Nhạc Ức Tâm nhẹ nhàng kéo rèm cửa sổ sang một góc, nhìn ánh chiều tà chạng vạng cuối ngày.
Nàng vuốt lại mớ tóc hỗn độn, khuôn mặt thanh tú lộ ra sự vui thích sau khi đã mỏi mệt.
“Sao vậy?” Lăng Tử Trần đi đến bên người nàng, ôm lấy thắt lưng của
nàng, hắn chưa từng thấy qua nàng có biểu tình uể oải như vậy.
Nhạc Ức Tâm lắc đầu, đi về phía góc phòng, xoay người nhặt quần áo bị vứt trên mặt đất lên, không lên tiếng mặc vào.
Một loại cảm xúc bất an cùng sợ hãi đang từ từ ăn mòn nàng, người duy nhất có thể giải trừ nghi hoặc của nàng chỉ có hắn, có điều nàng lại
không có dũng khí để mở miệng.
Nàng đột nhiên phát giác mình đã không còn giữ lại chút nào, cái gì
cũng đã dâng lên hết thảy, vậy mà vẫn không nghe được tiếng lòng của hắn đối nàng. Vì sao?
“Tiểu Tâm?” Lăng Tử Trần không biết nàng đang suy nghĩ cái gì trong
lòng? Còn tưởng rằng biểu hiện vừa rồi của mình làm cho nàng không cảm
thấy đủ vừa lòng.
Có nên mở miệng hỏi hắn hay không? Nhạc Ức Tâm quay lưng về phía hắn, một câu cũng không nói nên lời.
Toàn thân Nhạc Ức Tâm không ngừng run run, mười ngón tay nhân lúc
kích tình mà cắm vào tấm lưng dày của hắn thật sâu. Vào giờ khắc này,
nàng là của hắn, hắn cũng là của nàng!
★※★※★※
Kích tình qua đi, Lăng Tử Trần nằm nghiêng ở bên giường, Nhạc Ức Tâm
dựa vào cánh tay của hắn hơi thở dốc, bầu ngực tuyết trắng vẫn không
ngừng phập phồng.
Vì sao hắn không ôm nàng vào trong lòng? Vì sao vừa rồi hai người
hoàn mỹ phù hợp như thế vẫn không thể đả động tới hắn? Chẳng lẽ hắn cùng cô gái nào hoan ái xong cũng đều thờ ơ như vậy sao?
“Sao vậy? Không hài lòng à?” Lăng Tử Trần tà liếc nàng một cái, không hiểu vì sao nàng lại chu cái miệng nhỏ nhắn, giống như đang tức giận
điều gì. Nhạc Ức Tâm lắc đầu, không tỏ vẻ gì.
” Tốt lắm, tôi muốn đi ra ngoài.” Lười hỏi lại, Lăng Tử Trần đứng dậy đi xuống mặc thêm quần áo.
Cố gắng nén áp lực nghi vấn trong lòng hồi lâu, Nhạc Ức Tâm lúc này
rốt cục mới hỏi ra được, “Ở trong lòng của anh, rốt cuộc em được coi là
gì?”
“Vì sao lại hỏi như vậy?” Lăng Tử Trần nhún nhún vai, không tính cấp
cho nàng câu trả lời. Nhạc Ức Tâm hít sâu một hơi rồi hỏi: “Anh có yêu
em không?”
Có trời mới biết nàng muốn biết đáp án vấn đề này đến cỡ nào a! Bởi
vì, nàng chưa từng nghe miệng hắn nói qua ba chữ “Anh yêu em” này!
“Đừng có hỏi vấn đề ngu xuẩn đó!” Lăng Tử Trần xoay người sang chỗ
khác, ngoài miệng tuy rằng giọng nói rất lạnh mạc, nhưng trong lòng cũng không đành lòng nhìn thấy biểu tình bi thương của nàng.
Làm sao hắn có thể yêu thương nàng? Hắn căn bản không hiểu như thế
nào là người yêu! “Anh không nghĩ tới câu trả lời sao?” Nhạc Ức Tâm chán nản cúi đầu.
Lăng Tử Trần nhún nhún vai xong, không chút lưu luyến nào rời khỏi phòng.
Nhạc Ức Tâm nhìn theo bóng dáng rời đi của hắn, cũng bắt đầu mặc lại
quần áo. Thì ra, trong lòng hắn nàng căn bản không được tính là cái gì,
cho nên ngay cả vấn đề này hắn cũng lười trả lời nàng.
Nàng thật là khờ! Rõ ràng biết đáp án của hắn sẽ làm trái tim nàng
băng giá, làm nàng bị thương, nhưng nàng vẫn cố ý muốn hỏi…… Nàng thở
dài một hơi, lập tức rời khỏi phòng.
★※★※★※
Tại cảng biển nơi Long Dương Hào thả neo lúc mười giờ tối, người trên thuyền lui tới đông như nước chảy.
Nhưng người phụ trách bàn Toa ha Nhạc Ức Tâm dù chỉ một chút tinh
thần cũng không có, ngay cả giả vờ mỉm cười cũng không thể. “Nhà cái!”
Đổ khách gõ nhẹ lên mặt bàn, ý bảo nàng chia bài.
“Đây!” Nàng nhanh chóng phát những lá bài mình đang cầm trong tay cho khách. Sau vòng chơi thứ nhất, nàng thất thần tiếp tục phát ra lượt bài thứ hai.
“Nhà cái, chưa đến lúc lượt bài thứ hai được mở ra!” Nhờ tiếng nói
của người khách, Nhạc Ức Tâm mới đột nhiên nhớ tới quy tắc Toa ha, vội
vàng lật úp lại đống bài lượt hai. [*Vanila: tức là chị í phát bài để ngửa ra =.="]
Phát xong một vòng, nàng đột nhiên nhìn thấy thân ảnh Lăng Tử Trần, vì thế tầm mắt của nàng không liền kìm lòng được đuổi theo.
Bên cạnh hắn là một quý phu nhân trang điểm đậm, rất quý phái, chắc
cô ta là bạn giường đêm nay hả? Nàng thở dài một hơi, tiếp tục vô ý thức phát bài ra.
“Lão bản! Này nhà cái đang xảy ra chuyện gì vậy?” Nhạc Ức Tâm lại một lần nữa bị tiếng rống giận dữ của mấy vị khách làm bừng tỉnh, sau một
lúc nàng mới phát hiện đã quên mất giữ lại con bài chưa lật cuối cùng!
Nghe được những tiếng kháng nghị, Lăng Tử Trần lập tức đi tới, nhìn
thấy đống bài trên bàn và vẻ mặt hối hận của Nhạc Ức Tâm, hắn lập tức
hướng nhóm khách xin lỗi.
“Thực xin lỗi, cô ấy vẫn chỉ là người mới. Không bằng như vậy đi! Mời mọi người đến điểm thứ 21 mới khai trương, tôi sẽ miễn phí cho mọi
người lợi thế mười lăm vạn đồng.”
Câu nói của hắn rất hữu hiệu, nhanh chóng trấn an cảm xúc những vị khách, một hồi tranh cãi đã chấm dứt như vậy.
“Thực xin lỗi, em……” Nhạc Ức Tâm rất muốn nói với hắn rằng việc này
nàng làm không được, nhưng lại sợ hãi hắn đuổi nàng rời khỏi thuyền.
“Vì biểu hiện của em buổi chiều nay rất khá, cho em xuống nghỉ ngơi
trước.” Lăng Tử Trần lạnh lùng ra mệnh lệnh, sau đó cũng không quay đầu
lại rời đi.
★※★※★※
Nhạc Ức Tâm chậm rãi đi vào phòng mình, nỗi buồn đã tích lũy ở trong hồi lâu bùng nổ trong nháy mắt.
Vì sao hắn luôn khó nắm lấy như vậy? Lúc thì ôn nhu săn sóc, lúc thì kích tình, lúc lại lãnh đạm giống y như một bức tượng băng.
Nàng thật sự mệt mỏi quá, mệt mỏi vì phải đoán cảm xúc của hắn, mệt
mỏi không muốn phối hợp cùng hắn để thay đổi bản thân. Nàng muốn chạy
trốn, nhưng lại luyến tiếc……
Quên đi, cái gì cũng không cần suy nghĩ rõ ràng! Có lẽ sau một giấc
ngủ yên bình, chờ tỉnh ngủ xong sẽ quên hết chuyện tình không thoải mái
này.
★※★※★※
Nhạc Ức Tâm đột nhiên bừng tỉnh vì ác mộng, nàng liếc mắt nhìn cái
đồng hồ báo thức ở đầu giường, mới phát hiện bây giờ mới có ba giờ sáng.
Nàng quyết định thừa dịp đêm khuya thanh vắng để vụng trộm về nhà. Dù sao hiện tại cũng không có vấn đề ách tắc giao thông, thời gian đi một
chuyến chắc chắn sẽ ít hơn hẳn đi lúc ban ngày.
Vừa quyết định xong, nàng đã lén lút mở cửa phòng ra, đi theo hướng xuống thuyền. “Ai ở nơi nào?”
Ánh sáng đèn pin chiếu và tiếng hỏi vang đến, nàng vội vàng ngồi xổm
xuống để tránh né thân mình. Người đàn ông phụ trách tuần tra không thấy có gì khác thường, liền đi qua người nàng.
Nhạc Ức Tâm dường như ngừng thở, nhưng khi nàng nhìn thấy gương mặt
hắn, nàng bỗng nhiên phát hiện ra ở dưới cằm hắn có một nốt ruồi to, hơn nữa khuôn mặt kia khiến nàng cảm thấy giống như họ đã từng quen biết ở
đâu.
Nàng đã gặp người này ở nơi nào? Cắn chặt môi dưới, nàng cẩn thận suy tư một lần…… Suy nghĩ mãi, một thời điểm vô cùng ấn tượng hiện lên
trong đầu nàng.
Nàng nghĩ tới!
Ngày đó nàng chạm mặt Lăng Tử Trần ở nhà ga, có một kẻ bắt cóc trong
ngõ nhỏ muốn phi lễ với nàng, mà cái kẻ bắt cóc đó cũng có một nốt ruồi
dưới cằm y như thế.
Cái kẻ bắt cóc kia chính là hắn sao? Suy nghĩ của nàng nhất thời bị
vấn đề này làm cho đảo loạn. Nàng hạ tâm xuống, bình tĩnh lại, suy tính
rồi tiến gần thêm một bước.
Nếu cái kẻ bắt cóc kia chính là người tuần tra này, như vậy lão bản
của hắn chính là…… Không thể nào? Nhưng khi nhớ lại quan hệ giữa hai
người lúc đó, nàng không khỏi hít vào một hơi sâu.
Lúc ấy, nàng vì muốn né tránh bạn học nên mới đi đường tắt, làm như thế nào mà hắn biết được con đường nàng đi?
Hắn nhất định là đã theo dõi nàng từ lúc nàng mới ra khỏi trường học, sau đó sai khiến thuộc hạ của hắn đến bắt nạt nàng, hắn lại lấy tư thế
của một bạch mã hoàng tử ra cứu vớt, muốn khắc sâu ấn tượng về hắn trong nàng.
Nàng càng nghĩ càng cảm thấy hoảng hốt, nhưng tính thật sự của khả
năng này tương đối lớn, nàng nên chứng thực như thế nào đây? Suy nghĩ
xong, nàng lặng lẽ đi đến phòng bếp trộm một con dao rồi đi ra.
“Là ai?” Tiểu Chương cảm giác được lưng của hắn đang bị người ta dùng dao kề vào.
“Không cho phép nhúc nhích! Hãy để ý đến con dao đang chĩa vào phái
tim ngươi.” Nhạc Ức Tâm nhỏ giọng uy hiếp. Hiện tại mọi người trên
thuyền đều đang ngủ, sinh tử của hắn ta nằm trong lòng bàn tay của nàng.
Từ ngày đó, sau khi bị kẻ bắt cóc suýt nữa làm hại, nàng liền vụng
trộm đi học vài món võ phòng thân, cho nên dù mới học được một ít cơ bản nhưng cũng đủ để có thể bảo vệ được chính mình.
Nghe vậy, Tiểu Chương quả nhiên phối hợp, giọng nói nhỏ lại, “Ngươi là ai?” “Ta là Nhạc Ức Tâm.”
“A? Là cô!” Tiểu Chương lắp bắp kinh hãi. Tên này bây giờ trên Long Dương Hào nghe thấy rất nhiều, hắn đã vô tình thuộc lòng.
“Đúng! Hôm nay ta đến để báo thù ngươi.” Nhạc Ức Tâm cố ý nói như vậy, muốn nhìn xem hắn sẽ có cái dạng phản ứng gì?
Nhưng trong lòng nàng lại vẫn âm thầm cầu nguyện, hy vọng Tiểu Chương nghe không hiểu nàng đang nói cái gì? Như vậy liền rõ ràng Lăng Tử Trần trong sạch.
“Thực xin lỗi, Nhạc tiểu thư, việc kia đều là do thiếu gia giao cho
tôi làm!” Tiểu Chương lập tức hướng nàng xin lỗi, cũng khai tên Lăng Tử
Trần ra.
Tin tức này thật sự là sét đánh ngang tai! Không thể tưởng tượng được này hết thảy những màn này đều do hắn ở phía sau bày ra!
Từ chuyện hai người bọn họ gặp nhau, đến việc làm cho nàng yêu thương hắn, hết thảy những việc này đều nằm trong suy tính của hắn, vậy mà
nàng không hề phát hiện ra, còn từng bước một đi vào trong cạm bẫy của
hắn, mặc cho hắn ta lấy bất cứ thứ gì cần lấy từ mình.
“Nhạc tiểu thư, hiện tại cô và thiếu gia tôi đã thành một đôi, cô có
được ngày hôm nay, nên cảm tạ tôi mới đúng chứ!” Tiểu Chương tranh công
nói, hy vọng Nhạc Ức Tâm có thể buông tha cho mình.
Nhạc Ức Tâm không để ý đến hắn, cầm lấy con dao đặt sát vào cổ hắn
thêm một ít. “Đem chìa khoá khoang thuyền rời khỏi cảng đến đây cho ta!” Trong đầu nàng bây giờ chỉ có hận thù.
Nàng muốn Lăng Tử Trần phải trả giá vì đã lừa gạt tình cảm của nàng!
Tiểu Chương ngoan ngoãn đưa chìa khoá cho nàng xong, liền nhanh chóng
xoay người trở về Long Dương Hào.
“Nói cho Lăng Tử Trần, Nhạc Ức Tâm ta nhất định phải đòi lại công
bằng với hắn, bất luận như thế nào, ta nhất định sẽ tìm hắn báo thù!”
Nhạc Ức Tâm oán hận nói. [*Vanila: Từ đoạn này xưng là hắn cho nó có lý nha]
Nàng lạnh lùng thề với gió biển, nàng tuyệt đối muốn Lăng Tử Trần phải trả một cái giá đại giới thảm khốc!
★※★※★※
Hừng đông buổi hôm sau, Lăng Tử Trần đi đến trước phòng Nhạc Ức Tâm gõ cửa. “Tiểu Tâm, chúng ta bắt đầu đi học thôi.”
Vì sao không có ai đáp lại? Có phải nàng vẫn còn đang ngủ hay không?
Hắn lại gõ thêm vài tiếng, “Ngày hôm qua em đã ngủ từ rất sớm rồi, vậy
mà giờ này vẫn chưa rời khỏi giường sao?”
Nhưng hắn đợi thật lâu, vẫn không có người đáp lại, hắn rốt cục không nhịn được lấy chiếc chìa khoá dự bị mở cửa phòng ra.
Phòng giường được sửa sang lại rất sạch sẽ, nhưng không thấy bóng dáng của nàng đâu! “Thiếu gia.” Tiểu Chương vội vàng hét.
“Chuyện gì?” Lăng Tử Trần không kiên nhẫn vẫy vẫy tay. Không biết
Tiểu Tâm chạy đi đâu rồi? Hắn phải nhanh chóng tìm được nàng! “Rạng sáng hôm nay Nhạc tiểu thư đã về nhà rồi!”
“Về nhà? Cô ấy có nói khi nào thì trở về đây không?” Lăng Tử Trần
không thể tin được nàng có thể rời khỏi hắn? “Cô ấy sẽ không trở lại.”
Tiểu Chương thấp giọng nói.
“Ngươi nói cái gì?” Nàng làm sao có thể không trở lại? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Thiếu gia, cô ấy đã biết chuyện tình của chúng ta rồi, còn nói sau
này sẽ tới tìm người báo thù……”, nghe xong lời nói của Tiểu Chương, Lăng Tử Trần cũng không nhúc nhích sững sờ đứng nguyên tại chỗ.
Không nghĩ rằng…… “Ta đã biết!” Hắn cứng nhắc nói xong, biểu tình
trên mặt làm cho người ta không nhìn ra ý tưởng trong lòng hắn.
Nhìn phòng Nhạc Ức Tâm, hắn không nói một câu. Nàng vội vàng đi như
vậy, đến hành lý của mình cũng chưa mang đi…… Lần gặp mặt sau bọn họ sẽ
là kẻ địch rồi?
Lăng Tử Trần nắm chặt tay, dùng sức đấm mạnh vào tường, hành động
điên cuồng kia làm Tiểu Chương nhìn có chút không đành lòng. “Thiếu gia, tay người bị thương rồi!”
Nghe thấy lời nhắc nhở của Tiểu Chương, Lăng Tử Trần lúc này mới chú ý tới vết máu chảy trên tay hắn. Nhưng có ai biết không, tay hắn đang
chảy máu nhưng máu trong tim vẫn đang rỉ ra đây… “Thiếu gia…… Khoá chặt
cửa phòng này lại.” Lăng Tử Trần xoay người giao phó việc. Hắn phải giữ
gìn căn phòng này thật hoàn chỉnh.
Ngay giờ phút này hắn mới phát hiện, tuy hắn cứ thề với chính mình là sẽ không bao giờ yêu thương nàng, nhưng nụ cười nhăn mày của nàng từ
lâu đã khắc sâu vào trong linh hồn hắn rồi.