Chuyên Viên Uốn Nắn Tam Quan

Chương 21: Cùng là một người sao??



Tầng ba sòng bạc.

Vương Duệ Thành đưa tay gạt tàn thuốc lá trên bàn ra rồi nặng nề đập xuống.

Vô số mảnh thủy tinh sắc nhọn lấp lánh vỡ tung toé, lan rộng khắp mặt đất.

Trong phòng bừa bộn hết cả.

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến vài tiếng gõ cửa cẩn thận.

Vương Duệ Thành buồn bực vò vò tóc, cất giọng nói: “Vào đi.”

Một tên tay chân thận trọng đẩy cửa tiến vào, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim đứng trước cửa, không dám giương mắt nhìn cảnh tượng hỗn loạn như lốc xoáy quét qua trong gian phòng, lúng túng nói: “Cái đó, cậu Vương,… vẫn không liên lạc được với bọn họ, cũng tìm hết những nơi khác rồi, đều nói không nhìn thấy bọn họ đi ra từ PUZZEL…”

Hắn ta còn chưa nói hết, lửa giận của Vương Duệ Thành lại dâng lên, gã chộp lấy cái cốc còn sót lại trên bàn, ném mạnh ra cửa.

Tên tay chân rụt vai lại theo bản năng, cũng không dám trốn, chỉ đành im lặng đứng tại chỗ.

Vương Duệ Thành tức giận tránh trong phòng khách, gương mặt béo múp đỏ lên, tức đến nỗi thịt mặt cũng rung rung: “Không tìm được? Không tìm được!? Vậy thì tiếp tục tìm, tiếp tục liên hệ cho tao! Nếu như anh ba ( họ) biết tao lén lút dùng người của ảnh tiến vào cái câu lạc bộ quỷ quái kia, không những bại lộ mà còn không tìm được Trình Thần kia, đừng nói tao, chúng mày cũng xong đời theo! Biết không?”

Tên tay chân đứng ở cửa lo sợ tái hết cả mặt gật đầu, chuồn như đi trốn.

Trong phòng lại im ắng, Vương Duệ Thành như quả bóng da xì hơi nặng nề ngã ngồi xuống sô pha, mệt mỏi lau mặt hối hận.

Thật ra gã cũng là nhất thời bốc đồng, lúc phái người đi dẫn cha Trình Thần tới thật sự không nghĩ nhiều…

Kết quả không cẩn thận gây thành họa lớn, không những không mang được người về mà thủ hạ của mình còn bị người ta bắt hết sạch.

Điện thoại di động của gã đột nhiên vang lên.

Vương Duệ Thành nhìn hiển thị cuộc gọi đến, hai mắt tối sầm ngay lập tức. Gã do dự lúc lâu mới tuyệt vọng nhận điện thoại:

“… Alo? Anh ba à?”

·

Hàn Lệ đứng ở cửa trường học, cúi đầu nghịch điện thoại di động trong tay.

Ánh mặt trời chói lọi bao phủ hắn bằng một vầng sáng mờ mờ, áo khoác đồng phục học sinh khoác lên khuỷu tay, trong người chỉ mặc lót áo sơ mi trắng, làm vóc người càng thêm rắn rỏi thon dài, chọc những cô gái đi ngang qua hắn không tự chủ đưa mắt nhìn thẳng hoặc lén về phía này liên tục.

Hắn rũ mắt, phảng phất không có tí cảm giác nào với tất cả mọi thứ xung quanh, chỉ đắm chìm trong suy nghĩ của mình.

Trên màn hình điện thoại đã tối xuống, một tin nhắn đến từ số liên lạc không xác định hiển thị đã đọc.

— Kẻ xâm nhập PUZZEL đã khai ra chủ nhân đằng sau bọn họ.

Không ngoài dự đoán, quả nhiên bọn họ được phái tới sòng bạc vào ngày Hàn Lệ đi bàn chuyện làm ăn ở thành Đông. Căn cứ theo lời giải thích của một trong số đó, sau khi ông chủ bọn nhìn thấy mấy lưu manh bị đánh rất thảm, mới kinh hãi đến mức biến sắc, khẩn cấp phái bọn họ ra ngoài, đồng thời dặn bọn họ mang cha Trình Thần tới, lấy danh nghĩa thấy con trai học hành dốt nát để lừa anh ra, hơn nữa còn có thể phòng ngừa bạn học của anh nghi ngờ.

Bây giờ Hàn Lệ nắm giữ hai loại tài nguyên sáng tối. Ngoài sáng, ngành thương mại lấy PUZZEL làm điểm khởi đầu để mở rộng và phát triển. Thế lực ngầm lại liên quan đến Lâm Tử Dũ, cậu ta làm việc cẩn thận và bí mật. Hai loại thân phận được hắn ẩn giấu kín kẽ không một lỗ hổng. Rõ ràng thế lực mới vào thành Đông phát hiện kẽ hở nên mới thả lời đồn ra thăm dò hắn, không ngờ kết quả lại bị mấy tên lưu manh lỗ mãng quậy tung.

Mà Trình Thần vốn lộ diện trong sòng bạc cùng ngày với hắn, bây giờ còn bị phát hiện là người cứu hắn trước bọn lưu manh, vì vậy bị ngộ nhận là người của hắn cũng không có gì lạ.

Liên quan đến sổ sách Trình Trạch Khang nhắc tới, trong lòng Hàn Lệ có một suy đoán mơ hồ.

Rất nhiều sòng bạc có một ít quy tắc ngầm không thể cho ai biết, cho dù kinh doanh hợp pháp cũng vậy, bọn họ sẽ trộn một số bàn bị động tay động chân vào trong các bàn chơi bình thường, từ đó thu hoạch được một khoản thu nhập xám lớn. Vậy nên bình thường bọn họ sẽ chuẩn bị hai loại sổ sách sáng tối, chỗ sáng không có vấn đề nhưng chỗ tối là dùng để ghi chép những khoản thu nhập xám không thể báo cáo này.

Trình Thần có kỹ năng đánh bạc kinh người, lại bị cho là thủ hạ của hắn, đương nhiên sẽ bị người kinh doanh sòng bạc nghĩ là hắn phái người đi tìm những bàn tiêm nước* kia, rồi từ đó tính được khoản xám của bọn họ, cho nên mới làm họ sốt sắng như vậy.

[ Bàn tiêm nước: chú thích chương 11. ]

Điện thoại di động trong lòng bàn tay rung lên hai lần:

“Tiếp theo ngài chuẩn bị làm gì?”

Hàn Lệ hơi nheo mắt lại, ngón tay gõ nhẹ trên màn hình:

“Tìm sổ sách.”

Nếu các người sợ sổ sách rơi vào tay tôi đến thế, vậy tôi không thể không tìm nó rồi.

Lúc này, quần chúng bên cạnh hỗn loạn tưng bừng, Hàn Lệ tắt màn hình đi, ngẩng đầu lên nhìn về hướng tiếng xao động truyền ra.

Chỉ thấy học sinh chuyển trường vừa chuyển tới lớp họ hôm nay đang xuyên qua đám người, đi thẳng về phía mình, thân hình thon dài của cậu ta như măng non mới mọc, ngũ quan xinh đẹp được nắng trời chiều bao phủ, gò má và tóc trông có vẻ rất mềm mại, nhìn thoáng qua khiến người ta không kiểm soát được sinh lòng yêu mến.

… Trình Thần thích loại hình này à?

Hàn Lệ hơi mất tập trung.

Giờ phút này Diệp Cảnh Hoan đã chạy tới trước mặt hắn, giương khuôn mặt nhỏ to bằng lòng bàn tay nhìn hắn, đôi mắt mèo linh động chớp chớp, hình như hơi xấu hổ, nhỏ giọng xin lỗi: “Cái đó… Trưa nay, không phải tớ cố ý chọc vào nỗi đau của cậu đâu, rất xin lỗi, hy vọng cậu có thể tha thứ cho tớ, có được không?”

Hàn Lệ nhướn mày, đầy đầu toàn là hình ảnh sáng sớm nay một cách mất kiểm soát —

Trong phòng học ầm ĩ, thiếu niên nhã nhặn tuấn tú hơi cong tấm lưng thon gầy, trên gò má trắng nõn còn vết đỏ bị ép ra, đôi mắt hẹp dài lười biếng liếc nhìn hắn, mang theo loại tản mạn và tùy hứng dửng dưng như không, giọng nói khàn khàn bình luận: “Rất tốt, tính cách rất tốt.”

Nếu hắn nhớ không nhầm, từ khi hắn quen biết Trình Thần tới nay, đây là lần đầu tiên anh chủ động đưa ra đánh giá chính diện tích cực với một thứ gì đó.

Đáy lòng Hàn Lệ đột nhiên dâng lên một luồng lệ khí khôn kể, sắc mặt chìm xuống trong nháy mắt, những ý nghĩ đen tối trỗi dậy trong đầu, luẩn quẩn siết chặt cơ thể thon dài và lạnh lẽo của hắn, khàn khàn phun tin, thì thầm rên rỉ, từng chữ từng chữ trong đó dường như đều chảy ra chất độc đen đặc.

Mà Diệp Cảnh Hoan đứng trước người hắn còn đang lải nhải liên tục làm người ta phiền chán:

“… Nếu bạn học cậu không ngại, chúng ta có thể làm bạn bè đó…”

Hắn chưa kịp làm gì đã nhạy bén nhác thấy bóng Trình Thần đi ra cổng trường.

Một số ý nghĩ cực đoan trong lòng dường như được trấn an ngay lập tức, thậm chí Hàn Lệ còn chẳng muốn nhìn Diệp Cảnh Hoan đứng trước mắt thêm một chút, lập tức hờ hững xoay người rời đi.

Diệp Cảnh Hoan ngạc nhiên, thật sự không ngờ Hàn Lệ sẽ dùng thái độ như vậy, vô thức đưa tay kéo ống tay áo hắn:

“Ôi, sao mà cậu…”

Thiếu niên què chân trước mắt bị bắt dừng bước tiến lại, lạnh lùng nghiêng người thoáng nhìn về phía sau, con ngươi đen nhánh như ngôi sao lạnh lẽo ngâm trong nước đá, nhìn chằm chằm cậu từ trên cao xuống, như thể cậu chỉ là vật chết, khiến cả người Diệp Cảnh Hoan không khỏi phát lạnh, đứng luôn tại chỗ.

Không chờ cậu hồi thần lại đã nghe Hàn Lệ hờ hững nói:

“Buông tay.”

Diệp Cảnh Hoan ngây ngốc thả lỏng ngón tay ra.

Như là bị vật gì bẩn thỉu chạm vào, Hàn Lệ rũ mắt dùng ngón tay nhẹ nhàng vỗ vỗ ống tay áo không tồn tại tro bụi, rồi xoay người rời đi mà không thèm quay đầu lại.

Ánh mắt của mọi người xung quanh từ trong tối ngoài sáng đều nhìn về đây, không khác gì từng chiếc từng chiếc đèn tụ sáng vô hình chiếu vào người cậu. Gò má Diệp Cảnh Hoan xung huyết nóng cháy mất kiểm soát. Cậu nửa là giận dữ và xấu hổ nửa là không cách đối phó bèn cúi thấp đầu tách khỏi ánh mắt của những người khác, ngón tay trắng nhỏ siết chặt quai cặp, xoay người chạy đi.

Cậu vừa chạy vừa tức giận xấu hổ nghĩ: Sau này mình sẽ không bao giờ chủ động để ý tên thô lỗ này!

Mà Hàn Lệ đã đi xa chẳng thèm quan tâm, tăng tốc, khập khiễng đến bên Thẩm Không.

Thẩm Không khoác nghiêng túi, từ từ ra khỏi cổng trường, lúc giương mắt thấy Hàn Lệ còn hơi bất ngờ:

“Sao cậu lại ở đây?”

“Tôi nghĩ đằng nào cũng gặp nhau ở nhà cậu, không bằng chờ cậu cùng tan học.”

“Đợi bao lâu rồi?”

Hàn Lệ đi theo sau anh, lắc lắc đầu: “Không lâu, tôi cũng mới ra ngoài thôi.”

Thẩm Không đưa tay ấn ấn cái vai cứng đờ vì mình ngủ cả ngày, xương cổ ma sát phát ra tiếng rắc rắc theo chuyển động, lười biếng cất bước, nói: “Được rồi, đi thôi.”

Hàn Lệ mới vừa rồi còn tránh xa người ngàn dặm giờ phút này trên gương mặt lạnh lùng lại hơi hiện ý cười, đường nét sắc bén nhu hòa hơn, trông như là cậu trai dịu dàng nhà hàng xóm vậy. Hắn tăng tốc rảo bước đuổi theo Thẩm Không, hai người nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của mọi người.

Quần chúng vây xem xung quanh quan sát toàn bộ quá trình từ đầu đến cuối khiếp sợ nhìn hai người rời đi, gần như không thể tin vào mắt mình.

Đây và vừa nãy thật sự là cùng một người sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.