ông Lợi, thì cánh cửa nhà ông cũng vừa khép.

Bảo cô chú về đi về, em gọi điện cho thằng Thành đến ngủ cùng. Trong lúc chờ nó đến. Nhớ lại " kỉ niệm" ngày xưa cũng ông Lợi. Vào một buổi chiều hồi cấp 2 khi em mới đi học về gần đến nhà, thì nghe loáng thoáng mấy câu từ trong nhà ông Lợi đang ăn nhậu cùng với mấy lão nát rượu:

- " ÔI giời mẹ cái nhà đấy thì giàu được mấy chốc, thằng con thì nghịch như quỷ, bố mẹ nó bỏ nhau từ bé, nên có giáo dục gì nó đâu, suốt ngày đá quả bóng nhựa vào sân nhà tao, cứ bắt được quả nào là tao rạch ném đi hết"

Nghe xong câu nói đó, ruột gan em sôi lên, không kiềm chế được em chạy sang cửa nhà lão:

- Ông bảo ai vô giáo dục.

Giọng đặc mùi rượu, chân lảo đảo lão đi ra lấy tay vỗ ĐỘP phát vào trán em:

- Tao bảo mày là thằng đéo có bố đấy.

Nói xong lão quay về mâm cơm nhậu tiếp cùng mấy ông nát rượu. Còn em ngã sấp mặt, quan sát lúc này địch có bốn tên bao gồm cả lão, cứ xông vào mà tay chân không thì cũng không ổn. Em chạy về vớ ngay cái then cửa rồi phi sang:

- Ơ ơ thằng kia mày định làm gì.

Không đánh được người thì phá đồ, chẳng nói chẳng rằng em lao vào mâm cơm đập nát bét tất cả mọi thứ, lão mặt tái mét sợ quá, còn mấy ông kia thì mồm khuyên can. Khổ càng can em càng đập, vừa khóc mếu mếu máo máo vừa vụt lia lịa.

Ức chế lên em lao vào lão và vụt một phát vào cánh tay, rồi đi về trong sự bất lực của lão và đồng bọn. Về nhà lúc đầu Mẹ mắng, sau thì ôm con vào lòng và khóc.

Sau này thằng con lão lớn hơn em hai tuổi nó biết chuyện, và gọi em ra để xử tội. Lúc này do cơn tức giận cũng nguôi ngoai đi phần nào, nên em bước ra và bảo:

- " Nếu để bình thường em và anh có xích mích gì, anh chơi em kiểu gì cũng có ngày em sẽ chơi lại anh, nhưng vì em đánh bố anh, nên hôm nay em chấp nhận ngồi im cho anh đánh, anh đánh đi. Chết luôn được càng tốt, còn đừng để em ngấp ngoải"

Thằng bé bực tức, nhưng nghe xong câu đó nó cũng chùn đi phần nào và đi vào nhà. Còn ông lợi cũng chỉ biết hậm hực, suy cho cùng lão cùng chỉ là một tên nát rượu. Mà em thì luôn căm thù những người như vậy, vì nó ( rượu) mà gia đình em li tan. Hận người bố đẻ nát rượu bỏ rơi mình như thế nào em hận lão như thế. Những kẻ chi biết uống rượu rồi về nhà hành hạ vợ con mình.

Trở lại với sự việc hiện tại, khi liên kết lại tất cả mọi thứ, em cảm giác việc thằng Minh chơi em không đơn giản chỉ vì Lan. Theo em được biết ông Lợi làm cho một cửa hàng bán văn phong phẩm của nhà thằng Minh. Việc Mẹ em bị bắt có hay không nhà nó đứng đằng sau thì vẫn chưa biết.

Nhưng rõ ràng về mặt kinh tế nhà nó luôn cạnh tranh với nhà em từ xưa đến nay. Suy nghĩ miên man một lúc thằng Thành cũng tới và đi vào nhà nằm cùng em nói chuyện.

Hai đứa tâm sự với nhau, và nó thừa hiểu tính em sẽ không bỏ qua vụ này, vì ngày xưa học cấp 2 cùng nhau chỉ vì một bãi nước bọt nhổ trúng vào người em, mà nó ăn cả cái đồng hồ treo tường vào đầu, về sau hai đứa hiểu tính nhau nên cũng thân thiết từ đó.

Lúc này tâm trạng em cũng chẳng còn thiết tha điều gì, Mẹ thì như vậy, còn Lan gia đình cũng ngăn cấm, có yêu nhau thì cũng chẳng lấy được nhau, không biết đó là suy nghĩ sâu xa hay nông cạn. Chỉ biết rằng em bảo Thành bàn mọi cách để chơi lại bằng được thằng Minh.

Các phương án được đưa ra:

- Rình lúc nào nó đi học về úp sọt, nhưng lại nghĩ nó cũng chơi với mấy thằng máu mặt. Bọn nó được bảo kê bởi ông Chiến lùn, hắn là một tay xã hội đen gần bảo kê gần như cả vùng này.

Nghĩ tới Chiến lùn, em chợt nhớ ra còn một đại ca khác, người này cũng cầm đầu một băng, nhưng từ trước tới giờ luôn bị băng lão Chiến kia đì nên chưa phất lên được. Và chẳng phải ở đâu xa, những thanh niên đó ngay ở dưới xóm em. Mà hàng ngày em vẫn đi qua chào những người đó, nhớ tới họ em chỉ nhớ tới một đám người ngủ ngày, đêm tụ tập chơi bời cho đến sáng. Và ngay lúc này một quyết định đưa ra:

- " Thành xuống bếp lấy cho tao con dao...."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.