Chuyện Tốt Vô Song Cặn Bã Thành Đôi

Chương 8: Lâm Đạo Phong là tên bệnh thần kinh



“Đúng, không đúng, đúng, không đúng...” Tôi ủ rũ ngồi trên giường vặt cánh hoa.

Lâm đ*o Phong lại chạy đi hẹn hò, trong kí túc xá chỉ còn thừa lại ba người chúng tôi, yên tĩnh hiếm thấy.

Tiêu Quân Cường kỳ quái hỏi: “Tây Duệ, hoa này chọc giận mày rồi à, mà dù vậy mày cũng không thể phá hủy công trình xanh hóa của tổ quốc chứ.”

Tôi ngẩng đầu, nhìn cậu ta, bỗng nhiên có chủ ý: “Cường Tử, chúng ta có phải anh em không.”

“Đó là đương nhiên.”

“Giúp tao một chuyện nhá?”

Tiêu Quân Cường chậm rì rì uống nước: “Chỉ cần Tây Duệ mày nói một câu, lên núi đao xuống biển lửa tao cũng không một câu oán hận.”

“Tốt lắm!” Tôi để hoa lên bàn: “KISS đi.”

‘Phụt ~~~~~’ nước phun lên đầy mặt tôi, Tiêu Quân Cường mở to hai mắt nhìn tôi, “Mày mày mày mày mày mày mày mày nói cái gì cơ?”

Tôi nghiêm túc giải thích: “KISS, chính là hôn môi, đánh lưỡi ấy.”

“Không không không phải cái này.” Tiêu Quân Cường ôm quần áo lui về phía sau, “Mày từ khi nào đối với tao có ý đồ không an phận, tao chính là thanh niên đàng hoàng gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, mày nghĩ cũng đừng nghĩ! “

Xem xem, khẩn trương tới mức giọng điệu nói chuyện cũng giống Hoàng Suất rồi.

“Tao chỉ là muốn thí nghiệm một chút, tìm hiểu tính hướng của bản thân thôi mà, không phải chỉ là một nụ hôn thôi sao, mày thì sao? Hả? Còn nói anh em gì nữa chứ, mày cũng quá keo kiệt rồi có được không!!”

“Thế thế thế thì, tại sao mày không tìm tên kia?”?” Tiêu Quân Cường run rẩy chỉ về phía Hoàng Suất.

“Tên kia trưa nay ăn sủi cảo, mồm toàn mùi tỏi.”

Hoàng Suất nghiêm trang chân thành gật đầu: “Đồng chí Tiêu Quân Cường, Lôi Phong nói, đối đãi với đồng chí cần phải ấm áp như mùa xuân, cố gắng lên.”

Tiêu Quân Cường làm ra vẻ mặt biết vậy chẳng làm: “Tại sao trưa nay tao lại không ăn sủi cảo chứ.”

“Được rồi, đừng nói nhiều, mau tới đây.”

“Ai bảo mày là anh em của tao chứ, tao làm, đến đây đi.” Tiêu Quân Cường cam chịu số phận nhắm mắt lại.

Tôi chậm rãi tới gần hắn, thấy lông mi hắn khẽ run, trên mặt lốm đa lốm đốm đậu thanh xuân*, trên trán còn lưu lại mồ hôi.

*Mụn

Tiếp đó tôi đẩy cậu ta ra, chạy vào nhà vệ sinh, nôn.

Sắc mặt Tiêu Quân Cường trở nên hết sức khó coi: “Mẹ nó mày có ý gì, nhìn thấy tao là muốn nôn có phải không!”

“Không phải...” Tôi vừa nôn vừa biện bạch, “Tao ọe ụa ọe thành thói quen, mày chờ chút ~~ ọe ~~~ “

“Con mịa nó! Tao đây tướng mạo người gặp người thích không biết có bao nhiêu cô gái muốn cướp tới! Mày còn dám ghét bỏ tao!”

“Tao không phải...” Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ta, dạ dày lại bắt đầu cuồn cuộn, “Ọe ~~ “

“Không cần phải thí nghiệm.” Hoàng Suất đi đến bên cạnh tôi, vỗ vai tôi, “Phản ứng của mày cực kì bình thường, Tây Duệ, mày yêu người khác giới!”

Trả giá bằng trái tim nhỏ vỡ vụn của Tiêu Quân, tôi lần nữa xác định được tính hướng của bản thân.

Tuy rằng chuyện này làm tôi rất vui mừng, nhưng khoảng thời gian không có bạn gái, bỗng nhiên có rất nhiều thời gian không có chỗ dùng.

Học kì này Hoàng Suất và Tiêu Quân Cường đều xác định mục tiêu hành động là bắt đầu tìm kiếm một nửa khác, chỉ có mình tôi mỗi ngày nhàn rỗi không có chuyện gì, dứt khoát cùng đám bạn trong lớp lăn lộn cùng một chỗ, chiều nào hết khóa liền thẳng tiến đến tiệm Internet.

Mới vài ngày đầu vẫn giữ nguyên thời gian làm việc và nghỉ ngơi bình thường, sau đó liền hoàn toàn không giữ được, khi đi học thì mí mắt đánh nhau, vừa nằm xuống bàn học liền ngủ giống như lợn chết.

Tuần tiếp theo, bọn họ ở tôi không ở, lúc tôi ở nhất định là đang ngủ, hầu như không nói lời nào với người trong kí túc xá.

Ngoại trừ Lâm đ*o Phong.

Nhắc tới cũng kỳ quái, mấy ngày nay ngược lại không thấy Lâm đ*o Phong đi ra ngoài hẹn hò, chiều nào hết khóa đều về canh giữ trong kí túc xá, thấy tôi trở về liền trưng ra bộ mặt oán phụ.

Mới đầu tôi cũng không để ý hắn, thả sách liền đi ra ngoài.

Hôm nay hắn thật sự nhịn không được, tôi mới đi ra khỏi cửa hắn liền kêu lên: “Mày đi làm gì vậy?”

“Lên mạng.”

“Tây Duệ mày chờ chút! Mày đây là....”

“Không còn cách nào khác, bên ngoài có người đang chờ tao.” Tôi cũng không quay đầu lại chạy ra khỏi cửa.

Ai giống như mày chắc, bên người một đám phụ nữ quay xung quanh, không cần dùng tới Internet giết thời gian. Tôi càng nghĩ càng chua xót, ài ~~~ chuyện thương tâm chỉ có người thương tâm mới biết rõ a.

Tập trung tại mấy quán tiệm Internet xung quanh trường, chúng tôi tùy tiện tìm một quán điều kiện tốt chút đi vào đánh Truyền Kỳ.

Nói là điều kiện tốt, kỳ thật vẫn là khói mù lượn lờ, tôi bị viêm mũi, chịu không được mùi thuốc lá, bỏ chạy đến chỗ không có khói, ngồi bên cạnh một ông chú mặc như lưu manh, thấy tôi đến liền không ngừng nhìn tôi.

Nhìn cái gì chứ, chưa thấy qua trai đẹp à! Tôi trừng hắn một cái mới hắn mới thành thật.

Điểm tốt của Internet chính là có thể làm cho người ta rất nhanh quên đi thực tại, đánh quái thăng cấp cùng MM trò chuyện đến quên trời quên đất, tôi lập tức đem nỗi đau thất tình ném lên chín tầng mây, thấm thoát trời đã tối. (MM=muội muội, em gái; cách gọi con gái trong game)

“Tây Duệ, khu ký túc xá sắp khóa cửa rồi, mày có về không đấy?” Người đối diện gân cổ kêu lên.

“Mày nói xem??” Tôi đang cùng một MM tên là Tình Thiên Thiên Lam trò chuyện vô cùng thích chí, lập tức muốn lừa gạt cô ấy lại cùng tôi một chỗ đi giết quái.

Đám người bên kia đang đánh CS, nên rất nhiều người ồn ào: “Bao đêm đi bao đêm đi!”

(CS: viết tắt của Counter-Strike là trò chơi điện tử thuộc thể loại bắn súng góc nhìn thứ nhất có tính chiến thuật cao.)

“Vậy thì bao đêm!” Suy nghĩ một chút thấy sáng mai cũng không có khóa, tôi gật đầu, nhanh như chớp chạy tới quầy bar nạp thêm tiền, tiếp tục trở về nói chuyện phiếm  với MM.

“Em ở đâu vậy?” Thấy thời cơ không sai biệt lắm, tôi vui tươi hớn hở hỏi MM.

MM nói tên một thành phố, tôi bắt đầu hưng phấn: “Hai chúng ta ở cùng một thành phố đấy, duyên phận mà. Em còn đi học hay đã đi làm?”

“Đừng hỏi loại vấn đề này chứ, anh thật khiếm nhã mà.” MM nói, “Anh đang điều tra hộ khẩu đấy à?”

“Đây không phải là có lợi cho việc bồi dưỡng cảm tình sao.” Tôi mặt dày mày dạn, “Có bạn trai chưa?”

MM ném lại một câu: “Lớn lên xấu không ai muốn.”

“Ấy, làm gì có, đẹp thì thường quá, như này mới cá tính, người khác không biết thưởng thức mà thôi.”

MM bên kia gửi một khuôn mặt tươi cười: “Anh biết thưởng thức thế có dám không?”

“Có gì mà không dám chớ.” Tôi cười, ” Cho QQ đi.”

MM ngược lại sảng khoái, lập tức liền gửi một chuỗi số, nhìn qua, tên trò chơi và id giống nhau, đều là Tình Thiên Thiên Lam.

“Muộn rồi, ngủ đây, khi nào rảnh lại trò chuyện.” Tình Thiên Thiên Lam gửi một khuôn mặt hoạt hình màu lam, nói chuyện ngọt giống như mật, “Bái bai, ca ca.”

Một tiếng ca ca này làm cho lòng tôi mềm nhũn hết, hết sức vui mừng nhìn về phía màn hình máy tính, không nỡ tắt khung đối thoại kia đi.

“Úi giời!!! ~~ lại còn ca ca nữa chứ.” Sau lưng có người thở phì phò âm dương quái khí cười lạnh.

Thanh âm kia còn nhân lúc tôi đang say mê mà bỗng nhiên vang lên, khiến tôi sợ tới mức tóc gáy đều dựng lên.

Cái gì gọi là trời nắng gặp phải quỷ. Chính là tình huống lúc này đây.

“Lâm đ*o Phong mày xuất quỷ nhập thần như thế làm gì? Không phải bây giờ ký túc xá đã tắt đèn rồi sao? Mày làm thế nào mà lại chạy tới đây được...” Còn dư lại nửa câu nhưng vừa nhìn đến hắn thì lập tức bị dọa trở về.

Thằng nhãi này toàn thân mồ hôi đầm đìa, áo sơ mi ướt đẫm, trên khuôn mặt cương nghị tất cả đều là mồ hôi, thở hổn hển, ánh mắt trừng lớn giống như chuông đồng, phẫn nộ nhìn tôi.

“Lâm đ*o Phong mày có bệnh à.” Tôi cười hắc hắc, “Hơn nửa đêm tập chạy bộ buổi sáng làm gì chứ.”

“Chạy bộ buổi sáng cái rắm!” Hắn hét lên, “Tao ra đây tìm mày! Tìm khắp các tiệm Internet xung quanh đây!”

“Mày tìm tao làm gì vậy?” Tôi hỏi.

Hắn phẫn nộ: “Ai bảo mày buổi tối không về ngủ!”

Lời hắn vừa nói làm tôi ngây ngẩn cả người, tôi cũng đâu phải là cô bé yếu ớt hay hoàng hoa khuê nữ, đêm không về ngủ thì có làm sao, tôi hỏi lại hắn: “Mày suốt ngày đêm không về ngủ, tao cũng không quản mày mày quản tao làm gì chứ.”

Hắn sững sờ, nhìn tôi, bỗng nhiên nở nụ cười: “Ấy, mày để ý chuyện này à.”

Hả? Tôi để ý chuyện nào?

“Được rồi được rồi.” Tâm tình hắn đột nhiên trở nên rất tốt, chạy đến quầy bar mở máy bên cạnh, vui rạo rực ngồi cạnh tôi, “Thật hết cách với mày mà, tao chơi với mày là được rồi.”

Hết cách cái khỉ gì chứ, tôi cũng đâu cần bạn chơi cùng.

Tôi nhìn hắn, toàn thân vô lực.

Tôi nói chứ, thần kinh thằng nhãi Lâm đ*o Phong này thật sự là có bệnh mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.