Lúc đoàn người tới được trấn trên, đã là giờ Tuất (19h-21h). Người trong trấn đã tắt đèn đi ngủ, trên đường không hề có bóng người. Tiêu cục Hành Phong áp tiêu đã nhiều năm, đối với trấn nhỏ này cũng khá quen thuộc. Chỉ một lát sau, tiêu sư đã tìm được khách điếm quen biết, dàn xếp mọi chuyện xong xuôi.
Chỉ là, canh giờ này, khách điếm đã không còn chút đồ ăn nào để mang lên. Tiểu nhị tốt bụng, nấu ít mì, bưng chút cơm và bánh bao ban chiều lên tiếp đón mọi người.
Tiểu Tiểu không kiêng ăn, mà lại đói bụng đã lâu, liền không khách khí bưng bát mì lên, cầm chiếc bánh bao, ngồi vào một góc ăn uống.
Nàng vừa định cắn bánh bao, đã thấy Thạch Nhạc Nhi kia bưng đĩa đồ ăn đến đi đến trước mình.
“Tiểu Tiểu tỷ tỷ, chỉ ăn mỗi mỳ và bánh bao thì rất chán a.” Thạch Nhạc Nhi đem chỗ đồ ăn sáng kia để trước mặt Tiểu Tiểu.
Miệng Tiểu Tiểu vừa há được một nửa, nhờ một màn vừa rồi liền cứng lại.
Vô sự hiến ấn tình, phi gian tức đạo! (đại khái là: Không có chuyện gì mà ân cần thì không phải trộm cũng là cướp) Tiểu Tiểu ôm chặt bát mì sợi, cầm bánh bao, mặt mũi hoảng sợ nhìn Thạch Nhạc Nhi.
Thạch Nhạc Nhi cười cười, nhếch miệng, nói: “Tỷ tỷ sợ cái gì? Chẳng lẽ ta lại đi hạ độc tỷ hay sao?”
Tiểu Tiểu lập tức lắc đầu cùng với cười cười làm lành, “Không có không có, người như tiểu thư sao lại có thể hạ độc ta chứ? Ha ha…” Tiểu Tiểu dè dặt cẩn trọng ăn một miếng, nhanh chóng nuốt xuống, lại cắm mấy miếng bánh bao, nỗ lực ăn.
“Tỷ tỷ…” Thạch Nhạc Nhi đè thấp thanh âm, mở miệng nói, “Ngươi không phải là người tốt đúng không nhỉ?”
Tiểu Tiêu suýt chút nữa sặc cả miếng banh bao trong miệng.
“Ban đầu là muốn cướp đồ của ta, mà sau đó, chuyện mai phục là sai sót ngẫu nhiên…” Thạch Nhạc Nhi nhìn Tiểu Tiểu, nói từng chữ từng chữ, “Về chuyện sau đó trượng nghĩa giúp đỡ , chỉ sợ cũng là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của nhỉ?”
Lúc này Tiểu Tiểu đã bị nghẹn hoàn toàn, nàng vỗ vỗ ngực mình, thống khổ không kể xiết.
“Ngươi không cần kích động, chuyện tới nước này, ta cũng không muốn đen sự thật ra nói với Lệ bá bá.” Thạch Nhạc Nhi đứng dậy, vỗ vỗ bả vai Tiểu Tiểu, “Kỳ thực, ngươi cũng đã thấy đấy, mấy chiếc hòm trong xe đều không có gì. Biết tại sao không?”
Tiểu Tiểu thật vất vả mới thở ra hơi, liền mở to hai mắt, nhìn Thạch Nhạc Nhi, nói như đinh đóng cột: “Tiểu thư, ngài đừng… Ta không muốn biết…”
Thạch Nhạc Nhi nhíu mày, “Ngươi không muốn biết?”
Tiểu Tiểu gật đầu như giã tòi. Sư phụ từng nói, trên thế giới này, có một số việc, một khi đã biết liền khó mà trách khỏi họa sát thân. Bởi vậy, không biết so với biết còn tốt hơn. Nếu như có người hỏi con, có muốn biết hay không, nhất định phải nói, không muốn.
Thạch Nhạc Nhi cười cười, “Ngươi cũng thông minh đấy.”
Tiểu Tiểu hít hít cái mũi, “Tiểu thư… Không nữ hiệp, ngươi tha cho ta đi. Ta chỉ là nhất thời hồ đồ, từ nay về sau nhất định hối cải để làm người mới, sống thật tốt, chớ thấy việc thiện nhỏ mà không làm, chớ thấy việc ác nhỏ mà làm tới…”
Thạch Nhạc Nhi không kiên nhẫn cắt ngang lời nàng: “Ai nói ta sẽ hại ngươi?”
Tiểu Tiểu thu hồi nước mắt, bưng bát mì sợi, ai oán nhìn Thạch Nhạc Nhi.
(vẫn không quên bát mì. >.
“Ngươi đã thấy được chuyện xảy ra với xe chở tiêu, tất nhiên là người cùng một thuyền với ta. Sau này, chúng ta đi nơi nào, ngươi cũng phải đi nơi ấy, hiều không?” Thạch Nhạc Nhi cười uy hiếp.
Tiểu Tiểu lập tức gật đầu, “Hiểu, hiểu. Đều nghe theo ý ngài!”
Thạch Nhạc Nhi cười đắc ý, “Tỷ tỷ cứ ăn từ từ, ta đi ngủ trước, đừng đi đâu lung tung nha.”
Tiểu Tiểu tiếp tục nỗ lực giã tỏi.
Thạch Nhạc Nhi đứng dậy bước đi, Tiểu Tiểu khóc không ra nước mắt.
Tại sao lại xui xẻo như vậy a. Nàng cầm bánh bao trong tay, hôm nay xuất môn không xem hoàng lịch, tám phần mọi chuyện đều xui xẻo… Chỉ một chữ THẢM to đùng.
“Tả cô nương.” Tiểu Tiểu đang ai oán, Lệ Chính Hải từ một bên đi tới, lại thả thêm chút điểm tâm lên bàn nàng, “Đói bụng rồi nhỉ. Ăn nhiều một chút.”
Tiểu Tiểu cảm kích ngẩng đầu, ngưỡng vọng nhìn Lệ Chính Hải. Tuy rằng chỉ là bèo nước gặp nhau, nhưng Tiểu Tiểu biết, Lệ Chính Hải này là người tốt. Tuy rằng cái tật ghét ác như cừu (căm ghét cái ác) làm hỏng mất một chút, nhưng tuyệt đối là người đáng tin.
Lệ Chính Hải cười, gật gật đầu, xoay người rời đi.
Lúc này Tiểu Tiểu mới phát hiện, trong đại sảnh khách điếm này, chỉ còn lại một mình nàng. Ánh nến le lói, tăng thêm vẻ cô đơn và thê lương cho chiếc bóng. Nàng dừng ăn, cúi đầu lặng im.
Đột nhiên, tiếng đập cửa dồn dập vang lên. Tiểu nhị vội vàng từ trong bếp vọt ra, mở cửa.
“Tiểu nhị, còn phòng trống không?” Một giọng nam trong trẻo từ cửa truyền vào.
“Còn, công tử, mời vào bên trong.” Tiểu nhị hô.
Tiểu Tiểu cắn bánh bao vừa quay đâu, đã nhìn thấy một nam tử khoảng hai mươi tuổi từ của đi vào. Một thân áo vải xanh đen, cũng không có thêu hoa văn gì. Nhìn cước bộ của hắn xem ra là người có công phu. Tiểu Tiểu híp mắt, cẩn thận đánh giá hắn một phen, mặt mày thanh tú, phong thần tuấn lãng, nếu không phải y phục trên người chỉ là áo vải bình thường, trông kiểu gì cũng giống một công tử tao nhã. Tuy nhiên, công tử tao nhã đại khái sẽ không giống hắn mang theo nhiều binh khí như vậy.
Sau lưng hắn là một cây cung chạm trổ tinh mỹ màu đỏ sẫm, một cái hộp tên, chỗ thắt lưng còn đeo một thanh đoản đao.
Lúc Tiểu Tiểu nhìn thấy cái hộp tên kia, không khỏi sửng sốt. Một nửa khảm vàng một nửa khảm bạc, những mũi tên trong hộp bị ánh vàng và ánh bạc chia ra làm hai mặt âm dương, hoa văn phức tạp khắc lên, tinh mỹ bất phàm.
Thanh âm của nàng không lớn, nhưng đại sảnh không có bóng người, cho nên lời này của nàng bị nghe rõ mồn một.
Nam tử kia dừng cước bộ, chậm rãi xoay người, nhìn Tiểu Tiểu.
Tiểu Tiểu lập tức bưng bát mì lên, chăm chú ăn.
Nam tử kia cười nhẹ, nhìn nàng gật gật đầu, coi như chào hỏi, sau đó, thản nhiên xoay người đi theo tiểu nhị lên lầu.
Tiểu Tiểu miệng đầy mì sợi, mặt mũi hối hận. Lanh mồm lanh miệng a! Thấy bản thân trêu chọc chưa đủ phiền phức hay sao a! Nàng căm giận nhai mì, tự rủa chính mình. Nghe nói Thẩm tiễn Liêm gia, cũng như tên gọi của nó, tiễn pháp rất cao. Trên giang hồ còn có lời đồn, “Thần tiễn Liêm gia chính là thiện xạ, một kích trúng ngay, chưa từng ngoại lệ.” Còn đồn, Liêm gia này ba đời làm quan, được triều đình trọng dụng, đều là nhờ vào thần khí và kỹ năng tiễn pháp này. Nhưng mà cũng bởi vậy, bị đồng đạo trên giang hồ khinh thường. Triều đình và giang hồ luôn luôn tồn tại tranh chấp. Dù sao, Liêm gia cũng không tính là người trong giang hồ, nhưng mà trên giang hồ lại luôn lưu tâm đến “Thần tiễn” nhỏ nhoi này. Mà “Uyên Ương tiễn hạp” kia lại là một trong những dấu hiệu của Liêm gia, có thể mang trên lưng hộp tên này, nam tử kia chỉ sợ cũng là công tử Liêm gia.
Tiểu Tiểu thở dài cảm thán. Nhìn đi, một Thạch Nhạc Nhi không biết lai lịch, toàn thân mang đầy trang sức, chỉ sợ người trong thiên hạ không biết nàng có tiền. Mà Liêm gia công tử này, rõ ràng là một thân phú quý, lại cố tình chỉ mặc áo vải bình thường. Ai, thế đạo này…
Tiểu Tiểu thở dài, hung hăng cắn bánh bao trong tay. Quên đi, xét cho cùng, người quan trọng nhất vẫn chính là mình a…
Cơm nước xong xuôi, Tiểu Tiểu liền trở về phòng. Tiêu cục Hành Phong tiền tài thừa thãi, thuê trọ đều là phòng tốt nhất trong khách điếm. Tiểu Tiểu ôm gối đầu, lăn đi lăn lại trên giường, bỗng thấy thật hạnh phúc. Một ngày đi đường núi, cơm ăn no, lại có giường êm để ngủ, theo lý thuyết đáng nhẽ phải rất mệt mỏi mới phải, nhưng tinh thần của Tiểu Tiểu lại rất tốt, một chút buồn ngủ cũng không có. Nàng mở to hai mắt nhìn chằm chằm đỉnh màn.
Một canh giờ sau, nàng xoay người đứng lên, mở cửa sổ. Đám xe chở tiêu để gọn dưới lầu, vài tiêu sư gác đêm đứng bên cạnh. Tiểu Tiểu nhíu mày, trèo lên song cửa sổ, phi thân nhảy lên nóc nhà.
Tiểu Tiểu đứng trên nóc nhà, gió đêm đầu xuân có hơi lạnh, hai tay nàng chống hông, không tiếng động cười to. Không cho nàng đi, nàng sẽ không đi sao? Vớ vấn?
Tiểu Tiểu điểm mũi chân, nhẹ nhàng cất bước. Ân ~ hiện tại thật sự là canh giờ tốt để làm ăn trộm, chi bằng đi dạo trên trấn, xem có cái gì có thể mang đi là tốt nhất ~ nghĩ đến đây, nàng dừng chân lại trên mái che nắng, nhìn xung quanh.
“Cô nương, ngươi cũng không ngủ được sao?”
Đột nhiên, sau lưng có tiếng người truyền đến. Tiểu Tiểu cả kinh giật nảy mình, xoay người.
Đó là một người đeo mặt nạ lông chim, nghe thanh âm, là một nam tử. Hắn mặc một thân ngân y (y phục màu bạc), tay áo bay bay trong gió, tựa như ánh trăng lưu chuyển.
“Ngân… Ngân Kiêu!!!” Tiểu Tiểu cả kinh nói.
“A? Cô nương biết danh hào của ta sao?” Thanh âm của nam tử kia vang lên, mang theo ý cười.
“Ách, Ngân…” Tiểu Tiểu vừa định nói đại hiệp, nhưng trực giác nói Ngân Kiêu là vào nhà người ta cướp đồ, chỉ sợ không ổn, liền cứng rắn thay đổi, “Ngân đại gia… Danh hào của ngài như sấm truyền bên tai, ai mà không biết a. Đêm nay trăng đẹp như vậy, đại gia cũng đi tản bộ sao? Vậy ta đây không quấy rầy, cáo từ trước nha…”
Tiểu Tiểu chắp tay, chuẩn bị chuồn đi.
“Cô nương.”
Chỉ một cái chớp mắt, Ngân Kiêu đã vòng đến trước mặt Tiểu Tiểu, ngăn cản đường đi của nàng.
“Đã có duyên gặp mặt, nhân dịp ánh trăng đẹp như vậy, chi bằng chúng ta cùng nhau tâm sự đi ~” Ngân Kiêu chắp hai tay ra sau lưng, nói.
Tiểu Tiểu cứng ngắc. Khinh công Ngân Kiêu ở trên giang hồ thuộc đứng số một số hai, so với loại gà mờ như nàng hoàn toàn không giống. Nếu thực sự muốn chạy, điều chắc chắn là nàng chạy không nổi. Còn về võ công, Ngân Kiêu dù gì cũng là đạo tặc, vang danh khắp giang hồ, ngẫm lại mình cũng không phải đối thủ của hắn.
Tiểu Tiểu khóc không ra nước mắt, tại sao nàng lại xui xẻo như vậy chứ, tùy tiện đi trên nóc nhà, cũng gặp phải cái loại chuyện chết người như thế này chứ, trời cao đố kỵ anh tài a…
“Chúng ta… Chúng ta có cái gì để mà tán gẫu a?” Tiểu Tiểu nuốt nước miếng, sợ hãi nói.
“Đương nhiên là có chuyện để tán gẫu a.” Ngân Kiêu đi thong thả vài bước, mở miệng, “Cô nương một đường đồng hành với tiêu cục Hành Phong, nhất định là biết rất nhiều chuyện đúng không? Ví dụ như trong đống xe chở tiêu kia, có một chiếc là…”
“Ta không biết.” Tiểu Tiểu không đợi hắn nói xong, tập tức phủi tay rũ sạch quan hệ, “Thật sự, thật sự, ta hoàn toàn không biết…”
“Không biết?” Khẩu khí của Ngân Kiêu không tốt.
“Ngân đại gia… Ta thật sự không biết a…” Tiểu Tiểu đáng thương hề hề nói, “Ta và bọn họ không thân cũng chẳng quen, làm sao bọn họ lại nói với ta a. Ta chỉ là tiện đường mà thôi… Ta cái gì cũng không biết a, đại gia, ngươi tha cho ta đi ~”
Ngân Kiêu cao thấp đánh giá Tiểu Tiểu một phen, “Nói như vậy, cô nương không phải là người của tiêu cục Hành Phong?”
“Không phải, không phải. Ta là đệ tử của “Phá Phong Lưu”, chỉ đơn giản là đi ngang qua thôi a.” Tiểu Tiểu nghiêm cẩn (nghiêm trọng, cẩn thận) nói.
Ngân Kiêu lại thong thả đi vài bước, “Vậy cô nương cũng nhất định không biết lần này tiêu cục Hành Phong áp tải cái gì?”
“Đương nhiên không biết.” Tiểu Tiểu nói chắc như đinh đóng cột, nàng lại nghĩ nghĩ, bổ sung thê, “Cũng hoàn toàn không muốn biết!”
Ngân Kiêu ngẩn người, “Ngươi cũng khá thú vị đấy. Nguười trong thiên hạ, ai ai cũng mơ ước bảo vật, vậy mà ngươi lại không muốn biết.”
Tiểu Tiểu che lại hai tay, “Thật sự không muốn biết.”
Ngân Kiêu lúc này nở nụ cười, “Ha ha ha… Giỏi cho một đệ tử “Phá Phong Lưu” ! Xem ra không cho ngươi nếm đau khổ, ngươi sẽ không nói thật.”
Hắn nói xong, ra tay tóm lấy, đánh thẳng vào cổ họng Tiểu Tiểu.
(Nếu anh là nam chính thì anh cũng quá dã man đi! >.
Tiểu Tiểu cuống quít tránh đi, kêu to như heo bị chọc tiết, “Có cường đạo a!!! Cứu mạng a!!! Phi lễ…” Ngàng đột nhiên thấy không đúng, dừng một chút, “Giết người a!!!”
Một tiếng kêu này của Tiểu Tiểu, không chỉ làm kinh động đám tiêu sư gác đêm, còn có vài hộ trên trấn bật đèn lên.
Ngân Kiêu vốn tưởng rằng đối phó với tiểu nha đầu này tất nhiên là dễ như trở bàn tay, ai ngờ nàng lại tránh được trong gang tấc, lòng liền không vui, “Xem ra ta đã quá coi nhẹ đệ tử “Phá Phong Lưu” rồi”. Ngân Kiêu thay đổi, từ bên hông hút ra một thanh nhuyễn kiếm, hạ sát chiêu.
Tiểu Tiểu hoảng sợ không thôi, “Đừng mà, đại gia!!! Tha…”
Nàng còn chưa nói xong từ “Mạng”, dưới chân liền hẫng. Mái ngóc trên nóc nhà bị thủng, chân nàng đều đang bị mắc kẹt trong chỗ hỏng.
Tiểu Tiểu ngẩn người. Ai xây dựng cái phòng này a, đây là! Chớp mắt tiếp theo, Ngân Kiêu huy kiếm, xẹt qua vai trái của nàng. Tiểu Tiểu theo bản năng lui xuống, cũng không ngờ toàn bộ thân mình đều rơi xuống.
“A ——” Tiểu Tiểu kêu thảm thiết, lưng đập xuống đất. Nàng mặt xám mày tro bò lên, đau đến nhe răng nhếch miệng. Vừa ngẩng đầu, đã thấy Thần tiễn Liêm gia công tử.
Chắc là vừa rồi nghe thấy tiếng hét của Tiểu Tiểu, hắn vừa từ giường đứng dậy, quần áo mới mặc được một nửa, hơi hơi run rẩy nhìn Tiểu Tiểu.
“Đại hiệp!” Tiểu Tiểu lập tức chạy đến bên cạnh hắn, vừa xoa xoa cái lưng của bản thân, vừa khóc đến lê hoa đái vũ, “Đại hiệp, cứu mạng a ~~~”