Chuyên Viên Uốn Nắn Tam Quan

Chương 3: Tiền không thành vấn đề



Thẩm Không bước nhanh về phía trước, lưu loát cắt đứt dây thừng trói tay chân Hàn Lệ bằng dao quân dụng cũ, thuần thục buộc chặt dây vào gốc đùi Hàn Lệ để cầm máu cho nó.

Anh vừa xử lý vết thương của Hàn Lệ vừa nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Chuyện gì thế này?”

Trong âm thanh của hệ thống vẫn không hề gợn tí cảm xúc nào: “Là quỹ tích ban đầu của thế giới vận hành, nó sẽ cố hết sức kéo số phận của các nhân vật về con đường ban đầu. Làm trợ lý thông minh, tôi khuyên ngài không nên chống lại nó mà phải tuân thủ điều kiện tiên quyết là cảm hóa tư tưởng đạo đức của nhân vật phản diện…”

“Tại sao?” Giọng nói của Thẩm Không nghe không ra vui buồn.

“Thứ nhất, thay đổi vận mệnh nhân vật quá khó khăn, dù uốn nắn tam quan viên nỗ lực thế nào cũng sẽ bị trung hòa với mức lớn nhất, về căn bản tương đương với phí công. Thứ hai, nếu ngài thật sự thay đổi quỹ tích thế giới thành công thì sẽ làm cốt truyện sau đó không thể dự đoán được, tiến triển tiếp theo sẽ bất lợi với nhiệm vụ của ngài. Nhân vật phản diện sẽ không chết trước khi cốt truyện bắt đầu, vì vậy tôi đề nghị ngài chỉ cầm máu đơn giản là đủ, sau khi nó tỉnh lại thì ngài có thể dùng sự chăm sóc dịu dàng để cảm hóa nó…”

Thẩm Không ngắt lời nó: “Vậy nên… mày đề nghị tao đừng làm gì hết? Để nó tàn tật à?”

Hệ thống trả lời chắc nịch: “Đúng vậy.”

Thẩm Không không những không giận mà còn cười. Anh nhìn kỹ khuôn mặt nhỏ nhắn vì mất máu quá nhiều mà trắng bệch của Hàn Lệ một lúc, sau đó đưa tay xuyên qua đầu gối nó, bế lên.

Anh hỏi: “Bệnh viện gần nhất ở đâu?”

Trong âm thanh cơ học của hệ thống có nghi hoặc hết sức rõ ràng: “Tôi cho là cậu sẽ không chú ý chứ?”

Thẩm Không cười lạnh đầy giễu cợt, đuôi mày khóe mắt đều là ý châm chọc: “Tao chỉ chán ghét chúng mày muốn thay đổi số phận nhân vật nhưng lại sợ đầu sợ đuôi trông trước trông sau giả nhân giả nghĩa thôi.”

Hệ thống im lặng một lát, trước khi Thẩm Không mất kiên nhẫn, anh nghe thấy một tiếng “ting” phát ra từ cái điện thoại mình nhặt được.

Anh bật màn hình lên thấy GPS đã cập nhật một địa chỉ mới.

Âm thanh hệ thống vang lên lần thứ hai: “Bệnh viện gần nhất cách đây hai mươi km, nhưng tình cờ ngôi làng dưới chân núi là nơi phi tang của một bang phái khác, có rất nhiều bác sĩ ngầm lành nghề, đây là địa chỉ bác sĩ khoa xương.”



Bóng đêm đen kịt im ắng và dày nặng như thể được bện từ ngàn vạn giấc mơ.

Bác sĩ Trần đang ngủ say, đột nhiên ông cảm nhận được sự lạnh buốt từ cột sống xông lên làm ông tỉnh lại ngay lập tức — kim loại cứng lạnh như băng dán vào trán ông, mùi máu tanh nồng nặc quanh quẩn ở chóp mũi.

Trong bóng tối sâu thẳm, bên tai có tiếng thì thầm: “Đi theo tôi.”

Ông làm bác sĩ địa phương rất lâu rồi, tuy chuyện như vậy khá hiếm nhưng cũng không phải là chưa từng xảy ra, bác sĩ Trần nhanh chóng trấn định lại, vươn mình xuống giường, đi theo người đàn ông này.

Cái đèn nhỏ bật trong phòng khách phát ra ánh sáng lờ mờ, chiếu rọi bé trai nhợt nhạt trên ghế salon.

Nòng súng trên thái dương áp sát mấy phần, giọng nói lạnh nhạt mà ẩn chứa sự đe dọa vang lên: “Cứu nó, tiền không thành vấn đề.”

Trong 10′ tiếp theo, bác sĩ Trần vội vã đánh thức trợ lý của mình rồi đẩy Hàn Lệ hôn mê bất tỉnh vào phòng mổ trong lòng đất.

Thẩm Không buồn bực ngán ngẩm ngồi xếp bằng trong phòng khách nhà ông bác sĩ, hờ hững chơi đùa với cái điện thoại di động dùng một lần trong lòng bàn tay.

Hệ thống mở miệng hỏi không báo trước: “Cậu có biết trong người mình chỉ có 45 đô la mò từ người bọn bắt cóc không?”

Thẩm Không gật gù.

Hệ thống: “… Vậy sao cậu lại nói tiền không thành vấn đề?”

Thẩm Không chậm rãi xoay người, vùi cả thân thể vào sô pha mềm mại: “Đúng vậy, không có tiền thì có thể có vấn đề gì.”

Hệ thống: “…”

“Đùa thôi.” Thẩm Không cong mày cong mắt.

Anh đứng dậy, lảo đảo đi tới bàn làm việc, mở máy vi tính để bàn ( desktop) không chút khách khí sau đó thuần thục gõ gõ trên bàn phím. Nhưng mấy phút sau, vẻ mặt Thẩm Không từ từ trở nên nghiêm trọng. Anh cau mày hỏi trong đầu: “Tao nhớ mày nói, cuộc bắt cóc này là do vợ kế nhà họ Hàn bày ra, đúng không?”

Hệ thống trả lời rất nhanh: “Đúng vậy.”

Thẩm Không dùng đầu ngón tay gõ bàn một cái như có điều suy nghĩ, nói rằng: “Có một tài khoản nước ngoài trong danh tính giả của bọn bắt cóc kia. Trong tài khoản có 8 triệu đô la Mỹ, chắc khoản sau sẽ không chuyển vào trước khi xác nhận Hàn Lệ đã chết, vì vậy bên trong chỉ là tiền đặt cọc, mà gia thế của vợ kế nhà họ Hàn không có nổi chúng. Cho dù là nhà giàu cũng không dễ lấy ra một số tiền lớn như vậy ngay lập tức mà không cần chú ý gì. Vì vậy tao đã kiểm tra vốn khởi nguồn của món tiền này…”

Anh hơi nheo cặp mắt: “Tuy đã dùng nhiều tài khoản nước ngoài gây lẫn lộn giữa âm thanh và hình ảnh, thủ pháp cũng vô cùng bí mật và tinh vi nhưng tao vẫn tìm được điểm chuyển tiền ban đầu.”

Trên màn hình máy tính, mấy chữ nhỏ đen thui thấy mà giật mình: cổ phần Hàn thị kiểm soát.

— Số tiền kia là do công ty con trực thuộc nhà họ Hàn bỏ ra, hơn nữa còn là công ty đang hoạt động.

Chuyện này trở nên không đơn giản như vậy, bởi vì đây đã nói rõ việc vợ kế hạ độc thủ sau lưng, rất có thể đã được chủ nhà họ Hàn ngầm đồng ý, liên kết với cốt truyện, chẳng bao lâu sau khi Hàn Lệ bị tai nạn, gia tộc mẹ hắn lại gặp rắc rối, bị nhà họ Hàn đang nghỉ ngơi dưỡng sức, ngủ đông đã lâu xâm chiếm cắn nuốt từng bước một. Vụ bắt cóc Hàn Lệ không phải một sự kiện nhà giàu tranh sủng bình thường mà còn liên lụy đến rất nhiều âm mưu đã được dự tính từ lâu.

Hệ thống bên kia hoàn toàn im lặng.

Thẩm Không nheo mắt lại, không tiếp tục hỏi nữa mà nhanh chóng xóa số tiền trong tài khoản đó theo từng đợt.

Sau khi xóa sạch toàn bộ dấu vết mình để lại và xác nhận sẽ không bị lần theo, anh tắt máy tính đi, ngáp một cái, quay về bộ dạng lười biếng thờ ơ một lần nữa rồi chậm rãi ngồi xuống ghế sô pha.

Thời gian chờ đợi dường như vô cùng dài.

Dù Thẩm Không biết giải phẫu sẽ rất lâu, nhưng anh không ngờ quá trình tiến hành giải phẫu lại ròng rã 9 tiếng 40 phút.

Đến khi mặt trời ban trưa chói mắt từ từ leo lên bệ cửa sổ, vệt đốm trên mặt đất chầm chậm chuyển sang màu vàng sẫm ấm áp, cửa sắt tầng hầm dày nặng mới phát ra tiếng vang chói tai, phá vỡ sự yên tĩnh gần như giả tạo trong gian phòng.

Bác sĩ Trần vừa đi về phía Thẩm Không vừa lấy khẩu trang trên mặt mình xuống, trên kính mắt còn vài giọt máu bắn tung tóe đọng lại. Ông đứng trước mặt Thẩm Không, biểu cảm nửa nghiêm nghị nửa mỏi mệt: “Tình huống hơi phức tạp… Vị trí đạn vô cùng xảo quyệt, tôi đã tận lực chữa trị khớp chân bị tổn thương, rất có thể sẽ để lại di chứng nghiêm trọng, còn tình huống cụ thể thì phải quan sát thêm…”

Thẩm Không bất thình lình ngắt lời ông: “Nó sẽ tàn tật à?”

Bác sĩ Trần bị anh hỏi sững sờ, hơi ngập ngừng trả lời: “Cái đó, phải xem định nghĩa tàn tật của cậu là gì. Nếu như là bại liệt hoặc cắt cụt thì không, nhưng không thể nào tránh khỏi việc rối loạn chức năng và di chuyển khó khăn.”

Thẩm Không gật đầu, đưa tay lấy hộp thuốc lá bị ép xẹp lép trong túi áo, rút một điếu ra ngậm bên môi.

Đây đã là kết quả tốt nhất.

Dù sao trong cái gọi là “cốt truyện” mà hệ thống truyền cho anh thì hai chân Hàn Lệ bị bại liệt, nửa đời sau buộc phải dựa vào xe lăn, bây giờ chỉ gặp chướng ngại khi cất bước đã là thay đổi vô cùng lớn với số phận ban đầu, đây cũng gần như xác nhận suy đoán mà Thẩm Không nỗ lực chứng minh —

Anh hơi cúi đầu, tiện tay lấy cái bật lửa trên tủ đầu giường châm lửa thuốc lá bên môi.

Một chút ánh sáng màu da cam bùng lên, mép cuộn giấy đen bị ánh lửa liếm láp, làn khói xanh nhạt làm ngũ quan của anh trở nên mờ ảo.

Thẩm Không kẹp thuốc lá giữa ngón tay, ngẩng đầu nhìn về phía bác sĩ Trần, hỏi: “Nó đâu rồi?”

“Đi theo tôi.”

Bác sĩ Trần xoay người đi về phía ban đầu ông đến, hai người lần lượt xuống cầu thang. Diện tích tầng hầm tích lớn hơn dự đoán của Thẩm Không nhiều. Không chỉ có phòng khử trùng và phòng phẫu thuật mà còn có hai phòng điều dưỡng đơn giản, Hàn Lệ đang nằm ở một trong hai gian phòng đó.

Đôi mắt nó nhắm nghiền, khuôn mặt không có chút máu nào, gần như hòa làm một thể với cái gối trắng xám gối, thân thể gầy gò cơ hồ bị ga trải giường và vỏ chăn nuốt hết, phần chăn phồng lên khó có thể phân biệt bằng mắt thường, chỉ có tiếng tích tích của máy móc kêu bên giường cho thấy dấu hiệu sự sống của nó.

Thẩm Không thu tầm mắt lại, ngậm thuốc lá, hờ hững cúi đầu xé một tờ giấy, lưu loát viết một dãy số lên trên đó rồi đưa cho bác sĩ Trần: “Trong thẻ có 2 triệu, lúc rời đi sẽ trả ông nốt nửa còn lại.”

Bác sĩ Trần luống cuống tiếp nhận tờ giấy, còn đang ngây người lại nghe Thẩm Không nói tiếp: “Nó còn cần chăm sóc đặc biệt gì tiếp theo không?”

Bác sĩ Trần sửng sốt nửa giây, mới lắp ba lắp bắp trả lời: “Cái đó… phần còn lại là thay băng và phòng ngừa nhiễm trùng, còn có một số quy tắc chăm sóc hàng ngày gì đó…”

“Vậy tôi đề nghị ông để lại thuốc, nhu yếu phẩm cần thiết và hướng dẫn sử dụng, sau đó ra ngoài ở hai ngày.” Thẩm Không tiện tay bóp tắt đầu thuốc lá, nghiêng đầu mỉm cười: “Sắp tới nơi này có thể sẽ trở nên hơi… loạn.”

Thẩm Không nhìn bóng lưng vội vàng rời đi của bác sĩ Trần, ý cười bên khóe miệng tan rã như tuyết trắng dưới ánh mặt trời, chỉ còn lại sự kiên quyết lạnh lẽo cứng rắn.

Cuối cùng hệ thống cũng không nhịn được mở miệng hỏi: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”

Tuy mới chỉ ở chung một ngày ngắn ngủi nhưng hệ thống đã cảm nhận được sự vướng tay vướng chân không cách nào miêu tả. Trong tất cả uốn nắn viên nó từng phục vụ, Thẩm Không là người khó nắm bắt nhất. Anh không tuân theo quy tắc, cũng không đi theo gợi ý của hệ thống, trông có vẻ như mệt mỏi tản mạn không quan tâm gì hết nhưng đáy lòng lại hiểu rõ tất cả, khiến nó hoàn toàn không thể hiểu bước tiếp theo anh muốn làm gì.

Thẩm Không kéo ghế ngồi trước giường bệnh, vắt chân lên giường, lạnh nhạt nói: “Lấy hết tiền trong tài khoản đi nhưng tao lại không báo cáo kết quả. Dựa vào thế lực của nhà họ Hàn sẽ sớm tra được vị trí hiện tại của tao. Nếu tao đoán không sai, chẳng mấy chốc bọn họ sẽ phái người đến tiến hành công việc kết thúc.”

Thẩm Không dừng một chút, tốt bụng an ủi: “Nhưng không sao hết, tao chỉ cần chờ tới lúc người nhà ông ngoại nó chạy tới đây là được.”

Hệ thống: “???”

Thẩm Không giơ tay quơ quơ màn hình điện thoại di động, trên đó có tin nhắn vừa gửi đi: [ Mang 8 triệu đến, mua mạng cháu ông. Địa chỉ: xxx]

Hệ thống: “…”

Này, sao trông nó giống tin nhắn tống tiền thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.