Chuyện Xấu Nhiều Ma

Quyển 1 - Chương 4: Nhất thời nhanh miệng



“Đại hiệp!” Tiểu Tiểu lập tức chạy đến bên cạnh hắn, vừa xoa xoa cái lưng của mình, vừa khóc đến lê hoa đái vũ, “Đại hiệp, cứu mạng a ~~~”

~~~~~~~~~~~~~~~~~

Trong lúc Liêm gia công tử kia còn chưa hiểu, đã thấy Ngân Kiêu thả người rơi xuống tiến vào. Nhuyễn kiếm trong tay vẫn như cũ chỉ thẳng vào Tiểu Tiểu.

“Cứu mạng a ______” Tiểu Tiểu nhắm chặt hai mắt lại, kinh hô.

Liêm gia công tử nhanh nhẹn cầm lấy cây cung trên đầu giường, chặn lại nhuyễn kiếm.

“Xen vào việc của người khác!” Ngân Kiêu giận dữ quát một tiếng, kiếm phong dâng lên, tấn công vào cổ họng đối phương.

Liêm gia công tử đẩy cung về phía trước, người hơi ngả ra sau, thoải mái né được.

Hai người lúc này bắt đầu giằng co.

Tiểu Tiểu trốn ở mép giường, ôm đầu, nhìn cuộc chiến.

Thần tiễn Liêm gia, tên pháp tự nhiên là rất nổi tiếng. Chỉ là trận này cận chiến, sợ rằng không ổn. Hôm nay nhìn được cảnh này, không chỉ riêng Tiểu Tiểu, mà có lẽ người trên giang hồ đều sẽ nghĩ như vậy. Nhưng mà, Tiểu Tiểu càng nhìn, liền trợn tròn mắt. Rõ ràng là dùng cung, lại dùng phương pháp mà Tiểu Tiểu không hề nghĩ đến. Nào là, cuốn, áp sát hay đâm, mấy chiêu kia rõ ràng là bộ dáng của kiếm sĩ.

Sư phụ từng nói, cao thủ hàng đầu, căn bản sẽ không câu nệ binh khí trong tay. Không nghĩ tới, Liêm gia công tử này tuổi còn nhỏ như vậy, mà có loại tu vi cao đến thế.

Mấy chiêu sau, Ngân Kiêu cũng dần dần cảm thấy không ổn.

“Thần tiễn Liêm gia?” Hắn ngừng công kích, mở miệng.

Liêm gia công tử mỉm cười, “Ngân Kiêu?”

Hia người trầm mặc, sát khí nhàn nhạt lan tràn, khiến cho lưng TIểu Tiểu đổ từng đợt mồ hôi lạnh.

Đột nhiên, cửa bỗng chốc bị đá mở, người tới là đám người tiêu cục Hành Phong.

“Tả cô nương, cô không sao chứ?” Lệ Chính Hải xông vào phòng, mở miệng nói. Lập tức, hắn liền thấy Ngân Kiêu, “Ngân Kiêu?!”

Ngân Kiêu lập tức xoay người, đánh úp về phía Lệ Chính Hải.

Lệ Chính Hải quen dùng trường đao, chỗ này nhỏ hẹp tự nhiên là khó lòng thi triển, vừa ra tay đã rơi vào thế hạ phong. Hai người ở trước cửa triền đấu, đám tiêu sư còn lại không cách nào vào bên trong, chỉ có thể đứng nhìn.

Liêm gia công tử kia cau mày, cầm lấy bội đao, cũng gia nhập cuộc chiến.

Tiểu Tiểu nhìn đến choáng váng. Không nghĩ tới, tổng tiêu đầu tiêu cục Hành Phong danh chấn thiên hạ và Thần tiễn Liêm gia công tử cũng chỉ có thể cùng với Ngân Kiêu bất phân thắng bại. Xem ra, nếu Lệ Chính Hải không đến, thêm mười chiêu nữa, Liêm gia công tử nhất định rơi vào thế hạ phong. Giang hồ thực hiểm ác a. Tiểu Tiểu rưng rưng, nếu bản thân không rơi xuống đây, chỉ sợ cũng đã thành oan hồn dưới kiếm Ngân Kiêu.

Tiểu Tiểu nhìn Ngân Kiêu, thở dài. Quả nhiên, đây mới chân chính là người xấu. Một thân võ công bá đạo sắc bén, tính cách âm hiểm khó lường, còn có… hơi một chút liền muốn giết người. Quả nhiên, nàng còn cách người xấu chân chính rất xa rất xa a…

Lúc này, Ngân Kiêu vung lên một kích với hai người kia, lui lại mấy bước, nâng tay.

“Tôi tuyết ngân mang*!” Tiểu Tiểu liếc mắt một cái liền nhận ra ám khí trong tay hắn, hô to một tiếng.

(Tôi tuyết ngân mang: ám khí bạc tôi luyện trong tuyết)

Mấy mảnh ngân châm thật nhỏ bắn ra, nhưng nhờ một tiếng hô kia của Tiểu Tiểu mọi người đều có phòng bị, kịp thời tránh đi, không hề tổn thương.

Ngân Kiêu liếc mắt nhìn Tiểu Tiểu, ngay sau đó, nhảy phắt lên, phá tan nóc nhà.

Tiểu Tiểu bị cái liếc mắt kia làm cho tay chân toàn thân đều lạnh như băng. Hoàn toàn là sát ý, thậm chí, là mỉm cười mà dâng lên sát ý. Nhanh mồm nhanh miệng cho lắm vào a!!! Tiểu Tiểu nhẹ nhàng đánh vào miệng bản thân mấy cái. Nhìn thấy cái gì liền to mồm kêu tên cái đó. Thói quen khó bỏ này thật sự hại chết người. Mới vừa rồi nhìn thấy Uyên Ương tiễn hạp cũng thế, mà hiện tại thấy Tôi Tuyết Ngân Mang này cũng thế… Im lặng một chút thì chết à! Sư phụ thường nói: Im lặng là vàng. Tại sao nàng không nhớ được a a a a a…

“Nguy rồi! Xe tiêu!” Lệ Chính Hải nhìn Ngân Kiêu rời đi, rống to một tiếng, lập tức đuổi theo.

Đám tiêu sư lập tức xoay người xuống lầu, đi hộ tiêu (bảo vệ đồ áp tải).

Liêm gia công tử kia cầm lấy hộp đựng tên, định đuổi theo, lại nghĩ đến cái gì, quay đầu lại nhìn Tiểu Tiểu.

“Cô nương, cô không sao chứ?”

Tiểu Tiểu đang ai oán, liền rưng rưng gật đầu.

Liêm gia công tử kia cũng không hỏi nhiều. Hắn vận khinh công, theo cái lỗ hổng trên nóc nhà nhảy ra ngoài.

Tiểu Tiểu lau lau nước mắt, cẩn thận đứng dậy, mới vừa đi đến dưới chỗ nóc nhà bị phá, liền nghe thấy tiếng người ồn ào và tiếng binh khí va chạm, khiến cho người ta sợ hãi.

Có phải vừa rồi nàng la to, làm tỉnh toàn bộ người trong khách điếm. Không phải vì vậy mà xe tiêu không có người trông coi chứ? Ông trời ơi… Nếu chính vì như vậy, mà mất tiêu, vậy thì Thạc Nhạc Nhi kia nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng. Tiểu Tiểu không khỏi rùng mình một cái.

Phải rồi thừa dịp lúc này chaỵ! Tiểu Tiểu hạ quyết định, chạy trốn thôi. Vừa ra khỏi hành lang, đã thấy một đám người đang tụ lại với nhau, đi vào trong viện. Trong đó, tất nhiên cũng bao gồm cả Thạch Nhạc Nhi. Tiểu Tiểu liền phát hoảng, lùi về chỗ rẽ.

Đường này không đi được rồi a. Tiểu Tiểu nhíu mày, nghĩ nghĩ. Lập tức chạy trở lại gian phòng vừa rồi, nương theo cái lỗ trên nóc nhà mà nhảy ra ngoài.

Trên nóc nhà, Tiểu Tiểu vừa định chạy đi, liền thấy Liêm gia công tử đứng trên mái hiên. Ngay sau đó, nàng liền choáng váng.

Nàng luôn cho rằng, chỉ có trong tranh mới có thể nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Nam tử tuấn lãng kia thẳng người kéo cung, tên đã lên dây, vận sức chờ phát động. Xích cung, ngân tiễn, thanh y, ánh trăng mông lung làm nền, người trước mặt tựa như thần thánh. Nhưng mà, khiến cho Tiểu Tiểu rung động chính là ánh mắt hắn. Chuyên chú không hề có chút tạo niệm, phảng phất như đem hết thảy tập trung đặt lên trên cánh cung trong tay, tất cả cảm xúc đều ngưng lại, chỉ đợi khoảnh khắc tên rời cung mà phát ra.

Mà giờ phút này, dưới lầu, sự ồn ào trong viện hoàn toàn ngưng lại, bốn phía một mảnh yên tĩnh.

“Liêm công tử, việc hôm nay, chính là ân oán cá nhân. Ngươi tội gì nhúng tay vào?” Ngân Kiêu ngẩng đầu, nhìn nam tử trên nóc nhà kia, cao giọng nói.

“Ngân Kiêu, ngươi làm nhiều việc ác, người người muốn giết. Thần tiễn Liêm gia ta, tự nhiên không thể ngồi không mà nhìn ngươi làm việc ác được.

“Được. Giỏi cho một kẻ ra vẻ ăn nói đạo mạo.” Ngân Kiêu cười nói, “Đáng tiếc, tên của ngươi có nhanh đến mấy cũng không bằng Tôi Tuyết Ngân Mang của ta.”

“Ngươi cứ thử xem.” Liêm gia công tử bình tĩnh trả lời.

Ngân Kiêu nở nụ cười, “Liêm công tử, biết chúng ta khách nhau lớn nhất ở điểm nào không?” Hắn vẫy tay thật mạnh, vài đạo ngân quang lập tức đánh úp về phía đám người vây xem.

Đám người kia liền xôn xao.

Liêm gia công tử lập tức thay đổi mục tiêu, tên rời cung, giống như tia chớp, cắt ngang ngân quang kia.

Nhưng mà, bị tên bắn rơi, chỉ là một khối bạc vụn.

Giây tiếp theo, Ngân Kiêu lại ra tay một lần nữa, ngân quang lại hiện.

Tên đã rời cung, vươn tay lấy thêm tên cài vào căn bản không kịp. Lúc này, Lệ Chính Hải thả người tung đao, ngăn chặn ngân quang kia.

Mà nhân cơ hội có kẽ hở này, Ngân Kiêu liền tung người nhảy lên, xông khỏi vòng vây, dừng lại trên nóc nhà. Hắn tao nhã dừng trước mặt Liêm gia công tử, mỉm cười mở miệng, “Liêm công tử, giang hồ, không phải là nơi ngươi có thể chơi đùa.”

Trong mắt Liêm gia công tử nổi lên tức giận.

Ngân Kiêu cười, thả người rời đi.

Tiểu Tiểu chỉ đứng nhìn mà mồ hôi cũng đầm đìa. Nếu Ngân Kiêu kia thật sự muốn động thủ, vừa rồi Liêm gia công tử kia hẳn là chết không thể nghi ngờ. Sợ gây thương tổn cho người vô tội chính là điểm khác nhau lớn nhất giữa hai người bọn họ. Quả nhiên, người tốt luôn thua người xấu ở điểm này.

Nàng ngước mắt nhìn nam tử trước mặt. Hắn còn đang nhìn theo hướng bỏ đi của Ngân Kiêu, sau đó hồi lâu mới nhẹ nhàng thở dài.

Tiểu Tiểu đột nhiên nhớ ra, mục đích của nàng là chuồn đi cơ mà, sao lại ở chỗ này ngây ngốc lâu như vậy. Nàng bất đắc dĩ nhìn trời, ngay sau đó, phi thân rời đi.

“Cô nương!” Liêm gia công tử đột nhiên hô.

Tiểu Tiểu vừa nghe có người gọi nàng như vậy liền khổ sở. Tám phần là chuyện không tốt! Không đáng để ý tới! Nàng đầu cũng không quay, tiếp tục rời đi.

Nhưng mà, dưới chân nàng đột nhiên trượt một cái, cả người và mấy viên ngói liền đồng loạt ngã về phía ngã tư đường.

“______ cẩn thận!”

Nàng có thể nghe thấy được, đây là nửa câu sau của câu “Cô nương” kia. Tiểu Tiểu khóc không ra nước mắt, lời nói quan trọng như vậy, sao không kêu nhanh một chút a!!!

Đột nhiên, có người nhảy lên, một phen đỡ được nàng.

Tiểu Tiểu ngước mắt, liền thấy một khuôn mặt tuấn tú nhưng vẫn còn mang theo nét trẻ con. Đỡ được nàng chỉ là một thiếu niên khoảng 17, 18 tuổi, nhìn biểu cảm vừa rồi, thật là thoải mái.

(Nhân vật nam xuất hiện dồn dập, chả biết ai là nam chính nữa! T.T)

“Cô nương, cô không sao chứ?” Thiếu niên kia nhẹ nhàng tiếp đất, mở miệng hỏi.

Tiểu Tiểu cứng ngắc gật gật đầu.

Lúc này, Thạch Nhạc Nhi từ trong khách điếm đi ra, hai tay chắp sau lưng, một bộ dáng ngạo khí bức người.

Nàng nhìn Tiểu Tiểu và thiếu niên kia, rồi mở miệng nói, “Tiểu Giang, sao đến trễ như vậy?”

Thiếu niên kia buông Tiểu Tiểu, thần sắc tràn đầy hoàng sợ, “Ách… Trên đường gặp chút phiền toái.”

Thạch Nhạc Nhi híp mắt, không truy vấn nữa.

Tiểu Tiểu nghe không hiểu bọn họ đang nó gì, nhưng xem ra thiếu niên này đối với Thạch Nhạc Nhi là bộ dáng cung kính, cũng cảm thấy có chút kỳ quái. Tiểu nha đầu này tiền cũng có, giả dối cũng có, sao lại cảm thấy quyền thế tỏa ra từ nàng? Ông trời ơi…

Nàng thở dài, nhìn bốn phía càng ngày càng nhiều người tụ tập. Ngay sau đó, hoàn toàn bị đám người phía sau làm cho chấn kinh (chấn động, kinh ngạc).

Đó là một tiêu đội. Năm chiếc xe, mười mấy tiêu sư, mà lá cờ trên mấy cái xe kia vẫn như cũ là “Hành Phong”.

Hai đội “Hành Phong”? Nghe khẩu khí vừa rồi của Thạch Nhạc Nhi, có vẻ là đang đợi đội tiêu xe này. Chẳng lẽ, là cùng một chuyến tiêu? Vốn bốn chiếc tiêu xe đã là hư hư thực thực khó lòng phân biệt, hiện tại lại có thêm một tiêu đội nữa… Chuyện này, thật phức tạp a.

Lệ Chính Hải cũng từ khách điếm đi ra, nhìn thấy thiếu niên kia, trên mặt liền lộ ra ý cười, “Nhạc thiếu hiệp, vất vả rồi.” Hắn ôm quyền, hô.

Thiếu niên kia cũng ôm quyền, đáp lễ, “Tiền bối khách khí rồi.”

“Nhạc thiếu hiệp, vào nhà nói chuyện đi.” Lệ Chính Hải nghiêng người tránh ra, nói.

Thiếu niên kia hơi vuốt cằm, căn dặn tiêu đội vài câu, liền vào phòng.

Tiểu Tiểu không hiểu đứng ngoài cửa. Lệ Chính Hải gọi thiếu niên kia là “Thiếu hiệp”? Mà thiếu niên kia nói chuyện với Thạch Nhạc Nhi cũng không dám lớn tiếng? Thạch Nhạc Nhi gọi Lệ Chính Hải là “Bá bá”?… Chẳng lẽ, đúng như nàng đoán, Thạch Nhạc Nhi này thật sự có lai lịch.

Ông trời ơi! Nàng chỉ là muốn có cơm ăn mà thôi! Ông nỡ lòng nào xấu xa như vậy, làm cho nàng gặp phải Thạch Nhạc Nhi chứ? Bây giờ thì hay rồi, cướp không cướp được, đại tiệc cũng chưa được ăn, chuồn êm cũng không thành, vừa rồi còn chọc phải một tên “Ngân Kiêu”… Thật sự quá thảm mà!!! Nếu cứ như vậy mà tiếp tục, không sớm thì muộn nàng cũng đi gặp mặt sư phục thôi a.

“Sư phụ…” Tiểu Tiểu rưng rưng nhìn trời.

“Tiểu Tiểu tỷ tỷ, mau vào a ~” Thanh âm của Thạch Nhạc Nhi đột nhiên vang lên.

Tiểu Tiểu vội hoàn hồn, đã thấy Thạch Nhạc Nhi vẫn như cũ đứng ở trước cửa, một tay ôm má, cười đến thiên chân vô tà.

Một cỗ hàn khí, cứ như vậy lan tỏa khắp người Tiểu Tiểu.

Nhìn nàng cứng ngắc bất động, Thạch Nhạc Nhi liền đi tới, kéo tay nàng, “Vào đi thôi, đứng bên ngoài sẽ cảm lạnh a ~” Thạch Nhạc Nhi lại đè thấp thanh âm, nói, “Ta nghĩ cần hỏi thăm một chút a, tỷ tỷ ngươi tại sao lại trèo lên nóc nhà vậy…”

Tiểu Tiểu hoàn toàn cứng ngắc, mặc kệ Thạc Nhạc Nhi lôi kéo nàng vào khách sạn.

Tiểu Tiểu nước mắt lưng tròng, quay đầu nhìn trời. So với Thạch Nhạc Nhi này, Ngân Kiêu có tính là gì a?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.