Chuyên Viên Uốn Nắn Tam Quan

Chương 31: Không vứt được cảm giác quen thuộc



Thẩm Không móc chìa khóa trong túi tiền ra, mở cửa phòng.

Một luồng không khí cũ kĩ và vẩn đục đánh thẳng vào mặt, tro bụi và khí vị mục nát mơ hồ hỗn loạn như lâu chưa được quét tước.

Anh giơ tay sờ soạng mặt tường chốc lát, bật đèn lên.

Cái đèn nhàn nhạt trên đỉnh đầu theo tiếng sáng lên, chiếu sáng gian nhà đen kịt trước mắt, trong phòng lộn xộn, quần áo bẩn chưa giặt chất đống trên sô pha và mặt đất, sàn nhà và mặt tường đều cực kỳ bẩn, đầy ắp túi đựng rác và cơm hộp chưa vứt đặt trên bàn, phòng trọ vốn không lớn trông càng thêm chật chội.

Hình như nguyên chủ không phải người có kỉ luật.

Thẩm Không vượt qua rác rưởi và quần áo bẩn chồng chất trên mặt đất, kéo cửa sổ ban công ra, làm mới không khí bị đưa vào không gian kín này.

Anh trông có vẻ như tùy ý đi lại trong phòng nhưng vị trí ánh mắt rơi xuống dường như lại tinh chuẩn và nghiêm mật vĩnh viễn, phảng phất mỗi một động tác đều phải suy tính cặn kẽ.

Chẳng qua là dạo quanh một vòng vô cùng đơn giản, trong lòng Thẩm Không đã nắm được hình tượng của nguyên chủ.

—— Hư vinh, ích kỷ, có dã tâm, trình độ văn hóa không cao.

Anh ngồi xuống sô pha, móc điện thoại ra, lật xem người liên hệ trong điện thoại và lịch sử trò chuyện của nguyên chủ với bọn họ.

Lịch sử trò chuyện của Mạnh Minh Hiên có thể sử dụng tám chữ để khái quát:

Tâng bốc nịnh bợ, xu phụ lấy lòng.

Cậu ta dùng mọi cách để có thể bắt lấy cơ hội leo lên trên, vắt hết óc tìm kiếm khả năng hấp thụ ánh sáng.

Thẩm Không thấy loại người này không ít.

Anh tắt ứng dụng chat đi, lên mạng tìm những clip nguyên chủ tham diễn web drama và vai quần chúng —— Cũng không khó tìm, nguyên chủ lưu hết hình ảnh mình xuất hiện trong bookmark điện thoại, thậm chí còn có một số đoạn phỏng vấn offline bên cạnh.

Thẩm Không rũ mắt nghiêm túc quan sát một cách cẩn thận, ánh sáng trên màn hình thay đổi chiếu lên gương mặt anh, nhảy lên trong đôi mắt đen nhánh của anh.

Nếu quyết định tìm hiểu mục đích thực sự của cái gọi là phòng làm việc uốn nắn tam quan này, thì Thẩm Không phải tận lực ở lại thế giới này càng lâu càng tốt, mới có cơ hội tìm ra sự thật. Cho nên lần này anh phải tránh xuất hiện nguy cơ lần trước, để ngăn hệ thống đẩy anh ra khỏi dòng thời gian một lần nữa.

Trước nay anh đều là hoặc không làm, hoặc là làm tốt nhất.

Muốn sắm vai một người thay thế hoàn hảo chưa bao giờ là chuyện dễ dàng, Thẩm Không cũng đã gặp phải một nhiệm vụ yêu cầu anh phải hòa nhập hoàn toàn vào một nhân dạng mới, nhưng về cơ bản đòi hỏi phải được đào tạo và chuẩn bị trước ít nhất ba tháng. Bắt đầu từ những chi tiết nhỏ nhất — cho dù đó là cách nói chuyện, ngôn ngữ cơ thể, cách phát âm và ngắt nghỉ, tất cả đều là điểm mấu chốt.

Lần này thời gian thật sự hơi căng, nên Thẩm Không chỉ có thể tiến hành bắt chước dưới điều kiện có hạn.

Đúng lúc này, trên màn hình điện thoại đột nhiên nhảy ra tin nhắn nhắc nhở, là người tên anh Sài gửi tới:

“Minh Hiên, tối nay cậu đến chỗ đạo diễn Vương à?”

Thẩm Không nhớ rõ anh Sài này là người đại diện của Mạnh Minh Hiên, nguyên chủ của công ty nhỏ, dưới tay một người đại diện có vài người, Mạnh Minh Hiên và nghệ sĩ nhỏ cùng loại, bình thường rất ít khi chú ý đến hành tung sinh hoạt bên ngoài lịch trình làm việc.

Anh dừng một chút, click mở bong bóng chat của hai người.

Anh chưa kịp trả lời gì đã thấy đối diện gửi tin nhắn mới:

“Nếu chưa khởi hành thì đừng đi, chỗ anh có một cơ hội tốt vừa hay phù hợp với cậu, anh cảm thấy lần này cậu có hy vọng rất lớn đó, đợi chút anh lái xe tới dưới nhà đón cậu, bao giờ tới gọi điện thoại cho cậu nhá.”

Thái độ lần này với lịch sử trò chuyện trước kia có vẻ đặc biệt thân thiện.

Thẩm Không hơi nheo mắt lại, dùng giọng điệu của Mạnh Minh Hiên trả lời:

“Được, không thành vấn đề! Cảm ơn anh Sài giúp đỡ, chắc chắn lần này em sẽ không làm anh thất vọng.”

Hai mươi phút sau, chuông điện thoại Thẩm Không vang lên, anh nhận điện thoại, chỉ nghe thấy giọng nam dối trá láu cá phát ra từ bên kia microphone:

“Minh Hiên anh tới rồi, cậu xuống dưới đi.”

Thẩm Không bước nhanh xuống lầu, liếc mắt một cái đã thấy được một người đàn ông trung niên gầy gò vẫy tay với anh qua cửa sổ xe hạ xuống.

Anh kéo cửa xe ra ngồi xuống.

Sài Trí lộ ra một nụ cười nóng bỏng và thân mật với anh: “Minh Hiên cậu tới rồi. Tối nay anh dẫn cậu tới chỗ tốt gặp nhân vật lớn, đây chính là cơ hội tốt cậu chờ đợi đã lâu đó. Nếu cậu được tuyển vào thì tiền đồ vô lượng rồi, tài nguyên tốt nhất toàn bộ giới giải trí cậu muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Anh luôn cảm thấy cậu là đứa trẻ có thiên phú cuối cùng anh từng dẫn dắt, cơ hội tốt như vậy anh chỉ tìm mỗi cậu thôi đấy, những nghệ sĩ khác dưới tay anh hoàn toàn không biết gì hết.”

Trên mặt Thẩm Không lộ ra biểu cảm ngạc nhiên vui mừng, dường như cả khuôn mặt đều bừng sáng bởi khát cầu danh lợi:

“Thật vậy sao! Cảm ơn anh Sài!”

Ngay sau đó, anh do dự mím mím môi, sau khi im lặng một lúc lâu, hơi tự ti mở miệng hỏi: “Nhưng mà, cái đó… anh Sài, anh có thể nói cho em biết đêm nay tuyển cái gì không? Em muốn chuẩn bị thật tốt…”

Sài Trí thần bí nhìn xung quanh, chắc chắn không có ai đang nghe mới mới mở miệng nói:

“Ai nha cậu đừng hỏi quá nhiều, cậu chỉ cần biết đây liên quan đến một số nhân vật lớn ở bên trên là đủ rồi, chuẩn bị cũng không dùng được đâu, bọn họ không tuyển chọn theo những gì cậu chuẩn bị mà xem điều kiện phần cứng nhiều hơn.”

Nói xong này nọ, Sài Trí như sẽ không muốn để lộ thông tin khác nữa, Thẩm Không đành phải ngừng hỏi.

Xe dừng lại ở cửa hộp đêm.

Sài Trí lẩm nhẩm lầm nhầm, thì thà thì thầm với bảo vệ ở cửa một lúc, sau đó mang Thẩm Không đi vào trong cánh cửa ngay lập tức.

Trong đây trang trí tráng lệ huy hoàng, dù là đồ trang trí đặt ở hành lang cũng có thể thấy được giá trị xa xỉ bằng mắt thường, những hoa văn bạch kim phức tạp bao trùm trần nhà cao cao, Sài Trí và Thẩm Không một trước một sau đi vào thang chuyên dụng của hội viên, ấn sáng nút cao nhất.

Thang máy từ từ tăng lên các tầng trên.

Sài Trí lải nhải lễ nghi cần chú ý sau khi vào đó cho Thẩm Không trong thang máy, mặt ngoài anh bày ra tư thái nghiêm túc lắng nghe, nhưng thật ra một chữ đối phương nói cũng không để vào lòng.

Thang máy dừng lại, tầng này trang hoàng còn xa hoa sang trọng hơn tầng một, nhưng đèn tường trong hành lang lại mờ ảo, dịu nhẹ, dựng nên không gian yên tĩnh thoải mái, toàn bộ hành lang im ắng, gần như không nghe thấy chút âm thanh nào.

Sài Trí quen cửa quen nẻo dẫn Thẩm Không đi đến chỗ xa xa, dừng lại ở cửa ghế lô cuối hành lang, quay đầu hạ giọng nói với Thẩm Không:

“Sau khi đi vào đừng nói chuyện, chờ là được, đừng làm gì thêm, biết không?”

Sau khi thấy Thẩm Không gật gật đầu, Sài Trí kéo cửa ra đẩy anh vào.

Ánh sáng bên trong cánh cửa sáng đến mức chói mắt, Thẩm Không không thể không nheo mắt lại để thích ứng với điều kiện ánh sáng đột ngột thay đổi.

Sau khi vào đây anh mới phát hiện, trong này có mười mấy thanh niên xấp xỉ tuổi anh đang chờ ở trỏng, bọn họ đứng thành một hàng ngay ngắn, mặt mũi ai cũng tinh xảo tuấn mỹ, thân hình thon dài cao ráo, nhưng hình như tất cả đều có điểm giống nhau đến kỳ lạ nào đó.

Biểu cảm Thẩm Không hơi vi diệu.

Bởi vì anh phát hiện, mặt Mạnh Minh Hiên cũng hơi hơi giống những thanh niên này.

Hơn nữa cũng là sự giống nhau này, làm lúc anh nhìn thấy ảnh Mạnh Minh Hiên sinh ra cảm giác quen thuộc khó có thể hình dung được.

Nhưng lại không tài nào nhớ nổi mình đã nhìn thấy ở đâu.

Đúng lúc này, cửa ghế lô bị đẩy ra, một người đàn ông trung niên có diện mạo bình thường đi đến, trong tay cầm một kẹp tư liệu.

Ông ta chậm rãi đi từ đầu bên kia đội ngũ về phía trước, vừa đi vừa dùng ánh mắt hờ hững việc công xử theo phép công đánh giá mấy thanh niên trước mặt mình từ trên xuống dưới, rồi cúi đầu cẩn thận so sánh với bản tư liệu mình đang ôm kia, sau đó nói ra hai loại mệnh lệnh lạnh như băng:

Một loại là đủ tư cách, một loại là không hợp cách.

Cho nên những thanh niên được đánh giá là đủ tư cách đều sẽ ở lại trong ghế lô, còn bị đánh giá là không hợp cách sẽ xoay người rời đi.

Theo bước chân tới gần của người đàn ông trung niên, nhân số trong phòng càng ngày càng ít, chờ đến khi ông ta đi đến trước mặt Thẩm Không, trong hàng dài chỉnh tề vừa rồi chỉ còn lại ba người.

Người nọ ngẩng đầu nhìn vào mắt Thẩm Không, khuôn mặt vô cảm bắt đầu hiện lên vài phần kinh ngạc, ngay sau đó, dường như để xác nhận cái gì, ông ta cúi đầu cẩn thận quan sát kẹp tư liệu mình ôm trong tay một lát, sau đó dùng giọng điệu bình tĩnh tương tự nói:

“Đủ tư cách.”

Lúc người đàn ông trung niên kia xoay người, Thẩm Không lặng lẽ thay đổi tư thế một chút, ánh mắt lướt qua đầu vai người nọ, nhìn vào kẹp tư liệu ông ta luôn ôm vào lòng.

Ảnh chụp trên đó chợt lóe lên trong mắt rồi biến mất.

Thẩm Không không khỏi ngạc nhiên.

Tuy chỉ thoáng nhìn đơn giản, nhưng tướng mạo của người trên ảnh lại khắc rõ vào võng mạc anh.

Mái tóc mềm mại, xương cốt nhỏ nhắn, khuôn mặt được điêu khắc tinh tế nảy nở, đôi mắt hổ phách dường như chứa đầy hương thơm đường mật, nước da trắng nõn, sống mũi cao thẳng, bờ môi đầy đặn phiếm màu hồng nhạt tự nhiên, trời sinh mang ba phần ý cười, tuy đã là thanh niên, nhưng má vẫn mang nét mập mạp trẻ con, trông không có chút tính công kích nào.

Tuy diện mạo có một chút thay đổi so với thời kỳ niên thiếu nhưng Thẩm Không vẫn nhận ra thân phận chàng trai trong ảnh ——

Diệp Cảnh Hoan.

Nhân vật chính của quyển sách này.

Cuối cùng bây giờ Thẩm Không cũng đã biết vì sao khi mình nhìn thấy gương mặt Mạnh Minh Hiên lại có loại cảm giác quen thuộc không vứt đi được.

Mặt mày hai người bọn họ giống nhau y như đúc ra từ một khuôn, chẳng qua mặt Mạnh Minh Hiên trông quyến rũ thế tục, còn mặt Diệp Cảnh Hoan tràn ngập sự linh động trẻ trung tươi sáng của thiếu niên. Trừ điểm đó ra, thân hình Mạnh Minh Hiên mảnh khảnh thon dài hơn, còn Diệp Cảnh Hoan có vẻ nhỏ xinh mềm mại do khung xương nhỏ bé.

Thẩm Không quay đầu nhìn những thanh niên thừa lại trong phòng khác, tầm mắt từ từ xẹt qua người bọn họ.

—— Quả nhiên, mặt ai cũng có ít nhất một hai chỗ hơi giống Diệp Cảnh Hoan.

Thẩm Không nhướng mày, đến tận bây giờ mới hiểu những lời “Những người này xem là điều kiện phần cứng cơ” của Sài Trí.

—— Bọn họ chọn ra người trông giống Diệp Cảnh Hoan.

Nhưng mà… dùng để làm gì nhỉ?

Thẩm Không nheo mắt lại, đôi mắt hổ phách như đang có ánh sáng u ám nhàn nhạt chớp động.

Cuộc phỏng vấn kỳ lạ này kết thúc rất nhanh, vài thanh niên khác lục tục ra khỏi phòng, Thẩm Không đi cuối cùng.

Anh lặng lẽ thả chậm bước chân, sau đó nghiêng người rẽ vào toilet bên cạnh.

Trang trí trong toilet cũng kim bích huy hoàng như bên ngoài, bồn rửa tay bằng đá cẩm thạch trắng tinh bóng loáng phản chiếu ánh sáng lấp lánh dưới ánh đèn, trên mặt tấm gương khổng lồ sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, phân chia không gian rộng rãi và bảo vệ sự riêng tư khiến người khác không thể liếc mắt một cái đã nhìn thấy toàn cảnh.

Thẩm Không đặt tay dưới vòi nước, dòng nước ấm áp chảy xuống trong nháy mắt, tràn ra từ bên cạnh bàn tay và giữa khe hở ngón tay anh, ào ào rửa sạch bồn rửa tay.

Anh rửa mặt đơn giản rồi ngẩng đầu, đỉnh đầu sáng ngời, cẩn thận đánh giá gương mặt phản xạ trong mặt kính của mình.

Mặt Mạnh Minh Hiên thật sự rất đẹp.

Lông mày tỉa gọn, sống mũi cao thẳng, đôi mắt mèo to tròn, đường cong từ khóe mắt đến đuôi mắt trơn tru mượt mà, về phía cuối hơi hơi nhếch lên trên, mang theo chút ý vị quyến rũ —— Đây cũng là chỗ Mạnh Minh Hiên và Diệp Cảnh Hoan giống nhau nhất.

Nhưng nửa mặt dưới của anh gần như hoàn toàn khác.

Hình dáng cằm rõ ràng, môi mỏng sắc bén, khi không cười luôn có loại lạnh băng và hờ hững bất cận nhân tình.

Thẩm Không cười với gương một cái, sóng mắt trong đôi hổ phách hơi hơi cong lên gợn sóng, vẻ lạnh lẽo từ chối người ngàn dặm vừa rồi dường như tan rã trong nháy mắt.

—— Thật sự là một túi da tuyệt vời.

So sánh với những thanh niên được phán định đủ tư cách, Mạnh Minh Hiên không chỉ vượt trội về độ giống với Diệp Cảnh Hoan, mà còn giữ được đặc sắc riêng biệt. Đặc sắc đó giúp Mạnh Minh Hiên duy trì độ tương tự đồng thời sẽ không trở thành bản sao khô khan.

Bởi vậy, trong lòng Thẩm Không có chút suy đoán mơ hồ với thân phận tạm thời lần này.

Nhưng mà… nếu muốn cho ra kết luận chắc chắn còn phải có chứng cứ thiết thực tiến hành chống đỡ.

Anh cúi đầu nhìn đồng hồ của mình.

Thời gian gần đủ rồi.

Thẩm Không lấy một tờ giấy lau khô tay rồi xoay người đi ra khỏi toilet.

Trong hành lang lại trống vắng lần nữa, ngọn đèn treo trên tường tỏa ánh sáng dịu dàng ấm áp, tấm thảm dày nặng và mềm mại hấp thụ tiếng bước chân khi anh bước đi, anh bước nhanh về phía ghế lô rời đi lúc trước, nhưng vừa mới chuyển qua ngã rẽ, Thẩm Không đã đụng vào một nhân viên phục vụ tây trang giày da.

Trên mặt nhân viên phục vụ kia mang theo nụ cười mỉm lịch sự và hoàn hảo, hỏi: “Xin hỏi ngài cần gì?”

—— Dọc đường không gặp ai, bây giờ vừa đúng đụng phải một người, vận may thật sự quá kém.

Tuy tâm lý hoạt động phong phú nhưng trên mặt Thẩm Không vẫn không có một lỗ hổng nào.

Anh nhìn nhân viên phục vụ đứng trước mắt như là nhìn thấy cứu tinh, trong giọng nói có lo lắng và nôn nóng khó có thể che dấu:

“Tốt quá, cuối cùng tôi cũng tìm được người, ngài có thể giúp đỡ không? Hình như vừa nãy khuy măng sét của tôi rơi trong ghế lô, có thể để tôi vào tìm không?”

Nhân viên phục vụ nói:

“Được, tiên sinh, nhưng tôi phải tìm quản lý một chút, chỉ ông ấy mới có chìa khóa ghế lô.”

Cậu ta dùng máy nhắn tin gọi cho quản lý, hai người một trước một sau cùng Thẩm Không đi đến ghế lô đằng trước.

Quản lý móc thẻ chìa khóa ra mở cửa ghế lô, sau đó hơi nghiêng người để Thẩm Không đi vào: “Mời ngài.”

Tuy giọng điệu của bọn họ tôn kính và lịch sự nhưng ánh mắt lại đuổi theo thân hình Thẩm Không sít sao, giống như lính gác canh phòng nghiêm ngặt, phòng ngừa anh sẽ làm ra chút hành động không thích hợp nào.

Thẩm Không đi đến góc vừa rồi mình đứng, khom lưng tìm vài giây dưới chậu cây sứ xanh biếc, rồi vui vẻ kêu lên:

“A, tìm được rồi!”

Nói xong, anh đứng dậy, một cái khuy măng sét tinh xảo tỏa sáng lấp lánh giữa hai ngón tay.

Thẩm Không tự nhiên đi ra ngoài ghế lô, tay còn lại giấu đi khéo léo cất chiếc điện thoại anh vừa lấy từ trong đồ sứ ra, động tác liên tiếp như nước chảy mây trôi.

Màn hình chợt lóe lên giữa tay anh rồi biến mất, trên đó hiển thị ba chữ rõ ràng:

“Đang ghi âm…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.