Chuyên Viên Uốn Nắn Tam Quan

Chương 10: Không hiểu chút nào



Mưa ngoài cửa sổ cứ liên miên không dứt, liên tục đập vào cửa sổ trong phòng, phát ra âm thanh đơn điệu mà như thôi miên.

Dưới ánh đèn vàng trong phòng, Thẩm Không đang cúi đầu kiểm tra nửa người trên của mình.

Bộ thân thể này gầy gò và xanh xao, hiển nhiên không thường ra nắng. Làn da săn chắc và nhẵn nhụi bao lấy xương sườn nhô ra, từ lồng ngực đến bụng dưới không có mấy cơ bắp mạnh mẽ thực sự. Vừa nhìn là biết vai không thể khiêng tay không thể nâng, tứ chi vô lực, cư xử nhẹ nhàng, kém xa gã bắt cóc B lần trước.

Lần này tố chất thân thể thật sự không tốt lắm, chỉ làm vài động tác đơn giản là có thể cảm thấy lực bất tòng tâm rõ ràng.

Mới nãy thắng được là do dựa vào xảo kình và kinh nghiệm anh đã đi trên đường sinh tử, chứ không phải sức mạnh của bộ thân thể này.

Thẩm Không nhẹ nhàng chuyển động xương vai, lông mày hơi nhíu lại không chút dấu vết — Tuy anh đã rất cẩn thận, nhưng trên người vẫn không tránh khỏi bầm tím, vai và eo đều hiện ra màu xanh tím chói mắt, trông đặc biệt giật mình trên làn da tái nhợt.

Nhưng may đều là tổn thương ngoài da thôi.

Thẩm Không quệt ít dầu thuốc tìm được trong phòng lên vết thương, sau đó tròng quần áo vào.

Đúng lúc này, cửa phòng tắm cách đó không xa bị đẩy ra, toàn thân Hàn Lệ đầy hơi nước từ trong đi ra, tóc đen ướt nhẹp dán thật chặt vào gò má, làm dịu đi đường nét lạnh lẽo cứng rắn của hắn.

Trên người hắn mặc quần áo cũ mà Thẩm Không lấy từ trong tủ quần áo, may là vóc dáng hai người tương tự, nhìn qua cũng không có vẻ đột ngột.

Hàn Lệ ngước mắt nhìn về phía Thẩm Không, thấp giọng nói: “Cảm ơn rất nhiều.”

Thẩm Không nhếch mí mắt, lười biếng chỉ vào ghế bên giường, ra lệnh: “Ngồi xuống.”

Hàn Lệ nghe lời khập khiễng đi lên phía trước, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế.

“Vén ống quần lên.”

Hàn Lệ dừng một chút, yên lặng nhìn Thẩm Không một tí rồi cúi người xuống, chậm rãi cuốn ống quần lên.

— Từ mắt cá chân nhô ra, đến cẳng chân thon dài, lại tới đầu gối sưng đen.

Trên đầu gối có ba vết sẹo xiêu vẹo vắt ngang, nằm phục trên vết thương đỏ tím như một con rết xấu xí, bị làn da sung huyết sưng to đẩy lên toàn bộ, trông như một loại sinh vật khủng bố còn sống nào đó.

Thẩm Không hơi cau mày. Anh nhớ lúc trước bác sĩ kia nói chân Hàn Lệ sẽ để lại di chứng, bây giờ nhìn lại hình như còn nghiêm trọng hơn cả tưởng tượng của anh.

Hơn nữa hôm nay là ngày mưa dầm, trước còn bị đòn nghiêm trọng vào vết thương, từ đầu tới cuối Hàn Lệ không nói tiếng nào, cũng chưa từng mở miệng để Thẩm Không đi chậm hơn một chút, mà là khập khiễng theo phía sau anh. Điều này làm Thẩm Không hơi bất ngờ, xem ra sức chịu đựng của thằng nhóc này không tệ, ít nhất là mạnh hơn bé đáng thương tự bế thua đến tận cùng trong truyện cũ nhiều.

Anh đổ dầu thuốc vào lòng bàn tay, hai tay hợp lại thuần thục ma sát một lát, sau đó đặt lên đầu gối Hàn Lệ.

Lòng bàn tay nóng rực như lửa đốt đột ngột kề sát làn da lạnh lẽo ẩm ướt. Hàn Lệ bị bỏng nên hơi run lên, mím chặt môi theo bản năng.

Thẩm Không trầm giọng nói: “Đừng nhúc nhích.”

Theo động tác của hắn, Hàn Lệ chỉ cảm thấy đầu gối đau dữ dội hơn, thế nhưng ý lạnh sâu thẳm thấm sâu trong xương có xu hướng giảm bớt, phảng phất toàn bộ cẳng chân mình đều bị lòng bàn tay nóng như lửa kia thiêu đốt, bắt đầu tỏa sức nóng ra từ nơi sâu xa trên vân da, ấm áp vừa phải ủi nóng bộ xương và huyết quản lạnh giá do bị thương.

Hàn Lệ mím chặt môi, ngón tay hơi nắm chặt, toàn bộ cẳng chân cũng bắt đầu gồng cứng theo bản năng.

Thẩm Không thuần thục kìm xương dưới da hắn, đầu ngón tay linh hoạt khéo léo xẹt qua khe hở giữa các khớp xương, kìm da dẻ dưới dầu thuốc nóng đốt người.

Chỉ cùng lắm là 2, 3 phút nhưng phảng phất đã trải qua nửa thế kỷ lâu dài, Hàn Lệ cảm thấy lưng mình cũng bắt đầu nóng lên, toát mồ hôi, thái dương, chóp mũi đều phủ một tầng mồ hôi hột. Cả phòng đều là mùi thuốc nồng nặc bốc hơi lên.

Thẩm Không đứng dậy, giãn gân cốt cả người một thoáng, sau đó đi tới phòng tắm rửa dầu thuốc tàn dư trên tay.

Hàn Lệ bị bỏ một mình trong phòng khách thả ống quần xuống, cẩn thận hoạt động đầu gối mình một chút, cảm thấy thế mà vết thương sưng tấy trên đầu gối cứng ngắc không đau lắm, ngay cả cơn đau nhức lạnh lẽo làm lòng người âm u hành hạ hắn vào những lần mưa dầm cũng chậm lại rất nhiều, không khỏi kinh ngạc ngẩng lên nhìn phòng tắm đang truyền ra tiếng nước ào ào, trong đôi mắt đen nhánh hiện lên thần sắc phức tạp:

“Cậu, cậu, thuốc cậu dùng là thuốc gì?”

Thẩm Không đóng vòi nước lại, đi ra từ phòng vệ sinh, thờ ơ trả lời: “Dầu thuốc phổ thông thôi, mua hai mươi đồng ở tiệm thuốc.”

Anh không nói dối điểm này thật. Gia cảnh Trình Thần không được tốt lắm, thuốc dự phòng trong nhà đều là hàng bình dân giá siêu rẻ.

Thẩm Không sờ soạng lần mò trong lúc nguy hiểm để trở về từ cõi chết nhiều năm như vậy, cũng coi như là bệnh lâu thành y, anh không chỉ là chuyên gia đánh gãy xương người khác mà kinh nghiệm chữa trị vết thương trên người mình cũng phi phàm lắm.

Anh ôm một cái chăn thừa trong tủ quần áo ra ném lên ghế salông, cũng lười nhường phòng ngủ: “Cậu ngủ ở đây.”

Nói xong, Thẩm Không ngáp một cái, không thèm quan tâm Hàn Lệ nữa, ngả xuống giường phía sau.

Anh móc điện thoại di động trong túi ra, thế nhưng cho dù anh ấn ngón tay vào nút mở bao nhiêu lần thì màn hình điện thoại vẫn đen kịt một màu, không có chút phản ứng nào, dùng sức rung lắc còn có giọt nước văng ra từ mặt bên điện thoại — Vốn là máy móc siêu rẻ, bị nước mưa ngâm vào càng chết máy triệt để.

Thẩm Không mân mê một chút, sau đó ném điện thoại hỏng hoàn toàn sang một bên, lười nhác nheo mắt lại, bắt đầu hoài niệm điểm thời gian trước, lúc mình cướp mấy triệu trong tay bọn bắt cóc kia.

Tuy rằng một phần đã trả cho bác sĩ kia nhưng vẫn còn hơn bốn triệu đô la Mỹ đấy, cũng không biết có thể rút số tiền kiếm được trước điểm thời gian này ra không…

Nghĩ tới đây, anh không khỏi hối hận — Lúc trước anh nên lấy tám triệu của nhà họ Triệu kia vào tay.

Ở thế giới trước, thái độ của Thẩm Không đối với tiền tài là thích làm gì thì làm.

Dù sao công việc của anh vốn là ăn bữa nay lo bữa mai, qua hôm nay sẽ không thấy ngày mai.

Anh quen với số tiền kiếm một lần đủ để người bình thường có thể ăn tiêu cả đời rồi tiêu sạch nó trong một tối. Thẩm Không luôn luôn nghiên cứu về việc tiêu tiền, anh có thể tìm được cách tiêu xài kỳ quái nhất, sau đó xoay người rời đi không lưu luyến khi túi đã trống tay — Vì vậy thái độ chi tiêu của anh vô cùng lạc quan: Đời người là sân chơi, thích làm gì thì làm, có thể rút ra bất cứ lúc nào.

Thẩm Không gối lên cánh tay mình, nhìn chằm chằm vệt nước nhỏ sẫm màu chảy ra từ mép trần nhà dơ bẩn, mất tập trung tính toán:

Hay là… dựa vào thân phận tạm thời này, thỉnh thoảng anh có thể đi ra ngoài kiếm một khoản tiền lời như vậy nhỉ?

Gió mang theo hạt mưa đập vào cửa sổ, phát ra âm thanh bộp bộp yếu ớt trong bóng đêm yên tĩnh, có vẻ cực kỳ rõ ràng và đột ngột trong gian phòng im ắng.

Hàn Lệ đã trải sẵn giường chiếu, hắn nằm xuống sô pha, mắt khép hờ, nhìn chăm chú Thẩm Không đang nằm cách đó không xa như có điều suy nghĩ.

Hắn nhớ học sinh này — Trình Thần, vừa chuyển tới trường học này không quá nửa năm, học tập rất tốt, thế nhưng người rất quái gở, hình như có dấu hiệu bị tẩy chay.

Tuu Hàn Lệ đến trường học rồi lên lớp rất ít, nhưng nắm rõ hầu hết chuyện xảy ra trong lớp như lòng bàn tay, đặc biệt là thời điểm chuyển trường — Dù sao hắn phải luôn phòng bị nhà họ Hàn ở thủ đô nhận ra hành động lén lút của mình ở bên này, mà nhà họ Hàn thì thường dùng thủ đoạn dơ bẩn, Hàn Lệ đã lĩnh giáo vào tám năm trước, chút không phòng bị và tin tưởng mù quáng làm hắn phải đánh đổi bằng một chân.

Mà đối diện với người trước mắt, Hàn Lệ phát hiện mình không hiểu cậu ta tí gì.

Như thể anh hờ hững với tất cả mọi thứ xung quanh, nhưng dưới bề ngoài như vậy lại chôn sâu một loại tinh thần trọng nghĩa cố chấp và cực đoan nào đó.

Kỳ lạ nhất là, hình như cậu ta không hề hiểu mình chút nào.

Hơn nữa… có lẽ là vì hoàn cảnh gặp gỡ của hai người nên hình như đối phương cho mình là kẻ yếu, cần phải bảo vệ…?

Phải biết, tất cả những người từng tiếp xúc với Hàn Lệ, không ai dám dùng ánh mắt nhìn kẻ yếu để đối xử với hắn. Hắn không thường lộ diện trong trường nhưng gần như những học sinh không biết chút nào về hắn cũng mang theo ba phần kính nể và cẩn thận theo bản năng.

Mà trong loại ngạo mạn của đối phương lại mang theo cảm giác duy trì mơ hồ… Không phải rất kỳ quái à.

Thế nhưng không biết vì sao, Hàn Lệ cũng không thấy đáng ghét.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.