Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 179: một khối sắt



Sau khi tôi liếc nhìn một vòng cũng không phát hiện chỗ đặc biệt rõ ràng, chỉ có bộ nữ thi nhiễm máu của tôi kia, giờ khắc này sắc mặt hồng hào, hô hấp phập phồng càng rõ ràng còn những xác khác liền không nhìn ra.


       Lão tổ nói: những thi thể này đều là kẻ vì lấy đi hỏa liên mà chết có điều nghiêm ngặt mà nói, bọn họ không phải chết rồi mà là đã biến thành xác chết tỉnh !


       "Xác chết tỉnh?"


       "Đúng, xác chết tỉnh! Ngươi có thể lý giải là xác chết tỉnh táo ,biết thi thể của bọn họ tại sao không thối không rữa sao? Bởi vì bọn họ vì lấy hỏa liên mà chết ở nơi này, trong lòng oán niệm cực sâu cũng là bởi vì sự thù hận này vì lẽ đó khiến thân thể bọn họ không thối nếu ngươi không vỗ về bọn họ mà qua loa lấy đi hỏa liên, vậy ngươi nhất định sẽ bị hợp nhau tấn công!"


       Nghe lão tổ nói như thế, tôi gật đầu hỏi: vậy tôi nên làm như thế nào? Lẽ nào thật sự muốn một người cho một giọt máu sao? Vậy có phải là hơi nhiều hay không . . .


       Lão tổ nói: vậy ngược lại cũng không cần, ngươi đem thuốc lá sao? Cho ta một điếu.


       Tôi đưa cho lão tổ một điếu thuốc ,hắn cầm ngón tay tôi nhỏ một giọt máu lên sau đó nói với tôi : châm lửa.


       Đốt thuốc lá, lão tổ liền đặt thuốc lá ở bên cạnh bệ đá hỏa liên, trên đầu lọc đỏ tươi  không ngừng mà tỏa ra từng sợi từng sợi khói xanh.


       Lão tổ chắp tay thi lễ với chu vi nói: các vị tiền bối vãn bối, hỏa liên chỉ có người cơ duyên trùng hợp mới có thể lấy đi, điểm này mọi người đều biết hi vọng mọi người không cần cản trở, bái tạ!


       Lão tổ bực này tu vi còn muốn đối những tỉnh thi này nói lời hay có thể thấy được chỗ quỷ dị trong núi thực sự nhiều lắm.


       Tôi giơ đèn pin chiếu về bốn phía, những tỉnh thi này dù sao sẽ hô hấp, mùi thuốc lá bay ra kia, bọn họ ít nhiều gì cũng đều hít vào lỗ mũi chút đó là mùi thuốc lá có chứa mùi máu của tôi.


       Hít vào những khói này, sắc mặt của bọn họ càng ngày càng hồng hào, hô hấp cũng càng ngày càng thông thuận, chỉ có điều vẫn nằm ở tại chỗ sẽ không nhúc nhích.


       Đây hẳn là tỉnh thi mà lão tổ nói tới đã biến thành tử thi rồi.


       Xác định bọn họ đều sẽ không lại xác chết vùng dậy ,lão tổ liền nói với tôi : được rồi, hiện tại nhỏ máu lên hỏa liên, nhớ kỹ nhỏ ở trong nụ hoa, nhỏ vào trong nhuỵ hoa.


       Tôi ừ một tiếng, nhảy lên bệ đá, dùng sức ép ngón tay nhất thời một giọt máu lớn chừng hạt đậu từ trong vết thương tuôn ra, tôi nhắm chuẩn đầu ngón tay vào giữa hoa hỏa liên ,lúc này mới nhẹ nhàng lắc ngón tay nhỏ rớt giọt máu.


       Lạch cạch!


Máu tươi nhỏ vào trong hỏa liên, một lát sau, đáy hố vẫn là yên tĩnh một mảnh, không có bất kỳ phản ứng nào.


       Tôi hỏi lão tổ: tình huống gì? Trình tự nào không đúng sao?


       Lão tổ cũng là bệnh tâm thần hồi lâu, hắn lẩm bẩm nói: không đúng.


       Mặc kệ lão tổ làm sao nghi hoặc, hắn trước sau không tới gần bệ đá, cách bệ đá đại khái khoảng cách hai, ba mét


Tôi  nói: Lão tổ ông lên nhìn xem.


       Lão tổ lắc đầu nói: bệ đá hỏa liên ta không thể lên, lên tất phải chết, đó là thứ mà phàm nhân nhau thai mới có thể dựa gần.


       Liền dừng lại mười mấy giây như vậy, bỗng nhiên bên trong nụ hoa hoa sen bằng đá truyền đến một trận vang nhẹ ầm, ầm, ầm .


       Thanh âm này liền giống như là khối băng vỡ vụn, tôi giật mình vội vã nhảy xuống   bệ đá.


       Khi tôi giơ đèn pin nhìn qua nụ hoa hoa sen bằng đá ,lúc này mới để tôi triệt để khiếp sợ, tôi âm thầm thán phục, đến tột cùng là người phương nào mới có thể chế ra thần công (công trình do thần làm) như vậy ?


Trên nụ hoa hoa sen bằng đá bắt đầu xuất hiện vết nứt, vừa mới bắt đầu vết nứt rất nhỏ, rất nhỏ từ từ vết nứt càng lúc càng lớn, càng ngày càng dài, trên nụ hoa lớn như bóng rổ không cần chốc lát liền đã là vết nứt đầy thân như một trứng gà chín sắp vỡ vụn .


       Đùng!


Một tiếng vang trầm thấp, nụ hoa này trong nháy mắt từ bên trong nứt ra, đá bên ngoài ào ào ào vỡ đầy đất mà thứ bên trong lộ ra thì khiến lão tổ đều chấn kinh rồi.


       Trong nhuỵ hoa của tòa hoa sen đá này cũng không có vật khác chỉ có một ngọn lửa tương tự với ánh nến, ngọn lửa kia màu đỏ tươi chỉ có to bằng một mẩu ngón tay.


       "Đây chính là hỏa liên sao?" Tôi quay đầu hỏi lão tổ.


       Lão tổ nhìn chằm chằm đốm lửa nhỏ này nói: không sai, đây chính là hỏa liên, hỏa liên nở hoa mà lão Lạt Ma từng nói cũng không phải là hoa sen tách ra cánh hoa mà là một đóa hoa đá từ bên trong vỡ vụn, lộ ra bên trong đốm lửa nhỏ.


       "Chúng ta nên làm như thế nào? Chẳng lẽ cũng như thế vận hội Olimpic, trước đó châm ngọn lửa sau đó truyền quay lại?" Tìm được hỏa liên rồi, tôi rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, trong giọng nói cũng có chứa một tia trêu chọc.


       Lão tổ suy nghĩ một chút nói: cái này đơn giản, ta nhớ tới trên người ngươi có bùa chú đi?


       Tôi đưa cho lão tổ một tấm bùa chú giấy vàng đơn giản nhất, lão tổ cầm bùa chú, nhẹ nhàng đưa đến hỏa liên dùng ngọn lửa của hỏa liên đốt bùa chú , sau khi bùa chú đốt thành tro, lão tổ một tay bốc tro đen, một tay kia niết lấy miệng của tôi trực tiếp một mạch đổ tro đen vào.


       "Ọe. . ." Một luồng mùi khét chui vào trong lỗ mũi khiến tôi suýt chút nữa nôn ra, có điều lão tổ mạnh mẽ bịt mũi miệng của tôi khiến tôi không cách nào nôn ra chỉ có thể mạnh mẽ nuốt bùa chú này xuống.


Mà một chút xíu đốm lửa nhỏ đại biểu cho hỏa liên, sau khi dẫn đốt bùa chú liền chậm rãi dập tắt.


       Tôi bóp lấy cổ của mình không ngừng mà nuốt xuống nước bọt hỏi lão tổ: vậy liền xem như là lấy đi hỏa liên sao?


       Lão tổ ừ một tiếng, quay đầu nhìn về bốn phía xem bộ dáng là dự định tìm kiếm  con đường đi ra ngoài.


       "Vậy tôi sẽ rất lợi hại phải không ? Tỷ như có pháp lực, bay lên trời độn thổ (chui xuống đất)cái gì?" Tôi cảm thấy hỏa liên đều có thể thần kỳ như thế đều có thể khiến nhiều người như vậy chết ở chỗ này, hẳn là thứ ghê gớm.


       Lão tổ khịt mũi con thường nói: ngươi nghĩ nhiều lắm ,hỏa liên chỉ là sức mạnh thần bí núi Thiên thử thách ngươi, nhiều nhất chính là một ngọn lửa, ngươi ăn ngọn lửa kia liền nói rõ ngươi thông qua thử thách liền đơn giản như vậy.


       Hóa ra là như vậy.


Trên mặt tôi  có chút mất mát, lão tổ lại nói: bay lên trời độn thổ đó là nói lung tung, ta sống mấy trăm năm còn không có gặp nhân vật như thế.


       Hoá ra náo loạn nửa ngày lại ăn một ngụm lớn tro đen, trái lại đối với thân thể tôi không có chỗ tốt thật sự có điểm xoắn xuýt.


       Giờ khắc này đi theo lão tổ cùng kiếm lối ra, tôi không nhịn được hỏi một câu: Lão tổ, ông đến tột cùng là thể chất gì?


       Lão tổ suy nghĩ một chút nói với tôi : ta không phải người không phải quỷ không phải cương thi không phải yêu, ngươi cảm thấy rất hiếu kỳ phải không?


       Tôi ừ một tiếng nói: Vô cùng hiếu kỳ!


       "Ngày đó Hải Đại Thành dùng thuật kì lân để đối phó ta, ngươi thấy thân thể ta  hóa thành một bãi sau đó lại lần nữa ngưng tụ, có phải là cũng cảm thấy rất lợi hại?"


       Tôi vội vã nói: đúng vậy, cực kỳ lợi hại!


       Lão tổ nói: ta chỉ là một khối sắt.


Tôi vừa mới bắt đầu sững sờ, không rõ ràng ý tứ trong lời nói của lão tổ, một lát sau cả kinh nói: ông. . . ông. . . ông là một khối sắt?


       "Hải Đại Thành dùng thuật kì lân để đối phó ta chính là muốn khiến ta hòa tan, chỉ có phương pháp này có thể đối phó ta đáng tiếc bản lãnh của hắn quá thấp, bốn ba năm tôi ám sát Thiên hoàng Nhật Bản ,bom nguyên tử vì sao có thể bỏng khuôn mặt ta? Bởi vì lúc bom nguyên tử nổ tung sinh ra nhiệt độ cao, ngay cả ta cũng không chịu được, không có bị thiêu chết cũng đã là vô cùng may mắn."


       Tôi âm thầm khiếp sợ, nghĩ thầm lão tổ thật là một kỳ nhân.


       "Vậy ông dùng linh hồn của người khác vẫn là linh hồn của mình?" Tôi không nhịn được lại hỏi.


       Lão tổ ngẩn ra, như là bỗng nhiên nghĩ tới chuyện xa xôi gì, sau một lúc lâu, thở dài, không nói câu nào, trực tiếp đi xa.


Lúc chúng tôi  ra khỏi sơn động, tôi đột nhiên cảm giác thấy đứng trong tuyết không  lạnh như vậy, không biết là tác dụng tâm lý hay là ở trong sơn động quá lâu, đột nhiên không cảm thấy lạnh.


       Trên đường trở về, lão tổ vẫn là kéo tay tôi , đi ở trên đường núi thỉnh thoảng quay đầu lại nhắc nhở tôi khiến tôi cẩn thận đi.


       Lúc sắp tới lầu tháp chín tầng , hắn nói: hôm nay nghỉ ngơi, ngày mai tìm kiếm băng xà, nếu ngươi có thể làm cho băng xà nhảy múa ,chuyện lần này tới núi Thiên có thể thành rồi!


       "Băng xà ở đâu?" Tôi nhỏ giọng hỏi.


       Lão tổ lắc lắc đầu nói: không rõ ràng, ta cũng phải hỏi hỏi lão Lạt Ma, tình huống trong núi Thiên hắn quen thuộc nhất.


Nói chuyện không kịp, chúng tôi đã đến trước cửa lầu tháp chín tầng ,vết chân trước cửa bị giẫm ra đã sớm bị tuyết lớn đầy trời một lần nữa che phủ rồi.


       Giờ khắc này sắc trời tối tăm, nhưng có thể từ trong khe cửa nhìn thấy ánh lửa mờ nhạt bên trong hẳn là một đám người ngồi vây quanh ở trước bếp lửa tán gẫu.


       Nhưng tôi tiến sát tới, đẩy cửa ra vừa nhìn, trong phòng yên tĩnh.


Củi gỗ trong bếp lửa thỉnh thoảng phát ra tiếng vang đùng đùng đùng đùng đó là lượng nước trong củi gỗ sau khi đốt khô xuất hiện nứt toác, ấm trà trên bếp lửa vang sùng sục sùng sục , miệng ấm trà tỏa ra từng trận khói trắng, nước cũng bị đun sôi rồi.


Nhưng trong phòng lại không có một bóng người!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.