Đi theo hướng tây nam từ Anh Hùng Bảo, qua ba đến năm trấn nhỏ, có một sơn lĩnh vô cùng vắng vẻ. Đây vốn là nơi không có đến nửa vết chân xuất hiện, nhưng nửa tháng trước, trong Anh Hùng Bảo phát sinh biến cố, tam tử khó dạy là Ngụy Dĩnh đã phản nghịch, vì muốn đoạt lấy chức vị bảo chủ, hạ độc mưu hại huynh trưởng khác mẹ là Ngụy Khải. Sau khi kế hoạch bại lộ, lại thông đồng với nhị tử Ngụy Thừa đã bị trục xuất khỏi gia môn, sát hại Tam Anh. Sau khi hai người này thực hiện xong chuyện ác, đã chạy khỏi Anh Hùng Bảo, đi đâu không rõ.
Sau biến cố, chức vị bảo chủ Anh Hùng Bảo liền do trưởng tử Ngụy Khải kế thừa. Anh Hùng Bảo phát động đệ tử, dùng khí thế lật ba thước đất, đi tìm kiếm khắp nơi. Khiến cho ngay cả sơn lĩnh hoang vắng này cũng có thêm nhân khí.
Bên trong sơn lĩnh, cũng chỉ có ít ỏi mấy hộ gia đình. Ân oán giang hồ gì đó đối với bọn họ mà nói, là chuyện xa tận chân trời. So với việc mấy ngày trước có một đôi vợ chồng nhỏ tuấn tú chạy đến ở nhờ kia, còn không làm cho họ quan tâm bằng.
Nói đến đôi vợ chồng này, cũng vừa vặn đến từ tháng trước. Thê tử kia không biết bị bệnh hiểm nghèo gì, luôn luôn mê man bất tỉnh. Trượng phu cũng chỉ hơn hai mươi, trầm mặc ít nói, nhưng rất thân thiện với mọi người. Từ khi ở nhờ đến nay, đều đem nông cụ đã bị tổn hại hoặc rỉ sắt trong nhà các hộ gia đình ra sửa đổi hoặc làm mới hoàn toàn, coi như trả thù lao.
Sơn dân giản dị, cũng không hỏi đến xuất thân của hai người này, thậm chí quan hệ vợ chồng kia, cũng là do mọi người tự phỏng đoán mà ra.
Trong sơn thôn chất phác này, làm sao có người nào đoán được, đôi vợ chồng ân ái trong tưởng tường của họ kia, lại là nhị thiếu gia của Anh Hùng Bảo và Triệu Nhan cơ chứ.
Cơ thể Triệu Nhan bị Minh Lôi chưởng đả thương, may mà một chưởng kia của Ngụy Khải chưa dùng toàn lực, cho nên cũng không đến nỗi mất mạng. Chỉ là, nàng không có nội lực hộ thể, mặc dù đã qua nửa tháng, vẫn như cũ không thấy dấu hiện tỉnh lại.
Thôn dân không biết nàng bị bệnh gì, khi hỏi Mạc Doãn, Mạc Doãn cũng chỉ trả lời qua loa có lệ. Dần dà, thôn dân liền tự mình phỏng đoán, cái gì mà trên đường đi gặp phải cường đạo, rơi xuống sườn núi; cái gì mà di tình biệt luyến, dùng cái chết uy hiếp; cái gì mà cảnh nhà sa sút, sống nương tựa lẫn nhau… Đoán như vậy, cũng giúp cho cuộc sống bình thản hàng ngày có thêm không ít lạc thú.
Mấy ngày sau, Triệu Nhan tỉnh dậy, chưa hoàn hồn, đã nghe thấy tiếng trẻ em vui chơi náo động.
Trong đầu nàng có chút mờ mị, dần dần cũng thanh tỉnh. Chỗ nàng ở, là một gian phòng nhỏ cũ nát, năm cột trụ trong nhà đã có chút mục. Lúc thần trí nàng thanh tỉnh lại, đau đớn từ vết thương cũng thức tỉnh theo. Nàng chỉ cảm thấy khi mình hít thở, ngực ẩn ẩn đau nhức, tứ chi vô lực, hoàn toàn giống như phế nhân. Nhưng mà, trong đôi mắt nàng lại không hề có nét bi thương nào, ngược lại, là mang theo khoái ý.
Nửa ngày sau, Mạc Doãn đẩy cửa tiến vào, chỉ thấy Triệu Nhan đã ngồi dậy trên giường, đang nghiêng người, nhìn trẻ nhỏ bên ngoài cửa sổ chơi đùa.
Mạc Doãn còn chưa mở miệng, mấy phụ nhân đi theo hắn liền hô to gọi nhỏ lên, “A nha! Tỉnh tỉnh! Cuối cùng cũng tỉnh! Mau đến xem a!”
Mấy tiếng kêu to này, kéo mọi người trong thôn tiến lại. Tất cả mọi người tụ tập lại trong căn phòng nhỏ này, hỏi han ân cần với Triệu Nhan. Biểu cảm của Triệu Nhan từ đầu tới cuối đều là lạnh lùng, không hề mỉm cười.
Vất vả lắm mới chờ được mọi người bày tỏ hết cảm xúc vui sướng của bản thân, lui ra khỏi cửa, Mạc Doãn mới có thể đi đến bên giường, vươn tay, chuẩn bị giúp Triệu Nhan bắt mạch.
Triệu Nhan kinh sợ nhìn hắn, rụt lui thân mình.
Mạc Doãn thấy thế, nói: “Ta sẽ không đả thương ngươi…”
Triệu Nhan liếc hắn một cái, sợ hãi vạn phần. Nàng đang định nói gì đó, lại đột nhiên ho khan lên. Nàng nhanh chóng nhăn mày lại, hô hấp khó khăn, gần như hít thở không thông.
Mạc Doãn thấy thế, lập tức vươn tay đỡ nàng, vận nội lực, khởi chưởng đẩy vào cơ thể nàng.
Triệu Nhan nhờ vậy mới dừng được cơn ho, suy yếu thở dốc.
Mạc Doãn không đợi nàng trả lời, liền không nói thêm gì nữa, xoay người chuẩn bị rời đi.
“Mạc Doãn…” Triệu Nhan đột nhiên mở miệng.
Mạc Doãn đứng lại, quay đầu nhìn nàng.
Nàng ngẩng đầu, ánh mắt buồn thương, “Tại sao lại cứu ta? Không phải ngươi rất chán ghét ta sao?”
Mạc Doãn nói: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, an tâm tĩnh dưỡng.”
Hắn đang định rời đi, lại bị Triệu Nhan kéo tay lại.
“Đừng để ta lại một mình…” Nàng mang theo tiếng khóc, “Ta cái gì cũng không có… Ta rất sợ…” Trong lúc nàng nói chuyện, nước mắt tràn lên. Bộ dáng điềm đạm đáng yêu như vậy, khiến người ta đau lòng, “Có phải người cũng sẽ rời bỏ ta không?”
“Ta sẽ không.” Hắn trả lời, ba chữ, đơn giản hữu lực.
Triệu Nhan rưng rưng mỉm cười, nàng nắm lấy tay hắn, dán lên gò má, “Trên đời này, người thật tình đối tốt với ta, chỉ có ngươi…”
Mạc Doãn nhẹ nhàng rút tay mình về, nói: “Không chỉ có ta.”
Triệu Nhan cảm thấy có chút nhục nhã, nàng ôm miệng vết thương, nhíu nhíu đầu mày. Tiện đà thay đổi đề tài, suy yếu nói: “Tại sao ông trời lại đối xử với ta như vậy, sao một thân nhân ta cũng không có…” Nàng buồn bã cười, “Đại thiếu gia nhất định sẽ không bỏ qua cho ta. Thiên hạ to lớn, vậy mà lại không có chỗ cho ta dung thân…” Nàng nói xong, thanh âm dần dần nghẹn ngào.
“Việc này, chờ thương thế của ngươi tốt lên rồi nói sau.” Mạc Doãn vươn tay, nhẹ nhàng vỗ lên bờ vai nàng, khuyên giải an ủi nói.
Triệu Nhan lại càng khóc thê lương hơn. Nàng vươn tay, ôm lấy cổ hắn, “Dẫn ta đi, cho dù mang ta tới chỗ Thích Hàm cũng được… Ta không muốn lại lo lắng sợ hãi sống qua ngày nữa… Chỉ cần rời khỏi nơi này… Dẫn ta đi đâu cũng được…”
Mạc Doãn nghe nàng khóc nói, trong đầu không tự giác hiện lên một ít hình ảnh. Ngày trước, trong địa cung của Tê Vũ sơn trang, nàng cũng từng nỉ non như vậy, nhu nhược bất lực như vậy…
Hắn mơ hồ phát hiện ra điều gì đó, mềm nhẹ đẩy nàng ra, nói: “Nếu như ngươi thực sự muốn gặp sư phụ, ta tất nhiên sẽ mang ngươi đi gặp hắn.” Hắn đứng dậy, tránh khỏi ánh mắt của Triệu Nhan, “Ngươi cứ nghỉ ngơi trước đi.”
Hắn nói xong, hờ hững đi ra cửa.
Triệu Nhan cứng lại tại chỗ, có chút kinh ngạc nhìn hắn rời đi.
Ngoài cửa, truyền đến thanh âm vui vẻ của người dân trong thôn.
“Tiểu Mạc a, hay là giết con gà, bồi bổ?”
“Bệnh nhân không thể ăn quá bổ, vẫn nên nấu chút cháo trắng đi!”
Thanh âm này, quanh quẩn bên tai Triệu Nhan, càng khiến nàng tâm phiền ý loạn. Lệ trong mắt nàng hoàn toàn biến mất, ánh mắt sắc bén như đao.
……..
Mà mấy ngày sau, nàng vẫn bi thương như trước, năn nỉ Mạc Doãn đưa nàng rời đi. Nhưng Mạc Doãn lại không cho là đúng. Cái loại điềm đạm đáng yêu hợp lại với vẻ lạnh lùng không thèm để ý này, lại khiến cho thôn dân bắt đầu bàn tán một vòng mới.
Điều dưỡng được một vài ngày, Triệu Nhan cũng miễn cưỡng có thể đứng dậy hoạt động. Thôn dân thấy nàng, đều tràn đầy ý cười, có gì ăn ngon, cũng đưa hết cho nàng. Thân thiết như vậy, lại khiến nàng càng thên nôn nóng.
Nàng tự mình quay đầu đi về phía ngoài thôn, rời xa thanh âm của những người đó. Ngày hè trên sơn lĩnh, oi bức dị thường. Chỉ mới đi được một lát, mồ hôi đã thấm ướt quần áo. Nàng vốn là nữ tử nhu nhược, lại có thương tích trong người, cho nên cũng chẳng còn sức đi lại, liền tìm một bóng cây, ngồi xuống nghỉ tạm.
Nàng vừa ngồi vào chỗ của mình, đột nhiên có một thân ảnh thoáng qua, dừng lại trước mặt nàng.
“Triệu cô nương, rốt cục ngươi cũng tỉnh.” Người tới mang bộ dạng của một kẻ tiều phu, tuy nhiên khẩu khí nói chuyện lại lộ ra nhuệ khí của kẻ đi trong giang hồ.
Triệu Nhan nhíu mày, lập tức nở nụ cười, nói: “Xem ra, là thủ hạ của Anh Dương công tử… Lại nói tiếp, gọi hắn một tiếng công tử quả thật không thích hợp nữa rồi, nên gọi một tiếng bảo chủ mới đúng.”
Tiều phu kia gật đầu, “Bảo chủ luôn luôn lo lắng cho thương thế của Triệu cô nương, đặc biệt sai thuộc hạ đi thăm hỏi.”
Triệu Nhan ẩn ẩn thở dài, nói: “Cái hắn lo lắng không phải là ta. Hắn chỉ lo lắng ta không làm việc theo kế hoạch thôi. Mạc Doãn có cảnh giác với ta, muốn hắn nói ra chỗ ở của Thích thị, cần chút thời gian.”
Tiều phu nói: “Cô nương có thể theo kế hành sự, tất nhiên là không còn gì tốt hơn. Bảo chủ phân phó thuộc hạ, mười ngày sau, nếu như cô nương vẫn không thể hỏi ra nơi ở của Thích thị, thuộc hạ sẽ đến trợ giúp Triệu cô nương. Đến lúc đó, nếu có chút gì mạo phạm, mong cô nương thứ lỗi.”
Triệu Nhan vô lực gật đầu, không nói chuyện nữa.
Tiều phu kia lấy từ trong lòng ra một chiếc bình sứ, đưa cho Triệu Nhan. “Đây là Nhuyễn cốt tán, Triệu cô nương cứ giữ lại bên người, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.”
Triệu Nhan nhận lấy bình sứ, vẫn trầm mặc như cũ.
Tiều phu tự giác nhận thấy không còn lời nào để nói, liền cáo từ.
Triệu Nhan lẳng lặng nhìn bình sứ kia, đủ loại chuyện xảy ra trong Anh Hùng Bảo hiện lên rành rành trước mắt. Nàng không tự ức chế được bản thân nhớ đến Tịch phu nhân, nhớ đến nàng vươn tay ra với mình. Rời khỏi Anh Hùng Bảo… Rời khỏi Anh Hùng Bảo, nàng có năng lực để đi tới chỗ nào đây. Thiên hạ to lớn, sớm đã không còn chỗ cho nàng dung thân. Nàng đã không còn quay đầu được nữa rồi…
Nàng thu hồi bình sứ, cười đau khổ. Hiện thời, ý niệm duy nhất còn lại trong lòng nàng, chỉ là hủy diệt Thích thị, hủy diệt tên đầu sỏ gây nên sóng gió cho cả cuộc đời nàng!
Trong ánh mắt nàng, hiện lên vẻ âm độc sâu nặng. Nàng vịn lấy thân cây, chậm rãi đứng dậy, bắt đầu quay trở về.
Thời tiết ngày hè thay đổi thất thường, mới vừa rồi mặt trời còn chiếu ngay trên cao, đột nhiên trong lúc đó, trời lại chuyển sang u ám. Giọt mưa lớn như hạt đậu trút xuống, khiến sơn lĩnh tràn ngập sắc nước.
Con mưa đến bất chợt, Triệu Nhan không có chỗ tránh né, chỉ có thể để nước mưa dội ướt toàn thân. Nước mưa rơi xuống trên người, mang theo ấm áp, nàng ôm hai tay, hờ hững đi tới. Sơn đạo lầy lội, dưới chân nàng trượt một cái, ngã bệt xuống đất. Nàng chẳng còn sức đứng lên, cứ như vậy ngồi dưới đất, để bản thân chật vật.
Lúc này, trong cơn mưa bụi, đột nhiên có bóng người xuất hiện.
Triệu Nhan ngẩng đầu, liền thấy Mạc Doãn ướt đẫm giống mình. Vẻ mặt hắn vô cùng khẩn trương, lúc nhìn thấy nàng, mày nhăn lại chặt chẽ. Hắn ngồi xổm xuống đất, cầm lấy áo tơi mặc lên người nàng, tiện đà đưa một tay đỡ lấy nàng, nhanh chóng đi về.
Lúc trở lại trong thôn, người trong thôn đều vô cùng thân thiết xông tới.
Sau khi Mạc Doãn đưa Triệu Nhan trở về phòng, còn có phụ nhân nhiệt tâm đi lên giúp Triệu Nhan lau khô nước mưa.
Đợi đổi xong quần áo, tất cả yên tĩnh lại, thôn dân mới tốp năm tốp ba rời đi.
Đợi mọi người rời đi, Mạc Doãn mới mở miệng, nói: “Thương thế của ngươi còn chưa tốt, nếu lần sau muốn ra ngoài, nhớ báo với ta một tiếng.”
Triệu Nhan ngồi trên giường, ôn nhu cười, “Ân.”
Mạc Doãn nhìn nàng, trầm mặc một lát, lấy ra một cái bình sứ, đưa cho nàng.
Nhìn thấy bình sứ kia, Triệu Nhan vô cùng sợ hãi. Đây là Nhuyễn cốt tán, thủ hạ của Ngụy Dĩnh mới đưa cho nàng vừa rồi. Vậy mà nàng lại quên cất đi.
“Ta không biết ngươi cần thứ này làm gì, chỉ là, nếu như ngươi muốn đối phó với ta, nói thẳng ra là được.” Mạc Doãn buông bình sứ kia ra, nói.
Hắn nói xong, xoay người định đi.
“Nếu ngươi đã biết ta muốn lừa ngươi, cần gì phải giả nhân giả nghĩa như thế.” Thanh âm của Triệu Nhan lạnh xuống, nói.
Mạc Doãn đứng lại, “Ta thật sự muốn cứu ngươi.”
“Ngươi là đồ điên sao?” Triệu Nhan kéo lớp ngụy trang xuống, trong giọng nói đều là lạnh lùng trào phúng, “Ta đã làm cái gì, trong lòng ngươi đều biết. Ta tốt hay xấu, ngươi cũng biết quá rõ ràng. Nói cái gì mà thật sự muốn cứu ta. Ta phải mắng ngươi, coi thường ngươi, ngươi mới chịu ngừng hay sao?”
Mạc Doãn xoay người, nói: “Cho dù ngươi nói cái gì, ta đều sẽ không ngừng lại.”
Triệu Nhan cười lạnh một tiếng, “Rốt cục Thích Hàm đã cho ngươi cái gì, mà ngay cả tôn nghiêm ngươi cũng không cần?”
Mạc Doãn trả lời, “Tất cả những việc ta làm hôm nay, chẳng phải là mệnh lệnh của sư phụ.”
Triệu Nhan nói: “Cũng đúng, cái loại nam nhân bạc tình bạc nghĩa như hắn, làm sao có thể nhớ đến một nữ nhi như ta…”
“Ngươi và sư phụ, thật ra rất giống nhau.” Mạc Doãn nói.
Triệu Nhan giận dữ, “Ngươi nói bậy bạ gì đó?!”
“Những lời nói ra khỏi miệng, cũng không nhất định là suy nghĩ trong lòng.” Mạc Doãn nói, “Sư phụ cũng thế, mà ngươi cũng vậy. Thời gian trôi qua, ngay cả bản thân mình cũng có thể lừa. Triệu Nhan, ngươi biết thứ mà bản thân mình thật sự muốn có, là cái gì sao?”
Trên mặt Triệu Nhan hiện lên nét khinh miệt, “Chả hiểu gì cả. Được, ta nói cho ngươi, cái ta muốn chính là vinh hoa phú quý, cẩm y ngọc thực. Ta muốn người trên đời này không ai dám coi thường ta.”
“Thích thị có cơ nghiệp thiên thu, gia tài bạc triệu. Nếu như ngươi muốn vinh hoa phú quý, cẩm y ngọc thực, chỉ cần theo ta quay về Thích thị, tất cả liền dễ như trở bàn tay. Thân là đại tiểu thư của Thích thị, có ai dám coi thường ngươi?” Ngữ khí của Mạc Doãn rất bình thường, phảng phất như đang nói một chuyện gì đó cực kỳ đơn giản vậy, “Nếu như ngươi không bỏ xuống được khúc mắc trong lòng, không chịu cùng sư phụ nhận thức lẫn nhau. Lấy dung mạo và tài trí của ngươi, muốn chọn một lang quân như ý, có gì khó. Tịch phu nhân coi ngươi như con ruột, làm sao có thể keo kiệt không cho đồ cưới. Cho dù những thứ đó ngươi không cần, thiên hạ to lớn, chẳng lẽ không tìm được một nơi để ngươi sống yên ổn qua ngày? Cũng như hôm nay, trong sơn thôn này, có ai có thể xem thường ngươi?”
Lời này nói ra, lại khiến Triệu Nhan vô pháp phản bác. Nàng có chút hổn hển hô: “Không cần ngươi ở đây giáo huấn ta! Muốn sống thế nào là chuyện của riêng ta!”
Mạc Doãn khé nhíu mày, nhìn nàng. Cái loại ánh mắt này, cũng không hề có ác ý, nếu có, cũng chỉ là thương xót.
Khi Triệu Nhan nhận ra ánh mắt này, trên mặt liền hiện lên oán hận, “Ngươi thương hại ta?”
Mạc Doãn tránh khỏi ánh mắt nàng, nói: “Ta chỉ không muốn nhìn ngươi cứ sai lầm mãi như vậy…”
“Thế nào, ngươi muốn cứu vớt kẻ đầy tội nghiệt như ta? Mạc Doãn, ngươi đừng tự cho mình thông minh! Ta là kẻ tội ác tày trời, nhưng ta thích thú nó, cho nên, ta không cần ngươi cứu!” Cảm xúc của Triệu Nhan dần dần kịch liệt, trong thanh âm tràn ngập thê lương.
Mạc Doãn bình tĩnh nói, “Người trong giang hồ, trên tay ai không có vài ba mạng người. Mà ngươi, ngay cả một người cũng chưa từng giết, còn muốn nói bản thân ‘tội ác tày trời’ hay sao?”
Lời Mạc Doãn nói, vậy mà lại giống như lôi đình (sét) vậy, đâm thẳng vào lòng Triệu Nhan. Nhưng mà, sau đó nàng phản bác càng thêm kịch liệt, “Đúng vậy, so với cái kẻ hạ độc giết chết đứa nhỏ còn chưa xuất thế như ngươi, mấy chuyện ta làm này, căn bản không tính là gì!”
Trong biểu tình của Mạc Doãn hiện lên vẻ bất đắc dĩ, “Nói những lời này, trong lòng ngươi sẽ cảm thấy dễ chịu hơn sao?”
Triệu Nhan giật mình, nói không nên lời.
“Ngươi hiện tại, cao hứng sao?” Mạc Doãn cúi đầu, hỏi như thế.
Triệu Nhan chỉ cảm thấy có rất nhiều thứ bị một tiếng hỏi này phủ định. Không sai, nàng phản bội Ngụy Dĩnh và Tịch phu nhân, gián tiếp hại chết Tam Anh, muốn trả thù tất cả những kẻ đã từng cô phụ nàng. Nhưng mà, nàng cao hứng sao? Vì sao, trong lòng lại hư không, mãi vẫn không thể lấp đầy như thế. Cho dù làm cái gì, cũng không thể khiến bản thân mình thỏa mãn vậy? Một khắc kia, Triệu Nhan chỉ cảm thấy lòng lạnh như băng. Một thứ gì đó cứng rắn vốn có trong lòng dần dần chậm rãi tan ra, vô pháp khép lại.
“Cút đi…” Nàng run run, nói ra lời nói duy nhất có thể phát ra, “Ngươi cút ra ngoài cho ta!”
Mạc Doãn không nói thêm nữa, rời khỏi phòng nhỏ.
Ngoài phòng, tiếng mưa rơi hòa lẫn với tiếng tranh cãi ầm ĩ, tràn ngập bên tai. Vậy mà Triệu Nhan lại phảng phất như không nghe thấy, trong đầu, chỉ có một câu nói cứ mãi xoay quanh: Thứ ngươi thực sự muốn, là cái gì?