Chuyện Xấu Trên Giường

Chương 8



Khi hai người đã trở về giữa sân, Nhậm Khả Ứng cố ý hỏi: “Tiểu Tâm, em đàm phán cùng Lăng lão bản như thế nào rồi?”

“Tốt lắm……” Nhạc Ức Tâm còn chưa kịp trả lời hết, đã bị Nhậm Khả Ứng dùng lực kéo đến bên người, sau đó hung hăng liên tục hôn vào môi nàng.

Tên hỗn đản này! Thực chất nàng chỉ muốn đẩy hắn ra, nhưng lại nghĩ tới Lăng Tử Trần đang đứng ở trước mặt bọn họ, nàng đành phải giả bộ như mình đang rất vui vẻ hài lòng nhận nụ hôn này.

Đúng vào giờ phút này, Lăng Tử Trần nói: “Tôi nhận điều kiện của anh.” Sau đó hắn quay đầu chuyển sang hướng khác, không muốn nhìn thấy cảnh tượng Nhạc Ức Tâm thân thiết cùng với người khác.

Nhậm Khả Ứng buông Nhạc Ức Tâm ra xong, đắc ý dào dạt lấy ra một bản hợp đồng. “Tốt, nói miệng không thôi thì không có bằng chứng, mời Lăng lão bản kí vào chứng từ này cho tôi.”

“Một lần quyết thắng thua sao?” Lăng Tử Trần tiếp nhận bản hợp đồng, hỏi.

“Nếu Lăng lão bản đã nói như vậy, tôi đây liền cung kính không bằng tuân mệnh.” Nhậm Khả Ứng vội vàng gật đầu. Thực chất hắn chỉ được cái nói miệng, chính bản thân hắn cũng không dám chắc rằng Nhạc Ức Tâm sẽ thắng.

Lăng Tử Trần ký tên mình vào bản hợp đồng xong, liền đưa mọi người đến toa đánh bài ăn tiền. Lúc này, tất cả những người khách ở Long Dương Hào đều vây lại đây xem, rất náo nhiệt.

“Lăng lão bản, sao ngài còn chưa giới thiệu nhà cái?” Nhậm Khả Ứng nhìn đài chơi phía trước mặt không có lấy một bóng người, liền hỏi vội.

“Không cần giới thiệu.” Lăng Tử Trần chậm rãi đi đến một chỗ khác của bàn đánh bài. “Hả?” Nhậm Khả Ứng mở to hai mắt.

“Tối hôm nay người phụ trách toa bài chính là tôi.” Sau khi Lăng Tử Trần nói đơn giản xong, liền cầm lấy bộ bài đặt ở phía góc bài.

” Lão bản?” Câu nói này khiến mọi nhân viên lớn bé ở Long Dương Hào kinh động, hôm nay ông chủ cư nhiên muốn đích thân xuất mã?

“Nhạc tiểu thư, mời.” Lăng Tử Trần ý bảo Nhạc Ức Tâm ngồi xuống, rồi bắt đầu phát bài.

Hắn âm thầm thở dài một hơi, nhưng trên mặt vẫn bảo trì phong độ mỉm cười. Không nghĩ tới có một ngày hai người bọn họ cư nhiên tác chiến đối địch nhau!

Nhạc Ức Tâm ngồi xuống xong, mặt không chút thay đổi nhìn động tác phát bài của hắn, trong lòng có tới trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Trận chiến mang tính quyết định rốt cục đã bắt đầu.

“Bắt đầu chia bài.” Nhạc Ức Tâm sau lần thứ năm Lăng Tử Trần phát bài mới lên tiếng. Lăng Tử Trần gật gật đầu, đem con bài chưa lật thứ nhất để ở trước mặt nàng.

Hắc đào J, nàng liếc mắt xem xét một cái rồi nhanh chóng theo dõi bài đặt ở trên bàn hắn. Kia hẳn là lá hoa mai M rồi!

“Mở lại số bài này.” Nàng ra chỉ thị, chờ hắn phát đến lần thứ ba thì lại kêu ngừng một lần nữa.

Lần này mở bài ra, đặt ở trước mặt nàng là lá phương khối 7, còn ở trước mặt hắn lại là hoa mai 3. “Còn muốn lật bài không?” Lăng Tử Trần chủ động hỏi.

“Không cần, tiếp tục phát.” Nhạc Ức Tâm nhún vai. Nàng đã biết hai lá bài kế tiếp sẽ là gì rồi!

Quả nhiên như nàng dự liệu, lá bài thứ ba của nàng là hồng tâm 6, hắn thì lấy được hoa mai 8, sau đó nàng lại lấy được lá hắc đào 8, hắn lại lấy được hoa mai A.

“Ngừng! Lật bài một lần nữa.” Nhạc Ức Tâm lại hô. Nàng đoán hắn nhất định sẽ có được một đôi đồng hoa xinh đẹp, nhưng nàng sẽ lại không có lấy một bộ bài hình nào!

Lăng Tử Trần theo chỉ thị của nàng bắt đầu phát bài một lần nữa, nhưng trong lúc đang phát bài dở, ánh mắt hắn đột nhiên nhìn về phía Nhạc Ức Tâm.

Nha! Hắn làm sao có thể dùng loại ánh mắt này nhìn nàng chứ? Hại nàng không thể chống cự được nhu tình trong mắt ấy.

Nhạc Ức Tâm nhanh chóng giấu mặt đi, càng không ngừng nhắc nhở mình, nàng tuyệt đối không thể lại một lần nữa bị nhốt vào trong cạm bẫy nhu tình của hắn.

“Tiểu Tâm?” Thiệu Tâm Viện chú ý tới tình trạng dị thường của con gái, thấp giọng kêu. Nhạc Ức Tâm ngẩng đầu nhìn về phía mẹ, không thể che giấu được giọt lệ trong suốt trong mắt.

Thiệu Tâm Ái biết nàng đang giãy dụa trong lòng, cũng không thể đề nghị gì với nàng, chỉ có thể gật gật đầu, ý bảo nàng hãy nhanh chóng tiếp tục ván bài này.

Nhạc Ức Tâm dùng sức lấy tay gạt hết những giọt lệ trong mắt, lại một lần nữa đem tầm mắt chuyển hướng về phía Lăng Tử Trần.

Mặc kệ, nàng nhất định phải thắng hắn! Muốn hắn phải thất bại thảm hại!

Lăng Tử Trần chú ý tới những biểu tình phức tạp trên mặt nàng. Vì sao nàng lại cảm thấy phức tạp? Chẳng lẽ là bởi vì cái nhìn chăm chú của hắn?

Nhưng hắn cũng không phải vì muốn làm nhiễu loạn tâm tình nàng nên mới nhìn nàng a! Hắn chính là lo lắng sau khi bị thua sẽ không còn được gặp lại nàng, nên mới muốn có thể khắc sâu hình bóng nàng vào trong đáy lòng.

Quên đi, nếu như vậy lại khiến nàng khó chịu, thì hắn sẽ chôn chặt phần rung động vào thật sâu dưới đáy lòng, những ngày sau đó lại tiếp tục trở về chỗ cũ rồi…… ★※★※★※

Nhạc Ức Tâm cẩn thận đánh giá động tác phát bài Lăng Tử Trần, lần phát bài thứ mười mới kêu ngừng. “Chia bài!” Ngữ khí của nàng lạnh lùng mà vô tình.

Đợi hắn lật bài xong, hắn nhất định sẽ chẳng biết làm sao, sau đó nàng có thể dùng tư thế thắng người rời đi ngay trước mặt hắn!

“Có thể chia bài.” Trong mắt Nhạc Ức Tâm tràn ngập niềm tự tin sáng rọi. Nàng biết nàng sẽ thắng! Nhưng thắng xong thì sao? Nàng thật sự có thể khiến mọi thứ phai nhạt đi sao?

Nàng xem xét hắn, mất đi Long Dương Hào, hắn nhất định sẽ không ổn rồi?

Lăng Tử Trần nhìn thấy biểu tình phức tạp trong mắt nàng, biết mình xác định đã thua rồi, tuy rằng kết cục không thể như hắn mong muốn, nhưng ít ra hắn đã cố gắng hết sức. Nếu nàng thật sự yêu thương Nhậm Khả Ứng, cho dù phải tặng quyền kinh doanh của Long Dương Hào cho Nhậm Khả Ứng cũng có sao đâu?

Chỉ cần nàng có thể hạnh phúc là tốt rồi, hắn đối với tương lai thật ra không có mong muốn đặc biệt gì. “Lật bài.”

Hắn đưa tay ra chuẩn bị mở bài của mình, nhưng nàng lại đè tay hắn lại.

“Nhạc tiểu thư, làm sao vậy?” Lăng Tử Trần mỉm cười, ván bài đã tiến hành đến bước cuối cùng, không còn đường sống để chuyển vây nữa.

Nhạc Ức Tâm ngẩng đầu nhìn về phía hai tròng mắt của hắn, trong lòng dâng lên một cỗ tư vị vừa chua xót vừa đau khổ. Nàng cư nhiên không hy vọng nhìn thấy sự thất bại của hắn, không hy vọng hắn vì nàng mà mất đi quyền kinh doanh của Long Dương Hào?!

Lăng Tử Trần phát hiện trong mắt nàng đang vương một giọt lệ, không khỏi nhẹ giọng nhắc nhở. “Nhạc tiểu thư, thắng bại đã định, tôi muốn lật bài.”

Nhạc Ức Tâm cuối cùng cũng buông tay ra, tiện tay mở bài trước mặt mình ra, nhưng lá hoa mai 10 vốn ở trên tay hắn, không biết từ khi nào đã đến bên kia của nàng.

Bài hình của nàng rất thuận lợi, còn hắn bài hình gì cũng không có!

“Nhạc tiểu thư thật sự là một cao thủ, tôi thua tâm phục khẩu phục.” Lăng Tử Trần khom người chào nàng. Hắn biết nàng đã đổi bài, bất quá hắn không hề muốn nói trắng ra. Cứ để cho nàng thắng đi!

Nhạc Ức Tâm ảm đạm đứng dậy, nàng một chút cũng không hưởng thụ được niềm khoái cảm sau khi trả thù, ngược lại còn có loại cảm giác mất mát không thể nói thành lời.

Tầm mắt nàng mờ mịt hướng về phía đám đông phía sau, từng vị khách một đều hết sức tán thưởng và cười tươi trên mặt, thậm chí còn có người giơ ngón tay cái lên với nàng tỏ vẻ bội phục.

Nhưng bây giờ là thế nào đây? Trả thù xong, mục tiêu kế tiếp của nàng là gì? Nàng nên làm cái gì? Nàng thở dài, biết không có kẻ nào có thể cho nàng đáp án.

“Lăng lão bản thật sự rất sảng khoái, tôi đây sẽ không khách khí tiếp nhận Long Dương Hào.” Nhậm Khả Ứng lập tức lấy bản hợp đồng ra, đắc ý dào dạt nói.

Lăng Tử Trần không để ý đến hắn, chỉ yên lặng nhìn Nhạc Ức Tâm. Nàng đứng lên trông có vẻ rất mất mát…… Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?

“Tiểu Tâm?” Thiệu Tâm Ái chú ý tới cảm xúc của Nhạc Ức Tâm thật không thích hợp, chạy nhanh đến đỡ lấy thân mình lung lay sắp đổ của nàng.

Lăng Tử Trần nhịn không được đi đến trước mặt Nhạc Ức Tâm, giọng nói đầy ôn nhu: “Nhạc tiểu thư, em bị làm sao vậy? Nếu thân thể không thoải mái thì hãy nói ra, anh lập tức đi gọi bác sĩ đến.”

Nhạc Ức Tâm ngẩng đầu nhìn hắn, trong lòng tràn ngập nghi hoặc. Vì sao hắn còn muốn quan tâm nàng? Chính nàng hại hắn mất đi quyền kinh doanh Long Dương Hào, vì sao còn quan tâm nàng như vậy?

Nàng lập tức đứng ra chỗ khác, né tránh ánh mắt thâm tình của hắn. “Không phiền Lăng lão bản lo lắng.”

Dù sao cũng đã nói dối thành lời, rõ ràng nàng phải diễn kịch cho thật một chút. Nhạc Ức Tâm cố ý đi đến bên cạnh Nhậm Khả Ứng, lôi kéo tay hắn vô cùng thân thiết.

“Khả Ứng nói nếu tôi thắng được ván bài này, sẽ kết hôn với tôi, đến lúc đó, còn hy vọng Lăng lão bản có thể tới tham gia hôn lễ của chúng tôi.” Nàng thuận miệng bịa chuyện.

“Chuyện này thật sự rất đáng chúc mừng, Nhạc tiểu thư, tôi nhất định sẽ tới chúc phúc.” Tuy rằng trong lòng dùng mọi cách cũng không tha được, Lăng Tử Trần vẫn nói lời trái với lương tâm.

Nhậm Khả Ứng lúc này cũng không hề khách khí mở miệng, “Bây giờ xin mời Lăng lão bản…… Không, là Lăng tiên sinh rời khỏi Long Dương Hào đi!”

Nói xong, hắn thuận thế muốn ôm lấy Nhạc Ức Tâm, lại bị nàng nhẹ nhàng đẩy ra. Nàng chỉ muốn diễn trò cho Lăng Tử Trần xem, không phải thật sự muốn thân mật cùng hắn!

“Vậy tôi đi trước.” Lăng Tử Trần gật gật đầu, xoay người rời đi. Nhìn bóng dáng của hắn, Nhạc Ức Tâm nhất thời cảm thấy tầm mắt mơ hồ, trong lòng nảy lên cảm giác ghen tuông.

“Mẹ, con đi nghĩ nghỉ ngơi một chút.” Nàng chuyển hướng sang bên cạnh báo với mẹ. Kỳ thật nàng không nhịn được mi đã sắp tràn nước mắt rồi, thầm nghĩ chỉ muốn tìm một chỗ để khóc rống lên mà thôi.

“Tiểu Tâm, đừng nghĩ nhiều!” Thiệu Tâm Ái hiểu được nỗi khổ sở trong lòng nàng, lại chỉ có thể giấu giếm vẻ mặt quan tâm của mình.

Nhạc Ức Tâm gật gật đầu, lập tức nhằm về phía căn phòng trước kia mình từng ở.

★※★※★※

Mở đèn điện của khoang ra xong, Nhạc Ức Tâm phát hiện, căn phòng bài trí vẫn giống năm năm trước nàng rời đi như đúc, một chút cũng không thay đổi.

Nàng nhìn chính mình trong gương, năm năm trước nàng từng ở trong này nhìn thấy gương mặt tràn ngập ghen tị của chính mình, nhưng dù có bị thương thương tích đầy mình, vẫn kiên trì yêu Lăng Tử Trần.

Nàng bắt đầu nhớ về Nhạc Ức Tâm của năm năm trước kia, cho dù nhìn hắn cả ngày bị vô số những người phụ nữ vây quanh, ít nhất nàng còn có thể được hắn yêu, cũng có thể rất tin tưởng không nghi ngờ tình yêu đó.

Nàng nhịn không được thở dài một hơi, thời gian không có khả năng trở lại như trước……

Đêm nay cùng Nhậm Khả Ứng giải trừ hiệp ước sau, mọi việc đều sẽ xong xuôi! Nàng muốn đi tìm một công việc ổn định, dựa vào sức lao động của chính mình để kiếm tiền.

“Cốc! Cốc!” Ngoài cửa đột nhiên truyền đến hai tiếng vang nhỏ. Nhạc Ức Tâm nhanh chóng lau nước mắt trên mặt đi, đi đến mở cửa.

Nhậm Khả Ứng đứng ở cửa, trong tay cầm hai ly rượu vang, nhìn thấy nàng xong, liền đưa một ly cho nàng. “Tiểu Tâm, cám ơn em.” Hắn giơ chén rượu trong tay lên thăm hỏi nàng.

“Đừng gọi tôi như vậy!” Nhạc Ức Tâm không chút khách khí trách cứ hắn. Chẳng lẽ hắn không biết nàng chỉ vì muốn chọc giận Lăng Tử Trần nên mới cố ý diễn vở kịch này sao?

“Đừng tức giận như vậy! Tốt xấu gì anh cũng là vị hôn phu của em.” Nhậm Khả Ứng nhắc nhở nàng.

“Chúng ta bây giờ có thể giải trừ hôn ước.” Nàng đáp ứng hắn làm vị hôn thê trên danh nghĩa chỉ vì muốn trả thù Lăng Tử Trần, cho nên khi thân phận này đã mất đi ý nghĩa, nàng đương nhiên sẽ không cần nó.

“Đừng vô tình như vậy! Tiểu Tâm.” “Nhậm Khả Ứng, anh hơi quá đáng rồi đấy!” Nàng muốn hắn đừng gọi nàng là “Tiểu tâm” nữa, thế nhưng hắn vẫn cố ý làm như vậy?

“Anh rất quá đáng sao?” Nhậm Khả Ứng bỗng nhiên bức nàng tiến vào trong phòng, sau đó nặng nề đóng sập cửa phòng lại.

“Anh muốn làm gì?” Nhạc Ức Tâm lùi về phía góc tường xong, cực lực cố gắng trấn định.

“Tiểu Tâm, anh thật sự thích em. Không! Phải nói là ngay từ lần đầu tiên anh nhìn thấy em, anh đã biết em sẽ là người phụ nữ của anh.” Nhậm Khả Ứng vừa nói vừa đi về phía nàng, trong mắt lóe ra một cỗ dục vọng nồng đậm.

Hắn muốn làm cái gì? “Anh điên rồi sao?” Nhạc Ức Tâm ngữ điệu không được tự nhiên hét to.

“Hiện tại anh đã có được quyền kinh doanh của Long Dương Hào, kế tiếp đến…… Chính là em.” Nàng đã bị hắn nắm chắc trong tay, dù có trốn như thế nào cũng không thoát được.

“Không cần lại đây!” Nhạc Ức Tâm lớn tiếng nói. Nhưng Nhậm Khả Ứng căn bản không để ý tới nàng, hắn rất nhanh cởi bỏ quần áo trên người, sau đó tiếp tục bức nàng lên giường.

“Không cần lại đây, nếu không tôi sẽ hét to!” Nhạc Ức Tâm hô. “Em cứ kêu đi! Dù sao anh cũng là vị hôn phu của em, liệu có ai sẽ đến xen vào việc của người khác đây?”

Nhạc Ức Tâm cắn chặt môi. Trừ bỏ cha mẹ nàng, không ai có thể cứu nàng! “Đừng tới đây!” Nàng lấy tay với lấy một bình hoa, cầm mảnh vỡ nhỏ bén nhọn chỉ về phía hắn.

Cả người trần trụi Nhậm Khả Ứng căn bản không sợ sự đe dọa của nàng, ngược lại mãnh liệt đi tới phía trước, đoạt được mảnh nhỏ trong tay nàng, bế nàng lên ném xuống giường.

“Không cần!” Nhạc Ức Tâm liều mạng chống cự, dùng chân đá liên tiếp lên phía trước từ làn váy đã bị xé mở của nàng.

“Tiểu Tâm, em rất hung dữ nha! Nhưng anh lại rất thích những người con gái hung hãn.” Nhậm Khả Ứng đột nhiên ngăn chận nàng, bắt đầu xé rách quần áo của nàng, nhưng hắn lại đột nhiên bị đánh mạnh vào gáy –

Thì ra là Nhạc Ức Tâm đã dùng chiếc đèn bàn ở đầu giường đánh mạnh vào hắn! Nhậm Khả Ứng trong nháy mắt ngừng động tác lại, hắn đứng dậy mặc quần áo vào, dùng ánh mắt đùa cợt nhìn nàng.

“Lăng Tử Trần đã không cần cô nữa, muốn đi theo tôi hay không là tự cô quyết định, dù sao tôi cũng phải nhắc nhở cô — cha mẹ của cô đều đang ở trên Long Dương Hào.”

“Anh…… Anh đã làm gì bọn họ?” Nhạc Ức Tâm dùng chăn bông che khuất đùi trần trụi, tức giận hô to.

“Tôi muốn xử trí bọn họ ra sao, không liên quan tới cô! Bất quá, tôi có thể cho cô thời gian một tuần để chậm rãi mà lo lắng.” Nhậm Khả Ứng khẽ nhếch khóe miệng.

Nhạc Ức Tâm phẫn hận nhìn bóng dáng hắn rời đi. Họa này là do nàng gây ra, nàng nhất định phải nghĩ ra biện pháp để giải quyết…… Cái chính là, nàng thật sự không cam lòng để bản thân bị Nhậm Khả Ứng lợi dụng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.