Chuyến Xe Bus Số 14

Chương 201: Tờ Giấy Đến Từ Nhà Xác





Ban đầu tôi còn không để ý, sau khi Cát Ngọc đem búp bê vải ném vào thùng rác, từ đầu đến cuối tôi đều cảm thấy có gì đó không đúng.Đột nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu, tôi nghĩ đến Ma Anh Sa!Hắn tu luyện ma anh công.

Sau khi cơ thể tách ra, là năm đứa trẻ đến nâng tứ chi cùng với đầu của hắn, mà những đứa trẻ kia, đều là có máu chảy ra từ rốn.Chẳng lẽ là Ma Anh Sa tìm tới cửa, muốn giết tôi? Tôi mặc dù là đồ đệ của lão tổ, nhưng tôi không so được với lão tổ, một người trêи trời, một người dưới đất.

Một người thiên tư thông tuệ (thông minh), vang dội cổ kim (khiến người và nay đều ngỡ ngàng).


Một người đần độn, ngốc đến mức không chữa nổi.Nếu Ma Anh Sa muốn tiêu diệt tôi, đây đúng là chuyện rắc rối!“Cát Ngọc, nhặt búp bê vải lên, ném đi, càng xa càng tốt!” Tôi nói với Cát Ngọc.Cát Ngọc ừ một tiếng, vòng qua đầu giường bên kia, chuẩn bị lấy búp bê vải ra khỏi thùng rác.

Nhưng mới vừa liếc mắt nhìn, nàng cả kinh nói: “Chuyện này… Chuyện này… Chuyện gì đang xảy ra?”Bởi vì cơ thể tôi vẫn chưa tiện di chuyển, liền hỏi: “Làm sao vậy?”Cát Ngọc chỉ vào thùng rác, nói: “Búp bê vải vừa nãy ném vào thùng rác, giờ không thấy đâu!”Đệt!Vừa nghe lời này, tôi cơ hồ cắn răng cố gắng chuyển động cơ thể, kéo theo những cái ống cắm trêи người tôi đều lay động không ngớt.

Vừa đưa đầu nhìn về phía thùng rác, đúng như dự đoán, ngoại trừ một ít vỏ trái cây, chỉ có một ít giấy vệ sinh, không có vật gì khác.Tôi vội vàng mang thùng rác lên giường, lại như một con mèo già tham ăn, cứ thế điên cuồng bới.

Cuối cùng, ở đáy thùng rác, phát hiện một tờ giấy.Tờ giấy này rất nhỏ, hơn nữa, chất giấy này tôi chưa từng thấy qua!Những tờ giấy trước kia, đều là giấy A4 trắng, cùng với giấy bảng lương gần giống nhau, mà tờ giấy này, chất giấy là một tờ giấy vàng đốt cho người chết!Tôi chưa mở tờ giấy ra, mà là dùng hai ngón tay cầm lấy, hỏi: “Cát Ngọc, tờ giấy này em ném vào sao?”Cát Ngọc nhìn tờ giấy vàng trong tay tôi, trực tiếp lắc đầu nói: “Không phải, đây là giấy vàng, bình thường không dùng được”Chú trung niên híp mắt nói: “Chẳng lẽ, đây cũng là…”Tôi nghiêng đầu nhìn chú trung niên, nhàn nhạt ừ một câu, bất quá không nói thêm gì nữa.“A Bố, mở ra nhìn xem bên trong viết chữ gì”.

Cát Ngọc lại gần, đột nhiên một mùi hương quyến rũ xông vào mũi tôi, nàng lại cúi xuống, từ cổ áo lộ ra một màn kiều diễm kia, khiến cánh tay tôi run lên, suýt chút nữa đánh rơi tờ giấy xuống đất.Tôi vì lo lắng cho sự an toàn của Cát Ngọc, nói: “Ngoan, đừng xem, trêи cái tờ giấy vàng này có thể viết cái gì chứ? Khẳng định chỉ là mấy dòng vô nghĩa”Tôi rất tự nhiên vuốt mái tóc đẹp sau gáy Cát Ngọc, một tay kia lặng yên không tiếng động nhét tờ giấy vào đệm chăn.Cát Ngọc dường như cảm giác được tôi đang cố ý tránh né nàng.Nàng có chút không vui, ghé sát vào tai tôi, nói: “A Bố, anh đã từng giao trái tim cho em, đã từng rất tin tưởng em, vì sao bây giờ xảy ra chuyện gì đều giấu em?”Anh mắt trách móc của Cát Ngọc liên tục nhìn tôi chằm chằm, tôi thở dài, cúi đầu.

Ai biết được Cát Ngọc lại lập tức đưa tay ra, nâng gò má tôi lên, để hai mắt tôi nhìn thẳng vào mắt nàng.Trong đôi mắt như làn nước mùa thu long lanh kia, tôi thấy được tín nhiệm, thấy được tình yêu.“Cát Ngọc, anh…anh chỉ là không muốn em gặp nguy hiểm, có một số việc, em biết càng nhiều càng không tốt”.


Tôi thở dài, nhỏ giọng nói.Cát Ngọc khẽ cười, cũng nhỏ giọng nói với tôi: “Anh đừng quên, em cũng là quỷ, có một số việc, người khác không giúp được anh, nhưng em có thể, đúng không?”Tôi không nói lời nào, bởi vì không biết nên nói cái gì.

Có thể tôi trời sinh đần độn, chính là đầu đất, càng là thời khắc mấu chốt, tôi càng không biết nên nói cái gì.“A Bố, tin tưởng em, dù có chuyện gì, chúng ta cũng bên cạnh nhau, đúng không? Nói cho em biết, trêи tờ giấy viết cái gì?” Cát Ngọc từng bước từng bước đánh vào tâm lý tôi, khiến tay của tôi không tự chủ được mà luồn vào chăn, lấy ra tờ giấy kia.Tôi quyết định, là phúc hay họa, tôi cũng sẽ ở bên Cát Ngọc, cùng nhau gánh vác.Mở tờ giấy vàng ra, bên trêи viết một dòng chữ.“Thời khắc cứu rỗi ngươi đã đến, nhà xác 202, ta chờ ngươi”Nhà xác?Vừa nghe lời này, tôi lập tức nổi một tầng da gà, đó là nơi cất giữ xác người chết tạm thời của bệnh viện.

Người bệnh chết rồi, có thể tạm thời được lưu giữ trong nhà xác, chờ gia đình đến mang đi hỏa táng.Nói cách khác, tờ giấy này đến từ nhà xác?“Chuyện này… cái này không phải vô nghĩa sao?” Tôi cố giả bộ trấn định, giơ tờ giấy lên nói với Cát Ngọc.Cát Ngọc híp mắt, suy nghĩ một chút, nằm sấp ghé vào lỗ tai tôi nhỏ giọng trả lời: Chờ vết thương của anh lành lại, chúng ta cùng đi xem xem.“Chuyện này… Đây không phải là vô nghĩa sao?” Tôi cố giả bộ trấn tĩnh, giơ tờ giấy nói với Cát Ngọc.Tôi ừ một câu, chú trung niên bên cạnh hỏi: “A Bố, trêи tờ giấy viết cái gì?”Tôi cười cười, xé nát tờ giấy, đồng thời nói: “Trêи đây nói, táo nhất định phải ăn cả vỏ, như vậy mới dinh dưỡng, cái này không phải vô nghĩa sao? Tôi không ăn vỏ, hắn quản được à?”Bởi vì Cát Ngọc mua trái cây cho tôi, phần lớn đều là táo, cho nên tôi thuận miệng nói dối một câu.

Lời nói dối này cũng là có thiện ý.Chú trung niên ừ một câu, vẻ mặt vô cùng tự nhiên, cũng không biết có hiểu ý tứ trong lời nói của tôi hay không.Lúc này tôi lặng lẽ nhổ mấy cái ống cắm trêи người ra, từng cái lại từng cái, tôi phát hiện vết thương của chính mình đã sớm khép lại.

Thái tuế sống cùng với Thiết Tâm này của của tổ, đã sắp biến thân thể tôi thành một cái máy rồi.Một cái máy có thể tự động khép lại vết thương.Tuy rằng tôi cảm thấy thân thể rất suy yếu, lúc bước đi, chân cũng đứng không vững, nhưng tôi vẫn có thể đi, nhìn từ bên ngoài, tôi cũng không khác người bình thường là mấy.Cuối cùng, tôi nhổ xong mũi tiêm truyền nước cắm trêи mu bàn tay, Cát Ngọc đỡ lấy tôi, chúng tôi hướng về phía nhà xác bệnh viện, chẫm rãi bước đi.Bởi vì trêи người tôi mặc là quần áo bệnh nhân, tôi cảm thấy nếu mặc quần áo như thế đi đến nhà xác, khẳng định là không vào được, chỉ có quần áo của bác sĩ hoặc y tá, mới không làm cho người ta chú ý.

Tốt nhất là giả dạng, như vậy mới có thể vàng thau lẫn lộn, thần không biết quỷ không hay.Nhưng cơ thể tôi bây giờ rõ ràng yếu ớt như một cục bột, đứng thẳng cũng không nổi, đừng nói là đi tìm đồng phục.Cát Ngọc rõ ràng nhận ra tâm tư của tôi, liền nói: “A Bố, anh ngồi bên cạnh bồn hoa này, chờ em một lúc.Nói xong, Cát Ngọc liền buộc tóc đuôi ngựa, đi về phía khu nội trú.


Tôi ngồi bên cạnh bồn hoa, hít trở bầu không khí trong lành.Xung quanh có rất nhiều bệnh nhân, có người đang chơi đánh Thái Cực, không biết đến tột cùng ai là người bệnh.

Có người ngồi trêи xe lăn, trêи đùi bó thạch cao, có vẻ xương chân bị gãy.

Còn có người trêи đầu bọc đầy bông gạc, hẳn là bị thương ở đầu rồi.Ngược lại, nhìn hình hình sắc sắc bệnh nhân, tôi nhất thời ngộ ra một đạo lý.Người, thật sự rất yếu đuối, cả đời này nếu không làm được điều gì, trước sau đều tầm thường vô vị, giống như thắp một ngọn nến dưới ánh mặt trời, tuy rằng tỏa ra ánh sáng, nhưng cũng không chiếu sáng bốn phương.

Tôi cảm thấy tôi hẳn là nên học tập lão tổ, mặc kệ thế nào, nhân sinh phải liều mạng một phen, học cách trở thành nam tử hán!Nhớ tới lời lão tổ dặn dò, tôi bỗng nhiên có rất nhiều tự tin cũng dũng khí.Đến khi Cát Ngọc từ khu nội trú đi ra, kéo tôi ra một góc, mở túi xách trong tay ra, bên trong là hai áo khoác trắng, một là của bác sĩ, một là của y tá, thậm chí cả mũ cũng đều đầy đủ.Tôi mừng rỡ nói: “Cát Ngọc, em giỏi thật đấy, làm thế nào vậy?”Cát Ngọc rất tự nhiên nói: “Một quyền đánh ngất một tên bác sĩ, sau đó lại đánh ngất trợ lý của hắn, sau đó, như anh thấy.”CLGT? Quần áo này là cướp được? Tôi cúi đầu, nhìn lại hai cái áo khoác trắng, giờ khắc này trừng lớn hai mắt, cảm thấy khó có thể tin.

Đây là phương pháp làm việc của Cát Ngọc sao?Trước đây chưa từng gặp a.Tôi nói: “ Em… chuyện này… Có chút độc ác đấy!”Cát Ngọc cười nói: “Sau này còn ác độc nhiều đấy, anh muốn thử một chút không?”Lúc nói chuyện, Cát Ngọc nháy mắt với tôi một cái, bảo tôi đi, chiếc váy y tá này, còn có tất chân gợi cảm, cùng với đôi mắt kiều diễm như sóng nước mùa thu, tôi chỉ cảm thấy trước mặt tôi là một hòn quốc đảo (??)Đều nói nữ nhân có thể gánh nửa bầu trời, Cát Ngọc quả thực là vợ hiền của tôi, tôi nên nhờ nàng giúp.Hai chúng tôi hướng về phía nhà xác bệnh viện đi thẳng đến, dọc theo đường đi cũng coi như yên ổn, không ai kiểm tra chúng tôi, cũng không hỏi chúng tôi chuyện gì, cứ như vậy một đường đến nhà xác.Vừa bước vào, nhà xác như một kho đông lạnh lớn, cửa sắt dày hơn hai mươi centimet lạch cạch một tiếng, sau đó tự đóng lại!Trong nháy mắt, nhà xác liền chìm vào trong bóng tối….



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.