Chuyện Trong Hẻm

Chương 41: 41: Suy Nghĩ Của Cảnh Hạ Vũ




Cảnh Hạ Vũ đi một lần là gần hết trọn kỳ nghỉ hè, vừa đi vừa nhận vẽ tranh lấy tiền sinh hoạt.

Đi đến đâu đều vẽ lại tranh nơi đó rồi đăng lên weibo cá nhân, độ nhận diện của cô trên trang mạng này ngày càng cao.

Hiện được xếp vào top những hoạ sĩ trẻ có triển vọng.

Vài người có tiếng trong giới cũng đã nhấn vào nút theo dõi của Cảnh Hạ Vũ.

Từ cái hôm rượu vào lời ra, kể lể tâm sự với Quý Kim Ngọc thì tâm trạng của Quý Ninh Hinh cũng đã đỡ hơn nhiều.

Tuy vẫn còn canh cánh trong lòng nhưng vẫn không có đi giận cá chém thớt với Cảnh Hạ Vũ.

Chẳng qua cũng chỉ là nhịn lâu quá nên muốn tìm chỗ trút ra thôi.

Thái độ của nàng đối với cô vẫn rất tốt.

Hai người thường xuyên nhắn tin hỏi han nhau, Cảnh Hạ Vũ đi tới đâu cũng sẽ báo về vị trí cho nàng rõ.

Thỉnh thoảng cô còn video call cho Quý Ninh Hinh xem cảnh đẹp hay món đồ mới lạ nào đó.
Nhìn gương mặt hưng phấn và đôi mắt sáng lấp lánh của người phía bên kia màn hình, Quý Ninh Hinh nghĩ, đợi thêm nữa cũng không sao.

Nàng thích người ta cũng không phải ngày một ngày hai, nếu đã xác định được Cảnh Hạ Vũ cũng có ý với mình thì trễ một tí cũng không thành vấn đề.

Tình yêu, hấp tấp quá cũng không hay.

...!
Hôm trước, Cảnh Hạ Vũ đi qua một con trấn nhỏ, vô tình bắt gặp hình ảnh vô cùng đẹp mắt.

Chính là vào lúc sắc trời ngả sang cam, mặt trời dần khuất dạng sau dãy núi dài.

Tiếng chuông trên nhà thờ vang lên từng hồi, toàn bộ trấn nhỏ đều có thể nghe thấy.

Bước chân Cảnh Hạ Vũ phải nán lại, chỉ để nhìn một cặp tình nhân vừa làm xong việc đồng áng.

Cô gái nhỏ hai tay dắt chiếc xe đạp đã cũ, cười thật vui vẻ đi bên cạnh chàng trai chân trên lưng mang cái gùi, cuốc vác lên vai, hai chân dính đầy bùn đất.

Chàng ta vừa đi vừa kể chuyện, chọc cười cô gái nhỏ.

Tuy khoảng cách không ngắn nhưng loáng thoáng vẫn có thể nghe được một giọng nói vô cùng mềm mại cất lên.

"Hôm nay muốn ăn cái gì?"
"Ăn gì cũng được, chỉ cần là do em nấu thì anh có thể ăn sạch"
Cảnh Hạ Vũ nghe chàng trai đáp lại như thế, sau đó, cô gái kia vậy mà lại thẹn thùng, trên má ửng hồng nhàn nhạt.

Cô đứng bên đường, nhìn hai người dìu nhau đi ngày càng xa.

Tận đến khi không thấy bóng họ nữa mới thôi, tâm trạng cũng bị hai người làm ảnh hưởng, trên môi treo một nụ cười.

Chỉ vì một nốt đệm nhỏ như vậy mà mấy ngày nay Cảnh Hạ Vũ vẫn ở lại chỗ này để vẽ tranh.

Bất giác lại nghĩ tới Quý Ninh Hinh, không biết giờ này nàng đang làm gì.

Nhân tiện hoàng hôn hôm nay cũng đẹp không kém gì hôm trước, cô đưa điện thoại lên, tìm góc đẹp nhất chụp một tấm hình.

Nhìn hình ảnh trong điện thoại có chút do dự, cuối cùng vẫn nhấn vào nút gửi đi.

Rất nhanh, Quý Ninh Hinh gửi lời hồi đáp.
[Chị cũng vậy]
Cảnh Hạ Vũ cảm thấy hạnh phúc, rõ ràng, nàng hiểu cô muốn nói gì.

Không rõ tâm trạng hiện tại của nàng bây giờ như thế nào, chỉ biết trong lòng cô hiện tại vô cùng vui vẻ.

Vẫn hay nghe người ta nói, nếu gửi cho người trong lòng mình một bức ảnh chụp bầu trời, điều đó đồng nghĩa đang bày tỏ nỗi nhớ nhung của mình với đối phương.

Cô chỉ muốn làm liều thử nghiệm một lần, nào ngờ, Quý Ninh Hinh hiểu rõ ý nghĩa của nó.

Điều này chứng tỏ những lời truyền miệng kia là đúng.


Như vậy, nàng hiểu lòng cô rồi sao?
Nghĩ đến đây, Cảnh Hạ Vũ bất giác thở dài.

Đều đã đi đến bước này cùng nhau, làm sao lại không biết trong tim đều có nhau, chỉ là cô do dự, cũng không có đủ dũng khí để bước lên phá vỡ cái vách ngăn mỏng manh kia.

Cảnh Hạ Vũ thích Quý Ninh Hinh, ngay từ lần gặp đầu tiên đã thích.

Khoảnh khắc nàng xuất hiện dưới ánh mắt buổi sớm dịu nhẹ, nét cười thuần khiết đã đánh động trái tim lần đầu biết yêu của cô.

Vốn dĩ không có ý định làm khách quen của Nhất Niệm, nhưng vì Quý Ninh Hinh nên kế hoạch lại thay đổi.

Ngày ngày đúng giờ đều xuất hiện ở Nhất Niệm, âm thầm quan sát nàng ở phạm vi an toàn.

Vô cùng kín tiếng và tự nhiên, không ai phát hiện cô mang tâm tư mà đến.

Nhiều lần muốn tiến đến làm quen, nhưng Cảnh Hạ Vũ trời sinh vụng về trong giao tiếp.

Không biết nên nói gì và làm gì, cả một thời gian dài mỗi ngày chỉ đều đặn nói được có 2 câu, là lúc gọi nước và lúc tính tiền.

Nếu hôm đó Quý Ninh Hinh không chủ động bắt chuyện, có lẽ cô vẫn cứ nhát cấy như vậy mà âm thầm thích người ta.

Sau đó lại gặp nhau ở siêu thị, Quý Ninh Hinh còn nhiệt tình giúp cô mua trứng.

Sự yêu thích cô dành cho nàng ngày càng nhiều.

Mọi chuyện cứ như vậy thuận theo tự nhiên mà phát triển, tần suất gặp gỡ, chung đụng nhiều hơn.

Tình cảm trong lòng cũng lớn dần.

Một người gần 20 năm chưa có mảnh tình trên vai lại có thể kiên định xác định đây là người mình muốn.


Hơn nữa, là muốn cùng nhau đi một quãng đường thật dài, thật lâu.

Lâu đến nổi tóc bạc răng rụng.

Có thể người khác nhìn vào nói Cảnh Hạ Vũ suy nghĩ xa vời, rằng tuổi đời còn trẻ, sau này va chạm bên ngoài nhiều hơn, hứng thú thuở ban đầu sẽ không còn nữa.

Nhưng mà, người như Cảnh Hạ Vũ không dễ dàng trao đi tình cảm.

Khuyết thiếu tình thương đã giúp cô biết mình cần nghiêm túc và phải có trách nhiệm với lựa chọn của bản thân.

Thời gian càng lâu càng đủ để Cảnh Hạ Vũ biết Quý Ninh Hinh cũng có tình cảm với cô.

Nhưng cô lại chậm chạp không biết nên mở lời thế nào.

Cảnh Hạ Vũ sợ.

Cô luôn cho rằng mình không đủ năng lực để chu toàn cuộc sống cho Quý Ninh Hinh.

Nhà thì thuê một căn phòng nhỏ hẹp, xe thì đi chiếc xe đạp nhỏ, thậm chí sinh hoạt phí cũng không dư dả bao nhiêu.

Đến bản thân còn lo không xong, lấy tư cách gì đảm bảo một đời cho con gái nhà người ta.

Quý Ninh Hinh tuy chỉ sống với Quý Kim Ngọc nhưng từ trước đến giờ bà luôn cố gắng không để nàng thiếu thốn thứ gì, đừng nói chi đến chịu khổ chịu cực.

Cảnh Hạ Vũ nghĩ, nếu để nàng ở bên mình thì ít nhất cũng phải để nàng có một cuộc sống vô lo vô nghĩ.

Nhiều lần Quý Ninh Hinh trong tối ngoài sáng ám chỉ muốn cả hai tiến thêm một bước nữa, thế nhưng Cảnh Hạ Vũ lại cứ hèn nhát mà do dự.

Cô muốn khi mình đã ổn định, mua được nhà, có được xe, lúc đó mới đi ngõ lời với người ta.

Có điều, hiện tại cô vẫn còn là một sinh viên không có tiếng nói lẫn chỗ đứng, biết đến bao giờ mới đủ năng lực đây?
Tỏ tình rồi bắt Quý Ninh Hinh ở bên cạnh chịu khổ cùng mình, như thế thật ích kỷ.

Vì thế vẫn cứ chần chừ không nói ra.

Để cho Quý Ninh Hinh thêm thời gian, nếu trong khoảng thời gian này có người nào đó thích hợp hơn cô, mà nàng cũng vừa ý người ta thì có thể tác thành cho bọn họ.

Cảnh Hạ Vũ cũng sẽ không có một lời oán trách, chỉ là do cô vào lúc không có năng lực lại muốn đi che chở cho người ta.


Nói vậy không có nghĩa Cảnh Hạ Vũ buông xuôi.

Cô vẫn đang cố gắn từng ngày, tìm mọi cách để thành công đến nhanh nhất có thể.

Chính vì vậy mà Cảnh Hạ Vũ cứ có thời gian rảnh sẽ bôn ba khắp nơi trau dồi kinh nghiệm.

Cũng sẽ học hỏi thêm cách dùng các trang mạng xã hội, thông qua chúng để tiếp cận các người có tiếng nói trong giới.

Đồng thời quảng bá tranh, giúp các tác phẩm của mình được nhiều người biết đến hơn.

Cũng may, sau một thời gian cũng có những gặt hái nhất định.

Đã có vài lời mời cô đi nâng cao học thuật lẫn tay nghề, mấy công ty đồ hoạ có tiếng cũng ngõ lời muốn Cảnh Hạ Vũ đầu quân cho mình, trước là làm hoạ sĩ thực tập, đợi cô ra trường sẽ ký hợp đồng chính thức.

Tranh bán ra cũng có giá trị cao hơn lúc trước.

Cảnh Hạ Vũ không tiêu xài phung phí, vẫn ngày ngày đi săn thực phẩm giảm giá, đến quần áo cũng không nỡ mua cho mình.

Tiền trong sổ tiết kiệm cứ thế không ngừng tăng lên.
Thế nhưng như vậy vẫn chưa đủ.

Cô muốn nhanh hơn nữa, dùng tốc độ nhanh nhất của mình mang Quý Ninh Hinh về.

Lúc trước chỉ có một Trình Tinh Dĩnh thôi đã khiến Cảnh Hạ Vũ đứng ngồi không yên.

Tuy ngoài miệng rộng lượng nói sẽ chúc phúc nếu nàng gặp người thích hợp, nhưng trong lòng thật sự nghĩ vậy sao?
Quý Ninh Hinh mặc dù không nói, nhưng từ ánh mắt của nàng cô cũng có thể thấy được nàng đang thúc giục cô mau bày tỏ.
Biết rằng nàng đang đợi, nhưng cũng không thể không biết điều mà để nàng đợi quá lâu được.

Thanh xuân của người con gái dù sao cũng ngắn ngủi.

...!
Khẽ vuốt ve tấm ảnh trên màn hình, sau đó mở ứng dụng, nhìn số tiền trong sổ tiết kiệm.

Cảnh Hạ Vũ trong lòng thầm tính toán.

Có lẽ, cũng không còn lâu nữa....



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.